Khi Annette thức dậy thì đã xế chiều. Một cánh tay của người đàn ông vạm vỡ đang ôm lấy cơ thể cô. Annette nhận ra rằng mình đã ngủ đến chiều, cô chớp chớp mắt.
Đột nhiên đập vào tầm nhìn của cô là một mái tóc đen dài đang phủ xuống mặt cô. Cô cảm thấy một đôi môi ấm áp khẽ chạm vào mắt mình.
"Tỉnh dậy nào. Nàng không đói à?"
Giọng của người đàn ông nằm cạnh cô rất trầm ấm và gợi cảm. Rafael nói chuyện một cách trìu mến hơn bình thường và áp môi mình xuống thái dương của cô. Đôi môi mềm mại của anh đánh thức Annette. Cô cố gắng thanh tỉnh, những chuyện xảy ra vào buổi sáng hiện lên trong đầu cô.
'Ôi đúng rồi! Chúng ta đã ngủ cùng nhau vào đêm qua và sau đó vào buổi sáng… '
Annette nhớ rằng trên đường trở về sau buổi vũ hội, cô đã ngủ gật trong xe ngựa. Nhưng vì cô đã ngủ dựa vào người Rafael nên cô không biết rằng sau đó Rafael đã bế cô về phòng ngủ. Vào buổi sáng, theo phản xạ, cô vùi mình vào vòng tay Rafael, muốn tìm kiếm hơi ấm từ cơ thể anh. Nhớ lại những sự việc xảy ra vào buổi sáng, Annette cúi đầu và đỏ mặt. Rafael đang nằm bên cạnh cô, anh đứng dậy khỏi giường và kiểm tra làn da của cô.
"Chuyện gì vậy? Nàng không khỏe sao?"
Rafael nhìn quanh khuôn mặt của Annette, tự hỏi liệu anh có ôm cô quá thô bạo hay không. Annette không từ chối sự đụng chạm của anh mà lặng lẽ ngước nhìn anh. Người đàn ông với lòng tham dục vọng không đáy giờ lại khá hào phóng với người phụ nữ của mình.
Annette không hài lòng lắm với những hành động hay thay đổi của Rafael, giờ anh lại đối xử tốt với cô. Cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu có một mối quan hệ thể xác với anh. Nhưng bằng cách đó, cô sẽ không thể rời đi và sẽ không bao giờ hạnh phúc. Annette nhắm mắt lại khi Rafael nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc của cô.
Annette biết rằng dù cô có rời xa anh và tìm được hạnh phúc mới thì cũng sẽ có ngày cô nhung nhớ bàn tay này. Sẽ có những đêm cô nghĩ đến hơi ấm của anh mà cảm thấy cô đơn. Để thoát khỏi cảm giác này, Annette đã hỏi Rafael.
"Em có một chuyện muốn hỏi. Chàng có thể trả lời em không?"
Quả nhiên, tay anh đang vuốt ve trán cô liền dừng lại. Cô sẽ không mong đợi gì nếu Rafael đẩy cô ra một lần nữa. Annette chớp mắt, nghĩ rằng anh sẽ từ chối cô. Tuy nhiên, Rafael cau mày và trả lời với vẻ mặt nhăn nhó.
"… Nàng có thể hỏi ta bất cứ điều gì."
Anh nói vậy có nghĩa là. 'Mình có thể hỏi bất kỳ câu hỏi nào mình muốn sao?' Annette mở miệng hỏi khi hai bàn tay to lớn của anh đang ôm lấy gò má cô.
“Em nghe nói rằng nhu cầu về quặng sắt đã tăng vọt trong những ngày này. Và vì thế mà giá trị mỏ quặng của chàng cũng tăng lên rất cao. Chàng nghĩ sao về nó? Chàng có đang thu được lợi nhuận tốt từ nó không? ”
"Sao? Nàng cũng quan tâm đến mỏ quặng của ta sao? ”
Thay vì trả lời, Rafael nhướng mày và hỏi. Annette lo lắng anh có thể hiểu lầm rằng cô đang thèm muốn mỏ quặng của anh. Giọng Annette cất lên khi cô nhanh chóng bổ sung lời giải thích của mình.
"Không, Rafael. Nó không phải như vậy. Đó là một sự thay đổi công nghiệp rất lớn, phải không? Vì vậy, em chỉ có một vài câu hỏi….…"
“Ta chỉ đùa thôi. Nàng không cần phải bối rối như vậy.”
