Đi ra khách sạn, bước trên con đường dưới bóng cây râm mát, Bạch Tiểu Thăng nhìn lên trời, trời màu lam, nhìn cây, cây màu lục.
Gió ấm áp thổi vào mặt.
Hắn tự do!
Bạch Tiểu Thăng giang rộng hai tay, ôm lấy sự tự do đã chờ đợi từ lâu dưới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường.
Lúc sau, hắn mới từ bên trong hạnh phúc lấy lại tinh thần.
- Hồng Liên, giúp tôi chọn một công ty con của Tập Đoàn Chấn Bắc ở trong thành phố, phải có chút quy mô.
Bạch Tiểu Thăng phân phó.
Cuối cùng, hắn muốn bước ra bước đầu tiên ở Tập Đoàn Chấn Bắc.
- Được.
Hồng Liên nhanh chóng chỉnh lý tài liệu, khắc sâu vào trong đầu Bạch Tiểu Thăng.
- Thì ra công ty này, cũng ở dưới cờ Chấn Bắc sao?
Bạch Tiểu Thăng có chút ngạc nhiên.
- Vậy thì tốt, liền đi nơi này!
Công ty trách nhiệm hữu hạn địa sản Bách Niên Cộng Trúc, đứng đầu Thành phố Thiên Nam về buôn bán nhà ở.
Có lẽ, mình có thể ở nơi đó tấn thăng Quản lý hoặc là chức vị cao hơn, nhìn xem nơi đó có thích hợp với mình hay không.
Bạch Tiểu Thăng đi trên đường, ăn cơm trưa, thuận tiện xem lại tư liệu về Bách Niên Cộng Trúc.
Tổng bộ Bách Niên Cộng Trúc —— Cao ốc Thiên niên, văn phòng Tổng giám đốc.
Một người đàn ông trung niên tướng mạo đường đường, uy nghiêm đang xoa nắn thái dương, nhìn xem bản báo cáo. Hắn bảo dưỡng rất tốt, nhìn giống hơn bốn mươi tuổi, nhưng số tuổi thật sự đã gần năm mươi, ánh mắt của hắn tuy mỏi mệt nhưng mang theo vài phần cơ trí, đó chính là tổng giám đốc Bách Niên Cộng Trúc, Thượng Văn Thư.
Giờ phút này, Thượng Văn Thư chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Nhân tố Chính sách, nhân tố thị trường , còn có đối thủ cường đại để công trạng của công ty năm nay không vừa ý người!
Thượng Văn Thư mặc dù đến tuổi trung niên, vẫn còn sự nhiệt tình, muốn đi cao hơn, đứng càng xa hơn. Đáng tiếc, cùng thuộc tập đoàn, nhưng công ty địa sản ở mấy thành phố phụ cận đều làm rất tốt, công trạng cao hơn nơi này của hắn. Lại thêm ở bên trên, nhân mạch trong tập đoàn của hắn cũng không phải rất mạnh, chuyện này khiến ý đồ tấn thăng của Thượng Văn Thư ẩn ẩn muốn vỡ tan.
Kỳ thật, coi như tại bên trong Bách Niên Cộng Trúc, hắn cũng không có nắm hết toàn quyền.
- Lại tiếp tục như thế, không riêng là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, liền ngay cả vị trí Tổng giám đốc, đều chỉ sợ. . .
Thượng Văn Thư nói một mình, nắm đấm xiết chặt.
- Nếu như mình có nhân mạch, có tiếng nói ở trong tập đoàn, có lẽ còn có thể có một đường chuyển cơ, đáng tiếc!
Thượng Văn Thư ngàn vạn lần không cam tâm, nhưng lại chỉ có thể thở dài một tiếng.
Cao ốc Thiên niên, đại sảnh lầu một, phòng tiếp tân.
Một cô gái có khuôn mặt thanh tú ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm vào máy tính. Nàng là tiếp tân của tổng bộ Bách Niên Cộng Trúc, Trần khả.
