Ba Lợi là một bộ tộc người Đột Quyết có khoảng mấy vạn, cư trú bên bờ sông Đạm.
Thiệu Chẩn trước kia theo người họ Thạch buôn bán đã từng tới nơi này, giao hảo cùng Tộc trưởng Ba Lợi Bồ Chân và nhiều tộc nhân khác.
Người nhận ra hắn là con của Ba Lợi Bồ Chân, Ba Lợi Cát Thiện. Người này cũng biết nói một chút tiếng Hán, hắn nhìn thấy trang phục của Thiệu Chẩn liền bật cười: "Thạch Chân, đã lâu không gặp, ngươi sao làm sao lại mặc y phục Đường quân thế này?" Nhìn thấy Ninh Nhi, hai mắt hắn sáng lên , "Đây là cô dâu của ngươi a, sao lại không mời ta đến uống rượu hả?"
Thiệu Chẩn cười khổ, không rảnh giải thích với hắn nói: "Cát Thiện, phụ thân ngươi có ở đây không? Ta có việc gấp cần gặp ông ấy."
Ba Lợi Cát Thiện thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thiệu Chẩn biết Cát Thiện có thể tin liền đem chuyện Đường quân bị vây kể cho hắn.
Ba Lợi Cát Thiện nghe, có chút ngượng nghịu.
"Cho dù phụ thân ta đã quy phục từ lâu nhưng quan hệ với An Tây Đô Hộ cũng không tốt lắm." Hắn nói, "Phụ thân ta muốn làm chủ đồng cỏ phía bên kia sông mà An Tây Đô Hộ vẫn không chịu giúp. Hôm qua Thổ Phồn gửi tới một Sứ giả, hắn nói, nếu người Thổ Phồn chiếm được An Tây, cánh đồng cỏ đó sẽ giao cho phụ thân ta."
Thiệu Chẩn bất ngờ vì tin tức này, cùng Ninh Nhi nhìn nhau.
Chuyện càng ngày càng phức tạp, không ai nghĩ tới người Thổ Phồn đã sớm lung lạc các bộ tộc trên thảo nguyên, xem ra là quyết chí dồn An Tây Đô Hộ phủ vào chỗ chết.
"Ngươi có thể đi gặp phụ thân ta, chỉ là, ta cảm thấy không có mấy hi vọng đâu." Cát Thiện thành thật nói.
Thiệu Chẩn trầm ngâm: "Không sao, mang ta đi gặp ông ấy trước đi."
Sắc trời nhuộm tối, khói bếp lượn lờ, lều trại của người tộc Ba Lợi sắp hàng chỉnh tề trên nền tuyết.
Ba Lợi Cát Thiện mang theo Thiệu Chẩn và Ninh Nhi đến chiếc lều lớn nhất, trên đường đi, không ít người nhận ra Thiệu Chẩn chạy tới chào hỏi đồng thời quăng cho Ninh Nhi những ánh mắt tò mò.
Ninh Nhi có chút ngượng ngùng, theo sát Thiệu Chẩn.
Bất chợt, một giọng nói quen tai truyền tới: "Hồ nương tử?"
Ninh Nhi ngạc nhiên, quay đầu nhìn thì thấy một người đã lâu không gặp.
Mễ Bồ Nguyên đầy mặt vui mừng, từ trong đám người chạy tới trước mặt nàng: "Ngươi sao lại tới nơi này? !"
Nhìn thấy hắn, Ninh Nhi cũng vui mừng vô cùng: "Mễ lang!" Còn chưa kịp nói gì tiếp, trước mặt đã bị một bóng dáng ngăn trở.
Mễ Bồ Nguyên lúc này mới nhìn thấy Thiệu Chẩn, vẻ mặt liền cứng đờ.
"Các ngươi biết nhau?" Ba Lợi Cát Thiện nhanh chóng nhìn ra đầu mối.
Thiệu Chẩn không trả lời, nhìn Mễ Bồ Nguyên, lạnh nhạt hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Mễ Bồ Nguyên tức giận: "Đây là nhà ngoại của ta, sao ta lại không thể ở."
