Chương 109: Chúc ngủ ngon

Thủy Linh nhìn Tiểu Đóa tràn đầy chiến ý bước tới, dưới sự chấp thuận của hoàng đế và mọi người, trận giao hữu tiếp tục diễn ra.

Đồng dạng với Ngọc Hương, cô bé trước mặt đây cũng là một pháp sư băng hệ, tuy thực lực còn xa mới bằng Ngọc Hương nhưng Thủy Linh vẫn rất đáng ngưỡng mộ.

Tốc độ triệu hồi pháp thuật sương mù, đem toàn bộ đấu trường che kín bởi hơi lạnh của giá rét, che chắn tầm nhìn của mọi người.

Nhìn thấy hành động này của Thủy Linh, khán giả cùng các cường giả khác không khỏi thầm tán thưởng và khen ngợi.

Cơ mà loại hình pháp thuật này…

“Khục… khục.. Haha…”

Đang uống miếng trà Quách Minh lập tức bị sặc, sau đấy run rẩy đặt tách trà xuống bàn vừa ho vừa bật cười thích thú.

Chết tiệt, hài hước quá.

Vậy mà lại dùng pháp thuật che mờ tầm nhìn đối phó Tiểu Đóa, nói thật, con bé nhắm mắt lại sợ rằng còn nhìn rõ hơn mở mắt ra.

Với năng lực tinh thần mạnh mẽ, mọi bức tường được dựng lên đều bị cô gái nhỏ vượt qua dễ dàng, vươn cánh tay mảnh mai về phía trước, nhắm đôi mắt tỏa sáng rực rỡ.

“Linh hồn tầm nhìn”

Đột nhiên Thủy Linh cảm thấy ơn lạnh cả người dù con bé là pháp sư băng hệ, rõ ràng là bản thân đã kháng cự thuộc tính này khá nhiều rồi.

Nhưng tại sao… cái sự khó chịu thấm dần vào huyết mạch này, đi qua xương tủy, nó khiến cho Thủy Linh có phần hốt hoảng, tuy nhiên về mặt tổng thể lại không quá ảnh hưởng đến sự phát hủy của cô.

“Băng thuật: Băng cầu”

Cánh tay phải vươn ra niệm chú, lẫn đằng sau lớp sương mù dày đặc, một vòng tròn pháp thuật nhỏ hiện lên nơi cánh tay.

Tụ tập xung quanh Thủy Linh nhanh chóng xuất hiện bốn khối cầu nhỏ, di động thật nhẹ nhàng và hầu như không gây ra bất cứ tiếng động nào.

Và rồi, nó len lỏi qua lớp sương mờ dày đặc, bắn thẳng về phía Đóa nhi.

Tiếp theo đó, không hề dừng lại, Thủy Linh lại một lần nữa triệu hồi ra bốn cây giáo khổng lồ bắn với tốc độ nhanh hơn.

Đem Băng cầu giấu bên trong một cái bẫy khác, động tác này thật linh hoạt, nếu không để ý kỹ thì sẽ rất dễ bị lừa dối.

Lấy một pháp thuật lớn hơn che đi một pháp thuật nhỏ hơn, lấy một pháp thuật di động mãnh liệt che đi một pháp thuật chầm chậm dạo bước.

“Thật tuyệt…”

Với góc nhìn hoàn hảo, quan sát và chứng kiến hết mọi thứ, Tiểu Đóa không khỏi tán thưởng đối thủ này của cô.

Khả năng khống chế rất tinh xảo, thậm chí nếu gặp phải một đối thủ có thể nhìn thấu qua lớp sương mù này cũng chưa chắc tránh được pháp thuật của Thủy Linh.

Nhưng đối với cô lại khác…

ẦM ẦM ẦM ẦM.

Nhẹ nhàng lách qua bốn khối băng thật dễ dàng, chỉ một động tác cúi người hoặc bước sang trái một bước, biên độ dao động của Tiểu Đóa thật nhỏ.

Điều đó chứng tỏ con bé nắm chắc được phạm vi gây sát thương của đối thủ, hơn nữa còn dùng cách đối ứng tốn ít năng lượng nhất để đạt được kết quả cao nhất.

Để lại đằng sau là sàn đấu bị đục lên bốn cái lỗ hỏng, khán giả ở bên ngoài lập tức nhìn thấy mấy khối băng này, khổng lồ và cứng rắn.

Nếu bị đánh trúng, Tiểu Đóa sợ rằng cũng không dễ chịu gì, nhưng đó là với tiền đề Thủy Linh ngắm trúng cô được cái đã.

“Quả nhiên là không trúng được nhỉ…?”

Chứng kiến bốn cây giáo của mình vô dụng, Thủy Linh không hề thất vọng hay chán nản, bởi vì cô biết được đối thủ của bản thân không đơn giản như những người khác.

Ngay lập tức hai tay đưa lên trước ngực, bốn vòng pháp thuật giao thoa lẫn nhau xoay chuyển trước mặt con bé.

