Chương 105: Đấu ván không? Tỷ tỷ xinh đẹp!

Vừa ra sân đã không kiềm chế nỗi sự hưng phấn đang dâng trào trong cơ thể, Chí Sinh nhìn đối thủ của mình đây khiêu khích.

Cơn gió với những cánh hoa anh đào bay lượn trên gió, toàn bộ mọi người lập tức thay đổi cái nhìn với cậu nhỏ đáng yêu trên sân kia.

“Thực lực thay đổi…?”

Quách Chiến giật mình, nhìn từ bên ngoài thì Chí Sinh mới có tám chín tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn so với các học viên bình thường, thế mà thực lực này lại đạt tới cấp sáu thượng phẩm.

Nhưng mà vừa rồi ông không thể nhìn thấu thực lực của thằng bé, vậy là đã có chuyện gì xảy ra?

Một năng lực cho phép ẩn dấu năng lượng ẩn chứa trong cơ thể sao?

“Tiểu Đóa, Chí Sinh thằng điên này bị lộ chưa?”

“Dĩ nhiên là rồi Minh ca, đừng nói là sương mù của em có che dấu được hay không tầm nhìn của các cường giả, chỉ cần một mình cơn gió này là đủ để thấy sự khác thường không hề nhẹ nằm cậu ta”

“Aaaa… biết thế không nên để Tiểu Sinh xuống rồi”

Thở dài một hơi cạn lời, Chí Sinh vừa thể hiện thực lực của mình xong, Quách Chiến lão ba liền lườm cậu một cái.

Ánh nhìn hiện rõ ý muốn của ông: Lát nữa giải thích rõ cho ta!!!

Quách Minh cười gượng gật đầu, Minh Viễn và Tiểu Mộc ở phía sau an ủi, còn Mole với Alivia lại hưng phấn cổ vũ.

Phía dưới sàn đấu, một cánh tay đưa lên vẫy vẫy đầy khiêu khích đối với anh bạn học viên lớn tuổi hơn mình

“Nè, đấu hết sức nhé!”

“….”

Không biết phải trả lời ra sao, nói muốn bỏ cuộc bây giờ thì không hợp lý, nhưng nếu muốn đánh thì thằng bé trước mặt lại quá đáng sợ.

Đưa tầm nhìn về phía trọng tài, ông ấy liền ho nhẹ vài cái, trọng tài đại nhân cũng bị màn phô trương vừa rồi làm đứng hình trong giây lát.

Quay đầu về phía hoàng đế, ông ấy gật nhẹ một cái thể hiện sự đồng ý, trọng tài mới lùi lại vung lá cờ trên tay ra hiệu có thể đánh nhau.

Đối thủ của Chí Sinh nhanh chóng bắt thấy thời cơ, vội vàng vung thánh kiếm của mình chém về phía trước thật mạnh.

Nhưng lưỡi kiếm chưa tới nơi thì cậu ta đã nghe thấy tiếng kim loại va chạm, một vài cánh hoa anh đào khẽ lướt qua thân kiếm dài mảnh bay lượn.

“Bách hoa khống, Phong Vũ”

Hai tay vung lên trời, Chí Sinh lùi lại một bước rồi dùng chân đá về phía trước, đem thanh kiếm của đối phương đánh bay đi.

Những cánh hoa lập tức được tự do lượn theo thế gọng kìm khóa chặt mọi đường đi của người trước mặt.

Mất đi vũ khí của bản thân, đối thủ của Chí Sinh lập tức biết tình thế không ổn, đang muốn nói nhận thua thì lập tức đã bị Chí Sinh áp sát.

Không thể làm gì hơn là triệu hội một lượng nguyên tố bao phủ xung quanh làm thành tấm khiên nhất thời, bất quá mọi thứ không như cậu ta dự liệu.

“Bách hoa khống, Nở rộ”

Bàn tay đưa thành một dấu chưởng, năng lượng tụ tập cấp tốc tạo nên hình bóng một đóa hoa năm cánh vươn rộng.

Dùng sức đập tới, vốn không có đường trốn nên liền phải nhận trọn một chưởng của Chí Sinh, cả người bị đập văng ra xa.

Lăn vài vòng rồi chà sát trên mặt đất, quần áo bị cắt thành nhiều mảnh, nhưng kỳ lạ thay lại không có vệt máu gì bắn ra.

Rõ ràng là đánh vào toàn thể cơ thể của đối thủ, vậy mà hoàn toàn né hết toàn bộ những tổn thương xác thịt.

Chỉ có một chưởng của Chí Sinh là đủ làm cho anh bạn học viên trước mặt mất sức ngất xỉu, lực khống chế mạnh đến kinh khủng.

“Ôi ôi, đừng đùa chứ…”

Lăng Hải giật mình đổ mồ hôi nhìn xuống sàn đấu, cái anh bất ngờ không phải thực lực của đứa nhỏ này quá cao, mà phải nói là thực lực của thằng bé quá vững.

