Ngô Thu Yến lập tức sửng sốt.
Bạch Tiểu Thăng vậy mà lại nói muốn nàng?!
Ngô Thu Yến không kìm lòng được lại nghĩ tới câu nói "Không tiếc bất cứ giá nào" kia của Lý Minh Đồng, cái này có phải hay không bao gồm chính nàng trong đó?
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên đứng dậy, cả người đưa về phía trước, tiếp cận Ngô Thu Yến.
Ngô Thu Yến bị động tác bất thình lình của hắn dọa ngã cả người ra sau, khiến cho bộ ngực lại ngạo nghễ ưỡn lên rất cao.
Sau đó, nàng thấy Bạch Tiểu Thăng cười đùa tí tửng nhìn mình, ánh mắt của hắn kỳ thật nhìn rất đẹp, thậm chí rất có mị lực.
Khoảng cách này có thể cảm thấy được hô hấp của Bạch Tiểu Thăng. Ngô Thu Yến không giải thích được vì sao tim mình lại đập rộn lên, gương mặt ửng đỏ.
- Cậu, cậu muốn làm gì?!
Giọng nói của nàng, thậm chí có chút lắp bắp.
Nàng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ, nhưng giờ khắc này tâm thần lại vẫn không nhịn được mà rung động.
Trong mắt Bạch Tiểu Thăng, Ngô Thu Yến mặc dù đã ba mươi mấy tuổi, nhưng nàng bảo dưỡng rất tốt, làn da mìn màng tinh tế như là sứ trắng trơn bóng không tì vết, một đôi mắt hạnh như nước, lúc này hiện ra một chút bối rối.
Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hiện giờ có những suy nghĩ quái đản như là, lúc này hắn bỗng nhiên rất muốn đi qua hung hăng hôn lên gương mặt trắng nõn kia một cái.
Nhưng mà, cơm có thể ăn bậy, chuyện này. . . Thôi bỏ qua đi.
Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lại ngồi xuống.
- Chị Yến, chị chớ khẩn trương, tôi chỉ đùa với chị một chút thôi. Chị sẽ không tức giận đúng không.
Bạch Tiểu Thăng cười nói.
- Tôi muốn chị, chị liền đồng ý cho sao.
Nói đùa?!
Tay Ngô Thu Yến ép ở trên ngực, có chút thở dốc. Nàng rất tức giận trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, vô cùng tức giận.
Nhưng mà, ngoài buồn bực ra nàng lại có chút e lệ, cảm giác này rất khó diễn tả thành lời.
- Không phải thật sự tức giận rồi chứ? Vậy tôi từ bỏ!
Bạch Tiểu Thăng nói thêm một câu, lại phát hiện Ngô Thu Yến tựa hồ càng tức giận hơn, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
- Không thì thế này, để đền bù cho sự lỗ mãng vừa rồi. Tôi hiện tại sẽ nói cho chị biết bí mật kia của tôi!
Tên tiểu hỗn đản này cũng biết sợ?
Ngô Thu Yến nhìn thần sắc của Bạch Tiểu Thăng, đột nhiên cảm giác thật buồn cười, rất muốn cười.
Cơn giận của nàng cứ vậy mà lắng xuống.
Bạch Tiểu Thăng, thật là một tên tiểu hỗn đản không thể khiến nữ nhân tức giận được mà.
- Cậu nói đi! Nếu vẫn không thể để cho tôi vừa ý thì tôi vẫn như cũ sẽ không tha cho cậu!
Ngô Thu Yến nghiêm mặt nói.
Nhưng mà, thái độ đã có cải biến!
Bạch Tiểu Thăng thở dài một hơi, không vội vàng.
Hắn không nhanh không chậm bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, khiến Ngô Thu Yến cũng có thời gian mà thở phào.
- Kỳ thật thì tôi mới quen biết Thượng Văn Thư mấy ngày mà thôi.
Bạch Tiểu Thăng để ly cà phê xuống.
- Một tuần trước, tôi thậm chí không biết Thượng Văn Thư là vị nào, càng không có liên lạc qua.
Bạch Tiểu Thăng, đã Ngô Thu Yến hơi động lòng.
- Ý cậu là trước đây cậu cũng không có quan hệ gì với Thượng Văn Thư, cũng không có liên lạc qua?
- Vâng.
Cậu ta muốn nói là gia đình mình có gia thế sao!
Trong lòng Ngô Thu Yến rất muôn biết rõ mọi chuyện, nhưng mặt ngoài lại bất động thanh sắc.
- Thế à.
Ngô Thu Yến thậm chí còn cố ý, cười trào phúng.
- Đây là bí mật mà cậu muốn nói cho tôi biết đó sao? Còn có, bí mật không hề có một chút giá trị nào!
- Thượng Văn Thư là tổng giám đốc của Bách Niên Cộng Trúc, quyền lực, thân phận, địa vị, cái gì cũng có. Tôi nghe nói lúc cậu đến, ông ta tự mình đi xuống lầu đón cậu. Bây giờ cậu lại nói với tôi, cậu và ông ấy không có quan hệ gì, là ông ta tự động chiêu hiền đãi sĩ, vậy cậu có bối cảnh gì thế?
Ngô Thu Yến cố ý hỏi.
Bạch Tiểu Thăng, có lẽ là có quan hệ với tập đoàn!
Ngô Thu Yến lại lần nữa âm thầm dò xét lại người đàn ông trẻ tuổi này.
Cậu ta lúc thì thẳng thắng, lúc thì rất có khí thế, lúc lại hư hỏng giống một tên tiểu hỗn đản!
