Chiếc váy màu vàng nhạt lấp lánh hệt như cánh chuồn chuồn dưới nắng thu. Nếu chỉ nhìn vào chất liệu vải, tổng thể bộ quần áo có vẻ không sang trọng cho lắm nhưng lại có vẻ hơi quá mức. Vạt áo và tay áo được may bằng vải nhung đỏ sẫm, tạo cảm giác khá phù phiếm. Đôi găng tay nhung đỏ sẫm kéo dài đến tận khủy tay, không hiểu sao nó trông thật mê hoặc.
Rafael nghĩ rằng Annette hôm nay trông giống như một quả nam việt quất chín mọng vào mùa thu. Anh ứa nước bọt khi tưởng tượng ra vị chua và chín của nó. Lúc này, tất cả những suy nghĩ về mỏ quặng đã biến mất khỏi tâm trí anh. Anh chỉ muốn kéo chiếc váy lấp lánh như một gói quà cao cấp của Annette xuống. Anh cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Hoàn toàn không biết gì về những suy nghĩ rối loạn trong đầu Rafael, Annette nhìn ra ngoài xe ngựa với vẻ mặt lo lắng. Gần đến nơi rồi. Cô chợt nhớ ra điều gì đó và lo lắng đưa cả hai tay lên.
“Rafael, cảm ơn chàng đã cho em gặp người quản lý mỏ quặng của chàng…. Chàng đã tin tưởng để em xử lý công việc này ... Em thực sự rất cảm kích. Ý em là như vậy"
"Không có gì."
Rafael cảm thấy tội lỗi. Anh cảm giác như kim đang châm vào ngực mình. Trên thực tế, anh thực sự hối tiếc vì đã không tin tưởng Annette sớm hơn. Nhưng Annette vẫn cảm ơn và đối xử tốt với anh mà không hề oán hận.
Kết quả là, Rafael cảm thấy không thoải mái và gương mặt của anh cứng lại. Anh muốn đối xử tốt hơn với Annette, nhưng anh không biết phải làm thế nào, vì anh chưa bao giờ tốt với bất kỳ người phụ nữ nào trong đời. Giữa lúc này, cỗ xe ngựa tiếp tục di chuyển và cuối cùng dừng lại trước văn phòng khai thác mỏ của Rafael.
"Ồ, chúng ta đến nơi sớm hơn em nghĩ."
Annette ấn lòng bàn tay lên trái tim đang đập rộn ràng của mình. Annette luôn sống một cuộc sống thụ động giống như một bông hoa trong nhà kính. Ai mà ngờ được hiện tại cô lại đi lừa người khác để bảo vệ ai đó!
'Tim mình đang đập thình thịch.'
Annette hít thở sâu. Nếu cô ấy nói rằng cô không sợ hãi thì đó sẽ hoàn toàn là một lời nói dối. Nhưng bây giờ, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng vào bản thân và tiến về phía trước. Sau khi nắm tay Rafael, cô bước xuống xe và chào tạm biệt anh. Giọng Annette ngọt như mật. Cô thực sự biết ơn vì Rafael đã đi cùng cô đến đây.
“Em sẽ quay về ngay, Rafael. Hãy chúc em may mắn.”
Rafael gật đầu. Để tránh khả năng bị bắt gặp, Rafael quyết định về nhà và chờ đợi. Nhưng anh vẫn tiếp tục nhìn cô như có điều gì đó muốn nói. Đôi mắt xanh của Rafael tối sầm lại và môi anh mấp máy. Những lời nói mất một thời gian dài để thốt ra, vụng về rời khỏi miệng anh.
"Chúc nàng có một chuyến đi an toàn."
"Vâng."
Annette cười rạng rỡ với đôi mắt cong như nửa vầng trăng. Cô quay lại và bước vào văn phòng khai thác. Nhưng Rafael không buông tay cô. Khi anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô trong bàn tay to lớn của mình, một cảm giác muốn kéo dài không rõ nảy sinh trong lòng anh.
“Rafael…?”
Annette nhìn lại anh với cái đầu hơi nghiêng. Tuy nhiên, Rafael chỉ chớp mắt và im lặng nhìn cô. Dường như anh không nhận ra rằng mình đang nắm tay Annette. Khi ánh mắt của Annette di chuyển xuống bàn tay đan vào nhau của họ, Rafael ngạc nhiên và nhanh chóng buông tay.
"À, tạm biệt."
