Chương 85: Chương 84

Thiếu niên từng cầm roi đánh Tạp Tá thấy Trường An không đáp, tuổi trẻ khí thịnh quất ngay một roi, Trường An không hề quay đầu, sau lưng như có mắt, đưa tay chặn mũi đao, một tay kẹp lấy mà lôi, thiếu niên nọ chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh từ trên roi truyền đến, phản ứng không kịp, lại theo bản năng nắm chặt roi không buông tay…

Vậy là lập tức bị y kéo ngã sấp, mặt bị đá vụn dưới đất cứa rách, gào khóc ầm lên như giết heo.

Trong lúc dừng lại, ba bốn người liền vây đến Trường An và Tạp Tá, chắc thấy y là một á thú, lại cõng một người cao to như vậy, bộ dáng như là dễ bắt nạt có chắp thêm cánh cũng khó thoát, độc mỗi kẻ ban đầu gọi hàng kia kêu một tiếng rồi đứng đằng xa để kẻ khác lên trước, bản thân chỉ híp mắt quan sát.

Bả vai Trường An cực vững vàng, cứ như thể không dính với tay chân, tứ chi hành động, bả vai hướng lên trên không thấy mảy may manh mối, tiểu đao trong tay nhẹ nhàng lại quỷ dị hệt như quỷ mị. Trường An thoạt nhìn hành động bất tiện, giơ tay nhấc chân yếu xìu, động tác cơ hồ nhẹ tênh không hề có sức, song mỗi đao giết một người còn nhanh nhẹn hơn thái rau đập muỗi.

Mọi người không ai ngờ được, một á thú thoạt nhìn nhã nhặn thậm chí ốm yếu mà lại có đao pháp như thế.

Nháy mắt ba bốn người đã thành ba bốn thi thể, trong cả sơn động như luyện ngục bỗng nhiên lặng ngắt, người khác dường như đều chưa kịp phản ứng, sững sờ nhìn y đi ra ngoài không ngừng bước, lúc hành hạ người ta đến chết đều là anh hùng, vậy mà lúc bị người ta chém như dưa đều thành đại cẩu hùng nóng sốt mới ra lò.

Thiếu niên mặt đầy máu lăn lộn dưới đất tức khắc cảm thấy đũng quần hơi ấm, đã sợ đến tè ra quần.

Trường An sắp băng qua động khẩu này thì kẻ vẫn nấp trong góc bỗng nhiên huýt sáo, tiếng huýt sáo đặc thù mà sắc bén lướt qua cả sơn động, tiếng vọng xa xôi mà chói tai.

Theo bước chân chỉnh tề mà nặng nề từ ngoài động truyền đến, kẻ huýt sáo kia hung tợn cười nói: “Ngươi trốn không thoát đâu.”

Song còn chưa dứt lời thì một cái bóng bỗng đến ngay trước mắt, người nọ không ngờ đối phương vì giết mình mà bất chấp cả việc bỏ trốn, cả đời hắn chưa từng thấy đào phạm to gan lớn mật lại còn trừng mắt tất báo như vậy, lập tức nghẹn họng trố mắt lui liền ba bước.

Thế nhưng không trốn được một bàn tay lạnh băng bóp cổ, một mũi đao mang theo làn gió lạnh không lành lướt qua cổ, hắn rốt cuộc nghe thấy tiếng của nam nhân từ đầu chí cuối chưa hề hé răng kia.

Đối phương giọng hơi trầm thấp nói khẽ bên tai: “Ngươi cũng không sống được nữa.”

Đây là câu cuối cùng đời này hắn nghe thấy.

Trường An giết con chuột đáng ghét này, liền tùy tay lấy một chậu nước lạnh tạt vào mặt Tạp Tá, thấy hắn hơi co rúm nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo, liền không hề thương xót cho ngay mấy bạt tai làm Tạp Tá tỉnh lại.

Tạp Tá thoạt tiên vẻ mặt mù mờ, sau đó nhớ đến điều gì, tầm nhìn lãnh đạm quét qua, chờ thấy rõ người bên cạnh là ai lại thình lình trợn mắt như giật mình lắm, mới định mở miệng đã bị Trường An quát: “Ngươi câm miệng, ngoan ngoãn nghe ta nói.”

Dù cho trắc trở gần mười năm, Tạp Tá đến nay vẫn nhớ rõ thuở đầu lập thành bị Trường An đánh không dậy nổi, lúc này đầu óc không tỉnh táo lắm, nghe vậy lại lập tức ngậm miệng theo bản năng.

“Ngươi có thể hóa thú chứ Còn sức lực không” Trường An hỏi.

Tạp Tá lắc đầu, cật lực đưa cổ tay cho y xem, chỉ thấy chỗ thú văn kia máu thịt đầm đìa, vết thương không biết bị lẫn thuốc mỡ gì mà hơi hóa xanh.

Trường An biết đó là nước lan khô chuyên cho nô lệ dùng, ngâm móc sắt xuyên qua thú văn thì người này không thể hóa thú nữa.

