Chương 16
CON DƠI CHƯA CHẾT. Nó đã – Ôi, tôi không muốn nhớ lại. Lúc đó tôi quá căng thẳng, chỉ sợ không đủ tập trung để phóng thích linh hồn của con vật. Muốn làm thế phải mất... một lúc. May mà tôi vẫn làm được. Tôi mừng vì đã kiểm tra cẩn thận. Giờ thì tôi có thể thư giãn, thoải mái được rồi… hoặc ít ra tôi cũng tưởng thế.
Cả tiếng đồng hồ sau, thấy tôi vẫn còn nằm mở mắt chong chong, Liz giục, “Cậu nên ngủ đi một tí.”
Tôi liếc nhìn Tori, cô ta vẫn say giấc nồng – từ khi tôi quay lại đến giờ, cô ta không động đậy.
“Tớ không thấy mệt,” tôi nói.
“Cậu cần phải nghỉ ngơi. Tớ có thể giúp. Mỗi khi mất ngủ bà toàn phải nhờ tớ đấy.”
Tôi chưa bao giờ nghe Liz nhắc đến cha mẹ cô ấy, chỉ luôn miệng nhắc đến bà. Tôi chợt nhận ra cho đến giờ mình biết quá ít về Liz.
“Cậu ở với bà à?”
Liz gật đầu. “Bà ngoại. Tớ không biết cha mình là ai. Bà bảo cha đã bỏ rơi mẹ con tớ.”
Xét đến việc cha Liz là yêu thì lý do kia cũng có lý lắm.
Liz im lặng một chốc rồi nói khẽ, “Tớ nghĩ chắc bà bị cưỡng bức.”
“Mẹ cậu á?”
“Tớ nghe nói thế. Một chuyện tớ không nên nghe. Ngặt nỗi gặp ai bà tớ cũng kể: nào chị em, bạn bè bè, rồi đến nhân viên công tác xã hội. Bà kể hồi trẻ mẹ tớ ngông cuồng. Tuy không làm gì ghê gớm nhưng mẹ cũng hút thuốc, uống rượu và trốn học. Sau khi mang thai, mẹ thay đổi hẳn. Mẹ già trước tuổi. Hay gắt gỏng hơn. Qua những gì nghe được… tớ nghĩ mẹ bị cưỡng bức.”
“Khủng khiếp quá.”
Liz co chân ngồi ôm gối. “Tớ chưa từng hé môi với ai. Đó chẳng phải chuyện bạ đâu nói đấy. Bọn bạn sẽ phân biệt đối xử ngay, cậu hiểu không?”
“Tớ không bao giờ…”
“Tớ biết. Chính vì thế tớ mới nói cậu hay. Dù gì thì mấy năm đầu, mọi chuyện đều ổn cả. Hai mẹ con tớ ở với bà ngoại. Bà trông nom tớ khi mẹ đi làm. Nhưng sau đó mẹ tớ bị tai nạn.”
Lòng tôi quặn đau khi chạnh nhớ mẹ mình cũng đã mất trong một vụ đụng xe. “Tai nạn gì vậy?”
“Cảnh sát nói trong buổi tiệc ấy, mẹ tớ uống rượu say và bị ngã cầu thang. Do bị đập đầu khá mạnh nên sau khi ra viện, bà đổi tính hẳn. Vì mẹ tớ không đủ sức khỏe để đi làm trở lại nên ngoại phải thay bà ra ngoài kiếm việc. Mẹ ở nhà với tớ, nhưng đôi lúc bà quên không cho tớ ăn trưa hoặc trở nên cáu bẳn, vừa đánh tớ vừa nói mọi việc là do tớ mà ra. Bảo chỉ vì tớ nên bà mới bất hạnh đủ đường.”
