'Chúng ta đến riêng, nhưng bây giờ lại quay về cùng nhau.'
Một sự im lặng khá khó xử bên trong xe ngựa. Nói chung vào những lúc như thế này, chính Annette là người sẽ xóa tan sự im lặng bằng giọng nói nhẹ nhàng của mình. Rafael nhìn nghiêng và thấy cô đang ngồi bên cạnh anh với đôi mi cụp xuống, hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. Cuối cùng, Rafael không thể chịu đựng được nữa và hắng giọng ho.
“Điện hạ của nàng có vẻ ổn. Hắn ta trông hoàn toàn ổn đến mức ta tự hỏi liệu có phải hắn giả bệnh hay không ”.
Rafael lén lút kể về căn bệnh giả bộ của Ludwig. Ludwig đang nằm trên sàn như sắp chết, bỗng nhiên anh ta bật dậy ngay khi Annette rời đi. Rafael chết lặng khi chứng kiến cảnh đó. Nhờ vậy, những ồn ào xung quanh việc thái tử đánh nhau đã kết thúc một cách an toàn, nhưng Ludwig quả thực không biết xấu hổ. Hắn thật sự là một con cáo, nếu không phải thì một người làm sao có trở mặt nhanh đến như vậy.
Rafael đã học được một bài học từ sự kiện hôm nay. Cuối cùng anh cũng hiểu những lời của Harold, 'Giả vờ đáng thương' phần nào ám chỉ hành vi của Ludwig. Sự vô liêm sỉ của anh ta thực sự ở mức không thể so sánh được. Anh ta thậm chí không cảm thấy xấu hổ một chút nào trước Annette. Và Rafael đã nhận được một sự khai sáng tuyệt vời.
“Dù sao thì đừng lo lắng cho thái tử. Theo như những gì ta quan sát, hắn ta sẽ ăn uống và sống khỏe mạnh cho đến già.”
Trong mắt Rafael, Ludwig không phải là một người đàn ông mà là một con cáo. Anh nói một cách thô bạo, cố gắng không run sợ. Annette bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, chớp mắt khi nghe thấy ngữ điệu mạnh mẽ của Rafael. Ludwig đã biến mất khỏi đầu Annette từ lâu và giờ đây, một người đàn ông khác đang xâm chiếm tâm trí cô.
“Ừm, Rafael, em đã gặp ân nhân của chàng. Ông ấy là Bá tước Harold Evans phải không? ”
“Nàng có gặp ông già đó sao? Khi nào?"
Rafael nhíu mày. Những lời nói của Harold hiện lên trong tâm trí anh, rằng ông sẽ phơi bày quá khứ đáng xấu hổ của anh với vợ như một sự trả đũa cho việc buộc ông phải tham dự bữa tiệc. Chắc chắn rồi, Annette nhìn anh và cười nhẹ.
“Ngay khi đến bữa tiệc, em đã may mắn được gặp ông ấy ngay. Ông ấy dường như biết rất rõ về chàng.”
“Ông ấy có nói điều gì ngu ngốc với nàng không? Giống như chuyện lúc còn nhỏ ta đã như thế nào? ”
"Ừm, em không biết."
Annette mỉm cười mơ hồ và trả lời ngắn gọn. Cô không thể nói với Rafael tất cả những điều tồi tệ mà Harold đã nói với cô về anh. Người ân nhân mà anh vô cùng coi trọng đã nói xấu sau lưng anh. Vì vậy, trong mắt Annette, Rafael là người không biết gì về chuyện này nên anh thực sự rất đáng thương.
“Đừng tin bất cứ điều gì ông già đó nói. Ông ấy hay phóng đại mọi thứ lên.”
Rafael ngả người ra sau với vẻ mặt thờ ơ. Nghe anh nói, Annette lặng lẽ gật đầu. Và rồi bên trong xe ngựa, bầu không khí lại rơi vào im lặng. Rafael cảm thấy ngột ngạt trong lòng, cuối cùng không thể vượt qua được sự nóng nảy của mình. Anh nắm lấy Annette và đặt cô vào lòng.
“Nàng đang nghĩ cái quái gì vậy, Annette?"
Rafael gầm gừ, khi anh nắm lấy Annette và quay mặt cô ấy đối mặt với anh. Bị cảnh bào trước hành động đột ngột này, Annette nhìn xuống anh ta và đáp lại một cách nhẹ nhàng.
"Em không nghĩ về bất cứ điều gì."
