Chương 64: Cảnh xuân tươi đẹp

Những trận tuyết đầu mùa qua đi, bão tuyết quay cuồng, Tây Vực chính thức bước vào tiết đông giá rét.

Trước khi cơn bão tuyết tiếp theo đến, quân cứu viện tới hộ tống Lâu Vũ Triệt và đoàn người đến Quy Tư.

Thiệu Chẩn mặc dù giữ được mạng nhưng thương thế lúc tốt lúc xấu. May mà Quy Tư có lương y, lại có Ninh Nhi hết lòng chăm sóc, qua nửa tháng gian nan, thân thể hắn mới từ từ chuyển tốt .

Mùa đông ở Tây Vực so với Trung Nguyên dài hơn, tuyết cứ rơi mãi. Khi mùa xuân đến,băng bắt đầu tan, đã là gần tháng ba.

Triều đình chuyển công văn bổ nhiệm đến, Bùi Hành Kiệm chính thức trở thành An Tây đại đô hộ, Lâu Vũ Triệt cáo lão về quê.

Chức vụ Quan Sát Sứ của Tiết Đình cũng đến lúc mãn nhiệm. Đợi đến khi tuyết tan, đường lộ thông suốt, hắn liền dọn dẹp hành lý, chuẩn bị xe ngựa, cùng Lâu Vũ Triệt trở về Trung Nguyên.

Ngoài thành Quy Tư, ánh nắng tươi sáng, Bùi Hành Kiệm dẫn quan lại của An Tây đại đô hộ phủ dừng ở bên đường dùng rượu đưa tiễn.

"Cơ nghiệp ở An Tây là tâm huyết của nhiều thế hệ, mong rằng Đại Đô Hộ thận trọng trông giữ đừng phụ lòng tiền nhân." Lâu Vũ Triệt nói với Bùi Hành Kiệm.

Bùi Hành Kiệm thi lễ với Lâu Vũ Triệt, nghiêm mặt nói: "Kiệm xin vâng lời."

Lâu Vũ Triệt mỉm cười gật đầu, đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.

Bùi Hành Kiệm lại cùng đám người Tiết Đình từ biệt, khi nhìn thấy Thiệu Chẩn, ông cười cười: "Trí Chi lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại."

Thiệu Chẩn cũng mỉm cười đáp lại: "Đại Đô Hộ nếu sau này cần đến, chỉ cần báo cho một tiếng, Chẩn xin được dốc sức."

Bùi Hành Kiệm vuốt râu, nhìn Ninh Nhi đang đứng ở bên cạnh một chút, lắc đầu: "Chỉ sợ khi đó sẽ có người oán trách ta."

Ninh Nhi nghe ra ông nói ý chỉ mình liền đỏ mặt, ngay sau đó, lại thấy ông nhìn mình nói: "Ta cùng Trí Chi từ biệt, muốn cùng Trí Chi uống chút rượu, kính xin Đỗ nương tử cho phép."

Mọi người cười, mặt Ninh Nhi càng thêm đỏ, nàng nhìn Thiệu Chẩn một chút, ngượng ngùng mím môi: "Chỉ cho phép uống một chút."

Bùi Hành Kiệm cười to, tự mình rót một chút rượu vào chén, đưa cho Thiệu Chẩn.

Thiệu Chẩn dùng hai tay nhận lấy, ngửa đầu uống hết.

"Sau khi trở lại Trường An thế nào, đã tính toán tốt chưa?" Trước khi đi, Bùi Hành Kiệm hỏi Thiệu Chẩn.

Thiệu Chẩn gật đầu: "Đã tính kỹ rồi."

Bùi Hành Kiệm nhìn hắn thật sâu: "Ngươi có trí lại có dũng, không thẹn với thanh danh cha ngươi năm đó. Những chuyện sau này, chúc ngươi mọi điều thuận lợi."

Thiệu Chẩn mỉm cười, thi lễ với ông: "Đa tạ Đại Đô Hộ."

Xe ngựa lên đường hướng về Trường An, trùng trùng điệp điệp xuyên qua những vùng đất yên bình.

Trong gió vẫn còn mang theo hơi lạnh nhưng cây cối hai bên đường đã khoác lên màu áo mới. Trên đồng cỏ bát ngát, thỉnh thoảng có thể thấy từng bầy thú nhàn nhã gặm cỏ, sức sống dồi dào.

Đây là lần đầu tiên Thiệu Chẩn đi xa sau khi vết thương lành. Ninh Nhi ở trong xe ngựa nhìn Thiệu Chẩn ngồi trên lưng ngựa vẫn có chút không yên lòng.

"Chẩn lang, " lúc dừng lại nghỉ ngơi, nàng đi tới hỏi, "Vết thương của chàng còn đau không?"

"Không đau." Thiệu Chẩn cười cười.

Ninh Nhi vẫn không yên lòng, sợ chàng nói dối mình, nửa tin nửa ngờ nhìn chàng hỏi: "Thật?"

