Chương 15:Lên Đường
Một lúc sau,khi thức ăn vừa chín tới,Trạch Tuấn nhanh chóng mở nắp vung ra,mùi thơm khiến mọi người đã dần quên đi cái lạnh bên ngoài,trong lòng mỗi người có một tia ấm áp.
Khi này toàn bộ nhìn sang chỗ của cậu,như thể cầu xin được ăn,mặc dù Trạch Tuấn biết lần này căn bản là chỉ giúp họ,nhưng tại sao không tiện thể lợi dụng lòng tốt của họ để tích điểm cho bản thân,nghĩ đến đây,Trạch Tuấn nở nụ cười nhẹ,không dám thể hiện quá nhiều lên khuôn mặt,tránh cho bọn họ nghi ngờ.
Mỗi người đã đến chỗ Trạch Tuấn,tuy lượng thức ăn khá lớn,nhưng chia cho hơn ba mươi người thì cũng quá miễn cưỡng,xem như mỗi người chỉ được hơn một bát,nhưng như vậy cũng quá đủ,họ không dám yêu cầu gì hơn.
"Trời cũng đã tối,mọi người nhanh chòng nghỉ ngơi sáng mai còn lên đường,tôi cùng vài ngưới sẽ canh chừng,nen cứ yên tâm mà ngủ"Ryan thông báo đến dân tị nạn,để họ đi ngủ sáng mai mới có sức mà đi tiếp.
Khi này,mỗi người đều đã tìm vị trí thoải mái nhất với bản thân để ngủ,còn Ryan với Trạch Tuấn thì cùng với mọi người trong đội hộ tống thức đêm để canh cho bọn họ ngủ,những người đó liền yên tâm mà đánh một giấc ngon lành.
Trong buổi đêm tĩnh mịch,mọi âm thanh dường như có thể nghe thấy rõ mồn một,ban ngày dù không nghe thấy,nhưng lúc này,ai cũng nghe được tiếng như vậy:tiếng tim đập,tiếng hít thở,...
Trạch Tuấn thấy tình hình không đúng lắm,liền cùng Ryan trò chút chuyện,liền cũng không bị nhàm chán.
"Ê Ryan,nói chuyện một chút không?"Trạch Tuấn đi tới gần mở lời,một cuộc trò chuyện như vậy sẽ khiến bọn họ không thể buồn ngủ.
"Vậy cậu làm sao đi đến được đây vậy huynh đệ?"Ryan tò mò hỏi
"Hầy,chúng ta vào mấy ngày trước có gặp người của một số thế lực,mặc dù không trực tiếp xảy ra xung đột,nhưng việc họ xuất hiện ở đó sợ rằng không có gì tốt,ta liền trực tiếp hạ thủ,nhưng thông tin lại bị truyền đi không kịp ngăn chặn.Sợ liên lụy đến lũ trẻ,ta liền trực tiếp trong đêm cùng những đứa trẻ chạy trốn."Trạch Tuấn kể đúng một nửa,vì hắn vẫn chưa hể tin được việc Ryan liệu có phải là người của tổ chức kia không,liền bắt đầu có một chút cảnh giác,nhưng khuôn mặt vẫn là không biến sắc
"Cậu làm tôi hôm nay khá bất ngờ đấy Trạch Tuấn,cậu có thể đánh bại con Orc kia,nó đã suýt khiến anh em tôi bỏ mạng,cảm ơn cậu!"nói xong Ryan liền đứng dậy ôm quyền cúi gập người tỏ lòng biết ơn.
"Không có gì đâu,việc đó chả qua là ngoài dự tính mà thôi,không phải chuyện lớn,nếu không chê thì Ryan có thể cho tôi đi cùng được không,tuy tôi cũng có mục đích riêng,nhưng chuyến đi này tôi sẽ đi cùng anh,coi như khám phá bên ngoài."Trạch Tuấn nhanh chóng đỡ Ryan dậy rồi đưa ra yêu cầu bản thân.
"Được thôi người anh em,thêm một người như thêm một phần sức,hãy cùng nhau giúp đỡ trong chuyến đi này nhé,Trạch Tuấn"Ryan chìa tay muốn bắt tay với Trạch Tuấn
Mặc dù không quá nguyện ý bắt tay,nhưng Trạch Tuấn cũng đành giơ tay ra mà bắt với nụ cười gượng gạo,điều này mặc dù khiến Ryan khá bất ngờ,nhưng cũng thuận tay mà bắt tay với anh.
"Thật sự cũng cảm ơn cậu,và những đứa trẻ kia nữa,chúng là gì của cậu vậy?Mà chắc tôi không nên hỏi điều này đâu,ai cũng có bí mật mà,xin lỗi vì đã lỡ lời nhé."Ryan nở nụ cười nhìn vè nơi mà những Á Nhân đang ngủ say bên những đống lửa với khuôn mặt vô âu vô lo.
"Không sao,nếu Ryan huynh đệ muốn nghe thì có thể để ta nói."Trạch Tuấn cũng nhìn vào bọn trẻ mà trầm tư.
"Thôi,nếu ngươi không muốn nói thì ta cũng không ép,nhưng nhìn chúng thì ta mới thấy được những gì bên ngoài trại tị nạn như thế nào."Ryan cười một cách mỉa mai,vừa nói cho trại tị nạn,vừa nhắc nhở cho chính bản thân mình.
Cứ như vậy,họ trò chuyện mãi cho đến sáng,mặc dù Trạch Tuấn đã có thể không cần ngủ,nhưng Ryan thì đôi mắt hơi quầng thâm,xem ra hôm qua Ryan ngủ khá muộn nên mới như vậy,còn mọi người sau khi tỉnh dậy,Trạch Tuấn đã chia cho mỗi người một ít lương thực khô để đi đường,cứ như vậy họ đi theo những con đường để đi đến nơi chỉ định,dự kiến sẽ đi khá lâu.