“Chắc mẹ cậu không…”
“Cố ý. Tớ biết. Sau đó bà lại khóc, xin lỗi và mua kẹo cho tớ ăn. Sau khi em trai tớ chào đời, bà nghiện ma túy và bị bắt vì tội ăn cắp. Tuy vậy, bà chưa phải ngồi tù lần nào. Quan tòa ký lệnh đưa mẹ tớ đến bệnh viện tâm thần. Vì thế nên hồi ở Nhà mở Lyle, tớ rất sợ…”
“Sợ bị nhốt vào một nơi giống vậy. Lẽ ra tớ nên giúp cậu. Tớ…”
“Cậu cũng cố hết sức rồi. Ta chẳng thể làm gì được đâu. Họ đã quyết thì khó lòng ngăn cản.” Liz lặng người đi một chập. “Mẹ từng tìm cách cảnh báo cho tớ. Thỉnh thoảng bà phê thuốc, lảo đảo đến trường tớ, nói luyên thuyên chuyện thí nghiệm, khả năng siêu nhiên này nọ, giục tớ trốn đi trước khi bị phát hiện.” Liz lại im lặng một đỗi. “Nếu vậy mẹ tớ đâu có điên, cậu nhỉ?”
“Ừ. Bà chỉ cố bảo vệ cậu.”
Liz gật đầu. “Nói thế đủ rồi. Cậu cần phải nghỉ ngơi để có sức đi tìm Simon và Derek. Ngoại luôn khen tớ giỏi ru ngủ. Cách của tớ hiệu nghiệm hơn mọi loại thuốc ngủ trên đời. Cậu biết tại sao không?”
“Tại sao?”
Liz tươi cười. “Vì tớ có thể nói không ngưng nghỉ. Giờ, để xem, tớ nên nói đề tài gì đủ khiến cậu chán đến mức buồn ngủ rũ mắt đây? À, phải rồi. Các quý ông. Toàn những anh chàng hấp dẫn nhé. Tớ có cả một danh sách này, thấy không? Mười người nóng bỏng nhất mọi thời đây. Thực ra tớ có hai danh sách, mỗi danh sách gồm mười cái tên. Một bản toàn người thật – tớ từng gặp ngoài đời – cùng một danh sách diễn viên và các ban nhạc. Không hẳn họ không có thực, vì tất nhiên bọn họ đều hiện hữu...”
Cuối cùng tôi cũng thiếp đi và ngủ thẳng cho đến khi tiếng động cơ xe tải rú lên, khiến tôi choàng tỉnh, tay chân vung loạn xạ.
Nắng sớm tràn qua hàng cửa sổ. Tôi nhìn đồng hồ. Tám giờ ba mươi. Không có dấu hiệu của Liz. Cô ấy lại ra ngoài nghe ngóng chăng? Hay đã đi mất rồi?
Tori vẫn ngủ ngon lành, miệng ngáy nho nhỏ.
Tôi lay vai cô ta. “Trời sáng rồi. Mình còn phải tìm thư nhắn nữa.”
Tori hé mắt làu bàu, nào là chắc chẳng có thư nhắn nào đâu, nào là anh em họ cao chạy xa bay từ lâu rồi, và trước sau gì chúng tôi cũng tiêu Victoria của chúng ta quả là một tia nắng ban mai đầy hi vọng.
Dù vậy, sau khi rên rỉ chán chê rằng không có kẹo ngậm bạc hà làm thơm miệng, không có bàn chải tóc và đồ ăn sáng, Tori cũng ngồi dậy giúp.
Sau nửa giờ tìm kiếm, Tori nóng vống lên đủ để bất cứ ai đi ngang qua cửa sổ cũng phải chú ý. “Hai tên này rảnh quá đi mất.”
Tôi vậy chạy lại bảo cô ta nói be bé. “Cái gì thế?”
Tori phẩy tay chỉ hàng thùng thưa xung quanh và tôi hiểu ngay. Mỗi chồng thùng gỗ đều có một thùng vẽ hình graffiti đánh dấu. “Tháng nào cha tôi cũng nhập hàng về tiệm. Nhưng tôi chưa thấy thùng hàng nào trông ngớ ngẩn như thùng hàng này.”
Cô ta chỉ một thùng khuất trong bóng tối. Trong khi những chiếc thùng khác đều được đánh dấu bình thường – bằng ký tự và tên riêng – mặt thùng này vẽ một cậu choai choai má xăm hình bàn chân thú và đang vung móng vuốt như Người Sói.