"Đương nhiên là thật!" Thiệu Chẩn nháy nháy mắt, "Không tin ta cởi áo ra cho nàng xem." Dứt lời liền đứng dậy.

Ninh Nhi thấy chàng thật sự cởi nút áo khoác, mặt liền đỏ bừng.

"Chàng. . . . . . Mau dừng tay!" Ninh Nhi vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng giữ tay chàng lại.

Đang vui vẻ, bất chợt một tiếng ho nhẹ truyền đến, hai người quay ra nhìn, là Tiết Đình.

Ninh Nhi vội vàng buông tay ra, mặt lại ửng đỏ, ngập ngừng gọi một tiếng "Biểu huynh", quay sang trừng mắt với Thiệu Chẩn rồi vội vàng bỏ đi.

Tiết Đình nhìn bóng lưng Ninh Nhi rồi nhìn Thiệu Chẩn, vẻ mặt vui đùa của hắn đã thu lại nhưng khóe môi vẫn còn cong lên như cũ.

Ở Quy Tư cả một mùa đông, hai người hiểu biết nhau nhiều hơn không chỉ một chút. Mặc dù không thể coi nhau như bạn bè chí cốt nhưng cũng không còn thấy mặt nhau là giương cung bạt kiếm như trước.

"Còn mấy ngày nữa mới đến Yên Kỳ, ngươi mỗi ngày đều cưỡi ngựa có chịu được không?" Tiết Đình hỏi.

Thiệu Chẩn lấy làm quái lạ, không ngờ Tiết Đình sẽ hỏi ra câu này. Ở Quy Tư khi mình nằm ở trên giường chỉ còn lại một hơi tàn, Tiết Đình sang xem cũng không thấy hắn có nửa câu hỏi thăm. Thiệu Chẩn thậm chí hoài nghi hắn đến xem mình hoàn toàn là bởi vì sợ mình nuốt mất biểu muội bảo bối của hắn.

"Chịu được." Thiệu Chẩn cười cười, xem nhẹ, "Chỉ thế này tính là gì."

Tiết Đình không nói tiếp chuyện này nữa, lại hỏi: "Chuyện của ngươi đã nói với nàng chưa?"

Mặt Thiệu Chẩn khẽ cứng lại, đáp:

"Chưa nói."

"Vì sao không nói?"

"Lúc này nói chỉ khiến nàng lo lắng." Thiệu Chẩn lạnh nhạt đáp.

Tiết Đình nhìn hắn một chốc rồi gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy." Nói xong, nhìn Ninh Nhi bên kia một chút, thở dài nói, "Ta cũng không biết thành toàn cho các ngươi là tốt hay là xấu."

*

Đến Yên Kỳ, đội ngũ nghỉ lại mấy ngày, Ninh Nhi hỏi Thiệu Chẩn: "Chẩn lang, chàng có muốn đi thăm mộ phụ thân chàng không?"

Thiệu Chẩn suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không đi."

"Vì sao?" Ninh Nhi có chút kinh ngạc.

"Từ Yên Kỳ đến Dương Mộc có hơi xa, nếu ta đi không thuận lợi sẽ làm liên lụy đến hành trình của mọi người." Thiệu Chẩn nói, nhìn Ninh Nhi một chút, tai hơi nóng lên, ánh mắt sáng quắc, "Vả lại. . . . . . Ta muốn ngày sau xong chuyện rồi sẽ cùng đi với nàng."

Ninh Nhi nghe được, mặt hơi đỏ lên, mắt nhìn chàng, trong lòng ngọt như mật.

Qua Yên Kỳ, một đường hướng về phía đông, sa mạc chạy dài không ngừng. Đến Sa châu, băng tuyết đã hoàn toàn tan hết, xuân ý dạt dào.

Năm ngoái, Tiết Đình đã xuất tiền xây chùa, đúc tượng, hắn mang Ninh Nhi đến xem. Trên núi đá, giàn giáo giống như mạng nhện, ngôi đình mới đã thành hình dáng, treo leo trên sườn núi.

Ninh Nhi nhìn ngôi chùa trên núi đá, mái cong san sát nối tiếp nhau giống như Thiên cung.

"Sau này, nơi này của biểu huynh thật sẽ rất đẹp." Nàng cảm thán.

Tiết Đình gật đầu, cười cười: "Cái gì của ta, đừng quên muội và cha mẹ muội cũng có phần trong đó đấy."

Ninh Nhi ngẩn ra, mỉm cười, mặt mày ngọt ngào.

Tiết Đình nhìn nàng, trong lòng có chút nức nở. Mình xây dựng nơi này, vốn ước nguyện ban đầu là được cùng nàng trở thành người một nhà, thành tâm thờ Phật.

Vốn chính là người một nhà, nàng là biểu muội. Một tiếng nói vang lên phản đối.

Đúng vậy a, biểu muội. . . . . .

Tiết Đình cười khổ, hít sâu mấy cái, không suy nghĩ thêm nữa.