Hiện tại vừa qua thời gian cơm trưa, số người đến thăm ít nhất, Trần Khả cũng vui vẻ khi được thanh nhàn. Nhưng mà giữa trưa vẫn như cũ rất buồn ngủ, nàng ngáp một cái thật to. Chỉ có chút thời gian như vậy, nàng liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi rất có tinh thần đang đứng ngoài bàn, mà cả hàm răng trong miệng mình cơ hồ đều sắp bị nhìn hết.
- Anh tìm ai? !
Trần Khả giật mình, tranh thủ thời gian khép miệng lại.
Người tới, chính là Bạch Tiểu Thăng.
- Tôi tìm tổng giám đốc Thượng Văn Thư.
Bạch Tiểu Thăng khách khí nói.
- Có hẹn trước không?
- Không có.
- Vậy xin lỗi, tôi không giúp được anh.
Trần Khả lắc đầu, dứt khoát từ chối.
- Được, cô có thể thay tôi đem cái này giao cho hắn.
Bạch Tiểu Thăng cầm ra Thẻ CMND của mình , lòng tin mười phần đưa cho Trần Khả nhìn.
- Tiên sinh, chúng tôi không tiếp thụ chào hàng thẻ mua sắm !
Trần Khả sững sờ, sau đó mặt mũi tràn đầy xem thường.
Bảo an làm gì mà người nào cũng cho vào bên trong!
Huống hồ lại là một tên chào hàng, còn muốn gặp Thượng Tổng?
Bạch Tiểu Thăng sững sờ.
Hắn thấy chỉ cần có thẻ CMND thì sẽ không có gì bất lợi, giờ lại bị một tiếp tân nhỏ cản lại, còn bị xem như bán thẻ?
Xem ra, thẻ này tựa hồ chỉ người có cấp bậc đầy đủ mới có thể biết.
Bạch Tiểu Thăng bừng tỉnh đại ngộ, sau đó chững chạc đàng hoàng nói với tiếp tân,
- Được, cô rất đúng với chức. Tôi kỳ thật là họ hàng của Thượng Tổng, vừa rồi tôi chỉ thử thăm dò cô một chút.
Họ hàng của Thượng Tổng?
Trần Khả nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng,
Vẻ mặt không tin.
- Cô gọi điện thoại, hắn nhất định sẽ gặp tôi, nếu như tôi nói dối thì cô liền gọi bảo an.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng thành thật,
- Nhưng nếu như cô không gọi cú điện thoại này, hắn tức giận thì tôi cũng mặc kệ.
Bạch Tiểu Thăng nói có đầu có đuôi, đúng sự thật.
Trần Khả lập tức có chút thấp thỏm.
Gần nhất, tính tình của Thượng Tổng cũng không quá tốt!
- Anh tốt nhất đừng gạt tôi!
Trần Khả con mắt trợn lên, uy hiếp Bạch Tiểu Thăng một chút, thành thật cầm điện thoại lên.
- Alo, tôi là Thượng Văn Thư.
Không bao lâu, điện thoại kết nối, bên trong giọng nói uy nghiêm của Thượng Văn Thư ẩn ẩn mang theo vẻ bực bội.
Trần Khả lập tức khẩn trương.
- Thượng Tổng, có người tên. . . Bạch Tiểu Thăng tìm ngài, hắn nói là thân thích của ngài.
Trần Khả nói.
Trong lúc nàng trò chuyện, Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh nhỏ giọng nói ra tên của mình.
- Bạch Tiểu Thăng?
Đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một chút,
- Người nào, tôi không có họ hàng họ bạch.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Trần Khả trắng bệch, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.
Nàng thật bị lừa!
- Miêu tả cho hắn một chút.
Bạch Tiểu Thăng cười nói đối với nàng, lộ ra Thẻ CMND.
