Chương 35
CHÚNG TÔI LEN LỎI CHẠY QUA một khu thương mại tối om. Liam bám theo sát gót. Lúc đến một dãy nhà chung vách, hắn thụt lại sau. Có vẻ hẳn không muốn bị người ta phát hiện đang đuổi theo mấy đứa con nít. Cố tình chạy sau chúng tôi chừng năm mươi bước chân, rõ ràng Liam dự định khi đến chỗ vắng sẽ lập tức rút ngắn khoảng cách.
Nằm xa xa bên kia dãy nhà là một chuỗi cửa hàng. Khi đến đó, chúng tôi ngoái lại thì không thấy hắn đâu. Dù thế, hai chúng tôi vẫn tiếp tục chạy qua hai dãy nhà nữa và dừng sau một tiệm bánh đã đóng cửa.
Dựa vào bức tường gạch lạnh buốt, tôi há miệng thở dốc.
"Hình như em muốn học vài chiêu tự vệ?” Derek thở gấp.
Tôi gật.
“Có muốn nghe bài học vỡ lòng cha bọn anh dạy không? Nếu phải đối mặt với đối thủ hơn hẳn mình khoản đánh đấm, ngay khi có cơ hội đầu tiên, hãy làm hắn ngạc nhiên bằng một ‘đòn’ bất ngờ…” Anh cúi xuống rỉ tai tôi. “Co cẳng chạy thật nhanh.”
Tiếng cười vừa bật lên, hai hàm răng tôi thôi không còn va lập cập vào nhau. Hít một hơi thật sâu, tôi dựa hẳn vào tường, tự cho phép thư giãn một chút.
“Thế có nghĩa Liam mạnh ngang anh à?”
“Dù cho mấy nhà khoa học đó có động tay vào cái gì thì cũng không phải là sức mạnh của anh. Bề ngoài Liam có vẻ nhỏ con hơn, nhưng hắn khỏe không kém anh và có nhiều kinh nghiệm đánh nhau hơn. Anh khác hẳn những người sói khác.” Derek phủi đá dăm đâm dưới cằm. “Không chỉ mình em cần được huấn luyện. Đúng là cha có dạy anh cách sử dụng sức mạnh làm sao để có lợi cho mình. Chỉ có điều những điều ông dạy không thể dùng để đánh lại người sói.”
Lắc lắc hai vai, Derek gạt lọn tóc đẫm mồ hôi đang che trước mắt. “Dừng chân hít thở một lát xong, ta lại phải đi ngay. Một khi phát hiện bị mất dấu anh em mình, thế nào hắn cũng quay lại tìm cho bằng được.”
“Em khỏe mà,” tôi đứng thẳng dậy. “Lúc nào anh muốn đi tiếp…”
Trên đầu chúng tôi có cái gì lay động. Tôi nhìn lên và thấy Liam từ mái nhà nhảy xuống. Hắn tiếp đất ngay sau lưng Derek.
“Bạn trai cô em chưa đi được ngay đâu. Hắn có chuyện phải làm cho xong đã.”
Liam đấm móc từ dưới hàm Derek khiến anh lảo đảo, máu miệng phun vọt ra. Tôi vội lục dao nhưng con dao bấm móc vào đường may trong túi áo. Trong lúc đó, Derek đã đánh lại được Liam. Hai người họ ôm nhau lăn lộn trên đất, người này cố tìm cách ghì chặt người kia.
Tôi đã xem bao nhiêu cảnh đánh nhau trong phim rồi? Thậm chí tôi còn tự sáng tác vài pha hành động nữa. Nhưng việc đứng đó chống mắt nhìn người mình quen biết gặp nguy hiểm đến tính mạng khiến những gì tôi thấy trên màn ảnh chỉ như các cảnh quay chậm. Trước mắt tôi là màn đối đầu kinh hồn của những quả đấm, cú đá, của tiếng gầm gừ, tiếng thở hồng hộc và cả máu. Mắt tôi hầu như chỉ nhìn thấy máu: máu phun vọt, bắn tung tóe, nhểu tới tấp. Còn tôi chỉ biết đi tới đi lui với con dao lăm lăm trong tay.