Qua Sa châu cùng Qua Châu, rồi đến Lương châu, ốc đảo càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, sa mạc dần dần bị bỏ lại phía sau. Đội ngũ đi qua Tần Châu, chính là chuẩn bị đến vùng phụ cận kinh thành rồi.

Khi tường thành Trường An hùng vĩ xuất hiện ở phía xa, mọi người đều vui mừng khôn xiết.

Tiết Đình phái người hầu phóng ngựa đưa tin về trước, Ninh Nhi nghĩ đến sắp được gặp lại cậu trong lòng hân hoan không dứt, nhưng tưởng tượng đến những chuyện sắp tới nàng lại cảm thấy lo sợ.

Nàng nghĩ lại mình đã từng muốn trốn cậu đi, không biết ông có còn giận mình hay không?

Còn Thiệu Chẩn nữa. . . . . .

Nàng hướng ra ngoài xe nhìn trộm Thiệu Chẩn đang cưỡi ngựa, xoay lưng về phía nàng.

Chuẩn bị tiến vào thành Trường An, Lâu Vũ Triệt đi tới trước mặt Thiệu Chẩn, nhìn hắn: "Thiệu Chẩn, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Thiệu Chẩn nhìn ông, lại nhìn đám người Tiết Đình Tiết Đình một chút, gật đầu: "Đã nghĩ kỹ."

"Nghĩ kỹ cái gì?" Ninh Nhi không hiểu nhìn bọn họ, lại thấy Lâu Vũ Triệt gật đầu một cái, hai tiểu lại đi tới, tay cầm một bộ gông xiềng.

"Đây là làm gì? !" Ninh Nhi cả kinh, muốn tiến lên, lại bị Tiết Đình ngăn lại.

"Chẩn lang!" Ninh Nhi vừa vội vừa sợ.

Thiệu Chẩn vẫn bình tĩnh, để cho bọn họ đeo gồng xiềng vào mình.

"Ninh Nhi." Chàng cười khổ, "Ta không thể mang một cái tên giả trở về, không thể khiến thanh danh tổ phụ cùng phụ thân vì ta mà bị hoen ố."

Ninh Nhi mở to mắt nhìn chàng, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt.

"Ninh Nhi, " Tiết Đình nhìn, có chút không nhịn được nói: "Chuyện này cũng chỉ là làm cho có phép, những chuyện về sau, ta cùng với hai vị Đại Đô Hộ đã thương nghị thỏa đáng, hắn sẽ không phải chịu uất ức."

Ninh Nhi không nói gì, yên lặng nhìn Thiệu Chẩn, nước mắt chảy xuống, thấm ướt hai gò má.

"Đi thôi." Lâu Vũ Triệt thở dài, nói với Thiệu Chẩn.

Thiệu Chẩn gật đầu, ép buộc mình đưa mắt rời khỏi Ninh Nhi.

"Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi cắn cắn môi, bất chợt la lớn, "Thiệu Chẩn!"

Thiệu Chẩn dừng bước, quay đầu lại.

Ninh Nhi lau nước mắt, nhìn chàng: "Chàng phải nhớ, nếu lần này chàng không quay lại, ta liền không cần chàng nữa. . . . . . Thật không cần chàng nữa!"

Thiệu Chẩn sững sờ ở tại chỗ, nhìn nàng thật sâu, khóe mắt dường như có chút ửng hồng.

"Được." Chàng khàn giọng nói, bên môi lại hiện lên một nụ cười, dứt lời, xoay người bước đi.

Trong thành Trường An, tin tức An Tây đại đô hộ thay người nhậm chức đã sớm theo gió lan truyền khắp nơi.

Đầu hạ, Hoàng đế tự mình tiếp kiến Lâu Vũ Triệt từ nhậm trở về, trình lên tấu chương xin từ chức, cáo lão về quê.

Trong triều, những người biết chuyện lại nghe được một chuyện khác.

Lâu Vũ Triệt từ An Tây mang về một ngườ, là tội phạm bị truy nã năm ngoái ở Kinh Thành, sơn tặc Thiệu Chẩn. Trong lúc mọi người đang cảm thán Lệnh Truy Nã thật hiệu quả thì một tin tức khác lại truyền đến. Lâu Vũ Triệt cùng An Tây đại đô hộ đương nhiệm Bùi Hành Kiệm và Quan Sát Sứ Tiết Đình liên danh hướng Hoàng đế trần tình, Thiệu Chẩn kia ở Tây Vực lập được chiến công hiển hách, xin Hoàng đế đặc xá những tội khác.

Hoàng đế triệu Lâu Vũ Triệt cùng Tiết Đình vào cung đặc biệt hỏi thăm chuyện này, còn giao cho Hình bộ và Ngự Sử tỉ mỉ kiểm chứng.

Hai tháng sau, Hoàng đế ban lệnh xuống, xá Thiệu Chẩn vô tội, bổ nhiệm làm Ích châu Tư Mã, thừa kế chức vụ của tổ phụ Thiệu Văn Hiển.