Trần Khả cảm thấy ngữ khí của Thượng Văn Thư đang ở biên giới sắp nôi giận thì có chút hoảng hốt, vô ý thức nghe theo Bạch Tiểu Thăng nói,
- Hắn, hắn cầm một tấm thẻ, màu vàng kim, có rồng có hổ, còn có tiêu chí Tập Đoàn Chấn Bắc chúng ta.
Đầu bên kia lâm vào trầm mặc một cách đáng sợ, đột nhiên bộp một tiếng, tựa hồ microphone bị rơi.
Trần Khả bị sợ quá sắp khóc.
- Thế nào?
Bạch Tiểu Thăng hỏi.
- Anh quả nhiên là lừa đảo!
Trần Khả tức giận cúp điện thoại, hô,
- Bảo an, đem người này đuổi ra ngoài!
Bạch Tiểu Thăng cũng giật mình.
- Ai ai, đến cùng nói như thế nào. Cô lại điện một lần, tôi đến nói chuyện với hắn!
Trần Khả nghiến răng nghiến lợi.
Thật coi nàng ngốc sao!
- Hắn không xuống, vậy tôi đi lên tìm hắn cũng được!
Bạch Tiểu Thăng mắt thấy bảo an thật hướng bên này chạy đến, tranh thủ thời gian nói.
Mặt mũi Trần Khả tức đến trắng bệch.
Còn nói Thượng Tổng xuống tìm anh? Giờ anh còn muốn đi lên tìm ngài ấy?
Anh thật muốn tôi không bị khai trừ sao, lừa đảo đáng chết!
- Bảo an lại đây một chút !
Trần Khả phẫn nộ quát to.
Bảo an lập tức vây quanh, Bạch Tiểu Thăng cũng luống cuống.
- Dừng tay cho tôi!
Đúng vào lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến, vô cùng uy nghiêm.
Trần Khả và các nhân viên an ninh vừa quay đầu lại, liền sững sờ.
Giữa thang máy bên kia, Thượng Văn Thư đúng lúc chạy tới.
Đường đường tổng giám đốc, người trung niên dáng vẻ mập như vậy, dù núi có lở tại trước mặt nhưng bất động Thượng Tổng, đang nhanh chân chạy tới!
Trần Khả trừng to mắt, cảm giác được một màn này cứ như không thể nào là sự thật.
Trong chớp mắt, Thượng Tổng đã chạy đến đại sảnh, thậm chí có chút thở hổn hển, cái trán thấm ra mồ hôi nhè nhẹ.
Đâu còn là ngày xưa, giống như núi Thái Sơn đứng vững trầm ổn.
- Đúng là cậu sao!
Thượng Văn Thư hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người bên ngoài, con mắt chăm chú nhìn gương mặt lạ duy nhất, run giọng hỏi.
Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.
- Cho tôi, nhìn xem!
Thượng Văn Thư cổ họng nhấp nhô, vội vàng nói ra, trong mắt ẩn ẩn chứa đựng chờ mong.
Bạch Tiểu Thăng tự nhiên biết rõ hắn nói là cái gì, cầm ra thẻ CMND của mình, Thượng Văn Thư không dùng tay đón lấy, trừng lớn con mắt tỉ mỉ xem đi xem lại.
- Mời! Đến phòng làm việc của tôi, chúng ta chậm rãi trò chuyện!
Thượng Văn Thư đầy nhiệt tình, cười nói.
Bạch Tiểu Thăng khách khí gật đầu, thu thẻ, đi theo Thượng Văn Thư một đường hướng tới giữa thang máy.
Trước khi đi, Bạch Tiểu Thăng còn cười với Trần Khả.
Nhìn xem, tôi không phải lừa đảo. Bạch Tiểu Thăng dùng khẩu hình miệng để nói.
Trần Khả ngây ngốc, đưa mắt nhìn hai người rời đi, cả người đều mộng, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, ở một bên bất khả tư nghị nhìn theo, hỏi mấy người bảo an cũng đang sững sờ bên cạnh.
- Vừa rồi, Thượng Tổng tự mình xuống 'Mời' hắn lên!
--------
Dịch: MBMH Translate