Cậu ta còn trẻ như vậy, chắc không có chức vị quan trọng ở trong tập toàn, ngược lại có khả năng là người thân của một vị lãnh đạo cấp cao nào đó.
Tất cả đều là do Ngô Thu Yến suy đoán, nàng không biết rõ, tại Tập Đoàn Chấn Bắc, còn có cái "Tổ Thanh Tra" thần bí khó lường.
- Tôi không có quan hệ với Thượng Văn Thư không phải là bí mật mà tôi muốn nói, cái tôi muốn nói cực kỳ trọng yếu, liên quan đến thân phận bí mật của tôi!
Bạch Tiểu Thăng hạ giọng, thần thần bí bí nói.
Lúc nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng cứ nhìn khắp người của Ngô Thu Yến khiến nàng giật mình, còn cho rằng hắn muốn nhào tới mình.
Kết quả là, Bạch Tiểu Thăng chỉ đưa người về phía trước.
Ngô Thu Yến nhịn không được tức giận.
Cái tên tiểu hỗn đản này lại cố ý trêu cợt nàng!
- Nói nhanh lên một chút!
Ngô Thu Yến lườm hắn một cái.
Bạch Tiểu Thăng nhìn xung quanh một chút, sau đó vẫy vẫy tay với Ngô Thu Yến.
Ngô Thu Yến cũng bị hắn làm cho có chút khẩn trương, rất không tình nguyện, thân thể nhích về phía hắn nghiêng lỗ tai qua lắng nghe.
Hai người lại một lần nữa nhích lại rất gần nhau, có thể nghe thấy hô hấp của đối phương.
- Tôi nói cho chị biết một bí mật này, chuyện này rất hệ trọng, chị hứa phải giữ bí mật giúp tôi đấy, không thể để người thứ ba biết được!
Bạch Tiểu Thăng biểu tính rất nghiêm túc nói.
Ngô Thu Yến chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của hắn như thế, nên trong lòng khó tránh khỏi cũng khẩn trương theo.
- Có thể.
Nàng có chút mập mờ nói.
Chỉ cần giữ kín chuyện này thôi mà nàng có teh63 làm được.
Nàng hiện tại cảm thấy rất hứng thú, thân phận của Bạch Tiểu Thăng có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ bố cục mà bọn họ đã đặt ra!
- Chị đến gần thêm chút nữa đi.
Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng nói.
Ngô Thu Yến thoáng chần chờ, cuối cùng cũng xích lại gần thêm một chút nữa.
Bạch Tiểu Thăng thổi một hơi vào lỗ tai của nàng trên, để cho các sợi tóc mai của nàng bay khắp nơi làm ngày bị nhột khiến cho tâm Ngô Thu Yến có chút phiền loại.
Nhanh nói đi, tên tiểu hỗn đản này!
Ngô Thu Yến âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
- Kỳ thật.
Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng mang theo chút thần bí, trầm thấp truyền vào trong tai của Ngô Thu Yến.
- Tôi là ông chủ của các người.
- Hả?
Ngô Thu Yến tựa hồ không nghe rõ.
- Tôi là ông chủ tương lai của các người!
Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nói một lần nữa.
- Hỗn đản, cậu bớt giỡn với tôi đi!
Ngô Thu Yến vỗ bàn một cái, giận dữ nói.
Đây chính là bí mật mà cậu ta muốn nói sao, cậu ta là ông chủ sao?
Nấu cậu ta mà là ông chủ mình Ngô Thu Yến sẽ là phu nhân của tổng thống!
Ngô Thu Yến phẫn nộ nhìn Bạch Tiểu Thăng, hận không thể chửi ầm lên, hận không được cầm ly cà phê hung hăng tạt lên mặt của Bạch Tiểu Thăng.
Bạch Tiểu Thăng vô tội nhìn nàng, hắn có thể là thật theo ước định, đem thiên đại bí mật đều tiết lộ cho nàng nghe. Về phần tin hay không, dù sao mình thực hiện hứa hẹn, đây không tính là lừa gạt nữ nhân.
Bạch Tiểu Thăng ý cười ung dung.
Cho tới hiện tại loại tình trạng này, xem ra là không có được nói chuyện. Ngô Thu Yến cảm thấy mình, cái này nửa ngày đơn giản là tại lãng phí thời gian!
- Bí mật này có phải rất kích thích, thế nào, muốn suy nghĩ một chút đứng tại một đầu chiến tuyến với ông chủ tương lai như tôi hay không.
Bạch Tiểu Thăng còn tiếp tục trêu chọc.
Ngô Thu Yến vốn rất tức giận, giờ lại bị trêu chọc, sau khi nghiến răng nghiến lợi, nàng nhịn không được bưng lên ly cà phê của mình.
Giơ tay lên.
Chất lỏng xẹt qua trên không trung, dội trên mặt người đối diện.
Ngô Thu Yến kêu thảm "Á" một tiếng, luống cuống tay chân lau khuôn mặt tràn đầy cà phê của mình.
Dội qua là ly cà phê kia của Bạch Tiểu Thăng.
Người bị dội lại không phải là Bạch Tiểu Thăng.
Bạch Tiểu Thăng khiếp sợ nhìn sang bên cạnh, một người phụ nữ trung niên trên hai trăm cân không biết được lúc nào, không biết được từ chỗ nào xuất hiện.
Giờ phút này, bà cô béo là người đang cầm cái ly của hắn !
Đồ tiểu tam không biết xấu hổ nhà cô, tôi rốt cuộc tìm được cô rồi!
Người phụ nữ kia chỉ vào Ngô Thu Yến, chửi ầm lên.
---------
Dịch: Đông Hà
Beta: B
Team: MBMH Translate
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 04/04/18