"Nhà ngoại?" Ninh Nhi ngạc nhiên hỏi, "Mễ lang, nhà ngoại ngươi ở đây?"
"Đúng vậy a." Mễ Bồ Nguyên hướng ánh mắt rời khỏi Thiệu Chẩn, quay sang cười với Ninh Nhi, "Mẫu thân ta là người tộc Ba Lợi, lần này ta đi Sơ Lặc về ngang qua đây, nên tới thăm họ ngoại một chút."
Ninh Nhi gật đầu, mỉm cười: "Thì ra là như vậy." Dứt lời, liếc Thiệu Chẩn một cái, thấy trên mặt chàng vẫn lạnh lùng, lặng lẽ giật nhẹ tay áo chàng.
Thiệu Chẩn liếc nàng một cái, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, gật đầu với Mễ Bồ Nguyên: "Hạnh ngộ, bọn ta còn có việc, gặp lại sau." Dứt lời, kéo Ninh Nhi hướng về lều lớn.
Ba Lợi Bồ Chân hơn 50 tuổi, thân hình to cao béo mập.
Trong lều lớn, tiếng nhạc náo nhiệt, Ba Lợi Bồ Chân ngồi ở vị trí chủ vị, cùng mọi người cười nói, mặt đỏ lừ.
Ba Lợi Cát Thiện tiến lên nói nhỏ một phen. Trong mắt Ba Lợi Bồ Chân tinh quang chớp lóe, ông ta nhìn về phía cửa có một nam một nữ mới đi vào.
Ông ta cười cười, giơ tay lên, tiếng nhạc ngừng lại, những người không có nhiệm vụ đều lui ra ngoài.
"Thạch Chân." Ba Lợi Bồ Chân nói tiếng Hán rất tốt, âm thanh vang dội, "Bão tuyết thật lợi hại thổi cố nhân tới tận đây! Đến đây, cùng ta uống rượu!"
Thiệu Chẩn cũng cười một tiếng, đi lên phía trước, thi lễ: "Đặc Cần."
Tộc Ba Lợi, là một nhánh của Vương tộc Đột Quyết, Thiệu Chẩn luôn gọi "Đặc cần" là tôn xưng của Ba Lợi Bồ Chân, ông ta hết sức hưởng thụ.
Người hầu đem ly rượu rót đầy tràn, Thiệu Chẩn cũng không khách khí, nhận lấy, một lần uống chính là uống liền 3 chén.
"Sảng khoái." Ba Lợi Bồ Chân cười tít mắt, nhìn về phía Ninh Nhi, "Đây là nữ nhân của ngươi? Ánh mắt ngươi thật không tệ."
Thiệu Chẩn cũng cười rồi nghiêm mặt nói: "Đặc Cần, Thạch Chân lần này tới là có chuyện quan trọng muốn cùng Đặc Cần thương nghị. An Tây Đại đô hộ bị bao vây ở cứ điểm trên núi đá phía đông, Đặc Cần cùng Đại Đô Hộ phủ có liên kết, kính xin Đặc cần mau cứu viện."
Ba Lợi Bồ Chân nghe xong cũng không vội. Ông ta nhìn Thiệu Chẩn, nói: "Thạch Chân, ta mới nghe Cát Thiện nói, ngươi vào Đường quân?"
"Chính thế."
"Bọn họ cho ngươi chức quan gì?"
"Kỵ Tào."
Ba Lợi Bồ Chân cười cười: "Bằng bản lãnh của ngươi, bọn họ nên cho ngươi làm Tướng quân."
Thiệu Chẩn chưa phản ứng, ông ta đã nói tiếp:
"Ta cũng vậy." Ba Lợi Bồ Chân thở dài, uống một hớp rượu, "Ta cũng như thế đó. An Tây Đô hộ muốn cái gì ta đều làm theo, giúp ông ta cũng không ít, vậy mà ta muốn chẳng qua là một cái đồng cỏ bên kia sông, bọn họ có giúp ta sao?" Dứt lời, ông ta nhìn Thiệu Chẩn, ý vị sâu xa, "Ta biết ngươi là người Hán, luôn muốn xuất lực vì quốc gia của mình. Nhưng ta thì không phải, người nào cho ta đồng cỏ, ta liền nghe người đó."