"Nói dối! Đừng nói với ta rằng nàng đang lo lắng về thái tử. Hắn ta là một kẻ lừa đảo. "
Đôi mắt xanh của Rafael bừng lên khi anh nhớ lại những mánh khóe của Ludwig khi nãy. Nhận thấy anh khó mà bình tĩnh lại, Annette thở dài và dựa vào ngực anh. Điều này khiến Rafael ngay lập tức ngừng tức giận. Annette khẽ nói.
“Ludwig chỉ cần một chút thời gian. Đã đến lúc phải thừa nhận rằng em không còn là của ngài ấy nữa. Em xin lỗi vì những gì đã xảy ra trong bữa tiệc. Vì em, chàng đã bị dính líu đến ngài ấy.”
Sau khi nói những lời này, Annette khẽ chuyển động cơ thể một chút và tìm được một tư thế thoải mái. Khi tựa đầu vào khoảng trống giữa vai và chiếc cổ rắn chắc của Rafael, cô cảm thấy một cảm giác bình yên đến kỳ lạ. 'Anh ấy là người mà một ngày nào đó mình sẽ rời xa, vậy tại sao mình luôn cảm thấy thế này khi ở bên anh ấy?' Annette hướng đôi mắt đờ đẫn sang một bên để Rafael không nhìn thấy.
“Không sao đâu. Nàng là vợ ta. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ nàng khỏi những người kỳ lạ như vậy. Vì vậy, đừng nói lời xin lỗi vì những điều như thế này.”
Rafael nói thẳng. Anh trở nên lo lắng khi nghe giọng điệu quá lịch sự của Annette. Có vẻ như cô ấy đang vẽ ra một ranh giới giữa họ. Vòng tay lo lắng của Rafael ôm chặt lấy cơ thể Annette từ phía sau. Vòng tay vững chắc của anh dường như sẽ không bao giờ để cô rời xa. Điều này càng khiến Annette cảm thấy kỳ lạ.
'Tại sao chàng lại hành động như vậy khi thậm chí chàng còn không thích em?'
Annette không muốn bị lung lay bởi sự dịu dàng hay thay đổi của Rafael. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô bị đánh lừa bởi sự ấm áp này và trao đi trái tim của mình, để rồi cuối cùng bị anh từ chối một cách lạnh lùng bằng những lời như 'Đó không phải việc của cô?’ Trước tiên, Annette muốn chắc chắn rằng liệu dự đoán của cô có đúng hay không. Vì vậy, cô nhẹ nhàng lướt những ngón tay của mình trên cánh tay căng cứng của Rafael và hỏi khẽ.
"Cậu của chàng ... chàng sẽ kể cho em nghe về ông ấy chứ?"
Cơ thể Rafael cứng lại khi nghe cô hỏi. Đó là một dấu hiệu quen thuộc. Annette nghĩ rằng anh sẽ sớm kéo cô ra khỏi anh và lạnh lùng đẩy cô sang một bên. Nhưng Rafael bất ngờ rên lên một tiếng đau đớn và áp trán mình vào vai cô. Vòng tay ôm chặt Annette của anh trở nên căng thẳng hơn. Giống như anh đang bối rối.
"Ta không thể kể với nàng chuyện đó."
Đây là một phản ứng bất ngờ. Đôi mắt Annette chuyển động một chút. Cô không biết gì về Ivan, người đánh xe đã hủy hoại tương lai của cô. Đó là bởi vì ông ta đã đến công quốc với một danh tính giả mạo. Tất cả các nhân viên của Công tước xứ Bavaria đều đã được điều tra kỹ lưỡng, vì vậy cô cảm thấy rất khó hiểu về việc làm thế nào mà Ivan vượt qua được.
'Không, mình nên gọi ông ấy là Ben, không phải là Ivan nữa.'
Rafael thở dài và dụi trán vào gáy cô. Hơi thở nóng hổi từ môi anh phả vào gáy cô, khiến cô nổi da gà. Như đang tận hưởng điều này, Rafael áp môi mình lên cổ cô và nhanh chóng mở miệng.
“Thành thật mà nói, ta cũng không biết rõ về ông ta. Tất cả những gì ta thấy khi còn nhỏ là tất cả những gì ta biết về ông ta. Ông ta nghiện cờ bạc, và gần như sống trong những khu nhà cờ bạc. Và ông ta đã từng ăn cắp tiền nuôi dưỡng của ta và tiêu xài hoang phí vào cờ bạc. Lúc đó, chính Harold là người chăm sóc ta và chịu trách nhiệm chu cấp tiền nuôi dưỡng ta … Chính ông ấy là người nhận ra rằng ta giỏi kiếm thuật. Vì vậy, ông ấy đã báo cáo với Nhà vua và giúp ta tiếp cận với cha ruột ta."
