Chương 25: Chương 42 - 43 (Hết)

Chương 42

SIMON VÀ TÔI TÌM THẤY XE – là một chiếc SUV cũ giấu trong nhà để xe một người hàng xóm. Cửa trước mở toang. Một miếng kim loại nhét vào bộ phận khởi động giúp nổ máy xe mà không cần chìa khóa. Simon lúi húi xem xét, định thử nổ máy. Đúng lúc đó ba người: Derek, chú Andrew và Tori từ trong rừng chạy đến.

Simon và tôi giật cửa trước chiếc SUV ra rồi trèo ra sau. Derek ngồi vào ghế hành khách. Tori ngồi đằng sau với tôi.

Lúc chú Andrew cho xe khởi động, Simon bảo.

“Một cuộc giải cứu chóng vánh.”

“Không cần giải cứu gì cả,” Tori nói ngay. “Tôi tự biết lo thân mình.”

Derek làu bàu một câu đại loại nếu lần sau có phải liều mạng cứu Tori, anh sẽ nhớ lời cô ta vừa nói hôm nay.

Lúc chú Andrew chăm chú lái xe, tôi hỏi Tori đã có chuyện gì. Hóa ra cô ta bị bắt, và trong lúc những tên khác đi lùng sục, họ cử người canh chừng cô ta. Lúc đầu có hai tên đứng gác. Nhưng sau tình huống trở nên rối ren, chỉ còn một tên canh chừng.

“Bùa trói kể cũng tiện thật. Vậy là họ đã để tù nhân duy nhất chạy thoát.”

“Tất nhiên là họ biết cô biết dùng bùa chú,” Derek nhận xét.

“Chà, tại họ đánh giá thấp tôi đấy thôi,” Tori đáp.

Derek hừ mũi. Simon vừa định hỏi gì thì chú Andrew nhắc mọi người im lặng vì chú ấy đang lái xe giữa đồng trống mấp mô. Chú phải tắt đèn và cho xe đi thật chậm.

Ngồi cạnh tôi, Simon cựa quậy không yên, cố tìm tư thế thoải mái trong lúc bị lèn chặt ở hàng ghế sau. Tay cậu lướt qua chân tôi, lần tìm tay tôi và nắm lấy. Khi cậu quay sang nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng cười đáp lại.

Tôi tưởng cậu ta chỉ bóp nhẹ tay tôi an ủi rồi buông ngay. Nhưng không. Hình như Simon hiểu nụ cười vừa rồi là sự khích lệ nên cậu ta đan tay mình vào tay tôi và để yên trên đùi tôi. Dù mệt lử – đầu óc quay cuồng bao câu hỏi, lượng adrenaline trong máu tăng vọt – nhưng tôi vẫn cảm thấy như có luồng điện chạy qua người. Ngớ ngẩn thật. Mới nắm tay mà đã định làm to chuyện ư? Sao giống bé gái mới vào lớp năm quá.

Với Simon, tôi tin chắc cậu ấy không cho đó là chuyện lớn. Dù cậu không phải tên con trai đầu tiên nắm tay tôi, nhưng cũng phải nói rõ: kinh nghiệm của tôi với con trai chưa đi xa đến thế.

Tuy nhiên, cảm xúc kia đi qua rất nhanh. Nó chấm dứt khi xe ra đến đường cái và chú Andrew bật đèn pha lên. Vừa nghe chú ấy hỏi thăm bọn tôi có sao không, tôi đã buột miệng, “Chú có gặp dì Lauren không ạ?”

Chú ấy cau mày nhìn tôi qua gương chiếu hậu.

“Lauren Fellow. Dì ấy làm việc cho…”

“Chloe, chú biết dì cháu. Nhưng lúc ở ngoài kia chú không thấy cô ấy.”

“Chloe tưởng đã thấy dì mình trong rừng,” Derek giải thích.

Simon quay ngoắt qua nhìn tôi. “Gì cơ?”

“Tớ… tớ thấy ai đó. Tiếng người đó giống dì tớ, trông dáng vẻ cũng giống nữa. Từ những gì tớ quan sát được trong đêm tối thì…”

“Nhưng anh có nhìn thấy dì ấy không đã?” Simon hỏi Derek.

“Anh ấy không thấy,” tôi đỡ lời. “Nhưng dì ấy đi ngang qua mặt Derek. Đáng lẽ anh ấy phải thấy chứ.”

“Cậu gặp ma thì có,” Tori khẳng định. “Thế rồi sau đó cứ đinh ninh là dì cậu.”

“Là bùa chú thì đúng hơn,” Derek phân tích. “Chú Andrew, bọn họ có loại bùa chú giống vậy phải không?”

