Chương 120: Hỏa diễm chiến trường (2)

Sân đấu đã chìm trong biển lửa, nhiệt khí bừng bừng khiến cho khán giả phải liên tục dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, kể cả trọng tài cũng lo đứng cách xa một đoạn để tránh gây ảnh hưởng tới mình.

Quy mô trận đấu này gần như không còn thuộc phạm vi những đứa nhỏ học viên nữa, mà là hai cường giả đang đấu với nhau kịch liệt.

Thay vì sử dụng năng lực của Alivia để tấn công, bây giờ Quách Minh chỉ thuần túy dùng một mình Ám hỏa để triệt tiêu Tử hỏa từ phía Lăng Duệ.

Ngược lại, chị ta cũng hạn chế khả năng dùng lửa của mình mà thay đổi sang các nguyên tố khác, luân phiên thay đổi, đánh đến rất bất ngờ.

Nếu không phải vì hiện tại Quách Minh không tiện dùng ra quá nhiều các kỹ năng từ ma thú thì cậu đã sớm đè bẹp đối phương, một lần hay hai lần, mọi người có thể phán đoán rằng năng lực của cậu có phần tương tự.

Nhưng sử dụng năng lực thu nhận được từ ma thú quá nhiều, chắc chắn người có tâm quan sát sẽ nhận ra, bí mật bị bật mí tuyệt đối sẽ gây nên nhiều oanh động.

Thành công mở ra một lối thẳng để lao tới, Lăng Duệ bọc bản thân mình lại trong sấm sét và đánh thẳng vào bên trái Quách Minh, tay không triệu hồi sắt thép từ dưới mặt đất tạo thành trường thương.

OÀNH!

Đỉnh thương nhọn hoắc va chạm vào mặt sân vạch về trước một đường rạn nứt dài, nhưng Quách Minh đã sớm không còn ở đây.

Chỗ nào rồi? Bên trái? Bên phải? Trên không…..

Dưới đất!!??

“Cũng không phải”

Áp sát từ phía sau lưng, lồi ra từ cái bóng của Lăng Duệ, như lời báo tử của thần chết, đôi mắt màu nâu bỗng chốc lóe lên khí tức mạt sát.

Triệu hồi con dao trên tay được làm bằng long thạch, kích hoạt nó bằng Ám hỏa, đâm thẳng tới phần lưng trái của đối phương.

Cơn sóng điện nhanh chóng càn quét quanh người, nhưng điều đó không đủ để đẩy Quách Minh rời đi, bất quá cây thương đã kịp thời chắn tới.

“Không đủ đô đâu”

Tiểu Đóa đột nhiên nói, đôi mắt cô ẩn ẩn xuất hiện hình thái kỳ lạ, thay vì là đôi mắt thuần khiết như ngày thường, nó có chút… giống long nhãn.

Cặp mắt của rồng, đôi mắt có thể nhìn thấu mọi ảo giác và chân lý, từ con dao nhỏ của Quách Minh đang cầm trên tay.

Cô nhìn thấy được, một luồng sát khí dữ dội đang tràn ra, nhất thời khiến cho chủ sở hữu của nó mất đi kiểm soát.

Hẳn là Quách Minh nhận ra được chứ? Cậu ta đã bị khống chế, hay nói đúng hơn là thay đổi hướng suy nghĩ trong vô thức.

Con dao đấy, thứ đã cứu lấy Quách Minh một lần, thứ đã ở bên cạnh cậu một khoảng thời gian, cho đến khi đạt được lòng tin và sự tín nhiệm của cậu, nó… thay đổi.

Keng!!! Rắc……

“Gyaaaaa”

Hai thứ vũ khí va chạm vào nhau, gần như không có một chút thời gian giằng co nào, cây thương tưởng chừng như mạnh mẽ trong tay Lăng Duệ hóa thành vụn bụi, phân tán vào không trung.

Đồng thời con dao cũng đâm trúng vào bên vai trái của Lăng Duệ đem cô làm tổn thương nặng nề, một ít máu văng ra, rớt vào trước mặt của Quách Minh.

‘Thình thịch’

Cái gì đó đang kêu, một cái gì đó đang kêu.

Giống như tiếng đập của trái tim, nhưng cơ thể của cậu thật sự rất bình tĩnh, Quách Minh tự nhận là vậy.

Cơ thể đang khao khát một cái gì đấy, nó muốn nghiền nát kẻ thù của mình, máu sao?

Khóe môi cái lưỡi nhỏ đỏ hồng khẽ đưa lên liếm nhẹ máu của Lăng Duệ dính trên mặt mình, đột nhiên cậu cảm thấy… nó rất ngọt.. giống vị rượu nho nha…

Aaaaa…. Sao không giết chết quách đối phương đi nhở? Tại sao lại không…

‘Cậu chủ!’

