Chương 43: Bắt cóc

- Chị, chúng ta muốn làm như vậy thật sao?

Trong ba người đàn ông Béo, cao, xấu xí, người đàn ông xấu xí tính tình có chút sợ hãi, lúc này có chút lo lắng hỏi.

- Chuyện này là phạm pháp đó, nếu như bị bắt được. . . Không phải là muốn ngồi tù sao!

Người đàn ông xấu xí nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng nói.

- Phạm pháp? Chúng ta làm gì mà phạm pháp!

Bà cô béo vỗ cho người đàn ông xấu xí một phát, nghiến răng nghiến lợi nói,

- Ngô Thu Yến cô ta câu dẫn đàn ông nhà người khác, phá hư gia đình nhà người khác, thì không phạm pháp sao? Dù sao pháp luật, cũng phải bảo vệ những người bị hại như chúng ta, phải ngồi tù cũng nên là Ngô Thu Yến! Chúng ta làm như vậy là đang thực hiện theo lẽ phải! Như cảnh sát. Không phải cũng đã nói, công dân có quyền ngăn chặn trộm vặt móc túi, ngăn lại trộm cắp, huống chi là trộm người!

Bà cô béo lời nói mạnh mẽ đầy lý lẽ, vẻ mặt hung hăng, dọa cho người đàn ông xấu xí rụt cổ lại.

- Tao cảm thấy được chị nói có lý!

Người cao vén tay áo, nói theo.

- Chị nói thế nào thì sẽ làm như thế, mày quản nhiều như vậy làm gì!

Người đàn ông béo bị Bạch Tiểu Thăng đánh thành mắt gấu mèo, cũng hung hăng trừng người đàn ông xấu xí một chút.

Người đàn ông xấu xí bị mấy người quát lớn không ngẩng đầu lên được, lúc này cắn răng nói,

- Được, tao làm! Chị ruột của tao đều bị người khi dễ, lúc này tao không giúp thì ai giúp!

- Như vậy mới được chứ.

Bà cô béo thỏa mãn gật đầu.

Lúc này mỗi người đàn ông cầm một bộ quần áo lao động, nhanh chóng thay xong, sau đó mỗi người đội lên một chiếc mũ lưỡi trai, đem vành mũ đè thấp xuống, lần lượt xuống xe, thẳng đến tầng một.

Bà cô béo trong xe, nhìn qua cửa sổ xe hướng lên nhà nhìn, mở miệng cười nhe răng.

- Hồ ly tinh, không có mặt trắng nhỏ giúp mày, để xem mày hôm nay làm sao chạy ra khỏi lòng bàn tay của tao!

Lúc này, ở trong phòng.

Ngô Thu Yến ngồi ở trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, ngẩn người.

Đôi chân trắng bóng non mịn của nàng quấn cùng một chỗ, ngón chân trông như con tằm nhìn như hoàn mỹ, chỉ là khu vực gần mắt cá chân chân trái có chút máu ứ đọng nhàn nhạt.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng hôn một cái, để nàng có cảm giác không thể nói lên lời.

Tức giận, không phải.

Ngượng, cũng không phải.

Ngô Thu Yến chỉ cảm thấy được lòng loạn hơn.

Giữa nàng và Lý Minh Đồng, đã đến tình trạng cắt đứt tình cảm, thời gian này, làm sao có thể đối với một người đàn ông khác phát sinh tình cảm.

Ngô Thu Yến đều chửi rủa bản thân.

- Có lẽ, mình thật không phải là cô gái tốt.

Nàng tự lẩm bẩm, duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ máu ứ đọng trên mu bàn chân, còn có chút đau nhức.

Ngô Thu Yến không suy nghĩ thêm nữa, mà là thử xuống giường.

Chân đau, lại có thể kiên trì.

Ngô Thu Yến cẩn thận từng li từng tí di chuyển đến phía trước tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo ở nhà để thay đổi, sau đó chậm rãi di chuyển về phòng khách.

Phía dưới bàn trà, có dầu hồng hoa.

Đi qua ghế sô pha, ánh mắt Ngô Thu Yến rơi xuống bên trên một cái áo khoác, là áo khoác của Bạch Tiểu Thăng.

Hồi tưởng đến hình ảnh trong quán cà phê, thân thể người kia tuy không có cao to vạm vỡ, nhưng người đàn ông này lại có thể thay nàng chắn gió che mưa.

Ngô Thu Yến nhịn không được lộ ra một nụ cười.

Bạch Tiểu Thăng, cậu ta thật là một người đàn ông tốt.

Ngô Thu Yến nhẹ nhàng tại ghế sô pha ngồi xuống, lại nhịn không được nhớ đến hình ảnh một khắc đó, nụ hôn kia, gương mặt của nàng có chút ửng hồng.

Đáng tiếc, mình chung quy không có tại thời gian đẹp nhất, gặp được người đàn ông ưu tú như vậy.

Thôi, đừng đi gây họa cho người khác.

Vẻ mặt Ngô Thu Yến có chút đau khổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuộc đời mình tại thành phố này mấy năm, cũng là địa phương mình yêu thích, nhưng ở cái địa phương này, không có hạnh phúc mà mình mong chờ.

Đã đến lúc rời đi!

Ngô Thu Yến bỗng nhiên rất muốn rời đi, có lẽ rời đi mới có thể lại bắt đầu lại từ đầu.

Ngoài cửa, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Ngô Thu Yến sững sờ, mắt vô ý nhìn về chiếc áo khoác trên ghế sô pha.

Là Bạch Tiểu Thăng quay lại sao?

Cậu ấy quay trở lại lấy áo khoác của mình?

- Không cần gõ, cửa không có khóa, cậu trực tiếp vào đi.