“Móc… móc bị ta lén giật xuống, nhưng nước lan khô còn trong người ta…” Tạp Tá thở hơi hổn hển, thanh âm khàn đến mức Trường An khó nghe rõ.

Dù rằng chỉ còn một hơi, Tạp Tá vẫn hùng hổ oán hận: “Lũ rùa đen yêu ma quỷ quái này, chờ lão tử khỏi rồi, sớm muộn cũng phải trừng trị chúng…”

Trường An tức giận nhìn hắn một cái, thẳng thắn oán hận theo một câu: “Đám phế vật không hóa thú được là vai không thể gánh, tay không thể vác các ngươi, chờ lão tử trở về, sớm muộn cũng phải trừng trị các ngươi.”

Tạp Tá: “…”

Trường An hơi khom lưng: “Được rồi, lăn lên đây ta cõng ngươi, tự mình ôm cho chắc, ngã xuống là ta không nhặt đâu.”

Tạp Tá chưa bao giờ yếu ớt bất lực ở dưới mái hiên thấp như vậy – thật sự không đi nổi, đành khuất nhục và hổ thẹn trèo lên lưng Trường An, đưa tay ôm vai y. Tạp Tá chỉ cảm thấy lưng Trường An nếu dùng đôi tay như quạt hương bồ của mình thì chỉ hai bàn tay là đủ, chỗ khuỷu tay cảm nhận được phần cuối xương quai xanh của Trường An theo động tác nhẹ nhàng ma sát cổ tay mình, nữ nhân hơi cường tráng cũng còn rắn chắc hơn y.

Song Tạp Tá nằm sấp trên lưng y như vậy, lại suýt nữa lệ nóng tràn mi.

Những năm nay minh tranh ám đấu, còn mấy ai nhớ được giao tình quá mệnh năm đó cùng nhau chạy nạn

Trường An thân là thành chủ, với ai cũng là dáng vẻ lãnh diện vô tình thiết huyết vô tư, không thiếu xung đột với mình, thậm chí khi đám Hắc Ưng mười ba người liên thủ uy bức Hoa Nghi, Trường An không chút do dự đứng bên vương, trước mặt bao nhiêu người chỉ mũi mắng mình.

Hiện giờ Tạp Tá hiểu rõ trong lòng, các huynh đệ đi theo hắn đều chết sạch, hắn không hoàn thành giao phó của vương, làm hỏng việc, bản thân kéo dài hơi tàn đến bây giờ, không chết cũng thành nửa phế nhân, sẽ chỉ gây cản trở, cứu hắn về không mất nửa năm hoặc một năm cũng chẳng khỏi được thương tích toàn thân, trước mắt có ích lợi gì đâu

Song người này một mình xông vào long đàm hổ huyệt, tuy mặt y rất khó coi, trong lòng sợ rằng chỉ nhớ những tháng ngày giúp đỡ nhau cầu sinh xưa kia – chẳng biết đã trở mặt bao nhiêu lần mà vẫn còn tình nghĩa, Tạp Tá thật sự không biết nói gì cho phải.

Trường An thà rằng không chạy cũng muốn giết người huýt sáo kia, thứ nhất do tính tình trừng mắt tất báo, thứ hai là dọc đường tiến vào biết sơn động này lớn cỡ nào, dù đi về phía trước nữa cũng chỉ bị người ta chặn ở cửa mà đánh thôi, y khó tìm đường lui, bởi vậy cái khó ló cái khôn một lần – nhớ tới dòng sông có quái ngư nọ.

Đám y sư hung tợn lẫn những kẻ bên sông, toàn bộ bị Trường An diệt khẩu không lưu tình chút nào, sau đó trong sự run rẩy rõ ràng của Tạp Tá, y chỉ căn dặn một câu “nín thở”, rồi cõng hắn lao đầu xuống dòng nước lạnh băng kia.

Sức nặng khi khiêng trên vai một đại nam nhân tức khắc được nước đỡ bớt không ít, chỉ là hai người hoặc nhiều hoặc ít đều có mùi máu, đám tiểu ngư răng nhọn miệng bén kia như thiêu thân lao theo ánh sáng, lít nhít đổ xô đến.

Tạp Tá hình như đã bị đám tiểu ngư này giày vò đủ, run như cầy sấy, thấy chúng bổ đến quên béng cả trốn, cứ ngây ra như phỗng. Trường An kéo hắn, trở tay bắt được một con cá lao đến nhanh nhất, chuẩn xác bóp miệng nó, sau đó cắn một phát.

Nét đỏ tươi nơi khóe mắt y hệt như thời thiếu niên, phảng phất khi xuống đất, không biết lộ thiên thần nào chìa ngón tay, quệt mạnh một vệt máu trên khóe mắt, qua nhiều năm tháng mà vẫn chẳng hề phai mờ.

Tiểu ngư kia bị Trường An cắn xuyên thân thể, suýt nữa xé ra làm đôi, lập tức chết ngay, bị Trường An vung tay ném vào giữa bầy cá làm sóng gợn lên. Y đưa mắt nhìn Tạp Tá, Tạp Tá chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ nhạt dưới nước trông thấy biểu cảm không rõ, chỉ cảm thấy Trường An phảng phất đang khiêu khích mà nói với hắn – cho đám khiếp nhược các ngươi xem, rốt cuộc là chúng ăn ta hay là ta ăn chúng.