Thiệu Chẩn nghe được những lời này, trong lòng không khỏi trầm xuống: "Đặc Cần, ông quyết định theo Thổ Phồn phản bội nhà Đường?"
Ba Lợi Bồ Chân vuốt râu: "Sứ giả Thổ Phồn đang ở trướng bên cạnh, nếu ngươi không tin, ta sẽ kêu hắn lại." Thấy Thiệu Chẩn vẻ mặt khẽ biến, ông ta cười cười, "Người Hán kia, hãy nghe một lời khuyên của ta, mang theo nữ nhân của ngươi đi xa đi, với bản lãnh của ngươi ở đâu cũng có thể thoải mái mà sống." Dứt lời, phất tay một cái, tỏ vẻ đuổi khách.
Thiệu Chẩn thấy ông ta như thế, cũng không nhiều lời, thi lễ: "Hy vọng Đặc cần không phải hối hận, Thạch Chân cáo từ."
Ninh Nhi nghe từ đầu đến cuối, nhìn Thiệu Chẩn đi về phía mình, trong mắt có chút chát chát: "Chẩn lang. . . . . ."
Thiệu Chẩn khẽ lắc đầu: "Đi thôi." Dứt lời, dắt tay nàng, bước ra bên ngoài trướng.
"Phụ thân, " thấy bọn họ rời đi, Ba Lợi Cát Thiện không nhịn được nói, "Thạch Chân với chúng ta vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau, hiện giờ thời tiết giá rét, không lưu hắn qua đêm được sao?"
"Lưu? Lưu thế nào?" Ba Lợi Bồ Chân nhìn hắn, thở dài, "Sứ giả Thổ Phồn vẫn còn ở đây, lưu hắn lại, hai bên đều mất lòng, không bằng dứt khoát một chút."
Ba Lợi Cát Thiện đành im lặng.
Thiệu Chẩn mang Ninh Nhi đang đi ra ngoài thì Ba Lợi Cát Thiện đuổi theo.
"Phụ thân ta muốn đồng cỏ đến điên rồi, " hắn ngượng ngùng nói, "Thật có lỗi không giúp được ngươi."
Thiệu Chẩn nhìn lều lớn của Ba Lợi Bồ Chân, lắc đầu: "Đặc cần làm như thế cũng có lý của ông ấy, ngươi không cần phải áy náy."
Ba Lợi Cát Thiện thở dài, bảo người hầu đưa tới hai cuộn lông cừu thật dầy.
"Ban đêm lạnh giá, ngươi mang theo đi, sẽ cần dùng tới." Hắn nói.
Thiệu Chẩn cười, biết vật này thật sự hữu ích, vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: "Đa tạ." Dứt lời, buộc hai cuộn lông cừu lên lưng ngựa.
"Hồ nương tử!" Lúc này, có tiếng Mễ Bồ Nguyên gọi, hai người nhìn lại thấy hắn đang chạy tới.
"Nghe nói các ngươi phải đi?" Hắn đầy mặt kinh ngạc.
Ninh Nhi cùng Thiệu Chẩn nhìn nhau, gật đầu một cái, cười cười: "Chính thế."
Mễ Bồ Nguyên nhìn Ba Lợi Cát Thiện, cau mày: "Thủ lĩnh sao lại như thế? Ban đêm rét lạnh lại để khách đi ra ngoài?"
Ba Lợi Cát Thiện cười khổ: "Ngươi cũng không phải không biết tính khí phụ thân ta."
Mễ Bồ Nguyên còn muốn nói chuyện, Thiệu Chẩn lại nói: "Mễ quân, Ba Lợi Đặc cần cũng có chỗ khó xử, bọn ta rời đi đối với tất cả mọi người đều tốt."
Khó có khi thái độ của hắn không mang theo địch ý, Mễ Bồ Nguyên nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu. Một chốc hắn gật đầu nói với hai người: "Chờ ta một chút." Dứt lời, xoay người chạy đi, lúc quay lại, trên tay cầm một bọc đồ.
"Đây là bánh bột vừa nướng xong, các ngươi mang theo đi." Hắn nói, kín đáo đưa cho Ninh Nhi.