Tôi nghĩ đến việc lúc nào mình cũng đứng trong vai trò một khán giả khó tính, lấy làm khó chịu với nhân vật nữ trong phim vừa vô dụng, vừa ngu ngốc, cứ lảng vảng bên lề một trận đánh nhau, tay cầm vũ khí mà chẳng biết làm gì, toàn ngây mặt nhìn nam diễn viên chính bị đấm đá tơi bời. Tôi hiểu mình phải giúp Derek. Tôi biết anh đang nguy khốn: hầu hết tiếng gầm gừ, tiếng thở dốc và máu đang đổ ngoài kia là của anh. Tôi không ngại dùng dao. Tôi muốn sử dụng đến nó là khác. Nhưng không có cơ hội. Những nắm tay vung tới tấp, những cú đá nối nhau, thân thể hai đối thủ chuyển động loang loáng. Mỗi lần tưởng có thể nhảy vào, tôi lại lao tới, chỉ để thấy trước mắt mình là Derek chứ không phải Liam. Tôi đành rụt ngay dao lại trước khi đâm trúng anh.
Thế rồi Liam ghì chặt Derek trong tư thế quỳ, tay này chẹt cổ anh, tay kia túm tóc. Thấy hắn lôi đầu Derek ngửa ra sau, tôi chợt nhớ đến cô gái bị đâm toạc cổ ở gần bãi đỗ xe tải và lập tức thôi phân vân là mình có dám ra tay chăng. Công thẳng vào Liam, tôi đâm con dao vào phía sau đùi hắn cho đến khi dao lút tới cán.
Liam rú lên, dùng tay trái gạt mạnh tôi ra. Tôi văng ra xa, tay vẫn nắm chặt con dao sắc. Lúc bị tông vào tường, tôi nghe Derek thất thanh gọi tên mình. Phía sau đầu tôi đập mạnh vào tường gạch. Tôi tối tăm mặt mũi, mắt nẩy đom đóm.
Nếu không có Derek đỡ kịp, tôi đã khuỵu xuống đất.
“Em… em không sao,” tôi đẩy anh ra.
Tôi lảo đảo đứng dậy, dù hai gối run lẩy bẩy. Cuối cùng, tôi cũng đứng lên được.
“Em không sao,” tôi nhắc lại, giờ đã thấy khá hơn một chút.
Tôi nhìn quanh. Con dao rơi ngay sau lưng tôi. Tôi bèn nhặt nó lên.
Phía sau Derek, Liam nằm quằn quại dưới đất, vừa cằn nhằn vừa cố cầm máu. Chúng tôi chạy vụt đi.
Lần này, dù không bị ai đuổi theo, tôi với Derek vẫn cắm cúi chạy vì biết rằng chỉ cần lấy lại sức, Liam sẽ tiếp tục truy lùng chúng tôi.
“Ta phải tìm nhà vệ sinh cho em thôi,” lúc men tường đi vòng quanh một tòa nhà, Derek bảo.
“Em ư? Em không…”
“Nhất định phải tìm ngay nhà vệ sinh.”
Tôi ngậm ngay miệng lại. Rõ ràng Derek chưa hết bàng hoàng. Anh cũng cần rửa ráy và xem thương tích trên người nặng nhẹ đến đâu.
“Thế nào hắn cùng lần theo dấu chúng ta,” tôi nói. “Ta phải lừa hắn để thoát thôi."
“Anh biết. Anh đang nghĩ kế đây.”