Con cá nhỏ bị ném vào bầy cá nhanh chóng bị đồng loại gặm sạch chỉ còn trơ lại xương, từ từ chìm xuống đáy nước.

Trường An nắm vai Tạp Tá lao nhanh dưới nước, hai người bơi lội đều rất bình thường, may là con sông nhỏ trong sơn động ngoài một đám cá chết người bám đuôi không thôi thì không có sóng gió gì hết.

Người ở dưới nước động tác bị ngăn trở, ngay cả đao của Trường An cũng chậm hơn không ít, song sau khi suýt bị cắn hai nhát, Trường An nhanh chóng hiểu rõ bí quyết hành động dưới nước, thi thể cá trong nước càng lúc càng nhiều, có điều nhanh chóng bị đồng loại tiêu hóa sạch sẽ, một con cũng đừng hòng nổi lên mặt sông.

Hai người chưa bao giờ bơi nhanh đến thế – thần tốc bơi một đoạn như nổi khùng, bỏ rơi bầy cá một quãng ngắn, sau đó mau chóng trồi lên ra sức thở, vừa lặn xuống thì bầy cá đã đuổi đến, chém giết một trận rồi bơi về trước, tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại. Bả vai Trường An cả áo lẫn da xé toạc xuống một miếng thịt, máu ứa ra người, mau chóng hòa vào nước, như thể tan vào trong đó vậy.

Thế mà Tạp Tá lại hoàn hảo y nguyên, thậm chí không có lấy một vết thương.

Tiếng người dần mất hẳn, càng vào sâu trong động thì dòng sông càng chật hẹp, đến đoạn cuối cùng cơ hồ chỉ một người qua được.

Nước sông lạnh băng tột cùng, Tạp Tá cảm thấy trên người mình phảng phất chỉ còn một chút hơi nóng ở ngực, đám quỷ đầy răng nhọn kia lại vẫn đuổi theo không thôi, hắn không biết Trường An đã giết bao nhiêu con, hắn đã không dám nghĩ Trường An phải chăng mềm tay mất rồi.

Đến đoạn đường chật chội hơn, Tạp Tá theo bản năng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Trường An – ở nơi này hành động cũng khó khăn, người đi sau có người cản đằng trước, không chỗ để trốn, phía sau có cá đuổi theo, mà dù có bản lĩnh bằng trời thì cũng chẳng thi triển được, chỉ có thể mặc đám cá quỷ đó cắn xé…

Nhưng hắn còn chưa kịp nhận ra Trường An dưới dòng nước u ám, đã có một bàn tay còn lạnh buốt hơn nước vươn đến nắm vai hắn, nhét hắn vào thông đạo kia.

Giờ này khắc này, Tạp Tá không dám kéo Trường An, hắn sợ cản trở động tác của Trường An, cũng không dám lui ra, sợ làm lỡ thời gian khiến Trường An hai mặt thụ địch, chỉ có thể gồng mình bơi nhanh hơn giữa dòng sông chật hẹp… Hắn thậm chí cắn răng không dám nghẹn ngào ra tiếng, bởi vì trong *g ngực chỉ có một hơi thở, nếu không đủ dùng hoặc là sặc nước để rồi kẹt trong thông đạo chật chội này, thì sẽ ngăn cả Trường An ở bên trong.

Dường như con đường chật chội dưới nước ấy cực sâu và cực dài, lại cực ngắn và cực nhỏ, Tạp Tá đã đánh mất khả năng cảm nhận, trong đầu hắn cuối cùng chỉ còn lại một chuyện – bơi nhanh hơn chút nữa, sắp hết hơi rồi.

Sau đó bỗng có một tiếng vang lớn, một luồng sức mạnh từ đằng sau đẩy tới, dưới chân đột nhiên trống không, Tạp Tá tức khắc ngất đi, theo dòng nước thình lình chảy xiết cùng nhau lao ra đại sơn động liền với tiểu sơn động, kế đó bị dòng thác cuốn xuống.

Chờ Tạp Tá tỉnh lại thì trời đã tối rồi, hắn sững sờ giây lát, thình lình ngồi bật dậy, vội vàng sờ soạng bốn phía, sau đó hắn tìm được Trường An.

Mảnh vải trên cổ tay phải của Trường An đã sớm bung ra, buông thõng bên cạnh, y nằm sấp dưới đất, sau lưng thê thảm không nỡ nhìn, trên đùi thì máu thịt lẫn lộn, Tạp Tá thậm chí nhìn thấy xương mắt cá chân y cơ hồ lòi ra… Hắn không biết Trường An sống hay chết, lại vẫn chỉ thấy y nắm chặt thanh đao kia trong tay.

Nhìn cảnh này, Tạp Tá không khỏi sinh ra bi thương, hắn vốn là một người tính tình loại trung, thế là nơi hoang giao dã lĩnh, Tạp Tá quỳ ở cách Trường An hai bước, bỗng nhiên gào khóc ầm lên.