"Chuyện này. . . . . ." Ninh Nhi đỏ mặt, nhìn Thiệu Chẩn.
Thiệu Chẩn nhìn Mễ Bồ Nguyên, vẻ mặt có chút phức tạp, ngần ngừ một chút rồi thi lễ với hắn: "Đa tạ."
Mễ Bồ Nguyên thấy hắn như thế, có chút thụ sủng nhược kinh nhìn sang Ba Lợi Cát Thiện, mất tự nhiên giật khóe miệng: "Cũng chỉ là chút bánh bột, cũng không có gì đáng giá."
Thiệu Chẩn khẽ mỉm cười, chân thành nói, "Cảm tạ ý tốt của hai vị, sau này còn gặp lại." Dứt lời, cùng bọn họ từ biệt, mang theo Ninh Nhi rời đi.
"Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi quay đầu nhìn lại, lại nhìn phía trước toàn là tuyết trắng trong đêm tối mịt mờ, "Chúng ta đi đâu đây?"
"Trước tiên tìm một nơi qua đêm." Thiệu Chẩn nói.
Ninh Nhi kinh ngạc: "Qua đêm? Còn viện binh. . . . . ."
"Ta tự có biện pháp." Thiệu Chẩn cong cong khóe môi, ôm Ninh Nhi, giơ cây đuốc lên giục ngựa chạy đi.
Mặc dù thời tiết rét lạnh nhưng thật may là bầu trời đêm khá quang đãng so với ban ngày, có thể mơ hồ nhìn được vị trí mặt trăng.
Thiệu Chẩn dựa vào trí nhớ, mang theo Ninh Nhi chạy hai mươi mấy dặm trong đêm.
Ninh Nhi bất chợt nghe chàng vui vẻ nói một tiếng: "Đến!"
Nàng nhờ ánh lửa nhìn thấy là một đoạn tường thành bỏ hoang, phía trên có một tòa thổ bảo thật cao đứng sừng sững, dưới ánh trăng mơ hồ có vẻ cao ngạo, lạnh lùng.
"Ta từng theo người Thạch thị tới chỗ này qua đêm, mặc dù không được như nhà ở nhưng có cửa, ngựa cũng có thể mang vào không sợ dã thú." Thiệu Chẩn nói.
Ninh Nhi nhìn thổ bảo, nghĩ đến Thiệu Chẩn đã từng ngủ lại trong đó liền thấy an lòng.
Thổ bảo có hai tầng, tầng dưới làm chuồng ngựa, tầng trên để ngủ. Ninh Nhi đi theo Thiệu Chẩn đạp trên nền đất gập ghềnh, nhìn bên trong hiện rõ dấu vết của năm tháng, bốn vách tường đã lộ ra gạch mộc. Ngày thường đại khái cũng thỉnh thoảng có người tới đây ở, có một cái cửa đơn sơ chắn gió. Mặc dù cũ rách nhưng dọn dẹp một chút, ngủ đây so với ngoài thảo nguyên tốt hơn nhiều lần.
Thiệu Chẩn cầm một nắm cỏ khô làm chổi, tay chân lanh lẹ quét dọn mặt đất, xong rồi, ôm tới hai cuộn lông cừu, nói: "Đành phải chấp nhận, hiện giờ được như thế này là tốt rồi."
Ninh Nhi gật đầu.
"Chỉ là, " Thiệu Chẩn nhìn nàng có chút không tự nhiên, ngượng ngùng nói, "Ninh Nhi, chỉ có hai cuộn lông cừu, một cuộn để trải, một cuộn để đắp, không có dư . . . . . ."
Ninh Nhi ngẩn người, chợt hiểu ý tứ của chàng, mặt liền nóng lên.
"Chúng ta. . . . . ." Nàng ngập ngừng nhỏ giọng nói, "Chúng ta cùng nhau ngủ, sẽ ấm áp hơn một chút sao?"
"Hả?" Thiệu Chẩn ngẩn ra, bất chợt hiểu đây là nàng cấp bậc thang cho mình, vội vàng dùng lực gật đầu, "Đương nhiên ấm hơn, thương lữ người ta khi ngủ bên ngoài đều ngủ chung một chỗ."