Trực tiếp dội thẳng vào đầu, âm thanh của Tiểu Đóa vang lên khiến cho dòng suy nghĩ của Quách Minh bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Chợt nhận ra vừa rồi suy nghĩ của mình không đúng lắm, giống như hóa thành một người khác vậy, Quách Minh chợt ớn lạnh cả người.

Từ khi nào mà bản thân trở nên thị huyết đến vậy, cả người của cậu đang run rẩy, không… không đúng, bàn tay phải, nó… thật bình tĩnh.

Đưa tầm mắt liếc xuống, từng đường gân như nổi ra rõ rệt đang cố bám lấy con dao nhỏ bằng toàn bộ sức lực, như thể đang cầu xin, đừng buông nó ra…

“Tiểu Minh, em ấy làm sao vậy?”

Quách Tâm Vũ kỳ lạ hỏi, cô không biết tại sao, nhưng vừa rồi là cơ hội rất tốt để đá bay Lăng Duệ rời khỏi sàn đấu.

Kể cả Quách Thiên cũng hiểu điều này, nhưng hai người lại không hề biết, nếu Quách Minh vừa rồi mà tiếp tục ra tay, vậy thì sẽ có một mạng người mất đi.

Hoàng đế và Quách Chiến bậc này cường giả tất nhiên là không thể nào bỏ qua dấu hiệu nhỏ vừa rồi được, dù họ không dám khẳng định điều gì, nhưng vừa rồi.. giống như Quách Minh thật mất kiểm soát đi.

Lăng Duệ từ dưới mặt đất đứng dậy, bàn tay phải dùng sức bấu vào bên vai trái, giống như đang cố để làm cho mình bình tĩnh trở lại.

“Công chúa… ngài ấy làm sao vậy?”

“Tại sao cô ấy lại giống như .. đang run ư?”

“Điều gì vừa xảy ra?”

….

Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Lăng Duệ mất đi sự thản nhiên và bình tĩnh ngày thường của mình, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy bản thân vừa đối mặt với một hung thú… không, một ác quỷ chính hiệu.

Đôi mắt đấy, đôi mắt màu nâu tưởng chừng như vô hại bỗng chốc đem linh hồn cô sâu sắc xé nát, chỉ một chút nữa thôi… một chút nữa… cô sẽ bị phanh thây.

Dù cho có thật nhiều năm kinh nghiệm mài dủa, cả người cô vẫn vô thức run rẩy, giống như một đứa bé trơ trọi không còn khả năng chiến đấu.

“Không được….”

“Ta.. ta có niềm tự hào của mình!”

Cắn chặt răng rống lên, mọi người không hiểu ý nghĩa từ câu này của Lăng Duệ, chỉ có một mình cô biết, và những người trong hoàng gia là hiểu.

Điều này có ý nghĩa rằng, cô gái nhỏ đang kháng cự lại sự sợ hãi, sức mạnh từ hoàng tộc bắt đầu lan rộng ra, Tử hỏa lần nữa được triệu hồi, nhưng lần này, cô không còn sợ ngọn lửa của mình bị Ám hỏa từ Quách Minh nuốt mất

Hình xăm hiện lên bên cánh tay trái, theo vệt máu chảy xuống tạo ra một đóa hoa sen đỏ rực, điểm tô vào đấy là ngọn lửa bao phủ màu tím tỏa ra.

“Cút đi”

Thực chất mà nói, Lăng Duệ không tính sử dụng năng lực của hoàng tộc vào trận chiến này, nhưng mà cô sợ, nếu không đem tình thế đẩy trở lại cân bằng…. cả đời này cô sẽ bị Quách Minh ám ảnh.

Nó sẽ gây trở ngại đến việc đột phá của bản thân sau này, mặc dù là con người, Lăng Duệ rất sợ cái chết, nhưng chí ít, với thân phận công chúa hoàng tộc, cô không được phép sợ cái chết.

Vậy nên, phải chiến!

OÀNH!

Một đấm giộng thẳng vào mặt Quách Minh, đứa nhỏ không đỡ đòn, bây giờ cậu đang cố gắng kiểm soát lại ý thức của mình.

Vừa rồi nếu không có Tiểu Đóa…. Sợ rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn, tình nguyện ăn trọn một đấm của Lăng Duệ, cả người bị thổi văng về sau, ấy vậy mà.

“Chết tiệt…”

Máu mũi chảy ra và nhanh chóng bốc khói, khuôn mặt có phần chật vật, cả người bị cú đấm vừa rồi khiến cho đau nhức bủn rủn, vậy mà cánh tay vẫn không buông ra.

Con dao được làm bằng Long thạch!