Khóe miệng Rafael nhếch lên, anh nắm lấy mái tóc vàng của cô và nhẹ nhàng xoắn nó vào giữa các ngón tay của anh. Chắc chắn nếu là trong quá khứ, anh sẽ mỉa mai buộc tội Annette vì đã để mắt đến tài sản của anh. Nhưng giờ anh đã chứng kiến cảnh Annette đấu tranh với cha mình, anh biết cô không phải người như thế.
'Con đã biết cha muốn gì. Dù đó là gì, thậm chí đừng nghĩ đến việc lấy bất cứ thứ gì từ Rafael. Anh ấy sẽ không bao giờ đưa nó cho cha. '
Khi đó, Annette vừa chống lại cha mình vừa run rẩy với khuôn mặt tái mét. Không thể nghi ngờ Annette sau khi nhìn thấy cảnh đó. Rafael cuối cùng đã thừa nhận với chính mình; anh đã bắt đầu tin tưởng cô. Anh nhẹ nhàng nói cho Annette biết điều cô tò mò.
"Đúng rồi. Lợi nhuận đã tăng lên rất nhiều. Có rất nhiều người muốn mua mỏ quặng của ta. Chính xác thì nó là mỏ quặng lớn nhất ở Deltium.”
"Em hiểu rồi. Ừm… Chàng biết đấy, Rafael…. Có thể mỏ quặng của chàng có thứ gì đó ngoài lợi ích tài chính… .. Có bất kỳ yếu tố nào có giá trị về mặt chính trị hoặc ngoại giao không?"
Rafael không nói gì trong giây lát. Thay vào đó, anh dang tay và ôm lấy Annette từ phía sau. Sau đó, anh bắt đầu liếm cổ cô một cách nhẹ nhàng. Những vết cắn của Rafael hiện trên chiếc gáy trắng của cô. Thật không may khi chiếc cổ mảnh mai của cô bị vết cắn của anh làm cho hoen ố, nhưng mặt khác, nhìn thấy dấu vết của anh trên người cô lại khơi dậy cảm giác tàn bạo đen tối trong anh. Rafael liếm những vết đó để xoa dịu cô, rồi anh trả lời.
“Đúng vậy, nó có thể được sử dụng để gây ảnh hưởng ngoại giao đối với một số quốc gia. Điều đáng mừng là hiệu quả công nghiệp đã tăng lên nhờ việc cung cấp sắt cho người dân bình thường, nhưng không phải quốc gia nào cũng có thể khai thác quặng sắt. Vì vậy, ta cũng đang bán một lượng đáng kể quặng sắt cho nước ngoài ”.
"À, vậy thì, nếu ai đó mua mỏ quặng của chàng…. họ có thể có tác động đến ngoại giao và thương mại đối với một số quốc gia nhất định."
Hiểu lời Rafael, Annette cụp mắt xuống. Tất nhiên, cha của cô, Allamand, không theo đuổi mỏ quặng chỉ vì lợi ích tài chính. Xét cho cùng, gia đình Bavaria là một trong những gia đình giàu có nhất ở Deltium. Điều mà Allamand thèm muốn không phải là mỏ quặng đó, mà là sức ảnh hưởng mà ông ta có thể tạo ra đối với các quốc gia khác thông qua nó.
Đọc truyện tại ngontinhhanquoc.blogspot.com
Thấy Annette đang chìm sâu trong suy nghĩ, Rafael ôm cô và kéo cô lại gần anh hơn. Annette mỏng manh nằm gọn trong vòng tay anh. Khi Rafael nhìn xuống cô, cái đầu nhỏ nhắn tròn trịa và chiếc cổ mảnh mai cùng với đôi tai nhỏ lấp ló sau những sợi tóc vàng dài của cô, tất cả đều rất xinh đẹp. Anh đã hiểu sơ qua tại sao cô lại hỏi về chuyện của anh.
"Trên thực tế, bản thân ta cũng không ngờ mỏ quặng của ta lại sinh lời đến như vậy."
Rafael thực sự may mắn. Cha ruột của anh, Vua Selgratis, đã tặng Rafael một mỏ kim cương và một mỏ quặng sắt để đền đáp cho những đóng góp to lớn của anh trong cuộc đàn áp kháng chiến. Vào thời điểm đó, sắt quá khó nấu chảy và do đó, giá thành khá cao. Vì rất khó mua nên việc sử dụng nó cũng bị hạn chế. Vì vậy, mỏ quặng sắt mà Rafael nhận được không nhận được nhiều sự quan tâm. Nhưng ai mà biết được rằng thời thế lại thay đổi như thế này chỉ trong một vài năm?
'Có lẽ ông ấy tặng nó cho ta vì ông ấy không nghĩ chuyện như thế này sẽ xảy ra.'