Ninh Nhi ngó ngó chàng, tự nhiên cảm thấy hồi hộp: "Ừm. . . . . . Trời không còn sớm, mau nghỉ ngơi thôi." Dứt lời, đi về phía hai cuộn lông cừu.
Thiệu Chẩn đứng tại chỗ nhìn Ninh Nhi cởi giầy cùng áo lông, chẳng biết tại sao, bao nhiêu lý lẽ chính đáng lúc trước nghĩ ra giống như bốc hơi hơn nửa, trong lòng bắt đầu nổi trống.
Ngủ chung . . . . . .
Cũng không phải là chưa từng ngủ chung.
Nhưng mà không giống a. . . . . .
Có cái gì không giống nhau, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, hơn nữa đây không phải là vì vạn bất đắc dĩ sao?
Đúng! Đây là vạn bất đắc dĩ!
Thiệu Chẩn trong lòng tự thuyết phục mình xong, hít sâu một cái, sải bước đi tới.
Chàng ngồi xuống, cũng cởi giày cùng áo lông, đem áo lông đắp lên phía trên, chui vào giữa 2 cuộn lông cừu.
Đang muốn nằm xuống, chàng phát hiện Ninh Nhi nhìn mình.
Bốn mắt chạm nhau, Ninh Nhi vội vàng quay đi.
Thiệu Chẩn cười cười, hạ quyết tâm, tắt đuốc nằm xuống, đưa tay đem Ninh Nhi kéo vào trong ngực.
Bên ngoài thổ bảo, gió lại mạnh lên,thổi ào ào. May mà nóc thổ bảo rất bền chắc, mặc dù có gió luồn vào qua vách tường nhưng không cần phải lo lắng đến tuyết rơi.
Trong bóng tối, tiếng hô hấp phập phồng, Thiệu Chẩn tuy nhắm mắt cũng cảm thấy khoái chí.
Dán chặt người vào cỗ thân thể kia, mặc dù cách y phục thật dầy, Thiệu Chẩn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng ấm áp của nàng, còn có. . . . . . hương thơm nhàn nhạt. Đây là tư vị mà chàng thường xuyên nhớ lại ở trong mộng. Năm ngoái, cái đêm tranh cao thấp cùng Ngũ công tử ; trong phòng cất thuốc giữa cơn dông; tiết Đoan Ngọ, bọn họ cùng nhau tránh mưa trong đình nghỉ mát; còn có sau khi bọn họ mở lòng với nhau, rất nhiều thời khắc tựa sát thân mật. . . . . .
Thiệu Chẩn nhớ chuyện cũ, cánh tay không khỏi ôm chặt lại.
"Chẩn lang?" tiếng Ninh Nhi dò hỏi.
"Gì?" Thiệu Chẩn trong lòng thầm mắng chính mình một phen, mỉm cười, "Ta đánh thức nàng à?"
"Không phải." Ninh Nhi nhỏ giọng nói, "Ta không ngủ được. . . . . ."
Thiệu Chẩn: ". . . . . ."
Chốc lát, chàng bất đắc dĩ cười cười: "Ta cũng vậy, không ngủ được."
Ninh Nhi nói: "Chẩn lang, chúng ta nói chuyện được chứ?"
"Được!" Thiệu Chẩn nghĩ nghĩ đang muốn nói chuyện thì bất chợt, Ninh Nhi xoay người lại.
Thiệu Chẩn cảm thấy ngực chống vào một thứ mềm nhũn thì ngơ ngẩn. Trong đêm yên tĩnh, hai người nằm hết sức gần, hơi thở chàng dần dần thay đổi, cảm giác mê ly. Thiệu Chẩn cảm thấy thân thể giống như củi khô dính vào ngọn lửa, có cái gì mênh mông kêu gào xông lên đầu, không khỏi cứng đờ.
"Chàng nói chàng đã từng tới nơi này ? Chẩn lang, chàng còn chưa kể cho ta nghe chuyện xảy ra sau khi chàng đến Tây Vực đó." Hai mắt Ninh Nhi trong bóng đêm lóe ra tia sáng.
