Chương 32: Ảo Thiên Tán

Chương 32: Ảo Thiên Tán.

Sau khi đã cảm nhận được,hai người đã hiểu ý nhau mà ra dấu không bứt dây động rừng,tránh cho bị nghi ngờ.

Hai người biết những kẻ kia đang e ngại về những khẩu súng máy nên mới không dám ra tay,đó là lợi thế lớn của bọn họ,nên cũng không cần vội.

Sau khi đã ăn xong,Trạch Tuấn tranh thủ để những một vài tinh linh giám sát hành động của những kẻ kia,đồng thời lên kế hoạch cùng Dạ Ưng trước khi đi ngủ.

"Đợi thêm lúc nữa,đợi chúng nó đi ngủ rồi ra tay luôn."một trong những bóng đen lên tiếng một cách vội vàng.

"Đúng vậy,đao của ta sớm đã khát máu rồi,cần được huyết tế ngay a."một bóng đen khác vừa cười với điệu biến thái vừa nóng lòng chỉ muốn thảm sát.

"Bình tĩnh đi,chưa vội được!"một kẻ trong số đó đã nhanh tay ngăn cản ý đồ đó,dù trong lòng hắn ta vẫn còn đang khó chịu,nhưng vẫn chưa phải lúc.

"Đúng vậy,đợi thêm lúc nữa đi,nếu không đợi đến mai,không thiếu cơ hội cho chúng ta gặt đầu bọn chúng đâu."một kẻ bình tĩnh hơn trong số đó nhìn vào căn cứ Trạch Tuấn.

Sau khi toàn bộ mọi người trong căn cứ đã đi ngủ,những kẻ trong bóng tối đã có thời cơ để ra tay,liền nhanh chóng chia ra để phân tán sự chú ý của súng máy.

Sau khi thả phân thân ra,những kẻ đó nhanh chóng đã lên được tầng thượng căn cứ của Trạch Tuấn mà bắt đầu đột nhập xuống tầng 4.

Sau khi nhìn vào «Bản Đồ Tâm Trí»,Dạ Ưng và Trạch Tuấn đã nhận ra những kẻ đó đã bắt đầu đột nhập,nhanh chóng cả hai đã chuẩn bị vũ khí trên tay và ra hiệu bằng ánh mắt,nhẹ như tơ hòng mà đi lên lầu ba.

Dao động trong không khí đối với cảm giác của sát thủ cực nhạy,nhờ vậy mà những kẻ đột nhập nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn mà ra ám hiệu.

Cuộc chiến đã bắt đầu,Trạch Tuấn nhanh chóng sử dụng «Triệt Âm»,nhanh chóng khiến âm thanh không thể truyền xuống dưới dẫn đến kinh động khiến mọi người tỉnh dậy,nếu không sẽ rất rắc rối.

Dạ Ưng cùng Trạch Tuấn cũng đã tiến lên tầng 4,những kẻ trên kia còn chưa nhận ra điều gì,một kẻ đã dần biến mất,như chưa từng xuất hiện.

"Cái gì,No-1 đâu rồi,hắn ta vừa...."

Chưa kịp lên thành câu,kẻ vừa nói lại im bặt,khiến cho tầng 4 vốn bị che mờ bởi rèm nay trở nên nguy hiểm và đáng sợ hơn.

"Này,ta cảm giác có gì đó không trong sạch đang ở đây,có ai nhận ra điều gì không?"một kẻ trong số đó đã lên tiếng hỏi những người còn lại.

"Chết thật,có ma pháp,chúng ta bị lộ rồi,nhanh rút..."

Vừa lên tiếng cảnh báo,Dạ Ưng đã nhanh tay khiến kẻ đó ngất đi,khiến cho những kẻ còn lại càng ngày càng sợ hơn,tập trung lại một chỗ mà đề phòng xung quanh.

"Chết tiệt,nhanh đi lên tầng thượng,trước khi chúng ta chết tại đây,nhanh lên."

Một kẻ trong số những kẻ còn lại đã hét lớn mà nhanh chóng ra lệnh cho mọi người rút lui,trước khi chưa thể giết được người ở đây,không thể phí thêm mạng vô ích được.

Đúng lúc này,Trạch Tuấn và Dạ Ưng đã đứng ở trên lầu từ lúc nào,khi những kẻ kia vừa đi lên,lập tức đã bị đánh ngất không rõ lí do tại sao,phải công nhận rằng dù họ rất mạnh,nhưng có vẻ như vẫn chưa đủ đến đánh bại Trạch Tuấn và những người còn lại.

Một tiếng sau.

Những kẻ đột nhập kia bị trói tại một căn phòng tầng 4,những kẻ đột nhập kia đã dần tỉnh lại,lần lượt trong lòng thắc mắc nơi này là đâu,thì một tiếng nói đã vang lên.