Tôi cũng đang suy tính bằng cách moi óc nhớ lại những cảnh bỏ trốn trong phim có đề cập đến chuyện đánh lạc hướng bọn chó săn. Tôi đang đi chầm chậm thì thấy một vũng nước lớn đọng lại sau trận mưa to và một miệng cống bị rác rến bít kín. Chiều dài vũng nước có dễ đến hơn ba mét. Sau đó, tôi chợt nảy ra sáng kiến.
“Ta lên vỉa hè và đi dọc theo mép đường đi."
"Sao cơ?"
"Thì cứ làm thế đã."
Hai chúng tôi chạy men theo vỉa hè một đoạn cho đến khi tôi nhìn thấy cổng một tòa chung cư nhỏ. Đi trước dẫn đường, tôi đến bên cầm nắm cửa mà lôi. Cửa khóa chặt.
“Anh phá khóa được chứ?" Tôi hỏi Derek.
Phủi bàn tay dính máu, anh cầm lấy nắm cửa. Tôi cố nhìn kỹ xem anh bị thương ra sao, nhưng trời tối quá. Tôi chỉ thấy máu dính đầy người anh - trên mặt, hai bàn tay và cả trên áo nữa.
Derek giật tung cửa. Chúng tôi vào trong, đi vòng quanh một lát rồi trở ra.
“Giờ ta theo đường cũ đã đưa ta đến đây,” tôi dặn. “Nhớ đi sát mép vỉa hè nhé. Đi ngược trở lại chỗ cũ.”
Khi đến vũng nước, tôi dừng lại. "Ta sẽ lội qua vũng nước này.”
Derek gật đầu. “Khi Liam đến đây, hắn sẽ lần theo dấu ban nãy và tưởng ta còn trong chung cư nọ. Hắn sẽ không phát hiện ta đã quay ngược trở lại. Thông minh đấy.”
Lội qua vũng nước lạnh như băng ngập đến mắt cá chân khiến Derek hết cả bàng hoàng. Xong xuôi, anh tiến lên dẫn đường và chúng tôi đi xuôi theo chiều gió để Liam không đánh hơi thấy. Sau đó, anh kéo tôi vào một quán cà phê. Trong quán chỉ có vài người. Họ đều túm tụm tại quầy phiếm chuyện với người phục vụ. Lúc chúng tôi đi thẳng vào nhà vệ sinh, chẳng ai buồn ngẩng lên nhìn.
Derek lôi tôi vào phòng vệ sinh nam và cài chặt cửa. Trước khi tôi kịp phản đối, anh nhấc bổng tôi lên quầy và xắn tay áo đến khuỷu như đang chuẩn bị cho một ca phẫu thuật.
“Kìa, Derek…”
Nhúng giấy vệ sinh vào nước, anh nâng cằm tôi lên và lau mặt cho tôi.
“Derek? Em có bị thương đâu.”
“Người em đầy máu đây này.”
“Nhưng đó không phải máu của em. Thật đấy. Là máu của…”
“Gã người sói. Anh biết.” Anh cầm tay tôi chìa dưới vòi nước và bắt đầu kì cọ. “Chính vì thế anh mới phải rửa cho sạch.”
“Derek?” tôi cúi xuống, cố quan sát nét mặt anh. “Anh vẫn bình thường đấy chứ?”
Anh ra sức chà rửa. “Có hai cách để biến thành người sói. Một là bẩm sinh, hai là bị người sói cắn. Nếu nước dãi của người sói vào được mạch máu người, nó sẽ hoành hành như một loại virus vậy.”
“Cả máu cũng thế ư?”
“Cha anh bảo không, chỉ nước đãi thôi. Nhưng biết đâu ông sai. Nhìn em kìa, người chỗ nào cũng thấy vết trầy xước. Đã vậy máu còn dính khắp nơi nữa.”
Tôi chỉ bị vài vết trầy nhỏ và dính chút máu. Nhưng tôi đành ngậm miệng để mặc anh kỳ cọ.
