Chương 56: Gió lạnh

"Nhân tình?" Tiết Đình sững sờ, lúc này mới nhớ tới, Thiệu Chẩn xác thực thiếu nhân tình của mình, năm ngoái vì che chở cho hắn đi, chân mình bị ăn một đao.

Thì ra hắn vẫn còn hiểu chút nhân tình. Thế nhưng Tiết Đình cũng không có ý nhượng bộ, cũng không thèm nhìn tới thuốc trị thương: "Không cần ngươi trả, ngươi đừng tới dây dưa Ninh Nhi là được."

Thiệu Chẩn vòng hai cánh tay trước ngực, cũng không vội vã: "Ta và Ninh Nhi là hai bên tình nguyện, ta cùng nàng như thế nào, có liên quan gì tới ngươi?"

Tiết Đình biết hắn vốn là lưu manh, cũng không tỏ vẻ tức giận, lạnh lùng nói: "Ta là biểu huynh nàng."

"Nàng cũng gọi ta là biểu huynh." Thiệu Chẩn thản nhiên nói.

"Ngươi lừa gạt nàng, ẩn chứa lòng riêng!"

"Ta chưa bao giờ lừa gạt nàng, nếu nói là lòng riêng, ngươi cũng không phải không có."

"Mà ta chưa từng đi làm giặc cướp, cũng chưa từng vi phạm pháp luật."

"Vi phạm pháp luật thì như thế nào, ngươi được trong sạch cũng chỉ là ỷ vào đầu thai tốt mà thôi!"

Tiết Đình giận quá hóa cười, hít sâu một hơi, nhìn Thiệu Chẩn: "Ngươi thích nàng, muốn kết hôn với nàng, có thể. Nhưng ngươi từng nghĩ chưa? Nhìn ngươi hiện tại xem, tên, thân phận đều là giả, cho dù ta nhượng bộ, phụ thân ta cũng không nhượng bộ, ngươi có thể cho nàng cái gì? Để cho nàng ở nơi này cùng với ngươi ăn bão cát sao?"

Thiệu Chẩn bị đâm đến chỗ đau, trong mắt hiện ra vẻ sắc nhọn, lại cười lạnh, ngạo nghễ nói, "Ta đã có can đảm cưới nàng tất nhiên sẽ cho nàng cuộc sống tốt. Vả lại ta làm gì không cần phải nói với ngươi. Ta cưới nàng, người cần cầu là Tiết công, cũng không phải là ngươi!"

"Ta giết ngươi!" Tiết Đình rốt cuộc bạo phát, "Thương" rút kiếm ra đâm tới.

"Biểu huynh!" Lúc này, cửa bị đẩy ra, Ninh Nhi sắc mặt trắng bệch chạy vào.

Thiệu Chẩn thấy nàng, ngẩn người.

"Tránh ra!" Tiết Đình thấy nàng ngăn ở trước người hắn, càng thêm tức giận.

Ninh Nhi cũng không sợ, ngược lại giữ tay cầm kiếm của hắn lại, quay đầu trừng mắt về phía Thiệu Chẩn: "Còn không mau đi ra ngoài!"

Thiệu Chẩn đứng thẳng bất động.

"Đi ra ngoài!" Ninh Nhi gấp đến độ dậm chân.

Ánh mắt Thiệu Chẩn phức tạp, hít sâu một cái, xoay người đẩy người hầu đang chần chờ ra, vội vã đi.

Tiết Đình trơ mắt nhìn hắn đi rồi trừng mắt nhìn Ninh Nhi, nặng nề "Hừ" một tiếng, ném kiếm xuống đất.

Lúc này, hắn mới cảm thấy động phải vết thương không khỏi nhíu mày.

"Biểu huynh. . . . . ." Ninh Nhi thấy thế kinh hãi, muốn đỡ hắn, Tiết Đình lại đẩy nàng ra.

"Người đâu." Tiết Đình lạnh lùng nói, "Từ nay về sau, xung quanh nương tử trong vòng ba bước không thể không có người; nếu thấy tên Thạch Kỵ Tào kia đến gần trong vòng năm bước lập tức giết chết!"

Người hầu vội vàng đồng ý.

Ninh Nhi biết hắn đang nổi nóng, trong lòng mặc dù hốt hoảng nhưng cũng không dám nói lời nào.

Tiết Đình không nhìn nàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Trong phòng an tĩnh lại, thị tỳ mặt trắng bệch, cùng mấy người hầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thấy Tiết Đình muốn nghỉ ngơi, liền lui ra ngoài.