Tôi cười toét cả miệng. “Là Simon.” Thấy Tori ngạc nhiên, tôi giải thích, “Là Simon đấy.”
“Không phải đâu. Simmon làm gì xăm chân thú lên mặt.”
“Tôi muốn nói là tác phẩm của Simon kìa. Một trong những nhân vật truyện tranh của cậu ấy.”
“Biết rồi.”
“Giúp tôi nâng cái thùng này lên.”
Tori không nhúc nhích. “Để làm gì?”
“Vì thư nhắn” – Tôi đành tự mình làm lấy – “sẽ nằm phía dưới.”
“Sao Simon phải để thư nhắn ở…”
Đúng như dự đoán, dưới thùng có mảnh giấy gấp lại. Cả hai đứa tranh nhau vồ lấy. Tôi thắng.
Simon vẽ ba hình. Hình thứ nhất ở góc trên bên trái kiểu như lời chào, một con ma. Ở giữa, cậu vẽ phác sơ qua nhân vật Kẻ hủy diệt do Arnold Schwarzenegger đóng thật to. Hình thứ ba nằm ở vị trí chữ ký, một tia sét giữa mây. Bên cạnh hình vẽ là dòng chữ nguệch ngoạc 10 A.M của ai đó.
Tori giật tờ giấy khỏi tay tôi rồi trả lại. “Vậy lời nhắn ở đâu chứ?”
“Ngay đây.” Tôi chỉ vào từng hình một. “Trên ấy viết: Chloe, tớ sẽ quay lại, Simon.”
“Chà, lạ lùng thật. Còn cái này là sao?” Tori chỉ vào dòng ghi chú thời gian.
“Chắc là của Derek, cho biết thời điểm anh em họ quay về.”
“Mỗi ngày chỉ một lần thôi ư?”
“Mỗi lần họ lẻn vào đây đều kèm rủi ro. Nhưng giờ hẹn đó không quan trọng nữa rồi. Nếu tớ đã chạm vào giấy, Derek sẽ ngửi mùi được ngay. Từ đó, anh ấy sẽ lần theo dấu vết để tìm ra tớ.”
Tori chun mũi. “Sao nghe giống cún thế?”
“Cậu thấy ngầu không?”
“À, không.” Tori nhăn mặt. “Hóa ra họ không đùa khi bảo Derek là người sói. Chả trách được.”
Tôi nhún vai và xem đồng hồ. “Chúng ta có khoảng hơn một giờ để đợi, nên…” Tôi buột miệng rủa thầm khiến đôi mày Tori hếch ngược lên trán.
“Phải tìm cách ngăn anh em Simon quay lại,” tôi vội nói, “ngoài kia có một nhân viên của Edison.”
Edison không chỉ có một, mà những hai nhân viên đến canh chừng. Tôi nhớ Liz thăm dò mọi ngõ vào. Cô ấy trở lại với bốn lựa chọn: cổng chính, cổng giao nhận trước, cổng giao nhận sau và toàn bộ khu hàng rào bao quanh.
Chưa chắc Derek đã leo rào lần nữa. Rất dễ bị phát hiện. Nếu là anh ấy, tôi sẽ chọn cổng Hội Edison chọn hôm qua - cổng giao hàng phía sau.
Nhưng do quá hiểu Derek nên tôi lại không chắc anh sẽ dùng kế hoạch nào. Vì thế chúng tôi phải phân công nhau canh chừng ba cổng. Tôi cần ở gần Liz để nhận thông tin từ cô ấy. Nghĩa là Tori sẽ canh cổng sau. Cầu trời lần này cô ta đừng lơ là nhiệm vụ.
Đến chín giờ ba mươi, cả ba đã vào vị trí. Sân nhà máy nằm sát khu dân cư – một khu phố toàn nhà cũ. Cách đó một dãy là Nhà mở Lyle. Đêm thứ Bảy, Derek và tôi chạy thoát theo đường đó nên tôi vẫn nhớ vài nét chính. Con đường chạy theo hướng bắc – nam, nhà máy nằm ở cuối đường phía nam.