“Có chứ. Loại mê hoặc và tạo ảo giác. Họ cố tình không cho cháu nhìn rõ – kẻ dùng bùa ấy không muốn cháu nhìn kỹ ảo ảnh đâu.”

Nghe có lý nhưng tôi không thể gạt đi linh tính là mình đã nhìn thấy dì Lauren. Không phải người thật, chỉ là hồn ma.

Ghé sát tai tôi, Simon thủ thỉ an ủi. Cậu bảo họ sẽ không giết dì Lauren – đối với họ, dì rất có giá trị.

“Tay em sao rồi?” Thấy tôi im lặng, tâm trí chìm trong lo âu, Derek hỏi thăm.

“Cậu tháo chỉ khâu vết thương à?” Simon xen vào.

“Không.” Derek trả lời. “Một viên đạn sượt qua tay Chloe.”

“Đạn á?”

Chú Andrew vội cho xe tấp vào lề và đạp mạnh thắng, “Cháu bị bắn à?”

“Không, không. Đạn chỉ sượt qua, làm trầy da thôi ạ.”

Chú Andrew chưa yên tâm nên tôi vội xoa dịu chú – thêm cả Simon nữa – rằng tôi không sao. Derek cũng nói đỡ, bảo rằng đạn chỉ xuyên thủng áo và sượt qua tay tôi mà thôi.

Chú Andrew lái xe ra đường. “Khi nào dừng lại nghỉ, ta sẽ chăm sóc vết thương cho cháu. Thật không ngờ họ lại…” Ông lắc đầu.

“Ối, tay cháu bị tróc da này,” Tori kêu lên. “Đau quá đi mất.”

“Hay chú xem luôn vết khâu cho Chloe nữa nhé,” Derek đề nghị. “Mấy ngày trước, cô ấy bị mảnh kính rạch vào tay. Họ đã khâu lại rồi, nhưng ta cũng nên kiểm tra cho chắc.”

Tori huơ huơ bàn tay bị thương. “Có ai thấy gì không? Thấy không?” Cô ta trợn mắt. “Chắc là chẳng ai để ý cả.”

“Trông có vẻ đau đấy,” tôi bảo. “Ta nên thoa cồn i-ốt vào.”

Tori cười như mếu. “May mà tôi luôn có cậu. Giờ tôi đã biết ai cử chàng kỵ sĩ quay lại cứu mình rồi.”

“Nhưng cậu vừa bảo không cần, còn nhớ chứ?” Simon nói.

“Là tôi nghĩ thế thôi.”

“Chúng ta sẽ không bỏ cháu lại đâu, Victoria.” Chú Andrew ngoái lại nhìn cô ta. “Hay gọi là Tori nhé?”

Tori gật đầu.

Chú ấy mỉm cười. “Thật tốt khi thấy cháu và Simon ở cạnh nhau đấy.”

“Ôi không,” Simon kêu lên. “Chúng cháu không có gì với nhau đâu.”

Tori dứt khoát tán thành.

“Không, ý chú là…” Qua gương chiếu hậu, ông hết nhìn Simon lại nhìn sang Tori. “À, ý chú là bốn đứa các cháu. Chú rất mừng khi nhìn thấy các cháu sát cánh bên nhau. Chú và Kit rất đồng tình ở điểm này, hội đã sai lầm khi chia tách các đối tượng thí nghiệm mỗi người một nơi.”

“Vậy ra lúc trước chú cũng làm việc cho họ ư?” Tôi hỏi, “Cho hội Edison ấy?”

Simon gật đầu. “Chú ấy ra khỏi hội trước cả cha tớ.” Cậu quay sang nhìn chú Andrew. “Đấy là lý do vì sao họ biết chỗ chú ở phải không? Khi chúng cháu trốn thoát, họ đoán thể nào chúng cháu cũng đến đây. Vì thế họ mới bắt chú làm mồi nhử.”

“Chắc họ âm mưu thế thật. Với lại, lần này họ có cớ để bắt chú. Một việc họ đã muốn làm từ nhiều năm trước.”

“Sao lại thế ạ?” Tori thắc mắc.

“Ta sẽ nói chuyện đó sau. Giờ việc đầu tiên là đi tìm cái gì ăn. Khi ấy các cháu hãy kể cho chú nghe tường tận mọi chuyện nhé.”