Rafael nhanh chóng nói và quay đi. Những hành động đột ngột của anh giống như anh không thích Annette. Thật ra nó trông còn hơn cả thế bởi vẻ ngoài lạnh lùng và đôi lông mày bướng bỉnh của anh. Tuy nhiên, Annette đã từng sống cùng Rafael ở kiếp trước nên cô biết. Nếu anh thực sự không thích cô, anh đã không nắm tay cô hay nói lời chia tay.
'Trên hết, anh ấy sẽ không tin tưởng mình và để mình xử lý công việc này.'
Annette hài lòng nhất về điều đó. Quặng sắt bây giờ là tài sản lớn nhất của Rafael. Và người nhắm đến nó không ai khác chính là cha ruột của cô, ông Allamand. Trong tình huống này, rõ ràng việc Rafael quyết định giao công việc này cho cô khó khăn như thế nào. Và Rafael đa nghi, không tin ai, lại tin vào cô….
Càng nghĩ càng thấy muốn khóc, vì vậy cô quyết định tập trung vào việc mình nên làm bây giờ. Cô vội vã bước vào văn phòng mà không ngoảnh lại. Cô muốn tập trung vào những gì phía trước. Vậy nên Annette không nhìn thấy Rafael bị bỏ lại phía sau và anh đang nhìn cô với biểu cảm gì.
“Ồ, thưa Phu nhân! Người đã đến như đã hẹn. Thật là một vinh dự khi được người đến thăm! Nó làm cho tôi cảm thấy như khu mỏ tối tăm này sáng bừng lên !! Tên tôi là Thomas Bradley. Hân hạnh được gặp người!"
Người đàn ông trung niên chạy ra tới cửa cúi xuống một cách nịnh nọt quá mức. Annette cười toe toét và nhìn lên nhìn xuống ông ta. Đầu ông ấy bóng mượt vì bị hói, nhưng bộ râu của ông ấy lại dày và đen như một chàng trai trẻ, quả thật rất ấn tượng. Chân tóc tập trung xuống mặt ông. Nhưng sẽ tốt hơn nhiều nếu tình trạng của mặt và đầu của ông ấy được đảo ngược. Đúng là thật không may!
Annette biết ông ta. Tất nhiên, cô đã thấy một số điều về ông ta trong báo cáo của Railin, nhưng thật ra Annette đã biết Thomas từ trước. Làm gì có chuyện cô không nhớ đến một người đàn ông có đường chân tơ kẽ tóc đặc biệt đến như vậy.
'Đúng vậy, ông ấy là một trong những người hầu của cha mình. Mình nhớ mình đã thấy ông ta ra vào biệt thự trước đây.'
Allamand đã đánh giá thấp con gái của mình. Ông ấy đã không nói với Annette một cách công khai về “công việc kinh doanh” của mình, nhưng ông cũng không hề che giấu nó. Đó là bởi vì ngay từ đầu ông ấy cảm thấy không cần phải làm như vậy. Allamand chỉ coi Annette ngoan ngoãn là vật sở hữu của mình. Nhờ đó, Annette biết nhiều hơn những gì ông nghĩ.
'Thomas Bradley? Có lẽ đó không phải là tên thật của ông ta.'
Annette chớp mắt và nhìn Thomas. Cô tự hỏi liệu ông ta có nhận ra cô là con gái của Allamand không. Nhưng Thomas cũng không phải là một đối thủ dễ chơi. Cô không thể đọc được gì từ khuôn mặt đang cười toe toét của ông ta. Vì vậy, Annette cười rạng rỡ và nói xin chào.
“Rất vui được gặp ông, ông Bradley. Tôi nghe nói ông khá giỏi trong công việc của mình. Tôi rất vui khi có một cuộc trò chuyện bổ ích ngày hôm nay với ông về định hướng kinh doanh của khu mỏ. Bây giờ tôi đã được tận mắt nhìn thấy ông, trông ông thật nam tính và tuyệt vời! ”
Thái độ của Annette đối với nhân viên quá thân thiện. Cô ấy nhìn Thomas cứ như cô đang gặp lại mối tình đầu của mình sau mười năm. Thomas cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng ông sớm lấy lại bình tĩnh và trả lời lại.
"Tất nhiên! Tôi phải hoàn thành tốt công việc cho Hầu tước khi ngài giao cho tôi cái mỏ này. Thật vinh dự khi biết rằng sự chăm chỉ của tôi được đánh giá cao."
Thomas cũng không phải là một người dễ dãi. Ông ta là người mà Rafael đã thuê để quản lý khu mỏ ngay sau khi anh nhận được nó. Sẽ không ngoa khi nói rằng mỏ quặng sắt của Rafael giờ đang nằm trong tay Thomas.