Sau đấy nắm chặt hai lòng bàn tay lại với nhau.

“Kích phát: Băng cầu + Khuếch đại nhiệt độ”

OÀNH!!!!

Đúng lúc bốn quả cầu của Thủy Linh quỷ dị bao vây quanh người của Tiểu Đóa, cô lập tức cho chúng bạo phát gây ra một vụ nổ khổng lồ.

Kết hợp với đẩy mạnh nhiệt độ lên cao, một pháp thuật thường hay được sử dụng bởi pháp thuật hỏa hệ cùng băng hệ, nóng càng nóng rực, lạnh càng lạnh rét.

Mọi người lập tức nhịn không được hiếu kỳ đứng dậy quan sát, vụ nổ vừa rồi đã một phần xóa bỏ màn sương của Thủy Linh.

Bây giờ tất cả đều có thể nhìn vào bên trong, người đứng vững bên trên sàn đấu hiển nhiên là Thủy Linh.

“Làm tốt lắm”

Thủy Tam lập tức mừng rỡ khen to, cả Thủy Tề Minh cũng tự hào về tiểu thư nhà mình, một năm qua ở học viện quốc gia hai đứa nhỏ đã tiến bộ nhiều.

Có một lượng đông đảo các thiên tài bồi luyện với chúng, kinh nghiệm chiến đấu và khả năng áp dụng lý thuyết vô thực tế tăng cao, tuy chưa bằng với Ngọc Hương cùng những đàn anh đàn chị hiện tại, nhưng đủ để ông tự hào vô cùng.

Những người không quá rõ tình hình liền lập tức hô hào vui mừng, chúc mừng Thủy Linh giành chiến thắng.

Nhưng trọng tài vẫn không nói gì, Quách Minh mấy người cũng im lặng, hoàng đế cùng Quách Chiến thì tập trung quan sát.

Bọn họ không cho rằng Tiểu Đóa dễ dàng bị đánh bại đến như vậy, hơn nữa, dù cho Thủy Linh có thông minh bao nhiêu thì con bé vẫn chưa có đủ kinh nghiệm chiến trường.

Trong trường hợp chưa rõ tình hình đối thủ ra sao, vậy mà lại thả lỏng như thể bản thân đã chiến thắng, quá ngây thơ.

“Yo, đòn tấn công vừa rồi mạnh thật đấy!”

Bước ra từ màn khói không chút tổn hại nào Tiểu Đóa lập tức khiến nhiều người hoảng hốt, Quách Minh lại chỉ mỉm cười thật nhẹ.

Trận đấu đến lúc này hẳn là kết thúc rồi, nhìn là biết Thủy Linh vừa vào trận đã muốn đánh đòn phủ đầu, dùng toàn lực để thổi bay Tiểu Đóa.

Với tâm tính như vậy, ngay khi mọi nỗ lực của con bé trở nên vô dụng, sự thất vọng đè ép vào đại não của Thủy Linh.

Hoảng hốt, bất ngờ, không thể tin, lo sợ, e ngại, toàn bộ những cảm xúc hỗn loạn mà một đứa trẻ không thể khống chế trở thành miếng mồi ngon cho đóa hoa chuyên chơi đùa với cảm xúc mỏng manh.

“Cái…”

Vội vàng muốn tiến nhập trạng thái chiến đấu, cơ thể của Thủy Linh trở nên căng thẳng tột độ, nhưng Tiểu Đóa lại để mặc cho cô tùy ý cử động.

Vẫn chưa đến lúc, thêm một chút nữa, tại thời điểm mà Thủy Linh cấp tốc muốn trở nên tập trung nhất có thể, đấy là lúc linh hồn đối phương trở nên yếu đuối nhất.

Tay phải đặt đằng sau lưng, bàn tay trái thật chậm đưa lên, cả người cúi về phía trước, bằng giọng nói dịu dàng và êm ái, Tiểu Đóa mỉm cười.

“Chúc ngủ ngon, bé yêu”

Tách!

Búng ngón tay một cái, ngay lập tức Thủy Linh ngất xỉu trên mặt đất trước ánh mặt của mọi người, hoàn toàn không có lực kháng cự nào hết.

Cứ vậy gục ngã, như một con chim bị bắn nổ đầu, khoảng cách để Thủy Linh có cơ hội phản kháng gần như bằng không, đây mới chính là sự khống chế tinh xảo.

“Con nhỏ này… chiêu trò cũng thật nhiều”

Quách Minh không khỏi bật cười, cậu biết rằng Tiểu Đóa hoàn toàn có thể đánh thắng Thủy Linh ngay từ những giây đầu tiên.

Nhưng con bé lại muốn trang khốc, thể hiện mặt soái nhất của bản thân, hơn nữa còn để Thủy Linh có thời gian thể hiện khả năng của đối phương.

Trận này, Tiểu Đóa thắng thật đẹp, thắng tuyệt đối đến mức không ai có thể soi mói, khán giả im lặng như thể không tin được kết quả này, và rồi trọng tài bình thản tuyên bố kết quả.