Rafael nghĩ thầm. Cha ruột của anh, Vua Selgratis, dường như rất quan tâm đến Rafael. Nhưng những thứ ông ta sẽ cho anh giống như bố thí cho một người ăn xin. Rafael tự hỏi liệu mình có nhầm lẫn vì cảm xúc của chính mình hay đó thực sự là ý định của nhà vua.
"Rafael."
Annette đang trong vòng tay của Rafael như một con búp bê, bỗng cô quay đầu lại và gọi anh. Trông anh ấy rất nghiêm túc giống như đã suy nghĩ xong điều gì đó. Annette vươn tay nắm lấy tay Rafael rồi thở dài.
"Em biết. Cha em…. Ông ấy đang thèm muốn mỏ quặng của chàng. Và vì em, chàng đang bị ông ấy gây rất nhiều áp lực.”
Sau khi nói xong, Annette gục đầu xuống xấu hổ. Rafael nhìn những ngón tay bé bỏng của cô đang nắm chặt lấy tấm ga trải giường một cách đau đớn. Khi nhìn thấy cảnh tượng đáng thương này, những lời hào phóng tuôn ra từ miệng anh.
“Không sao đâu. Nó thực sự không là gì so với những điều cậu của ta đã làm với nàng. Cha vợ thực sự cần phải làm tốt hơn. Với tư cách là người Bavaria máu xanh đầy kiêu hãnh, thì ông ấy hiện chỉ đang đứng thứ hai so với cậu của ta.”
Annette cười toe toét trước lời nói đùa bất ngờ của Rafael. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng Rafael cũng có những mối quan tâm tương tự như cô. Cũng như cô đang lo lắng cho cha mình, Rafael dường như cũng có một số vấn đề với gia đình mẹ của anh ấy. Có lẽ vì vậy mà anh có thể thông cảm cho cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Rafael trong cuộc đời mình. Đó là một trải nghiệm mà cô chưa từng có trong kiếp trước. Cuộc sống này thay đổi từng chút một là nhờ sự cố gắng của cô ấy sao? Annette nghịch ngợm tay Rafael, nói với giọng quả quyết.
“Rafael, em sẽ bảo vệ mỏ quặng của chàng. Không ai có thể lấy đi những gì của chàng. Ngay cả khi đó là cha của em.”
Đôi mắt xanh của Rafael mở to khi nghe những lời đó. Rafael nhìn Annette mà không nói gì, ngay sau đó đã bật cười thành tiếng. Đôi mắt sắc bén của anh cong thành hai vầng trăng khuyết nhỏ, và đôi môi đỏ mọng vốn chỉ biết nói những lời xấu xa giờ nở một nụ cười rạng rỡ. Rafael đáp, nhìn Annette với đôi mắt xanh đầy thích thú.
“Chắc chắn là như vậy. Nhờ có nàng mà ta rất yên tâm ”.
Annette ấm ức trước phản ứng tích cực của anh. Cô quyết tâm bảo vệ mỏ quặng của anh trước khi rời xa anh. Bộ ngực rắn chắc của anh, cánh tay anh ôm cô, má và môi anh áp vào cơ thể cô, tất cả đều cảm thấy ấm áp dễ chịu. Thật tiếc khi cô phải rời xa người chồng đẹp trai của mình, nhưng đó là sự lựa chọn tốt hơn cho cả hai người.
Rafael chỉ muốn có một mối quan hệ chính thức và không muốn liên quan đến bất kỳ tình cảm cá nhân nào. Nhưng Annette không muốn sống như vậy. Vì đây là cuộc sống thứ hai của cô, cô muốn yêu và trân trọng ai đó và có một mối quan hệ có ý nghĩa với anh ấy. Nếu Rafael từ chối, Annette không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời bỏ anh.
Nhưng trước đó, cô muốn giải quyết vấn đề của mình.
Đôi môi đỏ hồng của Annette hơi tái đi. Thành thật mà nói, thật đáng sợ và vô vọng khi chiến đấu chống lại Allamand. Tuy nhiên, cô thực sự muốn bảo vệ Rafael. Đó là cách cô trả ơn anh vì lòng tốt mà anh đã dành cho cô khi cô bị bệnh trong kiếp trước. Cũng ngay từ đầu, chính gia đình cô đã bỏ rơi cô.
May mắn là trong thời gian Annette thể hiện vai trò một cô con gái ngoan, có một số điều cô đã nhìn và nghe thấy. Cô biết Allamand đã làm gì để có được thứ ông muốn.
Nhưng bây giờ, đã đến lúc không còn là một cô con gái ngoan nữa rồi.