Rafael là một người đàn ông đã tự mình giành được danh hiệu quý tộc, nhưng rồi những vấn đề sau đó lại nảy sinh. Trở thành một quý tộc khó hơn anh tưởng rất nhiều. Đặc biệt khi anh chỉ là một quý tộc mới nổi, người vừa tạo ra một dòng họ mới.
Rafael đã phải đưa ra rất nhiều quyết định với tư cách là một quý tộc mới - dinh thự của anh sẽ được xây dựng ở đâu, diện tích bao nhiêu, thuê bao nhiêu nhân viên, đất đai sẽ được quản lý như thế nào, thuế suất sẽ được áp dụng như thế nào, v.v. Bên cạnh đó, anh còn phải quản lý các khu mỏ mà anh đã nhận được. Thực sự là một mình anh không thể quản lý tất cả. Rafael cả đời chỉ biết cầm kiếm nên không thể quản lý các vấn đề liên quan đến khối lượng khai thác hàng ngày của mỏ, nhà cung cấp và lợi nhuận của việc kinh doanh.
Vì vậy, Rafael quyết định thuê một người quản lý để giám sát mỏ kim cương và mỏ quặng sắt mà anh nhận được. Và vấn đề bắt đầu từ đó.
'Kể từ đó, cha mình đã cài người vào đây.''
Annette mỉm cười, giả vờ như không biết gì trước mặt Thomas. Trước đây, kim cương quý hơn rất nhiều so với quặng sắt. Vì vậy, Rafael chỉ tập trung vào mỏ kim cương. Chính vì vậy, người quản lý mỏ quặng sắt được lựa chọn cho 'phù hợp' mà thôi. Và Thomas, người được lựa chọn như vậy, không ai khác chính là người hầu của Allamand.
“Nào, mời phu nhân vào trong! Tôi đã chuẩn bị một ly trà rất ngon cho cuộc trò chuyện đặc biệt hôm nay. Chúng ta cũng có nhiều loại bánh nướng rất ngon! Tôi thực sự hy vọng người sẽ có một thời gian vui vẻ ngày hôm nay. ”
“Ôi, ông thật tốt bụng! Sau đó, tôi sẽ biết ơn chấp nhận lời mời. Chúng ta nên đi?"
Annette cười toe toét khi nhìn cái đầu trọc của Thomas lấp lánh trong nắng. Có lẽ vì ánh sáng chói từ bề mặt phản chiếu nên khóe mắt cô cong lên tự nhiên hơn. Thomas không hay biết gì, ông ta cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy biểu hiện hòa nhã của Annette.
Annette theo ông ta vào phòng khách riêng của ông. Văn phòng gắn liền với phòng tiếp khách khá khang trang và ngăn nắp. Từ cách trang trí của nó, Thomas trông giống như một người ngay thẳng. Tuy nhiên, Annette đã nhìn kỹ xung quanh phòng và tìm thấy một cánh cửa ở phía sau phòng khách. Đôi mắt cô lấp lánh khi nhìn thấy nó.
'Nếu mình muốn giấu điều gì đó, mình chắc chắn sẽ giấu nó ở đó.'
Annette giả vờ ngây thơ, trò chuyện với Thomas một cách thân thiện nhất. Nhìn thấy thái độ tinh tế và thẳng thắn của cô ấy, Thomas gần như muốn hỏi cô ấy 'Cô có hứng thú với tôi không?' Sau khi trao đổi vài câu huyên thuyên với nhau, Thomas cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
“Nhân tiện, thưa phu nhân, tại sao người lại thắc mắc về hoạt động kinh doanh của khu mỏ vậy? Tôi xin lỗi nếu câu hỏi này là thô lỗ. Nhưng hầu hết những người như phu nhân, nói chung là không quan tâm đến những khu mỏ như thế này ……. ”
Cuối cùng, câu hỏi mà Annette chờ đợi đã xuất hiện. Điều quan trọng bắt đầu từ bây giờ. Annette nhún vai, dựa lưng vào ghế sô pha và làm một khuôn mặt kiêu hãnh khác thường. Khóe mắt cô cong lên một chút, nhìn Thomas một cách xảo quyệt.
“Ồ, không, tôi thực sự rất quan tâm. Đặc biệt là khi nói đến mỏ quặng của anh ấy ”.
Annette hạ giọng, thì thào một cách thèm thuồng. Biểu hiện của cô giống như một người phụ nữ thèm muốn mỏ quặng của chồng mình vậy.