Tôi chiếm vị trí đối diện nhà máy qua con đường nhỏ, phía sau ngôi nhà nằm cuối đường. Người trong nhà đi vắng hết, trước ngõ vắng vẻ với những cửa sổ im lìm.
Nép mình sau nhà kho trông sang cổng giao nhận trước, tôi sẵn sàng huýt gió nếu thấy bóng dáng hai anh em Derek. 9:45, một chiếc SUV chạy ngang qua nhà máy. Phải nói là bò qua mới đúng, xe của Hội Edison, cũng chính chiếc xe đó đã đuổi theo Derek và tôi vào tối thứ Bảy.
Khi xe chạy qua, tôi thấy Mike ngồi trên ghế tài xế. Bên cạnh là mẹ của Tori đang quay mặt nhìn ra cửa kính. Chiếc SUV tiếp tục đi đến khúc cua, rồi rẽ phải, thẳng tiến ra sau nhà máy.
Xe vừa khuất khỏi tầm mắt, tôi liền đứng bật dậy. Chợt một bóng đen cao lớn trùm lấy tôi từ phía sau. Tôi vung nắm đấm, nhưng chưa kịp xoay sang, hai bàn tay hộ pháp đã túm lấy tôi, một tay bịt miệng, tay kia ôm ngang người lôi tôi xềnh xệch ra sau nhà kho.
“Là anh,” một giọng ồm ồm vang lên.
Người đó vừa buông tay, tôi lập tức quay lại. Trước mặt tôi là Derek, vẫn chiều cao gần hai mét chưa mất đi phân nào. Chắc tại tôi quá mừng khi hội ngộ nên tự nhiên Derek trông đẹp trai hơn hẳn những gì tôi nhớ về anh: mái tóc đen vẫn rũ xuống trán, gương mặt vẫn lấm tấm mụn. Nhưng có vẻ anh ấy… khá hơn rất nhiều.
“Rất vui được gặp lại anh,” tôi cười toe toét.
Cú khịt mũi chứng tỏ anh ấy không cảm thấy như tôi. Đáng lẽ tôi nên tỏ ra thất vọng đôi chút, nhưng vì quá vui nên tôi không quan tâm. Vào thời điểm này, vẻ mặt cáu kỉnh độc quyền của Derek tốt hơn hết thảy nụ cười nào.
“Em rất mừng…”
“Biết rồi,” Derek ngắt lời. “Đừng nháo nữa, Chloe. Kẻo bọn họ nhìn thấy em đấy.”
“Họ đi cả rồi. Chính vì thế…” Nụ cười tắt ngấm khi tôi ngó sau lưng Derek tìm kiếm. “Simon đâu rồi? C… cậu ấy khỏe chứ?” Tôi lục tìm túi đựng insulin và đưa cho Derek. “Em biết Simon cần cái này. Đó là…”
“Là thuốc dự phòng. Simon còn một túi nữa.”
“Ra vậy. Tốt quá. Vậy Simon đâu…?”
“Ở phía sau. Tại thấy mùi Tori nên anh tưởng là bẫy…”
“Tori! Chết tiệt, mẹ cô ta… Chiếc xe… Phải báo ngay cho cô ta biết.”
“Cái gì?”
Vừa cất bước vòng lại, tôi vừa ra hiệu cho Derek bước theo. Tôi sang đường, vừa chạy vừa nép mình nghe ngóng và đi đúng con đường chiếc SUV mới chạy qua. Derek đuổi theo, khẽ gọi. “Chloe, quay lại đây ngay!” Thi thoảng Derek lại rủa thầm khi tôi len vào những chỗ anh không chui lọt.
Cuối cùng, trong lúc tôi chạy men theo bờ rào, Derek túm lấy cổ áo khoác nhấc bổng tôi lên như nhấc chú cún con.
“Anh biết đường khác tốt hơn. Suốt hai ngày đợi em, anh đã thăm dò mọi nơi rồi.” Derek thả tôi xuống nhưng vẫn giữ chắc cổ áo như sợ tôi chạy mất không bằng. “Giờ em nói đi, giữa Tori và mẹ cô ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có thời gian giải thích đâu. Anh cứ… Liz. Chúng ta cần Liz.”