Bên ngoài (ngục) Đại Lý Tự, Tiết Đình mặc quan phục, không ngừng nhìn vào bên trong.

Không lâu sau có tiếng bước chân truyền đến, một viên quan coi ngục cùng một tên lính dẫn một người ra ngoài. Người này hình như đã lâu không thấy ánh mặt trời, hai mắt híp lại, bước chân thế nhưng không hề uể oải.

Tiết Đình nhìn Thiệu Chẩn không khỏi mỉm cười.

Hắn vẫn còn mặc áo khoác từ ngày đó, rất bẩn thỉu. Chỉ là, tinh thần xem ra vẫn còn tốt lắm, nhìn ra được, hắn trong ngục cũng không bị làm khó.

Thiệu Chẩn thấy Tiết Đình phản ứng đầu tiên chính là hướng sau lưng hắn nhìn, không thấy người nào, trên mặt lộ ra vẻ mất mát.

Tiết Đình cùng viên quan coi ngục chào hỏi rồi dẫn Thiệu Chẩn đi.

"Nàng. . . . . . Vẫn khỏe chứ?" Thiệu Chẩn không nhịn được hỏi. Ở trong tù hai tháng, hắn mỗi ngày không có việc gì làm, trừ đếm cọng cỏ làm nhiều nhất chính là nhớ nàng.

"Tốt, rất tốt." Tiết Đình liếc hắn một cái, "Hai tháng này, phụ thân, mẫu thân ta dự tiệc nào đều mang nàng đi. Nam tử tài tuấn trong kinh chưa có hôn phối, nàng đã gặp hơn phân nửa, người làm mai cũng sắp đem ngưỡng cửa nhà ta đạp hỏng rồi."

Thiệu Chẩn đánh mất vẻ trấn định trên mặt: "Người làm mai?"

"Đúng vậy a." Tiết Đình nói: " Ngươi tự nguyện chịu vào tù, chuyện lớn như vậy cũng gạt nàng, nếu là nhà người khác, đã sớm cho nàng thành hôn rồi. Cũng may là phụ thân ta kén chọn, ai cũng không hợp ý, hơn nữa Ninh Nhi cũng không gấp, trong kinh thành nam tử tốt còn nhiều mà. . . . . . Này! Ngươi định đi đâu?" Hắn nói còn chưa dứt lời đã thấy Thiệu Chẩn giục ngựa chạy đi liền lập tức đuổi theo.

Tiết Đình vội vàng chặn Thiệu Chẩn lại, nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi điên rồi à! Nơi này là nơi nào! Chạy như thế không sợ Vũ Hầu bắt ngươi lại à? Còn muốn quay lại đây à? !"

"Ta muốn đi đoạt nàng trở lại." Thiệu Chẩn lạnh lùng nói.

Tiết Đình rốt cuộc không kềm chế được, cười mắng: "Đoạt cái gì mà đoạt? Nhìn bộ dáng ngươi bây giờ xem, ai thấy ngươi mà không bịt mũi tránh xa ra? !"

Thiệu Chẩn sững sờ, nhìn bản thân một chút, cũng không thẹn thùng.

Tiết Đình hít sâu một cái, lườm hắn: "Đi theo ta." Dứt lời, giục ngựa đi.

*

Trước cửa Tiết phủ, xe ngựa xếp một hàng dài, rất náo nhiệt.

Người hầu thấy Tiết Đình trở về, vội vàng chạy lên dắt ngựa.

"Phụ thân ta ở đâu?" Tiết Đình hỏi.

"Ở hậu viên." Người hầu đáp, lúc này, hắn mới nhìn đến người thanh niên khí vũ hiên ngang ở phía sau Tiết Đình, ngẩn người.

Đợi hai người họ đi vào bên trong, bọn người hầu vội tiến tới một chỗ bàn luận.

"Đó là ai vậy? Phải . . . . . Là Thiệu lang quân không?"

"Không thể đi, mặc áo quan ngũ phẩm đấy. . . . . ."

"Sao lại không phải, là phải! Ngươi quên rồi sao, Thiệu lang quân được phong làm Ích châu Tư Mã đó."

"Thật? Chậc chậc, phải nói hắn chưng diện lên thật đúng là tuấn tú, khí thế kia, chậc chậc. . . . . ."

"Đúng vậy, mới vừa rồi ta còn tưởng là vị công tử nhà ai. . . . . ."

Tiết phủ so với năm ngoái cũng không thay đổi bao nhiêu. Chỉ khác là hôm nay thật náo nhiệt, ở ngoài đường cũng có thể nghe được tiếng cười nói bên trong. Thiệu Chẩn đối với nơi này dù sao cũng cảm thấy gò bó, đi vào cửa, bước chân liền thu nhỏ một chút.

"Hôm nay chúc thọ mẫu thân, phụ thân mời bạn bè và thân thích trong kinh." Tiết Đình giải thích.

"Chúc thọ?" Thiệu Chẩn ngạc nhiên, chần chừ nói: "Nhưng ta lại chưa chuẩn bị quà tặng."

