Ngải Văn gào thét, tất cả mọi người trong phòng hít một hơi lạnh.
Thì ra giữa hai người đã sớm có hận thù!
Sắc mặt Lưu Tấn, Chu Thiên Tỉnh khó coi hẳn lên, bọn họ vốn nghĩ rằng hai người kia từng quen biết, vậy mà hóa ra lại có thù hận! Người bị đắc tội còn là con trai của Ngải Sĩ Lễ.
Ngải Sĩ Lễ là người ngạo mạn, không coi ai ra gì, nhưng ấn tượng khắc sâu nhất cho người khác là ——
Người này rất bao che cho con!
Ngải Sĩ Lễ chỉ có một người con duy nhất, cũng là vảy ngược lớn nhất của hắn. Nghe đồn Tiểu Ngải Văn đã làm hỏng một chiếc xe sang trọng ở một cửa hàng 4S, bị nhân viên cửa hàng giữ lại. Ngải Sĩ Lễ chạy tới, trước tiên không phải xin lỗi hay bồi thường, mà là mua hết toàn bộ xe sang trọng làm điều kiện ép buộc cửa tiệm kia sa thải tất cả nhân viên liên quan đến vụ việc này, sau đó đập nát bét tất cả số xe sang trọng kia ngay tại chỗ.
Vào thời điểm ấy, việc này đã trở thành một tin tức gây chấn động lớn.
Có thể nói, ngoại trừ bản thân Ngải Sĩ Lễ, bất luận kẻ nào khác cũng không thể bắt nạt được Ngải Văn, dù chỉ là một chút xíu!
Lưu Tấn hiểu việc này nên sắc mặt của hắn trong nháy mắt trắng bệch.
Chuyện này cũng không phải là vấn đề của một mình cá nhân Bạch Tiểu Thăng, nếu như Ngải Sĩ Lễ giận chó đánh mèo với truyền thông Thiên Hải. . . thì không thể tưởng tượng nổi!
- A, chuyện gì xảy ra thế?
Sắc mặt Ngải Sĩ Lễ âm trầm, giống như bị bao phủ bởi một tầng mây đen. Chén trà trong tay của hắn đặt thật mạnh lên trên mặt bàn, hơn phân nửa nước trà trong chén bị vẩy ra ngoài.
Sắc mặt Phó tổng Phan cùng với vị cấp dưới của nàng trắng bệch, thân thể thậm chí còn có chút run rẩy,
- Tên vương bát đản* này, hôm qua thông đồng lừa bịp tiền của con, đồng thời hắn lừa cướp người phụ nữ của con đi mất rồi.
Ngải Văn phẫn nộ gào thét.
*ý chửi là ngay cả trứng rùa nhỏ cũng hơn ngươi (Vương bát=đồ con rùa, đản=trứng)
Ngụy Tuyết Liên ở trong mắt hắn là con mồi để săn bắn, bây giờ con mồi đã chạy, khoản nợ này cũng tự nhiên rơi xuống trên đầu Bạch Tiểu Thăng.
Không ổn rồi! Lưu Tấn rất lo sợ.
Chu Thiên Tỉnh cũng nghe qua một vài tin đồn về Ngải Sĩ Lễ, vẻ mặt sợ hãi.
- Ha ha ha. Được đó, dám khi dễ con trai tôi.
Quả nhiên, Ngải Sĩ Lễ cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Lưu Tấn:
- Lão Lưu, cậu giải thích cho tôi một chút xem nào!
Lưu Tấn cả người chấn động.
Việc phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, Ngải Sĩ Lễ chẳng lẽ lại đổ mối thù này lên đầu truyền thông Thiên Hải sao. Nếu vậy thì hắn sẽ có vô số thủ đoạn để bọn họ sống không được chết cũng không xong.
- Bạch Tiểu Thăng, đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra!
Lưu Tấn vỗ bàn một cái, sau đó nghiêm nghị quát hỏi.
- Giỏi lắm, cậu nhục mạ Tiểu Ngả tổng, lại còn dám động đến người phụ nữ của cậu ấy.
Chu Thiên Tỉnh hận không thể nhảy dựng lên,
- Cậu còn không mau xin lỗi Tiểu Ngả tổng đi!
- Xin lỗi sao?
Ngải Văn ha ha cười lên.
Tôi cần sao.