Thiệu Chẩn không trả lời, giọng có chút xấu hổ: "Ừ. . . . . . Ninh Nhi, nàng quay lưng lại đi."
Ninh Nhi ngạc nhiên: "Vì sao?"
"Ta là nam nhân. . . . . ."
"Chàng đương nhiên là nam nhân a."
". . . . . ."
Thiệu Chẩn đang không biết nên giải thích như thế nào mới phải. Lúc này, Ninh Nhi lại phát hiện trên người Thiệu Chẩn không biết từ lúc nào có thêm một món đồ thô sáp, chống vào nàng rất không thoải mái.
"Chẩn lang, trên người chàng có cái gì vậy?" Ninh Nhi đưa tay ra, còn chưa đụng tới, thân thể Thiệu Chẩn đã né ra, tay chàng bắt được tay nàng, "Đừng đụng!"
Ninh Nhi kinh ngạc nhìn chàng, mặc dù không thấy rõ mặt mũi, nàng có thể cảm nhận được gương mặt chàng có vẻ rất kỳ quái.
Thiệu Chẩn cảm thấy mặt giống như bị đốt lửa, tránh không được, ở lại cũng không xong.
"Ninh Nhi. . . . . ." Chàng hít sâu một cái, hơi thở có chút nặng, "Cái đó. . . . . . Nàng đã từng hỏi ta hôn miệng có thể mang thai hay không?"
"Ừ, đã hỏi."
"Nàng bây giờ làm vậy, sẽ."
". . . . . ."
Ninh Nhi mặc dù không hiểu, lại cảm thấy Thiệu Chẩn không nói giỡn, vội vàng im lặng, vụng về xoay người đi. Một lúc sau, nàng cảm thấy Thiệu Chẩn đứng dậy, đi ra ngoài. Ninh Nhi trong lòng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hướng chàng rời đi, cửa chỉ mở phân nửa, bên ngoài trời tối đen, chỉ cảm nhận được có gió thổi vào.
Trong lòng nàng thật sự nghi vấn nặng nề. Mang thai? Thật mới vừa như vậy sẽ sao?
Ninh Nhi nóng hai tai, còn có mới vừa rồi Chẩn lang không cho nàng chạm vào cái kia, đến tột cùng đó là cái gì nha?
Qua một hồi lâu, Thiệu Chẩn rốt cuộc quay lại. Ninh Nhi nghe chàng nằm xuống, cuộn lông cừu bị vén lên, khí lạnh đổ vào, rồi chàng nằm xuống, đắp cuộn lông cừu lên, ấm áp lại lấp đầy.
Thiệu Chẩn vẫn ôm nàng như cũ nhưng Ninh Nhi cảm thấy chàng cố ý dịch người ra xa nàng một chút.
"Chẩn lang, mới vừa. . . . . ."
"Sau này nàng sẽ biết." Thiệu Chẩn vuốt tóc nàng, nói thật nhỏ, mang theo chút bất đắc dĩ.
Ninh Nhi đáp một tiếng, ngoan ngoãn không hỏi nữa.
"Ninh Nhi." An tĩnh một hồi, Thiệu Chẩn lại gọi nàng.
"Hả?"
"Ta. . . . . . Ta rất nhớ nàng." Chàng nói nho nhỏ, "Hết sức hết sức nhớ. Có lúc, cả đêm ta đều nằm mơ thấy nàng, lại sợ không được gặp lại nàng hoảng sợ mà tỉnh lại."
Ninh Nhi sững sờ, trong lòng cảm động cùng ngọt ngào tràn đầy. Nàng muốn quay người lại nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi chỉ đành phải nắm chặt tay Thiệu Chẩn, mười ngón tay đan xen.
"Ta cũng nhớ chàng như vậy. . . . . ." Nàng nghe tiếng tim chàng đập, lẩm bẩm nói, "Khi ta ở Trường An thì nhớ chàng đến đau lòng. . . . . ."
Thiệu Chẩn vùi mặt vào tóc nàng, khe khẽ hôn cổ nàng.