Nơi duy nhất còn mở bán là cửa hàng thức ăn nhanh ở thị trấn kế bên. Tôi không đói, nhưng Simon nhất định đòi mua sữa lắc cho tôi. Trong lúc tôi uống từng ngụm nhỏ, Simon kể chú Andrew nghe từ đầu đến cuối – nào Nhà mở Lyle, nào chuyện chúng tôi chạy trốn, chuyện về khu giam lỏng, cuộc thí nghiệm, và về cái chết của Liz, Brady với Amber…

“Rachelle còn ở đó chú ạ,” kể xong, Simon nói tiếp. “Dì của Chloe cũng bị kẹt lại. Rõ ràng giờ họ đang giữ lấy dì ấy làm con tin, như họ từng giam chú vậy.”

“Trừ khi dì ấy…” Tori mở lời.

Simon lừ mắt, bắt cô ta phải im. “Dì ấy không sao hết. Chúng cháu cần cứu họ và cả cha cháu nữa. Dì Lauren bảo họ không bắt cha cháu. Nhưng nhất định họ đã làm chuyện đó.”

“Dù không muốn tin, chú cũng phải đồng ý,” chú Andrew tán thành. “Chú tìm cha cháu suốt, nhưng mọi nghi ngờ đều quy về mối ấy.”

Derek liếc nhanh sang. “Bấy lâu nay chú có tìm cha bọn cháu ư?”

“Tìm cả các cháu nữa.”

Trong suốt gần một tiếng trên xe, chúng tôi chỉ đi qua một thị trấn lớn. Khoảng cách giữa chúng tôi và thành phố New York mỗi lúc một xa dần. Cuối cùng, chú Andrew chỉ lặng lẽ lái xe, như thể trên xe chỉ có mình chú, không còn ai khác.

“Mình đi đâu thế ạ? Đến một căn nhà an toàn dành riêng cho người có năng lực siêu nhiên chăng?” Simon huých tôi. “Giống như trong phim ấy ạ?”

“Thực ra chuyện như cháu nói từng xảy ra rồi, cũng là một nhóm người sở hữu khả năng siêu nhiên bị nhóm Cabal truy đuổi,” chú Andrew trầm ngâm.

“Nhóm Cabal là ai? Tori tò mò.

“Đó là cả một câu chuyện dài. Nhưng nơi ta sắp đến không chỉ là nhà nghỉ dành riêng cho những người trong nhóm chú. Chủ nhà là một trong những thành viên đầu tiên lập nên nhóm – Để phụng sự cho mục tiêu chung, chú ấy đã hiến cả khu đất do tổ tiên để lại.”

“Mục tiêu gì vậy chú?” Tori lại hỏi.

“Kiểm soát và cuối cùng là giải tán hội Edison.” Do đường đất gồ ghề nên chú Andrew cho xe chạy chậm lại. “Hoặc đó là mục tiêu ban đầu của nhóm. Nhóm hình thành từ một vài người từng làm cho hội Edison. Cũng như chú, họ ly khai khỏi hội bởi lo ngại về phương hướng hoạt động của hội này. Không chỉ có dự án Genesis 2 đâu các cháu – tuy đó cũng là một trong những mối lo ngại của các chú, nhưng Hội Edison còn vươn xa hơn thế nhiều. Dần dà, gia nhập nhóm chú không chỉ là những người quan tâm về các hoạt động của Hội Edison mà còn liên quan cả đến nhóm Cabal và các tổ chức người có sức mạnh siêu nhiên khác. Nhưng phải nói cho rõ: Hội Edison là mục tiêu chính – theo dõi hoạt động của họ, tiến hành phá hoại ngầm quy mô nhỏ.”

“Phá hoại ngầm ư?” Simon trầm trồ. “Ngầu quá.”

“Với quy mô nhỏ thôi. Mục đích chính vẫn là theo dõi. Nhiều thành viên, trong đó có cả chú, ngày càng ghê tởm họ.”

“Cha cháu có tham gia không ạ?” Simon hỏi.

Chú Andrew lắc đầu. “Chắc cháu cũng biết chú và cha các cháu…”

“Có bất đồng.”

“Ừ, cũng tại nhóm này thôi. Cha các cháu luôn giữ khoảng cách nhất định. Đối với anh ấy thế là quá khích. Dù sẵn lòng giúp đỡ, nhưng cha các cháu không muốn là một thành viên. Anh ấy cho rằng làm vậy sẽ khiến người khác chú ý quá mức vào hai cháu. Rồi những người khác gây sức ép, đòi chú phải đưa bằng được anh ấy vào nhóm. Là cha hai đối tượng thuộc một trong những dự án tham vọng nhất của Hội Edison – đồng thời cũng tiềm ẩn nhiều hiểm họa nhất – cha hai đứa là nhân vật hoản hảo giúp thu hút các thành viên mới có thế lực trong cộng động người sở hữu siêu năng lực. Kit giận lắm. Sau những gì anh ấy vất vả trải qua để nuôi giấu các cháu, giờ chú lại muốn làm việc này. Thật lòng mà nói, chú ủng hộ sáng kiến nọ. Nhưng chú đã đánh giá không đúng mức độ nguy hiểm mà các cháu đang phải đối mặt với Hội Edison. Hiện tại thì chú đã hiểu.”