- Để anh ta quỳ xuống cho tôi!
Ngải Văn chỉ xuống mặt đất.
- Quỳ xuống.
Hứa Phương đang đứng một bên, trong mắt tràn đầy hưng phấn, nếu để Bạch Tiểu Thăng quỳ xuống nhận sai thì quả là quá sung sướng.
Ngải Văn, quá khí phách.
Quỳ xuống? Lưu Tấn và Chu Thiên Tỉnh hơi sững sờ, nhưng sau đó bọn hắn nhìn thấy khuôn mặt âm trầm kia của Ngải Sĩ Lễ, bên trên mặt của hắn còn mang theo nụ cười lạnh.
- Đúng vậy, cậu quỳ một cái với Tiểu Ngả tổng, Tiểu Ngả tổng sẽ rộng lượng bỏ qua cho cậu, chuyện hợp tác của chúng ta mới có thể tiếp tục được!
Lưu Tấn tranh thủ thời gian nói, dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Thiên Tỉnh.
- Bạch Tiểu Thăng, đây là công ty ra lệnh cho cậu, mau quỳ xuống chịu nhận lỗi với Tiểu Ngả tổng đi!
Chu Thiên Tỉnh cũng nói, thậm chí dùng ánh mắt ám chỉ cho Bạch Tiểu Thăng. Hắn nghĩ Bạch Tiểu Thăng sẽ hiểu, cũng sẽ phối hợp như trước đây, có miễn cưỡng thêm chút cũng được.
Người đứng dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.
Chỉ cần quỳ một cái là sẽ có ngay hợp đồng một triệu.
Có tiền rồi thì mặt mũi đáng giá bao nhiêu? Đã làm cái nghề này, tôn nghiêm lại đáng giá được hơn mấy đồng tiền sao.
Khuôn mặt Bạch Tiểu Thăng vô cảm nhìn đám người trước mắt này, lãnh đạo của hắn, ông chủ của hắn, khách hàng của hắn,
Đây là một lũ người gì thế này!
Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cười.
- Nếu như tôi không làm thì sao?
Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng hỏi .
Không quỳ? Trong mắt Ngải Văn đã hiện lên một tia máu đỏ hưng phấn, tinh thần hắn rất phấn khởi. Nếu như Bạch Tiểu Thăng dễ dàng cúi đầu như vậy, hắn ngược lại cũng sẽ không vui.
- Vậy thì tôi sẽ để anh không thể sống được ở Thiên Nam nữa!
Ngải Văn nhe răng cười nói.
- Ha ha, nói hay lắm, gan lớn lắm.
Ngải Sĩ Lễ nhếch miệng cười nói không che giấu chút nào,
- Để tôi xem, thậm chí ngay cả truyền thông Thiên Hải cũng sẽ nhanh chóng phải đóng cửa, có đúng không, Lưu Tổng?
Một câu này làm cả người Lưu Tấn run lên, ông ta cười lớn nhìn về phía Ngải Sĩ Lễ, nhưng Ngải Sĩ Lễ lại không nhìn ông ta. Người này là ông chủ lớn có được nguồn nhân mạch cùng tài lực khổng lồ, từ trước tới giờ không bao giờ nói suông.
Hai người bọn họ nói dễ nghe một chút thì là bạn bè, nếu trở mặt với nhau thì sẽ là kẻ thù
- Quỳ xuống đi!
Lưu Tấn hận không thể thay Bạch Tiểu Thăng quỳ, ngữ khí của hắn giống như đang cầu khẩn vậy
- Bạch Tiểu Thăng, cậu hãy cứ coi như là vì công ty đi. Hi sinh một chút thôi, rất có giá trị đó!
Có giá trị ư?
Khuôn mặt Bạch Tiểu Thăng vô cảm nhìn Lưu Tấn, rốt cục chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt của Lưu Tấn và Chu Thiên Tỉnh chăm chú dõi theo hắn, trong ánh mắt có chờ đợi, cũng có cả cầu khẩn.
Trong mắt Ngải Văn và Hứa Phương đầy hưng phấn nhìn Bạch Tiểu Thăng, giống như chỉ một giây sau Bạch Tiểu Thăng sẽ quỳ xuống.