"Ninh Nhi, " chàng nói, "Tương lai vô luận ta và nàng đi đâu, trở thành dạng người gì, nàng đều phải ở cạnh ta đấy nhé."
"Ừ." Ninh Nhi đồng ý, cười khẽ, "Chàng đã nói, chúng ta còn phải đi rất nhiều nơi, chàng còn phải đánh xe ngựa mang ta đi Thành Đô."
Thiệu Chẩn cũng cười cười, âm thanh thật thấp, tựa như than thở .
"Ngủ đi." Chàng nói.
Ninh Nhi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ ùa tới, trong lúc mơ mơ màng màng, trong đầu nàng chợt thoáng hiện ra chút chuyện ngày trước.
Tết Đoan Ngọ ở Trường An, sau cơn mưa, bên ngoài đình nghỉ mát trên bờ sông, mặt trời đem bóng hai người in xuống rõ ràng.
" Nếu là. . . . . . Nếu ngươi tìm được cậu, ngươi có nguyện ý cùng đi Thành Đô với ta không? "
" Nếu ta không tìm được cậu thì sẽ không thể theo ngươi đi Thành Đô à? "
" Dĩ nhiên cũng sẽ đi, vô luận ngươi có thể tìm được cậu hay không, ta đều dẫn ngươi đi. . . . . . "
" Ninh Nhi, ngươi muốn đi đâu, ta sẽ dẫn ngươi đi nơi đó! "
Bên ngoài thổ bảo, gió lạnh gào thét. Ninh Nhi lại không hề biết, nàng cuộn trong vòng ngực ấm áp ngủ thật say, khóe môi uốn lên một nụ cười ngọt ngào.
Thiệu Chẩn không nhúc nhích, hai cánh tay ôm người trong ngực thật chặt.
Đêm dần trôi, tiếng gió dần dần dịu lại, Thiệu Chẩn bất chợt mở mắt, lắng nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của người bên cạnh.
Chàng nhìn Ninh Nhi đang ngủ say, trầm mặc một hồi rồi nhẹ nhàng hôn tóc nàng, sau đó lặng lẽ trở dậy.
Giá lạnh ùa tới.
Cửa gỗ nhẹ nhàng bị mở ra, rồi đóng lại.
*
Ba Lợi Bồ Chân cùng Sứ giả Thổ Phồn uống rượu mua vui cho đến tận đêm khuya.
Sứ giả Thổ Phồn uống rượu mặt đỏ bừng, xộc xệch đứng dậy nói muốn ra ngoài đi tiểu quay lại sẽ tiếp tục tỷ thí tửu lượng.
Ba Lợi Bồ Chân bật cười, sai người hầu mang hắn ra ngoài.
Nhưng người rời đi hồi lâu cũng không quay lại, Ba Lợi Bồ Chân có chút không hiểu, đang muốn cho người đi xem thì đột nhiên một người mang vẻ mặt kinh hoàng chạy vào: "Thủ lĩnh! Sứ giả. . . . . . Sứ giả. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, màn cửa đã bị vén lên, một cơn gió lạnh thốc vào, khiến mấy người đang say sưa tỉnh táo lại mấy phần.
Ba Lợi Bồ Chân nhìn thấy một người sải bước đi vào, trên người sát khí mãnh liệt.
"Ngươi. . . . . ." Ông ta vẫn còn chưa tỉnh rượu, không thấy rõ mặt người kia.
Người kia đem thứ đang cầm trong tay ném tới trước mặt ông ta, thứ đó lăn mấy vòng, Ba Lợi Bồ Chân nhìn thấy, cảm giác say rượu lập tức tiêu tán.
Đó chính là đầu của Sứ giả Thổ Phồn.
Có người hét ầm lên, có người rút đao, trong trướng đại loạn.
Thiệu Chẩn lại đứng im lìm bất động nhìn Ba Lợi Bồ Chân, lạnh lùng nói: "Người Thổ Phồn vì giấu diếm tin tức hứa giúp Đặc cần lấy đồng cỏ. Nhưng sau đó tin tức lộ ra quân nhà Đường sẽ không để cho tộc Ba Lợi được yên, Đặc cần còn muốn giúp người Thổ Phồn nữa không? !"