Nghe anh kể về quá khứ đen tối của mình, Annette quay đầu lại và nhìn anh. Rafael, cảm thấy xấu hổ, đưa tay ra và che mắt cô. Khi Annette chớp mắt, đôi lông mi dài của cô cù vào lòng bàn tay anh. Rafael khẽ cắn đôi má nhợt nhạt của cô và thì thầm.
“Đừng nhìn ta bằng đôi mắt như vậy. Ta cứ quên mất những gì mình định nói. "
Annette từ từ nhắm mắt lại. Cô vẫn muốn nghe thêm về quá khứ của Rafael. Rafael nhìn chiếc cằm thon và đôi môi như cánh hoa của Annette bên dưới lòng bàn tay. Nhìn thấy Annette đang ngồi một cách phòng thủ như vậy trước mặt anh, có vẻ như cô ấy đang thúc giục con thú say ngủ bên trong anh thức dậy. Rafael cố gắng kìm nén cảm giác này và tiếp tục nói.
“Đó là cách ta được đưa vào cung điện. Có lẽ sớm hơn nhiều so với những gì mong đợi. Nhưng vì không ai biết tài năng của ta đã phát triển như thế nào, nên phải mất một thời gian dài ta mới được công nhận là con của ông ấy. Nhờ sự trỗi dậy của những kẻ nổi loạn ở Letan, ta đã có thể thể hiện tài năng của mình và được phong tặng danh hiệu sớm hơn ta nghĩ rất nhiều. Và rồi ta cũng cưới được nàng.”
Nói xong, Rafael cúi đầu hôn nhẹ lên môi Annette. Hương thơm ngọt ngào và sự mềm mại của đôi môi cô ấy thật đáng kinh ngạc. Có thể hiểu được vì sao hiện tại Ludwig lại giận đỏ mắt và không biết xấu hổ giả vờ động kinh để giành lại cô ấy.
Ludwig đã không thể có được một người phụ nữ tốt đẹp như vậy làm vợ của mình, khiến anh ta rơi vào vực thẳm của sự tuyệt vọng. Trái tim Rafael trở nên nặng trĩu khi nhớ lại hoàn cảnh đáng thương của Annette. Nhưng mặt khác, con thú ích kỷ sâu trong trái tim anh đang mở cái miệng đỏ bừng và cười nói rằng chuyện đã xảy ra thì tốt hơn. Nếu không phải do sự lừa gạt tàn nhẫn của số phận, anh đã không có cơ hội được ở bên cô.
Rafael đấu tranh để che giấu sự ích kỷ khủng khiếp của mình. Anh dịu giọng và giải thích cho Annette.
“Và Ben… Thành thật mà nói, ta không biết chuyện gì đã xảy ra với ông ta. Khi ta vào cung điện, mối quan hệ của ta và ông ấy đã rạn nứt. Chúng ta không có mối quan hệ thân thiết, vì vậy ta cho rằng Ben đã bỏ trốn vì vay nặng lãi trả nợ cờ bạc, hoặc đã chết. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta sẽ trở thành người đánh xe của nàng và làm điều gì đó thấp hèn như vậy. Ta thực sự chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện đó.”
Cuối cùng Rafael cũng nói xong và hít một hơi thật sâu. Anh không tiết lộ mọi thứ, nhưng anh đã thành thật kể về Ben. Annette đã bị ông ta hủy hoại cuộc đời, ít nhất cô cũng có quyền được biết về ông ta. Rõ ràng ngay cả sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, cô ấy không hề khó chịu, mà ngược lại, cô trả lời lại với một nụ cười.
"Cảm ơn chàng. Mặc dù em biết chàng đã không nói với em tất cả, nhưng chàng thực sự đã làm hết sức mình .. Em thực sự nghĩ rằng… chàng sẽ không kể cho em toàn bộ câu chuyện.”
Lòng biết ơn vô thưởng vô phạt của Annette như đâm sâu vào lương tâm Rafael hơn bao giờ hết. Rafael mím chặt môi, quay đầu lại để che đi thái dương hơi ửng đỏ của mình. Anh loay hoay với mái tóc vàng dài của Annette một lúc và không nói gì. Vào lúc này, một sự đấu tranh dữ dội đang hoành hành trong đầu Rafael.
'Bây giờ mình có nên xin lỗi Annette không?'