"Không cần quà tặng." Tiết Đình mỉm cười, "Phụ thân cùng mẫu thân ta nói, ngươi ở Tây Vực đã cứu ta và Ninh Nhi, tới dự tiệc chính là vinh hạnh của nhà ta rồi."

"Nha. . . . . ." Thiệu Chẩn ngượng ngập, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Ân nhân cứu mạng. . . . . . Không cần quà tặng. . . . . . Hắn nguyện ý bọn họ đừng nói những thứ này, hôm nay mình đến là vì Ninh Nhi, thật giống như tới dự Hồng Môn Yến. . . . . .

Chủ nhà cùng tân khách đều ở trong hậu viên, còn chưa vào tới nơi đã nghe được tiếng nhạc du dương, tiếng cười nói rôm rả.

Đến khi bước vào, Thiệu Chẩn thấy tân khách đều mặc áo gấm, đi lại trong vườn hoa rực rỡ, tôn nhau lên thành cảnh. Nhìn thấy Tiết Đình, rất nhiều người bắt đầu chào hỏi, lại hướng về phía Thiệu Chẩn những ánh mắt tò mò.

Thiệu Chẩn trên mặt mỉm cười, ánh mắt lại vội vàng tìm kiếm bóng dáng Ninh Nhi.

Đi qua một chỗ núi giả, hắn trông thấy trong đình thủy tạ, Ninh Nhi mặc váy màu lục nhạt, yểu điệu như tiên tử. Trong lòng vui mừng, thế nhưng cái chớp mắt tiếp theo hắn lại thấy phía trước Ninh Nhi đang có một người, áo cẩm bào, thắt lưng ngọc, mặt trắng tươi cười, vừa nhìn đã biết là công tử nhà phú quý.

Trong lòng có một cỗ tức nghẹn lên, Thiệu Chẩn đang muốn đi tới, thình lình, Tiết Đình nói: "Phụ thân, mẫu thân, Trí Chi đến rồi."

Thiệu Chẩn hồi hồn, nhìn về phía trước. Quả nhiên, Tiết Kính cùng Vi thị đang ngồi ở một cái đình lớn trước mặt, cùng vài người uống rượu nói chuyện. Tiết Kính mặc bào phục rộng rãi, nhìn thoải mái tự tại, mặt hơi đỏ. Vi thị trang phục quý phái đang cùng một quý phụ cười nói, thật là hòa hợp.

"Trí Chi." Tiết Kính thấy được Thiệu Chẩn, vui vẻ nói, "Đã lâu không gặp, mau đến đây."

Rất nhiều ánh mắt hướng về phía Thiệu Chẩn.

Thiệu Chẩn chỉ đành phải nhắm mắt tiến lên, hướng Tiết Kính cùng Vi thị thi lễ: "Chẩn bái kiến Tiết công, bái kiến phu nhân. Chúc phu nhân khỏe mạnh an khang, thọ sánh Nam Sơn."

Vi thị mỉm cười: "Trí Chi đa lễ."

Tiết Kính sai người hầu dẫn Thiệu Chẩn vào vị trí, vuốt râu hướng mọi người nói: "Trí Chi là con cố nhân của em rể lão phu. Lần này Nguyên Quân đi An Tây, hai lần gặp nạn, may mắn được Trí Chi tương trợ. Bệ hạ rất tán thưởng tài năng, bổ nhiệm hắn làm Ích châu Tư Mã."

Mọi người nghe vậy, rối rít khen.

"Không biết Tư Mã họ gì?" Một người hỏi.

Thiệu Chẩn đáp: "Tiểu đệ họ Thiệu, tên Chẩn."

"Là Thiệu thị ở Hà Đông?"

Thiệu Chẩn nói: "Chẩn nguyên quán Lạc Dương."

Người kia cười "Nha" một tiếng, khẽ vuốt cằm. Thiệu Chẩn liếc thấy cách đó không xa hai người trao đổi một ánh mắt xem thường.

"Nương tử đang nhìn cái gì vậy?" Bên trong đình thủy tạ, Bùi Vinh phát hiện Ninh Nhi có chút không yên lòng, hỏi.

Ninh Nhi thu hồi ánh mắt, nhìn hắn, quạt lụa trong tay che đi hai gò má đang đỏ lên: "Thiếp. . . . . . Ừ, thiếp đang nhìn cậu."

Bùi Vinh cười một tiếng, mới vừa rồi Tiết Đình đi tới thì hắn cũng đã thấy được người theo ở phía sau kia. Nhưng khoảng cách hơi xa, hắn chỉ thấy được người nọ dáng đi có chút ngang tàng, nhìn rất có nhuệ khí.

"Hắn tên là Thiệu Chẩn, đúng không?" Bùi Vinh hỏi.

Ninh Nhi giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn.

Bùi Vinh mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: "Tiểu nương tử muốn nhìn hắn, không bằng tới gần nhìn, tại hạ cũng ngưỡng mộ thanh danh Thiệu Tư Mã đã lâu, thật đang muốn gặp mặt."