Trong lúc đó, tôi nhìn kỹ xem anh bị thương ra sao. Đá dăm găm lỗ chỗ lên đôi má xây xát của Derek. Lúc nãy anh có bị chảy máu mũi. Da thịt có bị bầm dập không ư? Một bên mắt đã bầm đen lại rồi. Có phải máu dính ở khóe mắt không nhỉ? Môi anh bị rách và sưng vều. Chả biết có cái răng nào bị lung lay hay gãy không.
“Đừng có nhấp nhổm nữa, Chloe."
“Nhưng tôi không ngồi yên được. Rõ ràng anh cần được chăm sóc vết thương hơn tôi. Nhưng nếu Derek chưa xong, tôi có nói cũng chẳng ích gì.
Cuối cùng, thấy Derek có vẻ đã rửa sạch mọi vết máu – và mấy lớp da trên cùng - tôi liền bảo, "Giờ đến lượt anh.”
“Em cởi áo khoác và áo nỉ ra đi."
"Em chẳng còn vết bẩn nào nữa mà Derek. Tin em đi, chưa bao giờ em sạch hơn thế này đâu."
“Tay áo em dính máu kia kìa.”
Lúc tôi cởi áo, khóa kéo móc vào vòng cổ của tôi.
“Dây khóa móc vào…”
Tôi vừa bảo thể thì Derek khẽ giật áo khoác… sợi dây chuyền đứt phựt, mặt dây rơi ra. Derek rủa thầm và nhanh tay chộp được trước khi nó rơi xuống sàn.
“…vòng cổ của em.”
Anh lại rủa khẽ rồi bảo, “Anh xin lỗi.”
“Lúc trong hẻm, con bé ấy đã định giật sợi dây,” tôi nói dối. “Nên chắc khóa cài yếu sãn rồi. Anh đừng lo quá.”
Anh nhìn xuống bàn tay đang cầm mặt đá. “Có phải lúc trước đá màu đỏ không?”
Mấy hôm nay tôi không để ý đến – không có gương, còn mặt đá luôn ở trong cổ áo tôi. Lúc trước hình như nó đã khang khác, nhưng bây giờ thì mới chuyển màu rõ ràng hơn, gần như là màu xanh dương.
“Đây… đây kiểu như là một loại bùa hộ mệnh,” tôi nói. “Mẹ tặng nó cho em, chắc là để đuổi ông kẹ - và thực ra là mấy hồn ma.”
“Ra vậy.” Chăm chú nhìn mặt đá giây lát, Derek lắc đầu và đưa trả lại. “Em nên luôn mang nó bên mình thì hơn.”
Tôi dúi sợi dây vào tận đáy túi quần để nó không thể rơi ra ngoài. Sau đấy tôi cởi áo nỉ mặc bên ngoài rồi xắn cao tay áo sơ mi. Máu không chảy ngược lên đó nhưng Derek vẫn bắt tôi phải rửa kỹ hai cánh tay.
“Rồi đó, giờ ta chăm sóc cho cái người thực sự đánh nhau được chưa? Anh chảy máu nhiều lắm. Hình như chủ yếu là máu mũi thì phải.”
“Ừ.”
“Mấy lần anh bị đánh vào ngực. Xương sườn anh sao rồi?”
“Chắc cũng bầm tím. Nhưng không bị thương nặng.”
''Cởi áo ra."
Derek thở dài, như thể chính tôi mới là người hay lắm điều.
“Hay anh muốn em ra ngoài để anh tự chăm sóc vết thương…”
“Không đâu.”
Derek cởi áo ra, gấp cẩn thận và đặt lên quầy. Cổ áo anh đầy máu nhểu từ môi và mũi nhưng phía dưới đó không có vết máu. Chắc đánh nhau kiểu "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" khác với đánh nhau có vũ khí ở chỗ đó. Derek bảo sườn bên phải anh đau nếu bị chạm phải, nhưng nói thật, tôi không phân biệt được bị bầm tím và gãy xương khác nhau ở điểm nào. Derek vẫn hô hấp bình ổn, điều đó mới quan trọng.