Nhưng làm tất cả bọn hắn thất vọng là động tác của Bạch Tiểu Thăng không có chút ý nào là sẽ quỳ xuống, ngược lại hắn đưa tay vào trong túi lấy ra một tấm thẻ, đưa ra..
- Nhận ra không?
Bạch Tiểu Thăng nhỏ giọng nói, ánh mắt của hắn bỏ qua tất cả mọi người, đối mặt với Ngải Sĩ Lễ.
Tập Đoàn Chấn Bắc, thẻ CMND.
Bạch Tiểu Thăng trước khi tới đây cũng đã điều tra một phen!
Hồng Liên đã giải thích qua, trong nội bộ Tập Đoàn Chấn Bắc lưu truyền một quy củ. Tất cả công ty của Chấn Bắc, bao gồm những công ty con, bao gồm cả những công ty Chấn Bắc đầu tư, các vị lãnh đạo của bọn họ khi nhậm chức việc đầu tiên cần làm là đều sẽ phải đọc một phần tài liệu, một tờ tài liệu quan trọng nhất đó là nhận ra một cái đồ án:
Long Đằng sư hống, tiêu chí của Chấn Bắc ở chính giữa.
Cái đồ án này tượng trưng cho thân phận, tượng trưng cho tôn nghiêm và quyền lực không thể xâm phạm trong đế quốc thương nghiệp Chấn Bắc này!
Có gan dám chà đạp nó sẽ là vi phạm văn hóa tập đoàn Chấn Bắc, trở thành địch thủ của Chấn Bắc!
Mà hiện tại, cái đồ án này, lại ở ngay trên tay Bạch Tiểu Thăng. Chính xác mà nói là ở bên trên tấm thẻ đang trên tay Bạch Tiểu Thăng .
Vẻ cười lạnh của Ngải Sĩ Lễ bỗng ngưng lại, sau đó trong mắt của hắn hiện ra vẻ kinh hãi, toàn bộ khuôn mặt từ từ vặn vẹo.
Thẻ vàng cao cấp nhất, là thứ mà ngay cả người có cấp bậc cũng chưa từng thấy qua, vậy mà lại ở trên tay cậu ta.
Cậu ta là ai!
Ở trước mặt Tập Đoàn Chấn Bắc, với Ngải Sĩ Lễ thì ngay cả làm tư cách một con bò sát cũng không bằng. Không thu mua chỉ là việc nhỏ, nếu vi phạm tới quyền uy của Chấn Bắc thì hậu quả đó có thể nghiêm trọng gấp trăm gấp nghìn lần!
Ngải Sĩ Lễ không thể che giấu được nỗi sợ hãi
Đáng tiếc là trừ Bạch Tiểu Thăng, không ai có thể nhìn thấy một người luôn ngang ngược càn quấy như Ngả tổng, bây giờ sắc mặt đã trắng bệch.
Bạch Tiểu Thăng cũng âm thầm cảm thán trong lòng, biến hóa của Ngải Sĩ Lễ cũng làm hắn không nghĩ tới.
- Mày cầm thứ gì đó?
Ngải Văn nhe răng cười,
- Muốn bồi thường tiền sao? Nói cho mày biết, cha tao không thiếu tiền, chỉ thiếu một thằng con trai biết quỳ xuống!
- Tiểu Ngả tổng, nếu hắn đã muốn đưa, cậu cứ nhận lấy đi!
Chu Thiên Tỉnh bỗng nhiên tỉnh táo lại, sau đó sải bước đi tới, đưa tay qua muốn giật lấy tấm thẻ trong tay Bạch Tiểu Thăng.
Đùng!
Tiiếng động thanh thúy vang lên. Một mảnh sứ vỡ trong suốt bay lên không trung, còn dính theo một vệt máu.
Nụ cười của Chu Thiên Tỉnh còn đọng lại trên mặt, lòng trắng của hai con mắt trợn một cái, sau đó khuôn mặt thẳng tắp ngã xuống mặt đất.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, hoảng sợ quay đầu lại.
- Tất cả đừng động!
Ngải Sĩ Lễ vẫn còn duy trì động tác ném ly, khàn giọng thét lên.
Nhưng đây chỉ là thứ phụ, quan trọng hơn là ánh mắt của Ngải Sĩ Lễ khi nhìn vào Bạch Tiểu Thăng.
Rất sợ hãi!
Rất. . . Nịnh nọt!
-------
Dịch: MBMH Translate