Thiệu Chẩn chỉ là một quan Ngũ Phẩm địa phương, gia thế lại thường thường, ở trong mắt tân khách của Tiết Kính hoàn toàn không có phân lượng. Đề tài rất nhanh từ trên người hắn dời đi chỗ khác.

"Phu nhân, " lúc này, một vị phụ nhân nói: "kể từ khi lệnh lang trở về, thiếp vô luận đi tới nơi nào cũng có thể nghe được có người đàm luận, có nữ nhi phải gả cho người như vậy, không biết chuyện tốt đã sắp tới chưa?"

Vi thị cười cười, liếc mắt nhìn Tiết Đình.

Tiết Đình không ngờ tới chuyện rơi trên người mình, mỉm cười, cũng không tiện nói chuyện, chỉ đành cười nhạt.

Tiết Kính nói: "Tiểu nhi còn trẻ, tâm tính chưa ổn trọng."

Phía dưới có người cười nói: "Tiết công quá khiêm tốn, lệnh lang đang lúc tuổi trẻ, tiền đồ vô hạn, quả thật khó có được."

"Chớ nói lệnh lang, thiếp gần đây cũng thường nghe người ta nói đến cháu gái trong phủ, đều là khen không dứt miệng." Một phụ nhân khác nói: " mới vừa rồi gặp, quả nhiên xinh đẹp động lòng người."

Tiết Kính mỉm cười: "Cháu gái ta xinh đẹp, hiền thục, lão tẩu đang muốn tìm cho nàng một mối lương phối ở kinh thành đây."

Thiệu Chẩn nghe nói như thế, sắc mặt đại biến, nhìn về phía Tiết Kính lại thấy ông vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nhìn mình một lần. Hắn không kềm chế được, đứng dậy.

Tất cả mọi người bị hành động đột ngột của hắn làm ngạc nhiên, lại thấy hắn bước nhanh rời chỗ, đi tới trước mặt Tiết Kính, trịnh trọng thi lễ.

"Tiết công." Thiệu Chẩn nói: "Chẩn hôm nay tới, một lần nữa hướng Tiết công cầu hôn Ninh Nhi, xin Tiết công thành toàn."

Lời này nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

"Thế nào. . . . . . Cầu hôn?" Có người nghị luận.

"Không người làm mai cũng không có lễ, nào có cầu hôn như vậy chứ . . . . . ."

Thiệu Chẩn cũng không để ý, giữ nguyên tư thế hành lễ.

Tiết Kính nhìn hắn, chậm rãi vuốt râu, vẻ mặt không thay đổi: "Trí Chi, ngươi có nhớ năm ngoái lúc ngươi cầu hôn thì lão tẩu đã nói cái gì không?"

Thiệu Chẩn đáp: "Nhớ. Hôm nay Chẩn lấy công chuộc tội, mọi lỗi lầm thiên tử đều đã đặc xá. Ninh Nhi là nữ nhi nhà quan, Chẩn cũng xuất thân quan lại, chính là môn đăng hộ đối."

Vi thị cùng đám người nghe được lời này đều mỉm cười, hai mắt nhìn nhau.

Tiết Đình ngồi ở một bên, môi cũng khẽ cong lên.

"Ngươi nói không sai nhưng mới chỉ được một điều." Tiết Kính cũng không nhận lời Thiệu Chẩn, lại nói, "Trí Chi, năm ngoái ta từ chối ngươi có nói hai nguyên do."

Thiệu Chẩn mím chặt môi, nói: "Tiết công nếu muốn Ninh Nhi ở lại Trường An, Chẩn từ chức quan Ích châu Tư Mã là được."

Mọi người xôn xao.

Vi thị không khỏi bật cười: "Trí Chi, ngươi cho rằng triều đình là hậu viện nhà ngươi sao? Ngươi từ quan, ngươi sống bằng cái gì?"

"Ta từ quan, cũng có thể cho Ninh Nhi cuộc sống không lo cơm áo." Thiệu Chẩn ngang nhiên nói, "Ta từ hai bàn tay trắng có được hôm nay, từ quan làm lại cũng không phải là chuyện không thể."

"Khá lắm thanh niên lỗ mãng." Vi thị nhìn hắn, cười như không cười, "Ngươi đã biết Ninh Nhi là nữ nhi nhà quan, vậy ngươi có biết sính lễ với nhà quan lại như thế nào không?"

Sính lễ? Thiệu Chẩn mặt trắng bệch.

Hắn mặc dù đã được phong Ích châu Tư Mã nhưng còn chưa nhậm chức, lúc này trên người cũng không có bao nhiêu tiền tài.