"Được rồi. Giờ đến mũi. Anh có bị giập sụn không? Có đau lắm không?"
“Nếu anh có bị gãy chỗ nào thì em cũng chẳng làm gì được đâu.”
“Để em xem mắt anh vậy.”
Anh làu bàu nhưng không kháng cự. Những tia máu vằn đỏ ở khóe mắt đã tan và tôi không thấy có vết rách. Tuy nhiên quầng mắt anh bầm đen. Khi nghe tôi thông báo vậy, anh chỉ hừ giọng. Tôi bèn lấy giấy vệ sinh mới và nhúng nước.
“Má anh dính đất. Để em…”
“Không.”
Derek chộp nhanh tay tôi, không cho tôi chạm vào. Anh cầm giấy vệ sinh nhoài người qua quầy và tự lau đất trên mặt. Tôi cố nén không nhăn nhó xuýt xoa. Viên đá dăm nhọn đâm rách má Derek.
“Anh phải đi khám bác sĩ xem thế nào.”
“Ừ.” Anh nhìn bóng mình trong gương, nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Mãi sau, khi phát hiện tôi đang nhìn chằm chằm, Derek quay đi và lùi xa khỏi gương. Tôi đưa anh thêm giấy thấm ướt. Derek tự lau cổ và vùng cổ áo còn lấm tấm máu khô.
“Chai khử mùi còn không?” Derek hỏi.
Rút chai khử mùi trong túi áo khoác ra, tôi đặt nó lên quầy. Anh vẫn loay hoay gột rửa.
“Lúc ở ngoài sân chơi, anh có thỏa thuận với chúng. Anh nói dối phải không? Về chuyện đi với chúng ấy? Anh chỉ nói thế để dụ chúng thôi.”
Im lặng kéo dài bất bình thường.
“Derek?”
Không ngẩng lên, Derek chỉ với tay lấy thêm giấy. Mắt anh nhìn lảng đi hướng khác.
“Lúc đó anh nghe thấy chúng nói gì không vậy?” Tôi không chịu bỏ qua.
“Về chuyện gì mới được?” Cúi gằm nhìn đoạn giấy, Derek chậm chạp gấp gọn nó lại trước khi ném vào thùng rác. “Săn người như trò thể thao tiêu khiển ư? Ăn thịt người ư?” Giọng anh cay đắng làm tôi đau lòng. “Có, anh có nghe đoạn đó.”
“Chuyện ấy chẳng liên quan gì đến anh cả.”
Derek ngước nhìn lên. “Không ư?”
“Không, trừ phi phần người sói biến anh, vừa thành ác thú thực sự vừa thành một gã biến thái lỗ mãng."
Derek chỉ nhún vai và lặng lẽ xé thêm giấy.
"Anh có muốn thử săn người không, Derek?"
"Không."
"Anh có nghĩ đến chuyện đó không?"
“Không”
“Thế còn ăn thịt người thì sao? Anh có nghĩ đến không?"
Anh nhìn tôi với vẻ mặt chán ghét. “Tất nhiên là không rồi.”
"Có bao giờ anh mơ đến chuyện giết người không?”
Anh lắc đầu. "Chỉ mấy con hươu và thỏ thôi." Thấy tôi nhíu mày, anh giải thích. "Mấy năm rồi anh hay nằm mơ thấy cảnh mình biến thành chó sói. Phi như bay trong rừng. Săn hươu và thỏ.”
“À phải. Giống chó sói, không phải quái vật ăn thịt người.”
Derek nhúng giấy vào nước.
“Vậy sao anh định để chúng đưa anh đến chỗ…” Tôi ngừng lại. “Nhóm Pack. Chẳng lẽ anh muốn thế thật ư? Bảo chúng anh sẽ đi, và sau khi chúng thả em, anh kể thật hết với nhóm Pack và coi đó như một cách tự… tiến cử? Anh định gặp gỡ họ thật phải không? Định ở cùng với đồng loại của mình ư?”