Ninh Nhi không dám đi, ngồi ở một bên, suy nghĩ lung tung.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, trong phòng tối đi, Ninh Nhi nóng lòng như ngồi trên đống lửa.

Tiết Đình lại nhắm mắt, không để ý tới nàng.

Ninh Nhi sợ hắn tức giận hại tới thân thể, qua một hồi lâu, nàng nhỏ giọng nói: "Huynh. . . . . . Nếu như huynh cảm thấy tức giận thì mắng muội đi. . . . . ."

Tiết Đình dù sao tâm tính vốn trầm ổn, giận dữ nhất thời, biến mất còn nhanh hơn lúc xuất hiện.

Nghe được tiếng Ninh Nhi, hắn mở mắt nhìn xà nhà, thở dài một tiếng.

Oan nghiệt. Hắn nhủ thầm trong lòng, khẽ nghiêng đầu, Ninh Nhi đang ở bên cạnh giường, khiếp sợ nhìn hắn.

"Ninh Nhi, muội cảm thấy ta là người xấu phải không?" Hắn lạnh nhạt nói, "Ta trăm phương ngàn kế ngăn trở muội, không để muội đi theo Thiệu Chẩn?"

Ninh Nhi lắc đầu, xấu hổ nói: "Không phải. Biểu huynh và cậu, đều là vì muốn tốt cho muội." Dừng một chút, nàng vội nói, "Nhưng. . . . . ."

"Không có nhưng gì cả." Tiết Đình ngắt lời nàng, "Chuyện đạo lý, ta đã nói rõ ràng với muội ở Trường An rồi." Hắn xoay đầu lại nhìn nàng, "Ninh Nhi, ta thích muội, rất rất thích, ta cũng biết lòng của muội không có ta. Ta từng nghĩ rằng, trong thiên hạ không chuyện gì không thể thay đổi được, nếu ta thân cận với muội, đối tốt với muội, muội sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng ngày mà ta thấy được muội cùng Thiệu Chẩn gặp lại nhau, ta hiểu được những điều này đều là si tâm vọng tưởng của ta."

Hắn cười khổ một tiếng: "Ninh Nhi, muội có một biểu huynh đần."

Ninh Nhi đỏ ửng hai gò má, nhỏ giọng lầu bầu: "Không, không phải. . . . . ."

"Nhưng ta cũng sẽ không vì vậy mà bỏ quên trách nhiệm." Vẻ mặt Tiết Đình vô cùng nghiêm túc, "Ninh Nhi, cha mẹ muội không còn, hiện giờ muội do phụ thân ta nuôi dưỡng, ta với muội chính là người nhà. Đối với bên ngoài, ta là huynh trưởng, khi muội có chuyện, ta chính là người phải chịu trách nhiệm. Ta hiểu rõ muội và Thiệu Chẩn lần này gặp nhau đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng tình cảnh của hắn bây giờ, ngay cả một thân phận an ổn cũng không thể cho muội. Hai người vốn không cùng đường, Ninh Nhi, muội thật sự không nên lại đi dây dưa với hắn. Người ta sống trên đời có rất nhiều ràng buộc, làm gì có chuyện mọi sự đều hoàn mỹ? Thiệu Chẩn bản lĩnh lớn, cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, hắn nói có thể cho muội một cuộc sống không lo buồn, ta cũng không phải không tin, nhưng bằng cách hắn kiếm tiền trước kia, cho dù là cha mẹ muội cũng sẽ không dám giao muội cho hắn."

Nước mắt trong suốt nhỏ xuống vạt áo, Ninh Nhi cúi thấp đầu, không nói gì.

Tiết Đình cứng rắn tiếp tục nói: "Vì thanh danh của muội, ta không thể để cho hai người gặp mặt, muội có hiểu không?"

Ninh Nhi cắn cắn môi một chốc rồi gật đầu.

Tiết Đình thở một nhẹ nhõm: "Suy nghĩ thật kỹ vào, muội đi đi." Dứt lời, lại nhắm mắt lại.

*

Mặt trời từ từ ngả về tây.

Trở lại trong phòng mình, Ninh Nhi không ra ngoài nữa, Tiết Đình cũng ở trong phòng mình, hai người lần đầu tiên không cùng ăn tối.

Không khí là lạ, thị tỳ cùng người hầu từ Trường An theo tới đều không rõ đây là chuyện gì xảy ra.