"Chẩn hiện không chuẩn bị được bao nhiêu sính lễ nhưng sau khi thành gia, tất cả tiền tài đều là của Ninh Nhi . . . . . ." Nói xong, hắn hạ quyết tâm, cởi đao đeo bên hông xuống, hai tay nâng lên, "Đao này do danh gia Cầu Kha ở Lạc Dương luyện ra, nhà họ Thiệu truyền lại đời sau đã hơn trăm năm, đáng giá nghìn vàng. Khi Chẩn nhận đao này từ Tổ phụ đã từng hứa hẹn, người ở đâu đao ở đó. Hôm nay, Chẩn dùng đao này làm sính lễ, cầu Tiết công hứa hôn!"

Mọi người nghe vậy lại bàn tán xôn xao.

"Một cây đao. . . . . ." Có người xem thường nói.

Tiết Kính nhìn Thiệu Chẩn, dù chưa nói nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, tán thưởng.

Ninh Nhi núp ở sau tấm bình phong, hô hấp tưởng như ngừng lại.

Ánh mắt của nàng rơi vào trên thanh đao kia. Mặc dù bề ngoài bình thường, không nhiều trang sức nhưng Ninh Nhi biết, Thiệu Chẩn nhiều năm xông xáo nam bắc, đều dựa vào vật này. Hôm nay chàng đem đao này làm sính lễ, ý nghĩa đã sáng tỏ, chàng muốn dùng cả tài sản và tính mạng của mình để đổi lấy tương lai cho hai người. . . . . . Một cỗ chát ý dâng lên, khóe môi Ninh Nhi giật giật, không biết là vui hay là bi thương. Nàng cảm thấy trong lòng vừa chua, vừa ngọt. . . . . .

Vi thị còn muốn nói nữa, Tiết Kính liền khoát tay ngăn lại, ông nhìn Thiệu Chẩn, mặt mày dãn ra.

"Ninh Nhi, đi ra đi." Ông nói.

Thiệu Chẩn thấy nàng từ phía sau bình phong đi ra.Bốn mắt nhìn nhau, Ninh Nhi nhìn chàng, nước mắt đầy mặt, bả vai run run.

Thiệu Chẩn cảm thấy hai chân như chôn trên mặt đất, nhìn Tiết Kính, bất chợt đã hiểu ra cái gì, hai mắt chàng lấp lánh.

Vi thị cười kéo nàng tới đây, lau mặt cho nàng: "Sao lại khóc thế này?"

Ninh Nhi thẹn thùng nhìn Vi thị, lại nhìn Thiệu Chẩn, cúi đầu không nói.

"Ninh Nhi, " Tiết Kính đi tới, nhìn nàng, vẻ mặt vui mừng, "Con nói không sai, Trí Chi thật là nam tử nhất đẳng." Dứt lời, lại nhìn về phía Thiệu Chẩn cũng đang đỏ mặt, "Trí Chi chớ có hả hê quá sớm, đao của ngươi, ta không nhận. Vàng bạc ta cũng không hiếm lạ gì nhưng muốn cưới con gái trong phủ ta, sáu lễ, một cái cũng không thể thiếu."

Thiệu Chẩn nhìn ông, kích động đến nói không ra lời. Tiết Đình ở phía sau đạp nhẹ một cước, hắn mới chợt tỉnh ngộ, vội vàng hành lễ:

"Xin vâng!"

Mọi người đều cười.

"Chàng trai trẻ, đi chuẩn bị sính lễ đi." Vi thị cười tủm tỉm nói, kéo Ninh Nhi rời đi.

Thiệu Chẩn đáp lời, vẫn đứng tại nguyên chỗ, nhìn theo Ninh Nhi đang không ngừng quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau, đều là ngọt ngào. . . . . .

"Như thế nào?" Tiếng Tiết Đình truyền đến, "Ta nói ngươi mặc quan phục tới sẽ thuận lợi hơn, đúng chưa?"

Thiệu Chẩn quay đầu, thấy hắn cười như không cười nhìn mình, cũng nở nụ cười. Hắn biết, chuyện Tiết Đình làm, cũng không phải chỉ là bảo hắn mặc quan phục vào.

"Chuyện này, đa tạ thành toàn." Hắn hướng Tiết Đình thi lễ.

Tiết Đình lần đầu được hắn đối xử như thế, ngẩn người.

"Ngươi giúp ta...ta biết được." Thiệu Chẩn nói: " Ở trong triều, còn có trước mặt Tiết công, ngươi đều bỏ nhiều công sức."

Hắn nói như vậy, Tiết Đình cũng có chút không tự nhiên.

"Ngươi đã cứu ta." Hắn nói.

"Không giống nhau. . . . . ."

"Giống nhau." Tiết Đình nhìn hắn, khóe môi cong cong, không khách khí nói, "Ta và ngươi huề nhau. Tương lai ngươi đối xử không tốt với Ninh Nhi, ta sẽ lập tức đón nàng trở lại, ngươi nhớ lời này của ta." Dứt lời, vỗ bả vai hắn, xoay người rời đi, tựa như bỏ xuống gánh nặng ngàn cân, bước chân nhẹ nhàng.

Thiệu Chẩn nhìn bóng lưng của hắn, cũng cười, hít sâu một hơi, sải bước ra cửa.

*

Hai tháng sau.