Trên bản đồ của một người lính,họ cần đi qua vài trạm dừng chân vùng hoang dã rồi trở về bằng cổng dịch chuyển,nhưng họ cần phải đi qua vài vùng thành phố và rừng rậm hoang vu khác,nên họ chỉ đành đi nhanh hơn một chút,để sớm muộn còn được vào trại tị nạn.
Khi họ vừa đi được tương đối xa,một con quái vật trên nóc nhà nào đó đã đánh vỡ một góc tầng thượng,khiến mảnh tường đó rơi xuống chỗ cậu,nhưng chưa kịp phản ứng thì người cầm bản đồ đã bị mảnh tường đó đè nát người,bản đồ cũng vì đó mà mất đi.
Chưa kịp hoàn hồn,thì một con quái vật lớn khác đã xuất hiện,khiến cho dân tị nạn đã bắt đầu sợ hãi,con này lớn hơn con orc hôm qua,khiến cạu có chút lạnh gáy.
Chúng vừa xuất hiện,Ryan không hoảng mà đã bảo những người trong nhóm vào vị trí,ưu tiên bảo vệ những dân thường kia:
"Nhanh lên Natasha,Dylan và bốn cậu kia,nhanh chóng bảo hộ dân tị nạn,còn lại theo tôi!"
Một nhóm 6 người đã bảo vệ dân tị nạn,còn 4 người kia cùng Ryan đã đi cùng Trạch Tuấn ra chiến đấu cùng nhau,Trạch Tuấn cũng không để họ thất vọng,đã bảo Linh Nhi cùng Dạ Ưng đã bảo vệ cùng 6 người kia,tăng cường bảo vệ toàn bộ dân tị nạn,còn Celes,Mana và Aaron đã theo anh cùng 4 người kia đã đi lên đánh con quái kia.
Con quái kia căn bản quá mạnh mẽ,liền cả bọn họ cùng lên cũng chỉ cấu được vài % HP của nó,tuy chỉ là con quái cấp 21,nhưng đổi lại được trang bị giáp cấp R,liền cực kì trâu bò,súng đạn và đao kiếm bình thường không có tác dụng với nó,nhưng đúng lúc này nó đã tung một đòn địa chấn,liền hai người trong đội của Ryan đã bị con quái kia ăn bỏ vào bụng,và Celes và Mana cũng đã bị thương khá nặng,đôi chân đã gần như không thể đi,nhưng vẫn có thể đứng dậy và hỗ trợ Trạch Tuấn.
Tuy họ chỉ mới cấp 7,nhưng họ vẫn có thể chống đỡ 2-3 đòn đánh của con quái vật đó nhưng bất đắc dĩ họ cũng không chắc có thể chống đỡ như vậy,họ vẫn còn đang chật vật đi đến chỗ Trạch Tuấn,anh liền ném cho họ hai lọ thuốc từ hệ thống,họ vừa uống vào liền đã đỡ hơn bình thường,lượng máu cũng đã hồi một phần,liền nhanh chóng đi lên cố gắng chặn sát thương từ con quái để cho mọi người có thời gian đánh.
Khi Ryan thấy hai người đồng đội của mình đã bị ăn thịt,anh tuy đau lòng cho họ,nhưng vẫn không thể làm được gì,đành kìm nén nỗi đau mà cố gắng đánh tiếp.
Còn bên kia,đúng lúc họ đã bị một nhóm quái vật khác cũng đã tiếp cận họ,khiến cho mọi người cũng khá lo sợ,nhưng họ bớt lo lắng vì họ tin tưởng rằng những người kia có thể bảo vệ họ.
Trong khi Trạch Tuấn còn bị cuốn vào trận chiến với con quái kia,bên kia thì bọn họ cũng dã bắt đầu chiến đấu,họ biết cách hỗ trợ lẫn nhau,còn Linh Nhi và Dạ Ưng cũng cố gắng hỗ trợ bọn ho,mặc dù họ đã cố gắng,nhưng vữa là để hai con lọt ra đằng sau,chúng đã tấn công hai người khiến họ bị chảy máu,họ đau đớn và nằm gục dưới đất.
Linh Nhi nhanh chóng đi đến chữa trị cho họ,nhưng vết thương quá sâu,chảy cũng nhiều máu nên họ cũng không thể cầm cự được lâu,họ cố gắng tiêu diệt hai con quái kia,nhưng cũng nhờ đó mà những con quái phía trước đã có cơ hội đi lên,liền chèn ép bọn họ mà đi lên,liền tàn sát toàn bộ dân tị nạn,khiến cho Trạch Tuấn và mọi người không thể qua trợ giúp ngay được,chỉ đành đau lòng nhìn họ bị tàn sát,may mắn Trạch Tuấn đã đi lên kịp cứu được hai người đang sắp bị ăn thịt kia,liền không khiến cho công sức của họ công cốc.
Toàn bộ mọi người đã không thể chần chừ,Trạch Tuấn liền hét lên yêu cầu mọi người đi vào căn nhà bên cạnh,sau khi đi vào thì Trạch Tuấn cùng Ryan nhanh chóng cố gắng tiêu diệt toàn bộ những con quái nhỏ,chỉ còn con quái lớn kia,Dạ Ưng cũng hiểu tình huống mà nhanh chóng đi ra hỗ trợ Trạch Tuấn cùng Ryan cố gắng tiêu diệt nốt con còn lại.
"Không thể ngờ được để chúng tàn sát toàn bộ mọi người,may mắn là vẫn còn hai người,thật có lỗi với mọi người,là lỗi của ta."một người nữ tử lên tiếng.