Chương 77: Chương 76

Vẻ mặt Hoa Nghi không rõ hỉ nộ, cả Sách Lai Mộc ngồi ngay bên cạnh cũng chẳng buồn để ý tới nữa, một miếng bản đồ da trâu rất to phủ kín cả bàn.

Y vốn định kêu Tạp Tá tập kích bất ngờ đối thủ, sau đó tăng viện lập tức đuổi kịp, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, thành thế lôi đình, bất kể đối phương là ai, đều có thể dọa cho vỡ mật.

Song y còn chưa kịp hạ lệnh, Tạp Tá đã chẳng còn tin tức.

Tạp Tá dẫn đi hơn năm mươi người, trong một đêm đã mất liên hệ với vương thành, như thể biến mất khỏi nhân gian vậy.

“Dù là hòn đá ném xuống nước cũng phải nghe tiếng vang.” Hoa Nghi sầm mặt nhìn Sách Lai Mộc, mọi tin tức tập hợp được đều qua tay Sách Lai Mộc phân tích, thần côn này dõng dạc tự xưng là “sứ giả của chư thần”, dĩ vãng cũng miễn cưỡng xem như xứng danh – chí ít trong ấn tượng của Hoa Nghi thì hắn chưa bao giờ sơ suất như vậy, “Ngươi cưới vợ rồi mất luôn cả não à”

Sách Lai Mộc nhìn chằm chằm hai vành mắt đen sì cực to của y, mặt không biểu cảm nói: “Vẫn còn tốt hơn ngài, không chừng ngày nào đó ngài cưới ‘vợ’ rồi thì đầu cũng mất luôn.”

Hoa Nghi đập bàn gầm lên: “Mẹ kiếp ai đùa với ngươi, ngươi phải nói rõ cho ta!”

“Được thôi, nghe ta nói.” Sách Lai Mộc uể oải khoát tay, ngửa đầu ra sau, lau nước bọt bị Hoa Nghi phun lên mặt, “Đầu tiên cho người khẩn cấp truyền tin, tăng viện của chúng ta trước mắt chắc chưa ra khỏi cửa ải cuối cùng, mau chóng bảo họ dừng lại tại chỗ đợi lệnh. Sau đó chúng ta xem lại xem rốt cuộc chỗ nào sơ hở, chờ tìm được rồi mắng ta sau, được không Chúng ta giải quyết vấn đề trước, sau đó ta cho ngài một sự ăn nói, đến lúc đó ngài muốn lấy nước bọt rửa mặt ta cũng được.”

Hoa Nghi bình tĩnh lại, nhìn Sách Lai Mộc trầm mặc giây lát, sau đó nói: “Ngươi buồn nôn quá.”

Sách Lai Mộc không lời đối đáp, đành phải cúi đầu tập trung suy nghĩ.

Cho đến khi thái dương xuống núi, Trường An cũng quay về, cả hai vẫn đang trừng nhau trong lều, chẳng ai nghĩ được vấn đề mấu chốt gì.

Chỉ thấy Hoa Nghi vòng tới vòng lui tại chỗ như một con lừa, tay còn cầm một mảnh vải dài không biết lôi từ đỉnh màn nào trong vương trướng, y đi một vòng, mảnh vải kia liền quấn người Sách Lai Mộc một vòng, khi Trường An vào thì Sách Lai Mộc đã bị quấn thành một đòn bánh trắng bóc, chỉ lộ ra mỗi cái đầu đội mũ, quay đầu nhìn mình với nét mặt quỷ dị.

Trường An: “…”

Hoa Nghi chỉ Sách Lai Mộc làm ác nhân cáo trạng trước: “Hắn lừa ta.”

Trường An nhíu mày.

Bình thường Hoa Nghi ở trong vương trướng phần nào giống người, không thường nổi điên đến mức ấy, hiển nhiên lúc này nếu không phải buồn chán cùng cực thì là xảy ra phiền toái lớn khiến y cũng cảm thấy khó giải quyết.

Quả nhiên, Sách Lai Mộc nhanh chóng nói thẳng với Trường An: “Không thấy Tạp Tá nữa.”

Trường An: “Không thấy nữa”

Sách Lai Mộc quay sang Hoa Nghi quát: “Ngài mau thả ta ra, để ta nói tiếng người!”

Hoa Nghi mặt không biểu cảm ra sức lôi mảnh vải xuống, Sách Lai Mộc hệt một lá cờ trắng như tuyết bị kéo thẳng lên lưng chừng vương trướng…

Hoa Nghi: “Ngươi nói đi.”

Sách Lai Mộc thở dài, giãy giụa giây lát không kết quả, đành nói với tư thế thăng thiên gian nan này: “Ta đã cân nhắc từ đầu đến cuối, vô luận là phân tích với bên địch trong khoảng thời gian này, hay hành động của Tạp Tá đến nay, đều cảm thấy không có vấn đề, cho nên đối phương nếu không phải con giun trong bụng ngài, thì là…”

Hắn ngừng giây lát, cật lực cúi đầu, chiếc mũ lắc lư trên đỉnh đầu hết sức nguy hiểm.

Hoa Nghi ngẩng đầu lên, đối mắt với hắn, ánh mắt hai người lạnh như nhau.

Sách Lai Mộc ngắt từng chữ: “Thì là… có nội gian.”