Thời điểm nóng nhất đã qua, gió mát từ phương Bắc thổi đến đuổi đi nắng nóng bao phủ Thành Đô.

Ngoài thành, hai người phủ lại đang đợi Ích châu Tư Mã mới đến, thấy được một nhóm xe ngựa bộ dáng nhà quan lại, vội vàng tiến lên đón.

"Người tới có phải là Thiệu Tư Mã không?" Bọn họ hỏi.

"Đúng vậy!" Người hầu đáp.

Phủ lại vui mừng, vội vàng đến trước xe nghênh đón, người hầu lại gấp rút ngăn lại: "Hai vị, Tư Mã không có ở trên xe."

"Không có ở đây?" Hai người kinh ngạc.

"Tư Mã trên đường nhiễm bệnh sai chúng ta đi trước, ngài ấy cùng với phu nhân tìm đại phu chữa bệnh nên đến sau?"

"Tìm đại phu?" Hai người càng thêm kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau. Nhiễm bệnh tìm thầy thuốc, lại để cho người hầu cùng xe ngựa đi trước, đây là đạo lý gì?. . . . . .

Bên ngoài thành Mậu châu khoảng trăm dặm có một chiếc xe ngựa lộc cộc đi trên đường. Thiệu Chẩn đội mũ cỏ ngồi ở trước xe, bên cạnh, Ninh Nhi đeo khăn che mặt, gió thổi, khuôn mặt nàng sau lớp lụa như ẩn như hiện.

"Ngọn núi kia thật cao." Ninh Nhi nhìn núi lớn bên đường cùng dòng nước chảy xiết, không nhịn được than thở.

"Đó là Vấn Sơn." Thiệu Chẩn ôn tồn nói, "Thấy đỉnh núi kia không? Tuyết trắng bao phủ, quanh năm không thay đổi, chính là Lũng sơn của trời nam."

Ninh Nhi sáng tỏ gật đầu.

Thiệu Chẩn nói: "Đáng tiếc không có thời gian, nếu không ta mang nàng đi dọc sông Trường Giang về hướng đông đến Quỳ Châu thăm Vu Sơn."

"Quỳ Châu?" Ninh Nhi suy nghĩ một chút, hỏi: "Rất xa à?"

"Không xa, " Thiệu Chẩn cười nói, "Đi thuyền chỉ mất mấy ngày."

Ninh Nhi gật đầu.

Thiệu Chẩn quay đầu, liếc nàng một cái: "Vu Sơn có điển cố nàng có biết không?"

Ninh Nhi cố nhớ lại: "Vu Sơn mây mưa?"

Trong giọng nói không có một chút ngượng ngùng.

Thiệu Chẩn có chút hồ nghi: "Điển cố này có ý gì?"

"Vu Sơn mây mưa. . . . . ." Ninh Nhi suy tư một hồi, "Chính là mây và mưa trên đỉnh Vu Sơn?"

Thiệu Chẩn thở dài: "Nàng quả nhiên không biết."

"Hả? Vậy là ý gì?"

Thiệu Chẩn ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Sở quốc nàng có biết không? Ngày trước có một vị Sở Vương du ngoạn đến Vu Sơn, đi ngủ liền nằm mộng thấy một vị mỹ nhân tới tìm. Mỹ nhân kia nói, nàng là thần nữ Vu Sơn, nguyện cùng Sở Vương ngủ chung. Sở Vương thật là vui mừng, hai người hoan hảo, mến nhau không thôi. Khi rời đi, thần nữ nói với Sở Vương, nếu muốn gặp lại nàng thì hãy tới Vu Sơn, nàng ở đó sớm làm mây, chiều làm mưa. . . . . ."

Ninh Nhi nghe, càng nghe càng cảm thấy không đúng, trên mặt nóng lên, nghi ngờ hỏi: "Chẩn lang, chàng. . . . . . chàng đang lừa ta à?"

Thiệu Chẩn nói: "Không lừa nàng, chuyện đúng là như thế."

Ninh Nhi vén mảnh lụa lên, nhìn chàng chằm chằm.

Thiệu Chẩn cũng nhìn nàng, nháy mắt mấy cái.

Hoan hảo. . . . . . Mây mưa. . . . . . Ninh Nhi bất chợt nghĩ đến chuyện bọn họ làm ban đêm, mặt đỏ tới mang tai: " Chàng. . . . . . Chàng không nghiêm túc!"

Thiệu Chẩn dở khóc dở cười: "Ta đây nói thật không hề lừa nàng!"

"Ta không tin!"

Thiệu Chẩn bất đắc dĩ, Ninh Nhi nhìn dáng vẻ ủ rủ của chàng lại mím môi nở nụ cười.

Kéo đầu nàng tựa vào trên vai của mình, Thiệu Chẩn nhìn bốn phía núi xanh nước biếc. Ánh mặt trời tươi sáng, như thơ như họa, mà bên cạnh mình có một người tốt nhất thế gian. . . . . .

--- ------HOÀN---- -----