Chương 107: Hòa!

Thế giằng co dần dần trở nên kịch liệt, hai người đánh nhau trên sân bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào.

Vốn mọi người ban đầu tính xem Ngọc Hương làm thế nào ngược đứa nhóc không biết trời đất này, nhưng càng về sau lại càng đứng hình.

Chí Sinh chiến đấu không hề thua kém gì Ngọc Hương, hơn nữa bắt kịp mọi động thái và suy nghĩ của cô, ẩn ẩn còn tính kế ngược lại cô.

Lơ lững phía không trung, đôi cánh bằng băng đập mạnh phóng thẳng về phía Chí Sinh, trên tay hơi nắm liền gọi ra một cây đao giống như hồi nãy, tuy nhiên nếu dám nghĩ như vậy thì chỉ có kẻ ngu mà thôi.

“Bạo lực thật đấy”

Nở nụ cười gian xảo như đạt được kế hoạch của mình, Chí Sinh thản nhiên để lưỡi đao của Ngọc Hương vung qua người mình.

Từng cây băng thương lập tức như khối xốp dòn bị chặt bay dễ dàng như cắt miếng ngọt, nhưng thân hình của Chí Sinh cũng tùy vậy mà biến mất.

Thứ để lại chỉ là cánh hoa bao phủ khắp người Ngọc Hương, chợt cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo cột sống, cô thoáng nhìn thấy hình bóng của đối thủ phản ánh qua khối băng dưới đất.

Chí Sinh hóa thành cánh hoa áp sát bên cạnh cô, lưỡi kiếm vung tới rất mạnh, bất quá Ngọc Hương kịp dùng đao để chắn đòn.

KÉTTTTTTT!!!

Cạy ra một đường hằn trên cây đao băng của Ngọc Hương, lưỡi kiếm tiếp tục quét tới không chút nhân nhượng.

Thân hình nhỏ bé của Chí Sinh bỗng phát ra lực lượng dữ dội vượt ngoài sức tưởng tượng, vốn thằng bé cũng không phải pháp sư, thể lực của ma thú hiển nhiên cao hơn một con người bình thường, đặc biệt là đối với pháp sư ít quan trọng rèn luyện thân thể.

Cuối cùng vẫn bị đập bay về xa, ăn miếng trả miếng, từ đầu trận bị Ngọc Hương chèn ép bao nhiêu thì thằng bé đáp lại bấy nhiêu.

Một ít cọng tóc bị cắt đứt rơi xuống trước mặt, phía bên vai chiếc áo bị cắt hở, để lộ làn da trắng nổi bật lên màu đỏ tươi của máu.

Chịu không được thở dốc vài đợt, cả hai bắt đầu cảm thấy hơi mệt, ít nhất là về mặt thể xác.

Nhưng kêu cả hai dừng lại thì tuyệt đối không được đâu, bởi vì hai người Chí Sinh cùng Ngọc Hương đã sôi máu rồi.

Đừng nhìn Chí Sinh thành công đánh bay Ngọc Hương mà nghĩ cậu dễ chịu bao nhiêu, chỉ có cậu mới biết, lúc nãy đã bị áp sát gần thế nào mà cô ta vẫn có thể kịp thời đỡ đòn từ bản thân.

Con nhỏ này thật sự là nhân loại? quá điên rồi, bất quá….

“Ta sẽ không thua” X2

Cùng lúc bật thốt, sau đấy tiếp tục triệu hồi pháp thuật tấn công, băng giá lần lượt va chạm mạnh vào khắp đấu trường đem mọi thứ oanh tạc.

Vẫn luôn biết Ngọc Hương rất mạnh, nhưng được tận mắt chứng kiến thực lực này, nhóm Lăng Hải như cũ bị bất ngờ.

Đặc biệt là cặp song sinh thủy gia, Thủy Linh và Thủy Tam trợn tròn hai mắt mà nhìn.

Ở bên trong Tháp chọc trời bọn họ thật sự đã gặp qua nhiều thiên tài lắm, nhưng so với chị gái dưới sàn đấu kia liền không thể sánh được đâu.

Và đối thủ của Ngọc Hương liền nhận được một cái nhìn hoàn toàn khác, có thể trực tiếp đối kháng không thua kém một con quái vật như vậy, Chí Sinh cũng là một con quái vật biến thái không kém gì.

Một số lão sư đã bắt đầu phải đứng ra tạo thành hàng rào chắn lại dư chấn của hai đứa trẻ dưới sân, trọng tài liền không ở lại mà né tới một bên tránh hỗn loạn.

Đứng từ xa quan sát, từ cách chiến đấu lúc đầu, bọn nhỏ đặc biệt biết khống chế năng lực của mình, nếu thật sự thất khống thì coi như tệ lắm chỉ là trọng thương chứ sẽ không tử vong.

“Ồ ồ, quá tuyệt”

Vốn còn đang bực tức vì bị giành mất lượt tranh tài, Tiểu Đóa liền nhảy tưng tưng mỗi khi hai người Chí Sinh cùng Ngọc Hương va chạm.