Muốn đẩy mạnh thực lực bằng Chí Sinh, chỉ cần nhồi đủ lượng dược vật và liên tục từ bé liền có thể khiến cho tốc độ tiến cấp tăng cao như bắn tên lửa.

Nhưng như vậy thì rất dễ gây ra thực lực pha loãng, yếu đuối hơn nhiều so với đẳng cấp hiện tại, lãng phí dược vật và hao mòn tu vi, tồi tệ nhất là sẽ bị phản phệ, banh xác…

Chưa đầy mười tuổi, lại có sức mạnh khủng bố như vậy, đứa bé này tiềm lực phải nói là vô hạn, không thể đo lường, thậm chí so với Ngọc Hương….

Dòng suy nghĩ liên tục xoay vòng, không để ý Lăng Hải vô thức nhìn sang Ngọc Hương ngồi bên cạnh.

Đám Quách Chiến, Quách Tâm Vũ cùng các tuyển thủ cũng nhìn về chỗ của cô gái nhỏ đang ngồi, bọn họ nhận ra tính chất của trận đấu này.

“Tốt, thực lực này đúng là không tệ!”

Đột nhiên tiếng khen hay của hoàng đế khiến mọi người chợt tĩnh lặng lại, ông ấy cười to rồi vỗ tay.

Mọi người vội vàng hưởng ứng theo hoàng đế, sau đấy trọng tại lần nữa khôi phục thông báo kết quả.

“Trận đấu giao hữu lần này, người thắng là Chí Sinh tiểu bằng hữu”

Kết thúc trận đấu này quá nhanh, thật sự là khiến cho trọng tài như hắn trong lúc sơ ý liền bắt không kịp nhịp độ này.

Trận đấu vừa rồi, Chí Sinh hoàn toàn làm đúng theo những gì mà Mole và Alivia căn dặn, nhưng mà lại lách sang một khía cạnh khác.

“Quá đáng đánh đòn rồi”

Nhìn thằng nhóc hưng phấn giơ nắm đấm lên cao dưới sân đấu vì chiến thắng, Quách Minh thật muốn đập cho Chí Sinh một trận.

Cơ mà bây giờ không tiện, chỉ có thể thở dài một hơi quan sát biểu cảm của ba mẹ mình cùng anh chị, làm người có liên quan trực tiếp tới Chí Sinh, thật nhiều ánh nhìn dồn về nơi này.

Giờ có muốn uống trà cũng chẳng còn ngon miệng nữa, chết tiệt.

“Cậu chủ, cậu chủ, đến lượt em rồi nhỉ?”

Tiểu Đóa hoàn toàn không nhìn tình hình mà hưng phấn hỏi Quách Minh, bàn tay đưa lên vung vung khỏi động làm nóng người.

Xem ra con bé nãy giờ ngứa ngáy lắm rồi, nhìn cặp chân nhỏ đang run lên vì háo hức kìa, thật khó để nói lời từ chối thật.

“À… ừ… cũng được…” …Đi?

“Nè, muốn đấu một trận không? Tỷ tỷ xinh đẹp”

Chưa kịp dứt lời, đột nhiên Chí Sinh hướng thẳng mặt về phía Ngọc Hương đưa lời thách chiến, mọi người hít liền một đợt khí lạnh.

Nhiệt độ bổng chốc thấp xuống thật nhanh, một vài khu vực xung quanh Ngọc Hương kết thành băng tuyết, lạnh đến tận xương tủy.

“Thằng điên này!!!!”

Quách Minh nhịn không được dùng chân đạp đạp vào thành ghế, hai tay kiềm chế bóp nát cái ly của mình.

“Bình tĩnh… bình tĩnh… cậu chủ hạ hỏa…”

Minh Viễn vội vàng cầm quạt thổi gió cho cậu chủ, bọn họ chỉ biết cười trừ vì hành động của Chí Sinh, được cái Mole rất là tự hào về con mình.

“Làm tốt lắm Chí….”

“Im ngay”

Alivia vội vàng kéo tai của Mole bịt miệng anh lại, tình huống cực kỳ hỗn loạn, bất quá lập tức ổn định lại trước một tiếng “Tốt” của Ngọc Hương.

Đứng dậy rời khỏi ghế của mình, cô gái nhỏ dẫm bước nhảy xuống dưới sàn đấu, từng bước tiến lại gần Chí Sinh và mở miệng cười.

“Rất sẵn lòng!”

Nụ cười xinh đẹp không phù hợp với khí tràng lạnh lẽo của Ngọc Hương, được tụng xưng là thiên tài đệ nhất Lăng Hiên quốc gia học viện.

Băng thần nữ nhi - Ngọc Hương ra sân.