Ông rẽ sang ngả khác và cho xe chạy chậm hơn nữa. Đường càng lúc càng gập ghềnh, khó đi. “Sau khi Kit mang hai cháu đi biệt tích, nhóm chú nghe đồn Hội Edison bắt được hai cháu. Nhiều người đòi phải hoạt động tích cực hơn. Nhóm chú tin là các cháu – và cả những đối tượng thí nghiệm khác – đang gặp nguy hiểm. Những người còn lại vốn có tầm ảnh hưởng mạnh hơn lại khăng khăng bảo rằng Hội Edison không làm hại các cháu.”

“Vậy là họ sai lè lè rồi,” Tori xen vào.

“Phải. Sau khi nghe các cháu kể, chú đã có bằng chứng để kêu gọi mọi người hành động.”

Thêm một ngã rẽ nữa và căn nhà hiện ra. Trong một thoáng, chúng tôi chỉ biết ngây người ra ngắm. Nơi này giống như một địa danh trong tiểu thuyết về thời Trung cổ vậy – một căn nhà lớn cao ba tầng xây theo kiến trúc Victoria nằm giữa khu rừng rậm rạp. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu trên ấy có cả máng xối bị màn đên che khuất.

“Tuyệt quá,” Simon lên tiếng. “Đây đúng là nơi những người có siêu năng lực nên sống mới phải.”

Chú Andrew cười khẽ: “Mấy ngày tới, các cháu sẽ ở đây. Trong khi chú lên kế hoạch hành động, các cháu hãy nghỉ ngơi thư giãn.” Lúc đỗ xe, ông ngoái đầu bảo. “Nhưng cũng đừng thoải mái quá. Chú đang định yêu cầu nhóm tổ chức một vụ đột nhập vào trụ sở của Edison để cướp tù. Đã lâu lắm rồi các chú chưa trở lại đó. Bọn chú sẽ cần các cháu giúp một tay.”

Chương 43

TÔI LÊN GIƯỜNG đi ngủ. Chẳng biết tôi có ngủ được không, khi mà cơn hưng phấn từ tối đến giờ chưa nguôi ngoai, nỗi sợ dì Lauren chẳng biết giờ ra sao, sự lo lắng về khu rừng bao quanh nhà đầy thú vật đang chực chờ sống lại. Nhưng sau nhiều tuần dài, đây là lần đầu tiên chúng tôi được an toàn. Cơ thể và tâm trí mệt nhoài của tôi chỉ cần có thế để tự thư giãn và ban cho tôi một giấc ngủ say, không mộng mị.

Tôi biết mọi chuyện chưa kết thúc ở đây. Sau một hành trình dài dặc và đầy hiểm nguy như vậy. Ngay cả bước đầu tiên – thuyết phục cả nhóm này quay lại trụ sở của Hội Edison – cũng sẽ không dễ như chú Andrew hằng hi vọng. Rồi khi chuyện này kết thúc, chưa hẳn đấy là dấu chấm hết thực sự. Nhất là đối với tôi.

Tôi đã thay đổi. Không chỉ phần gen được cải biến – bản thân tôi đã trở thành người khác. Chỉ cần nghĩ đến chuyện về với cha, về lại nhà, về lại trường cũ cùng bạn bè cũng đủ khiến đầu óc tôi quay cuồng. Quãng đời ấy giờ đã lùi xa. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ trở về, nhưng sẽ như một vai diễn bị đổi diễn viên: dáng vẻ, kiểu ăn nói và ngay cả cung cách ứng xử đều khác trước. Tôi không còn như xưa nữa. Thậm chí tôi không dám chắc mình có thể đảm đương tốt vai diễn mới không.

Quãng đời trước đây như một giấc mơ – một giấc mơ êm đềm và dễ chịu nhất. Giờ tôi đã giật mình tỉnh giấc và nhận ra rằng dù tốt dù xấu, tôi đang về đúng với con người thật của mình. Sẽ không có chuyện chỉ việc nhắm mắt, tôi sẽ được trở lại với giấc mơ an lành, bình thường của ngày xưa. Hiện tại, đây mới là cuộc sống “bình thường” của tôi.

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

freezeheart_6200 – Hải Băng – thao1011

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​