Trận chiến này đủ hưng phấn để khán giả phải la hét cỗ vũ, đồng thời đủ nguy hiểm để họ lùi lại vài bước lo lắng cho an nguy bản thân.

Băng giá của Ngọc Hương ngày càng lạnh rét hơn, cánh hoa của Chí Sinh đã không còn có thể trực tiếp phá nát nó đơn giản được.

Nhưng ngược lại, mức độ quỷ dị của Chí Sinh cũng trở nên linh hoạt và biến ảo nhiều hơn khi thằng bé vận dụng những cánh hoa của mình mà đột kích đối thủ, Ngọc Hương không thể nào không để phòng.

Mức cảnh giác của cả hai dâng lên tới tối đa, một lần nữa, Chí Sinh lại đáp tới sau lưng của Ngọc Hương, nhưng lại cách đó một khoảng khá xa.

Né đi việc phải lộ thân ảnh trước sự phản chiếu của các khối băng dưới sân, tuy hơi hạn chế về mặt khoảng cách, nhưng bù lại thằng bé có thể mài mòn sức của Ngọc Hương từ từ.

“Bách hoa khống: Vạn kiếm quy tông!”

Đột nhiên dùng một chiêu thức khác lạ, đây là tuyệt chiêu mạnh nhất hiện tại của Chí Sinh, uy lực không thể khinh thường.

Với mỗi cánh hoa là một thanh kiếm đang vung lên, giống như có một vạn kiếm sĩ đang vây sát Ngọc Hương, sát khí bừng bừng.

Trong một khoảnh khắc nhất thời, hô hấp của Ngọc Hương nghẹn lại, cô cảm thấy nguy hiểm, cô cảm thấy sợ hãi…

Chết?

Đúng vậy, tuyệt chiêu này của Chí Sinh khiến cho Ngọc Hương cảm nhận được mùi vị tử vong bao phủ, khiến cô nghĩ rằng mọi nỗ lực thoát ra của bản thân đều bất lực.

Cả người lập tức mất đi kiểm soát, hào quang vốn có trong đôi mắt chầm chậm tiêu biến, Ngọc Hương cũng không có phản ứng gì với chiêu thức của Chí Sinh.

Đôi cánh bằng băng lập tức vỡ vụn ra, những cánh hoa đang bao phủ lấy người cô chuyển động, tiếng xé gió vang lên nhức tai khiến người ta lo lắng cho cô bé ở bên trong.

Nhưng rồi… điều bất ngờ là khuôn mặt Chí Sinh lại đột ngột tái mét và hai tay ôm lấy bụng quặn lại, miệng phun ra búng máu.

Tiếng lạch cạch lạch cạch vang lên không dứt, cánh hoa của thằng bé tất cả đều bị đóng băng?

Xung quanh Ngọc Hương tỏa ra làn sương mù nhàn nhạt dấu đi thân hình cô bên trong, nhưng cặp mắt đấy lại tóe lên ánh sáng của sự thị sát.

Khi bị dồn đến mức cảm thấy nguy hiểm tử vong, một Ngọc Hương hoàn toàn khác xuất hiện, lý do mà cô bé có thể trở thành át chủ bài của học viện đã lộ tẩy.

Tất cả mọi người lập tức giật mình, hoàng đế nhìn sang phía Quách Chiến, cả hai lập tức phóng ra ngoài tính cản trở trận đấu, nhưng vẫn hơi chậm.

Ngọc Hương đã áp sát lấy Chí Sinh, tay trần vồ tới, không cầm băng đao, nhưng sự nguy hiểm lại mạnh hơn bội lần.

“… Chết đi”

Đang nằm gục dưới sàn đấu, đột nhiên ngẩng đầu dậy Chí Sinh vẫn tiếp tục cười, cái này cậu cũng tính sẵn rồi.

Điều mà một kẻ luôn sinh sống ở rừng rậm được dạy dỗ, điều mà Mole cùng Alivia liên tục lải nhải với cậu, đó chính là…

“Mơ tưởng!”

Bất cứ lúc nào cũng giữ lại một cái bước đệm đễ trốn thoát!

Băng giá của Ngọc Hương có thể đóng băng lấy cánh hoa của cậu, nhưng đừng quên, về bản chất đó vẫn là cánh hoa chứ không phải băng giá.

Đấu trường được rải bằng thật nhiều cánh hoa rãi vụn khắp nơi bằng băng lập tức bay lên, đem kẻ thù trước mặt thổi đi.

“Một lần nữa, Vạn kiếm quy tông!”

Cười đến thú vị, hai đứa trẻ lập tức bị trọng thương ngất xỉu văng ngược về sau, vừa rồi Ngọc Hương cũng đánh ra một chưởng về phía cậu.

Thấy cảnh này, Quách Chiến vội bay tới đỡ lấy Chí Sinh, hoàng đế lại đón Ngọc Hương vào lòng.

Sau đấy lập tức ra hiệu cho trọng tài tuyên bố kết thúc trận đấu, trận giao hữu đánh cho cực kỳ đặc sắc, cả hai đã đấu hết sức mình.

“Trận giao hữu này kết thúc, kết quả trận đấu vừa rồi là Hòa!”