"Ngươi nói, lang quân cùng nương tử lần này muốn ồn ào tới khi nào, thật không thoải mái." Trong gió truyền đến mùi khói bếp, hai người hầu ở trước cửa nhỏ giọng tán gẫu.

"Ai biết. Aiii, ngươi nói xem, Thạch Kỵ Tào này có phải chính là người trước kia đã đưa nương tử đến Trường An, Thiệu Chẩn đó không?"

"Nhỏ giọng chút đi! Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra!"

"Biết rồi. Không ngờ lại gặp được hắn ở nơi này, thật là thần kỳ."

"Đúng vậy a, nói đến chuyện này lang quân cũng thật oan khuất, lang quân cùng nương tử thật xứng đôi a, mà lại thành ra như vậy."

"Hắc hắc, duyên phận a, một cây làm chẳng nên non. . . . . . Ách, có người!"

Dưới trời chiều, một người có vẻ là quan lại đi tới bên này, đến trước cửa hỏi "Quan Sát Sứ Tiết công có ở đây không?"

Người hầu vội nói: "Có." Nói xong, chắp tay hành lễ, "Không biết Công Thai tên gọi là gì?."

Người nọ mỉm cười nói: "Mỗ là An Tây đại đô hộ phủ Pháp Tào Tôn Khang, muốn tới bái kiến Tiết Quan Sát Sứ."

Hai người người hầu nhìn nhau, một người vẻ bị làm khó cười cười: "Tôn công, thật không khéo, chủ nhân nhà ta trước đó vài ngày đã bị thương, hôm nay đóng cửa dưỡng bệnh không tiện tiếp khách. Như thế này, tiểu nhân đem tên của tôn công báo cho chủ nhân, đợi chủ nhân khỏi hẳn sẽ đến thăm đáp lễ tôn công, không biết có được không?"

Tôn Khang nghe như thế thì hòa khí nói: "Tôn mỗ không biết Quan Sát Sứ bị thương lại đến làm phiền, ngày khác sẽ trở lại." Dứt lời, gật đầu, xoay người đi.

May mà không bị làm khó, hai người thở phào một cái, ghi nhớ tên chức vị Tôn Khang, lúc khác báo lại với Tiết Đình.

*

Ban đêm, Ninh Nhi tâm sự nặng nề, mặc dù đi ngủ sớm, nhưng mà một chút nàng cũng không ngủ được.

Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi mạnh, trong phòng đốt lửa ấm áp, thị tỳ nằm xuống không bao lâu, đã truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.

". . . . . . Muội không nên đến dây dưa với hắn. . . . . ."

". . . . . . Ta không thể để cho hai người gặp mặt. . . . . ."

Lời của Tiết Đình còn đang vang lên bên tai khiến tâm tư nàng loạn như ma.

Bình tĩnh mà nghĩ, Ninh Nhi cũng cảm thấy Tiết Đình làm như vậy không sai .

Nàng cũng biết, tương lai của mình và Thiệu Chẩn vô cùng ảm đạm, hai người họ nếu như cố tình ở chung một chỗ, thật ra thì cũng không phải là không thể, nhưng là, nàng quả thật không muốn làm cho người nhà đau lòng.

Nàng và Thiệu Chẩn giống như hai con thiêu thân, biết rõ là đang lao đầu vào ngọn lửa, lại vẫn ôm hi vọng thử một lần.

Trên má lành lạnh, nàng lau đi, hít một hơi sâu.

Phụ thân, mẫu thân. . . . . . Hai người đã từng nói với con phải giữ vững bản tâm, nhưng con đường này, con phải đi như thế nào mới là đúng đây?

Đang suy nghĩ lung tung, bất chợt trên cửa truyền đến tiếng gõ nhè nhẹ.

Ninh Nhi ngẩn ra, hoảng hốt ngồi dậy.

Âm thanh lại vang lên lần nữa rất nhẹ nhàng.

Ninh Nhi hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía thị tỳ, xác định nàng còn đang ngủ say liền khoác áo đứng dậy.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét. Ninh Nhi cẩn thận đi tới, đang muốn mở cửa sổ thì nghe được tiếng Thiệu Chẩn thật nhỏ: "Không cần mở cửa sổ, ta nói mấy câu đã."

Ninh Nhi dừng lại, bị ngăn cách bởi cánh cửa sổ, nàng không nhìn được hình dáng Thiệu Chẩn.

"Thị tỳ của nàng tạm thời sẽ không tỉnh lại." Chàng nói.