“Liz còn sống sao?”
Tôi ngập ngừng, chợt nhớ rằng anh đã bỏ lỡ nhiều chuyện. “Không. Ý em là… hồn ma của Liz. Em đã đúng việc Liz không còn trên đời này nữa. Dù vậy, Liz giúp em nhiều lắm. Giờ mình cần bạn ấy dò đường hộ.”
Giật áo khỏi gọng kìm của Derek, tôi chạy thẳng tới chỗ khe hàng rào. Trườn vào trong, tôi quan sát thật tỉ mỉ. Cách đó hai dãy nhà, Liz đang đứng giữa đường. Thấy tôi huýt gió, Derek thở dài ngán ngẩm. Anh đưa hai ngón tay vào miệng thổi một hơi dài đủ khiến màng nhĩ tôi rung động. Khổ nỗi chưa chắc Liz đã để ý – trong lúc nghe ngóng xung quanh, Derek bắt tôi ngồi thụp xuống phòng trường hợp có người vừa nghe tiếng huýt sáo. Lát sau, Derek cho phép tôi nhìn qua bờ giậu.
“Liz đến đấy,” tôi nói.
Derek gật đầu. Anh nhìn bao quát khắp mấy khoảng sân xung quanh để biết chắc xung quanh không có ai.
“Nếu muốn dẫn đường,” tôi bảo. “Anh cứ đi tước nhé. Em sẽ tự đi theo.”
Derek không nhúc nhích. Nhưng vừa thấy tôi định đi, anh đã túm áo lôi lại.
“Anh phải biết mình đang làm gì đã chứ.”
“Hai nhân viên an ninh của Edison đang bí mật tuần tra quanh sân này.”
“Hội Edison ư?”
“Thêm mẹ Tori và gã đã bắn anh tối thứ Bảy trước. Trong số đó, mẹ Tori đáng gờm hơn cả.”
“Mẹ Tori? Hội Edison? Sao lại…”
“Derek?”
“Sao nào?”
Tôi ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh tin em chứ?”
Thực lòng tôi không dám chắc câu trả lời, nhưng Derek không ngần ngừ, chỉ đáp gọn lỏn, “Tất nhiên.”
“Vậy thì… em biết anh muốn biết tường tận. Nhưng giờ không kịp đâu. Nhất là khi Simon còn ngoài kia và mẹ Tori đang trên đường tới đây. Là phù thủy, mụ không hè ngại dùng bùa chú đâu. Như vậy đủ chứ?”
Derek phóng tầm mắt nhìn qua sân. Có thể anh tin tôi, nhưng với Derek, nếu không đủ thông tin cần thiết chẳng khác nào bị bịt mắt rồi bảo anh đi theo vậy.
“Đi đằng sau anh,” anh bảo, và chúng tôi rời đi.
Chương 17
Liz VỪA DÒ ĐƯỜNG vừa huýt gió ra hiệu cho chúng tôi theo sau. Derek vẫn trề môi cho thấy anh không vui… mà mặt anh lúc nào chả vậy. Nghĩ thế nên tôi lờ đi.
Chiếc SUV chạy theo con đường nhỏ bên hông nhà máy. Ven đường này toàn những toà nhà công nghiệp nhỏ hơn, ở sau càng nhiều hơn ở trước. Hôm qua, chúng tôi và người của Edison vào theo lối ấy. Giờ thì Tori đang gác đằng đấy, còn chiếc SUV cũng nhằm hướng đó thẳng tiến.
Sau khi lẩn quất trong dãy nhà dân nằm phía bắc sân nhà máy, Derek và tôi đứng sau một chiếc minivan đậu ở rìa ngoài khu dân cư. Khi đưa mắt quan sát, chúng tôi có thể thấy chiếc SUV đậu sau một xe khác. Mẹ của Tori, Mike và tay lái xe hói đầu đang đứng đấy bàn tán.