"Thế.....,các ngươi là ai vậy,đột nhập vào đây là muốn làm gì?"Trạch Tuấn hỏi những kẻ đột nhập kia,dù sao thì hắn ta vẫn cảm thấy Dạ Ưng vẫn chưa đủ mưu trí,liền để Dạ Ưng đứng bên cạnh mà quan sát.

"Hừ,các ngươi đừng tưởng đánh gục được bọn ta,là có thể khiến bọn ta khai ra."kẻ bị bắt được gọi là No-3 lên tiếng.

"Các ngươi cứ mơ đấy,đừng nghĩ moi được thông tin gì từ chúng ta."một trong những kẻ bị bắt đã lên tiếng và ra hiệu,định sử dụng thuốc độc để không bị moi thông tin,nhưng Dạ Ưng nhanh nhẹn mà sử dụng những chiếc lông vũ của bản thân phi đến mà khiến cho hững chiếc bình thuốc độc bị bay ra khỏi miệng.

"Nhanh tay đấy,đừng để chúng tự sát nhé Dạ Ưng,chúng ta.....sẽ bồi tiếp chúng."Trạch Tuấn nhanh chóng nở nụ cười tà mị với đôi mắt tím đậm hiện rõ lên trong bóng tối.

"Rõ,chúng sẽ được...trải nghiệm chúng sớm thôi."Dạ Ưng lấy từ trong túi ra một túi gì đó mà rải lên người của những kẻ kia.

Khi bột được rải lên,mới đầu không có gì khác thường,nhưng sau đó,chúng đã bắt đầu bị trừ HP liên tục,đồng thời khiến chúng bị ảo giác,lập tức gào lên trong đau khổ.

"Không,không,các ngươi,các ngươi đừng qua đây a a a a!!"

"Đây,đây là cái gì vậy,cút ra,cút ra khỏi người bọn ta...."

....

Chúng mặc dù bị trừ HP,nhưng chỉ còn đúng 1HP duy nhất,khi con người bị ảo giác rơi vào tuyệt vọng,sẽ luôn muốn tìm đến cái chết để thoát khỏi sự đau khổ này,nhưng thứ bột này đã khiến chúng không thể tự sát,mà chỉ có thể bị dày vò bởi ảo giác.

"Đúng là thứ bột của hệ thống,lại có thể khiến chúng thành như thế này trong thời gian ngắn,xem ra cần phải lạm dụng nó rồi."Trạch Tuấn nhìn những kẻ kia mà trong lòng cười thầm,lúc này hắn ta đã mua được «Ảo Thiên Tán»,liền đưa cho Dạ Ưng và đã chỉ cho Dạ Ưng cách sử dụng nó.

Lúc này «Ảo Thiên Tán» đang phát huy hiệu quả,khiến cho tâm thần của những kẻ đột nhập bị tổn hại nghiêm trọng,chỉ còn mỗi tiềm thức còn điều khiển cơ thể.

"Này,các ngươi từ đâu đến,tại sao đột nhập vào căn cứ bọn ta?"Trạch Tuấn nhanh chóng hỏi dò những kẻ đã bị ăn mòn tâm trí mạnh mẽ,giờ đây chỉ còn mỗi tiềm thức.

"Chúng....chúng....ta.....nhận....truy...nã....đi.....ám.....sát...ngươi.....còn.....lại.....chúng.....ta....không....biết."một trong những số kẻ bị mất hồi đã nói một cách chậm rãi,do không còn bị lý trí điều khiển,nên những câu nói trở nên rời rạc,nói rất chậm và lâu.

Trạch Tuấn sau khi đã hiểu ra câu nói trước đó,xem ra lần này có vẻ không đơn giản,nhanh chóng kết liễu những kẻ đó rồi phá vỡ những viên đã chuẩn bị gửi dữ liệu về,rút lại kinh nghiệm từ lần trước,nên bây giờ cần phải cẩn thận hơn một chút.

Sau khi lục soát đồ,ngoài một số tiền nhỏ trong người và vũ khí,còn lại chỉ còn vài thứ vụn vặt không có giá trị,lập tức đã chán nản mà đi xuống lầu 3,Dạ ƯNg cũng vì vậy mà theo sau Trạch Tuấn,dù sao thì việc của họ cũng đã kết thúc,Trạch Tuấn nhanh chóng gỡ đi ma pháp «Triệt Âm» mà đi xuống chỗ ngủ của bản thân mà bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

Trong khi mọi người vừa thức dậy,Trạch Tuấn cũng đã sớm dậy từ bao giờ,mà đã đi ra ngoài,để lại mọi người ở trong căn cứ mà chuẩn bị ra ngoài làm việc,còn Trạch Tuấn sớm muộn cũng đã đi lên tầng thượng.

Những khẩu súng máy dù còn hoạt động,nhưng hôm qua lại để cho hững kẻ đó đột nhập vào bên trong,cần phải được nâng cấp lại,trước khi sự việc này xảy ra lần lữa,