“Không. Chuyện đó đối với anh chẳng quan trọng. Tuy nhiên, cha anh bảo những người sói khác đều muốn thế. Ba người sói cùng nhóm thí nghiệm với anh xem trọng điều ấy – chúng ghét tất cả những ai không phải là người sói. Anh thì sao ư? Anh không quan tâm. Lý do anh muốn gặp một người sói cũng giống như em muốn gặp một người gọi hồn vậy. Trò chuyện, nghe mách nước, được học hỏi, gì cũng được. Nhất là những ai không coi săn người là một trò tiêu khiển hay ho.”
“Chẳng hạn nhóm Pack. Họ giết bọn ăn thịt người và cũng không khoái cho lắm trò săn người. Có phải anh nghĩ thế không? Anh có thể tìm đến và họ sẽ giúp anh? Khi hỏi anh có nghe hai tên giết thuê kia nói gì không, ý em muốn nói đến nhóm Pack đấy. Em sợ những gì họ có thể làm với anh. Giết người sói bằng cưa máy và những thứ tương tự.”
Derek hừ mũi.
“Vậy có nghĩa là anh không tin.” Nhẹ cả người, tôi gật đầu. “Chẳng ai tin đâu. Làm gì có chuyện cắt khúc người ta bằng cưa sắt, chụp hình rồi phát tán khắp nơi? Hai gã đó chỉ cố dọa anh thôi.”
“Không, anh tin là có hình chụp đó. Chắc chắn hai tên ấy tin nhóm Pack thật sự giết người bằng cách đấy. Nhưng ắt vụ hình ảnh là giả mạo. Chỉ cần dùng hiệu ứng hình ảnh đặc biệt hoặc hóa trang là được phải không?”
“Dĩ nhiên, nhưng tại sao phải thế chứ?”
“Thì em vừa nói đó thôi. Để đọa mọi người. Liam và Ramon tưởng nhóm Pack làm thế thật nên chúng không dám bén mảng đến đây. Nghe có vẻ hợp lý đấy chứ."
“Nhưng bản thân anh có bao giờ nghĩ có chuyện đó không?"
Vẻ mặt chán ghét lúc nãy lại xuất hiện. "Tất nhiên là không rồi."
“Nhưng anh đã suy xét đến việc giao đời mình vào tay những kẻ có thể làm điều ác như thế? Một nhóm người sói tự cho mình quyền vào vai quan tòa và bồi thẩm đoàn để xét xử đồng loại? Tra tấn và giết hại những người sói khác? Nếu biết chuyện đó là thật, liệu anh có đến tìm họ, vờ như anh từng giết người và hi vọng họ sẽ nương tay vì anh chưa đến tuổi trưởng thành không? Hay anh chấp nhận những việc sai trái của họ? Nếu họ cho rằng anh không đáng sống, biết đâu họ đúng ư?”
Tôi quả thực có chút châm chọc khi nói những lời ấy. Nhưng sau đó, mãi không thấy anh trả lời, tim tôi đập thình thịch.
“Derek!”
Anh ném giấy vào thùng rác. “Không, anh chưa vội viết di chúc đâu, được chưa?”
“Anh không nên làm thế thì hơn.”
"Sẽ không đâu, Chloe,” Derek khẽ nói. “Anh nói thật đấy. Anh không gặp họ đâu."
Khi chạm mắt nhìn nhau, cơn hốt hoảng làm đầu tôi ong ong biến mất, nhường chỗ cho một cảm xúc khác. Tim vẫn đập mạnh nhưng cổ họng tôi lại khô đắng…
Vội nhìn lảng đi, tôi lí nhí, “Vậy thì tốt.”
Anh lùi lại. “Ta đi thôi.”
Tôi gật đầu và rời quầy.