“Simon đâu anh?” Tôi thì thầm hỏi.
“Đối diện chỗ họ. Còn Tori đâu?”
“Em dặn Tori chờ ở kia…” Tôi chỉ tay. “Tori sẽ đi vòng ra sau để trông chừng khu vực cổng. Mong là cô ta tìm chỗ nấp và ở yên đó.”
“Nếu là em thì anh tin. Còn Tori ư?” Derek khịt mũi xem thường. Tôi sẽ vui hơn khi được khen, nếu không biết đối với Derek, Tori chẳng thông minh gì cho cam.
“Giờ mình đi hết đường này rồi đi tắt qua sân nhé,” tôi nói. “Sau đó, ta đi vòng…”
Tôi vừa định cất bước, Derek lại chụp lấy tay tôi kéo lại. Nếu cứ thế này, tay không đau của tôi sẽ sớm đau như bên tay hiện đang bị thương.
“Chó,” Derek hất hàm về phía khoảng sân có hàng rào vây kín. “Ban nãy anh mới thấy.”
Nhìn theo hướng Derek chỉ, tôi tưởng sắp thấy một con chó dữ giống Doberman đang nhỏ dãi chỗ hàng rào. Hoá ra đó chỉ là túm lông trắng nhỏ xíu, loại chó các bà các cô bỏ vào giỏ xách. Nó thậm chí còn không buồn sủa, chỉ nhìn tôi chằm chằm và nhảy tưng tưng tại chỗ.
“Ôi Chúa ơi! Một con Pomeranian sát thủ kìa.” Tôi ngước nhìn Derek. “Khó quá nhỉ? Chúc anh may mắn hạ được nó nhé.”
Derek lườm. “Này, đừng có mà…”
Gió bỗng đổi chiều. Con chó đứng sững. Derek rủa thầm và kéo tôi lùi lại. Con chó khẽ rít lên the thé rồi phát khùng, nhảy xổ lên sủa inh ỏi. Một cơn lốc lông trắng tự đập binh binh vào hàng rào.
Derek kéo tôi ra đuôi xe. Chúng tôi khuất khỏi tầm mắt của con chó, nhưng nó vẫn tiếp tục sủa ăng ẳng và gầm gừ, dãy hàng rào kim loại rung lên từng chập.
“Nó ngửi thấy anh,” Derek nói. “Ngửi thấy mùi người sói.”
“Chó nào cũng vậy ư?”
Derek lắc đầu: “Hồi anh còn bé, chó thấy anh thì sợ một phép. Con nào con nấy lấm lét lỉnh ngay lập tức. Nếu có sủa cũng chỉ vài tiếng. Giờ thì?” Derek phẩy tay về phía con chó huyên náo. “Là thế này đây. Phải bắt nó ngậm miệng thôi.”
“Em sẽ… Khoan đã, Liz!”
Cô ấy chạy lại ngay.
“Cậu có thể đánh lạc hướng con chó kia không?” Tôi hỏi. “Hình như nó đang muốn chơi nhặt đồ về thì phải.”
Liz cau mày rồi bật cười. “Hiểu rồi. Tớ làm được.”
“Chơi nhặt đồ?” Derek thì thào sau khi Liz đi khỏi. “Cái gì…?”
Tôi ra hiệu bảo anh cùng núp sau xe và chỉ cho anh xem. Ở phía bên kia hàng rào, một cành cây trôi lơ lửng trong không trung, rồi rung lắc. Liz đang điều khiển nó, nhưng Derek chỉ nhìn thấy mỗi cành cây. Con chó nhìn khúc cây bay đi rồi quay lại phía hàng rào, tiếp tục sủa và nhảy chồm lên. Liz thu hồi vật nọ về và gõ lên lưng con chó. Khi thấy nó bắt đầu chú ý đến mình, Liz quăng khúc cây đi. Lần này con chó đuổi theo.
Tôi nhìn Derek ngây người trông theo con chó chạy mất dạng.
“Anh nhớ hồi còn sống Liz tưởng mình có một yêu tinh không? Hoá ra cô ấy mới là yêu tinh. Một bán yêu với khả năng điều khiển đồ vật từ xa.”