Ninh Nhi hiểu chàng nhất định đã động tay động chân gì đó, nhỏ giọng đáp một tiếng, lại vội nói: "Chàng không thể, biểu huynh đã phân phó, nếu nhìn thấy chàng tới gần liền giết chết."

"Hắn còn nói cái gì nữa?"

Ninh Nhi im lặng.

"Không cho phép nàng gặp ta, phải không?"

Mũi khẽ ê ẩm, Ninh Nhi nhẹ nhàng lên tiếng.

"Hắn làm vậy cũng đúng."

Ninh Nhi quái lạ: "Chẩn lang. . . . . ."

"Nàng hãy nghe ta nói." Giọng Thiệu Chẩn mang theo vẻ tự giễu, "Ta kể từ hôm đó nhìn thấy nàng, kích động không thôi, mất đi lý trí. Ninh Nhi, ta và nàng cách xa nhau vạn dặm hay gần trong gang tấc, cũng giống nhau không thể được như nguyện. Biểu huynh nàng nói đúng. Lúc đầu khi ta giao nàng cho Tiết phủ thì cũng đã lập chí phải làm một người xứng với nàng, nhưng cho tới bây giờ, vẫn không làm được."

Ninh Nhi lệ rơi đầy mặt.

"Chẩn. . . . . . Chẩn lang. . . . . ." Nàng dùng sức nén tiếng nức nở, "Ta. . . . . . Ta sẽ chờ chàng. . . . . ."

Thiệu Chẩn nghe được âm thanh kia, bên môi hiện lên nụ cười khổ sở.

Chàng nhìn cửa sổ, dường như muốn qua khe cửa nhỏ nhìn thấy một chút bóng dáng của nàng, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng nói ra ngoài, lại chỉ có một câu ngắn ngủi: "Ta sẽ không phụ nàng."

Ninh Nhi nghe tiếng bước chân của chàng xa dần, chỉ còn tiếng gió lạnh gào thét, nước mắt chảy ra không ngừng.

Ầm! Ầm

Mặc dù trời giá rét, phương xa lại truyền đến tiếng sấm.

Đừng sợ a. . . . . .

Tiếng phụ thân cùng mẫu thân an ủi hình như lại vang lên trong lòng, Ninh nhi cảm thấy hơi sức của mình hình như theo người bên ngoài đi xa mà biến mất, nàng nhũn ra men theo tường, ngồi xuống đất, vùi đầu vào giữa hai chân. . . . . .

*

Tiết Đình ở trong phủ tĩnh dưỡng mấy ngày, vết thương trên người dần dần hồi phục.

Nói đến, hắn cảm thấy có chút kỳ cục, vết thương của mình có thể nhanh chóng khép miệng, lại là nhờ đến lọ thuốc của Thiệu Chẩn.

Hắn vốn muốn vứt bỏ nhưng Lang trung đến đổi thuốc lại tinh mắt nhìn thấy.

"Đây chính là thuốc chữa thương thượng hạng! Ngàn vàng cũng không đổi được!" Dứt lời làm bộ mặt đau tiếc, "Trân phẩm như vậy, sao lang quân lại muốn vứt bỏ?"

Tiết Đình lúng túng nhìn Ninh Nhi một chút.

Nàng chu chu miệng, rồi lại dừng, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Tiết Đình cảm thấy vì một chai thuốc mà chịu đau khổ cũng không hay liền dằn lòng khó chịu để cho Lang trung thoa lên.

Không ngờ, thuốc này lại quả thật rất công hiệu, vết thương hồi phục rất nhanh, ngay cả Lang trung cũng thán phục khen ngợi.

"Cũng là thân thể lang quân mạnh khỏe, nếu đổi thành người khác, chưa chắc hồi phục nhanh được như vậy." Hắn nói.

Tiết Đình cười cười, liếc Ninh Nhi một cái, thấy nàng cũng đang cười, trong lòng nhất thời thoải mái rất nhiều.

Đang khi nói chuyện, người hầu vào báo Vương Lâm phái người tới, mời Tiết Đình đến thư phòng.

Tiết Đình ngạc nhiên, chuyện mình đóng cửa dưỡng bệnh, mọi người đều biết, theo lý sẽ không có người tới quấy rầy.

"Người tới nói, An Tây đại đô hộ Lâu công đến rồi!" Người hầu bẩm.

An Tây đại đô hộ Lâu Vũ Triệt?

Tiết Đình sững sờ, ngạc nhiên vô cùng.