Ngô Thu Yến nắm lại búi tóc có chút tán loạn, bình phục cảm xúc, đối với phía bên ngoài nói ra.

Ngoài cửa, người đàn ông béo, cao và người đàn ông xấu xí giật mình, hai mặt nhìn nhau.

Tình huống này không giống với suy nghĩ lắm.

- Tao còn không có nói tao là nhân viên nghiệp vụ, kiểm tra đồng hồ nước, cô ta làm sao lại để cho tao trực tiếp đi vào?

Người đàn ông xấu xí nhịn không được lo lắng,

- Chắc sẽ không có vấn đề gì chứ.

- Mày suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Vào thôi!

Người cao không kiên nhẫn, trực tiếp đẩy cửa vào.

Người đàn ông mập theo sát phía sau, người đàn ông xấu xí cẩn thận từng li từng tí đi ở cuối cùng, còn không ngừng nhìn quanh.

Ngô Thu Yến chính đang đắn đo như thế nào đối mặt Bạch Tiểu Thăng, cứng rắn hay xấu hổ muốn bày ra thái độ làm sao.

Nhưng sau đó, nàng liền nhìn thấy ba người đàn ông đi vào.

Bọn họ mặc dù thay đổi quần áo, đội mũ, nhưng Ngô Thu Yến có thể nhìn ra, bọn họ là mấy người trong quán cà phê!

- Các người muốn làm gì!

Ngô Thu Yến bị sợ kêu to một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy.

- Đừng làm ồn, Nếu không ông đây không khách khí!

Người đàn ông lấy ra dây thừng chuẩn bị từ trước đó, mặt đầy dữ tợn xông đến.

- Nhanh lên, trói cô ta rồi bịt miệng lại, đừng để cô ta làm ồn!

Người béo vô cùng lo lắng, đi lên hỗ trợ.

Ngô Thu Yến trong cơn hoảng loạn, cầm loạn đồ vật ném tới phía hai người đàn ông.

Người cao, người mập trái phải vây bắt, rốt cục đem Ngô Thu Yến cho bắt lại, trói lại, bịt miệng lại.

Nhưng mà, trên mặt hai người xuất hiện rất nhiều vết cào.

- Ôi, cá bà támi này, đau chết mất.

Người đàn ông mập hít vào một hơi khí lạnh, nhìn thấy người đàn ông xấu xí chỉ đứng ngây ngốc tại cửa ra vào, lập tức tức giận đi đến,

- Mẹ mày còn đứng đó làm gì! Đi, vào trong phòng cầm một cái chăn, đem nó cuốn lại!

Người đàn ông xấu xí vội vàng hấp tấp, tại người đàn ông béo hùng hùng hổ hổ chạy vào trong buồng, ôm một cái chăn đi ra.

Ngô Thu Yến bị chói không còn sức dãy giụa, để cho bon hắn cuốn vào, hai đầu còn nhét quần áo, một món trong đó là áo khoác Bạch Tiểu Thăng.

Khi làm xong, người đàn ông xấu xí còn cẩn thận cho Ngô Thu Yến chừa lại khe hở để hô hấp, nếu không thì đem người ngạt chết rồi, khi đó thì thật sẽ lớn chuyện.

Người béo, người cao nâng lên Ngô Thu Yến, nhãn cầu người đàn ông xấu xí xoay tròn, chạy tới đem TV tháo xuống, ôm vào trong ngực.

- Mày cầm cái đó làm gì?

Người cao không hiểu nói.

- Ngụy trang thành công ty dọn nhà.

Người đàn ông xấu xí giải thích.

Nói có lý!

Người đàn ông béo, người cao nhìn nhau, gật gật đầu.

Lúc này ba người vội vàng xuống nhà, sợ bị người khác nhìn thấy, không dám đi thang máy, đi là thang bộ.

Trong xe, bà cô béo lo lắng chờ đợi, bỗng nhiên nhìn thấy ba anh em vội vàng đi tới, còn vác một cái bị cuốn.

Thành công!

Hai mắt Bà cô mập tỏa sáng, tranh thủ thời gian mở cửa xe.

Mấy người hợp tác nhanh chóng đem Ngô Thu Yến ném vào trong xe, sau đó lần lượt lên xe.

Cửa xe vừa đóng, chiếc MiniBus sau lưng phun ra một mảnh khói đen, đi như bay rời đi.

Xe vừa lái đi, một bóng người chạy đi tới.

Bạch Tiểu Thăng, vậy mà quay lại!

Chạy đến chỗ vị trí xe tải đã dừng lại, Bạch Tiểu Thăng nghi nghờ nhìn chiếc xe đã đi xa, hắn ban đầu là trở về lấy áo khoác, nhưng mà ở xa, liền nhìn thấy mấy cái dáng người quen mắt, hình dáng cái tên béo thực sự là khó có thể quên.

Giống lúc tại quán cà phê, nhóm người bà cô béo!

Bọn họ làm sao lại ở chỗ này!

Bạch Tiểu Thăng cảm giác được một trận bất an mãnh liệt.

Trong đó có hai người, còn khiêng một cái bị cuốn, bị cuốn tựa hồ còn đang ngọ nguậy, tựa hồ là vật sống.

Bạch Tiểu Thăng không rên một tiếng, nhanh chân chạy vào trong nhà, dùng tốc độ nhanh nhất lên tầng.

Đến lúc vào trong nhà Ngô Thu Yến, cửa không có khóa.

Nhìn thấy khắp mặt đất bừa bộn. Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng khó coi, giống như mây đen dày đặc.

Ngô Thu Yến, bị bắt cóc!

---------------------

Dịch: Nguyễn Bình

Beta: B

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 05/04/18