“Ừm.” Lại quay sang dõi theo con chó, Derek chầm chậm lắc đầu, như tự trách sao không nghĩ ra điều đó sớm hơn. Chắc tại Derek không biết bán yêu có thể điều khiển được đồ vật. Nhưng với Derek, đó không phải cái cớ biện minh.
“Đằng trước trống trải rồi!” Liz hét lớn. “Còn cún con sắp chán chơi trò nhặt que!”
Derek và tôi băng sang đường. Hai chúng tôi đi theo con đường phụ dẫn đến khu nhà xưởng bao quanh nhà máy. Derek chợt dừng lại.
“Tori,” anh lên tiếng.
Tôi nghiêng ngó nhìn phía trước. “Ở đâu cơ? Em không thấy…” Tôi để ý thấy Derek ngẩng mặt lên đón hướng gió. “Anh không nhìn thấy, mà là ngửi thấy hả?”
Derek gật đầu, dẫn tôi đến chỗ Tori lom khom nấp sau tường, mắt dáo dác nhìn qua phía bên kia.
“Là bọn tôi đây,” tôi thì thào.
Mới trông thấy Derek, chưa kịp chào hỏi, Tori đã nghiêng đầu ngó sau lưng anh. “Simon đâu?”
“Nó đang…”
“Cậu ấy làm sao? Sao Simon không đến?” Tori lườm Derek. “Anh bỏ cậu ấy ở xó nào rồi?”
“Nó ngất xỉu trong một con hẻm.” Derek nhíu mày suy nghĩ. “Dù vậy, không chắc là ở đâu…”
“Anh ấy nói đùa thôi,” thấy Tori lắp bắp không nói nên lời, tôi vội đỡ.
“Ta phải đi ngay.” Derek vừa nhìn tôi vừa chỉ sang Tori, “Giao nhiệm vụ cho em quản lý Tori đấy.”
“Anh mới nói gì vậy?” Tori hỏi lại.
Derek không buồn nhìn cô ta. “Đảm bảo là cô ta theo kịp nhé. Và ngậm miệng lại.”
Mới đi được vài bước, chúng tôi gặp Liz quay về báo người của Edison đang ở trong sân. Họ lẻn vào bằng cổng sau. Chúng tôi đến nơi Derek chia tay Simon, sau toà nhà có những tấm biển Rao Bán mờ tịt treo trên dãy cửa sổ đóng ván kín mít.
“Sao rồi? Cậu ấy đâu?” Tori hạch hỏi.
“Hừm. Chắc lại mới giật đứt xích chạy đi chơi rồi.”
“Anh ấy muốn bảo Simon lớn rồi. Đi đâu là quyền của cậu ấy.” Tôi quay sang Derek. “Anh tìm dấu Simon được không?”
“Được.”
Derek ngồi trên gót, đầu hơi cúi. Tuy khoảng cách từ mặt anh đến nền nhà còn xa, nhưng Tori vẫn ngó anh đăm đăm.
“Đừng bảo Derek sắp làm cái việc tôi vừa nghĩ đến nhé,” cô ta nói.
Derek cau mày – không phải với Tori mà là tôi. “Mong là em có lời giải thích thoả đáng,” anh liếc về phía Tori đầy hàm ý.
“Không hẳn ạ,” tôi nhỏ nhẹ.
Derek hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy. “Ở yên đây nhé.”
Chờ Derek đi khỏi, Tori rùng mình. “Dù rằng Derek luôn làm tôi khó chịu, nhưng phần kiểu cách người sói kia thật sự làm tôi nổi da gà. Chết nỗi nó lại hợp với anh ta. Một siêu năng lực đáng sợ của một con người đáng sợ.”
“Còn tôi thấy Derek trông ổn hơn.”
Tori nhìn tôi chằm chằm.
“Sao vậy? Thật mà. Chắc là vì Derek sắp vào giai đoạn biến hình và anh ấy không cảm thấy quá căng thẳng như khi sống ở Nhà mở Lyle. Ắt là do yếu tố ấy đấy.”
“Cậu biết anh ta thật sự cần gì không? Dầu gội. Lăn khử mùi…”
Tôi vội đưa tay lên can. “Derek không hôi, nên đừng có nói như thế. Chắc chắn Derek đang dùng lăn khử mùi và – lần này – nó hiệu quả mà. Còn về khoản tắm rửa, có chút khó khăn để đáp ứng nhu cầu này khi phải sống trên đường phố đấy. Sắp tới tôi với cậu cũng không khá hơn đâu.”
“Tôi chỉ nói…”
“Cậu tưởng Derek không biết cậu đang nói gì ư? Tin mới đây – anh ấy không ngốc đâu.”
Derek ý thức rất rõ về ấn tượng cá nhân. Ở Nhà mở Lyle, anh ấy từng tắm hai lần một ngày. Ngặt nỗi bấy nhiêu vẫn chưa đủ để giải quyết những rắc rối trong quá trình dậy thì.
Tori quay lại, trông đứng trông ngồi Simon. Tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ, cách Tori chừng ba mét. Tốt hơn là trốn cho kỹ, vừa canh chừng Tori vừa để mắt đến khúc cua kia, và chờ đợi…
Một cú chọc nhẹ vào xương bả vai khiến tôi giật bắn.
“Cậu vẫn hay giật mình nhỉ.”
Tôi quay lại và thấy Simon, Derek tụt lại sau lưng cậu.
Simon cười toét miệng, một hình ảnh quen thuộc không kém cái cau mày của Derek. “Tớ vừa nghe bảo là cậu đã tìm được mật thư,” cậu ấy nói.
Tôi lấy bức thư ra và phất nhẹ.
Simon giật tờ giấy, nhét lại vào túi áo khoác của tôi. Vừa nắm tay tôi, ngón tay cái của Simon vừa xoa xoa khớp ngón tay cho tôi. Tôi nhẹ cả người khi được thấy Simon, gặp lại cả hai anh em họ sau bao nỗi lo âu và những cơn ác mộng…
Nếu có đủ dũng khí, tôi đã ôm chầm lấy Simon. Thay vào đó tôi chỉ nói, “May mà cậu và Derek tìm được bọn tớ,” giọng tôi lạc đi.
Simon siết chặt tay tôi. Cậu ghé sát tai tôi thì thầm, “Tớ…”
Đột nhiên Simon khựng lại, đầu ngẩng lên.
“Chào Simon,” Tori từ phía sau tôi bước đến.
“Cô ta đang làm gì ở đây vậy?”
Derek chĩa ngón cái về phía tôi. “Hỏi Chloe ấy. Anh cũng chả hiểu đầu đuôi thế nào.”
“Chuyện dài lắm,” tôi nói ngay.
“Đành để sau vậy,” Derek thản nhiên. “Giờ ta phải đi ngay mới kịp.”
Simon quay sang tôi hỏi nhỏ, “Nhưng mọi việc ổn cả chứ?”
“Không hề,” Tori thủng thẳng. “Tôi bắt cóc Chloe này, ép cô ấy phải chạy trốn cùng này. Chưa hết, tôi còn lợi dụng Chloe làm lá chắn che đạn cho mình lúc đối phó với mấy gã mang súng nữa này. Tôi vừa chợt nghĩ đến chuyện bóp cổ Chloe rồi vứt xác ở đây để cắt đuôi bọn họ nữa. Nhưng rồi hai người xuất hiện, làm phá sản âm mưu thâm độc đó. May thật. Hai người vừa cứu mạng Chloe bé bỏng tội nghiệp và nhận được sự biết ơn vô hạn của cô ấy.”
“Sự biết ơn vô hạn?” Simon nhìn tôi. “Tuyệt đấy. Liệu như thế tớ có được cung phụng cả đời không? Nếu được, tớ thích ăn trứng ốp la có lòng đỏ ở mặt trên.”
Tôi tủm tỉm cười. “Tớ sẽ ghi nhớ.”
“Phiếm chuyện đủ rồi,” Derek cộc lốc. “Ta đi nào.”