“Thông tin giữa Tạp Tá và chúng ta chưa bao giờ đứt, dù có mấy lần ngài đều cho rằng hành động của hắn quá mạo hiểm. Hắn là thợ săn lão luyện, rất giỏi ẩn nấp, đến nay vẫn chưa từng sơ suất, cuối cùng hắn truyền tin cho chúng ta, nói đã phát hiện chủ trướng của đối phương.” Sách Lai Mộc dường như đã quên mình bị treo giữa không trung, thao thao bất tuyệt, “Ngày ấy ngài truyền gấp ba mệnh lệnh bảo hắn không được manh động, bảy đại trưởng lão và thành chủ đều bị ngài gọi tới bí nghị hai ngày, đến cuối cùng lại nhận được tin tức của Tạp Tá, ngài xác định hành động, cho đến lúc này tám người không ai được thả ra khỏi vương trướng cả.”

Hoa Nghi chậm rãi tiếp lời: “Kế đó… Ta mời toàn thành tất cả đốc kỵ trở lên vào lều, sau đó mới truyền mệnh lệnh vào chư thành còn lại, bảo họ tức khắc chuẩn bị vào vương thành, chờ mọi người tập hợp hoàn tất, tề tựu trong vương thành, đã là chuyện ba ngày sau, nếu có ai để lộ bí mật, thì hẳn là trước lúc này, bởi vì ta không hề tiết lộ bất cứ chuyện gì Tạp Tá nói với ta cho thành chủ khác, cũng chưa từng nói đặc sứ ta phái đi chính là Tạp Tá, chỉ thông báo cho họ biết có ngoại địch xâm phạm, bảo họ điều người vào vương thành thống nhất điều phối, ý ngươi là, trong thành…”

Sách Lai Mộc thấp giọng ngắt lời: “Không, chuyện này khó nói, trong vương thành tổng cộng ba tướng sáu đại thủ, mười tám đốc kỵ, bình nhật đều thường xuyên gặp Tạp Tá, nhiều ngày qua lại không thấy hắn, tuy không ai nói nhưng chẳng ai ngu ngốc cả, ta chỉ sợ trong lòng bọn họ đều nắm được, ngài nửa đêm kêu dậy như đòi mạng, người có tâm chưa chắc không biết là chuyện gì xảy ra.”

Hoa Nghi nhìn Trường An vẫn trầm mặc ở bên cạnh một cái, cười khổ nói với Sách Lai Mộc: “Sao, ngươi sợ ta ngờ vực lung tung à”

“Ta dám khẳng định chủ trướng mà Tạp Tá nói phát hiện không phải là bẫy – địch nhân của chúng ta giỏi mưu tính sâu xa, đồng thời cẩn thận, nếu đối phương đã sớm biết Tạp Tá âm thầm tra, cố ý đặt bẫy dụ mắc câu, cuối cùng chỉ bắt mấy chục người này, thì thật sự không phù hợp với dã tâm và năng lực của hắn.” Sách Lai Mộc không để ý, nói, “Chủ trướng kia chắc hẳn là thật, thế kẻ tiết lộ bí mật tất nhiên đã nhận được tin tức xác thực vào lúc đó, nếu là người của chúng ta thật, e rằng giờ đây mất tích tuyệt không chỉ mình Tạp Tá… A! Tên khốn Hoa Nghi này!”

Hoa Nghi buông tay thả mảnh vải, Sách Lai Mộc cứ thế với lớp “vỏ” dày lăn tròn dưới đất, Hoa Nghi quấn hắn như con sâu thịt tròn vo, bò dậy cũng không nổi.

Hoa Nghi đứng nói chuyện không đau lưng mà chắp tay đằng sau, nhởn nhơ gật đầu bảo: “Không tồi, đại trưởng lão mưu tính sâu xa, tâm tư cẩn thận.”

Trường An đành phải dựng mã đao bên cạnh rồi tiến lên lôi Sách Lai Mộc đang cố sức loi nhoi ra.

Hoa Nghi vừa ung dung nhìn Trường An vụng về làm thắt nút dây thừng, giày vò Sách Lai Mộc vã hết mồ hôi, vừa ngồi xuống vị trí chính trong vương trướng, nói chậm rì rì: “Nếu là như vậy, trong lòng ta ít nhiều nắm được, Tạp Tá đúng là hơi thô lỗ, nhưng làm việc lại không tồi, hữu dũng là khẳng định, hữu trí cũng coi như miễn cưỡng, địch nhân hao tổn tâm cơ bắt hắn, chung quy sẽ không lập tức giết ngay. Đúng rồi, lát nữa kêu vợ ngươi đi bầu bạn với A Diệp, giúp nàng ta giải sầu một chút. Ngoài ra truyền mệnh lệnh, tối nay bí mật phong thành, kêu mọi người lặng lẽ tra từ hậu viện ba tướng sáu đại thủ, mười tám lộ đốc kỵ cho ta, ta trái lại muốn xem, người có tâm này là ai.”

Trường An gật đầu nói: “Ta biết, ta sẽ đích thân dẫn người đi.”

Sách Lai Mộc chửi ầm lên: “Ngươi biết cái rắm! Tay lão tử sắp bị ngươi thít đứt rồi, dùng đao cắt cho ta! Ngươi bị đần hay là cố ý hại lão tử để tiêu khiển như nam nhân của ngươi thế!”

Sách Lai Mộc ánh mắt âm trầm nhìn y chằm chằm một lúc, bằng tư thế trói gô, bỗng nhiên cũng phá lên cười, chậm rãi nói: “Không sai, trong vương thành, chúng ta có thể đóng cửa đánh chó, nhưng người đối địch phía trước lại nên làm thế nào Tinh nhuệ các thành tất cả đều bị ngài tập trung vào một chỗ, hiện giờ ngài ngăn bọn họ lại, nên làm sao cho phải Chẳng lẽ phải triệu hồi hay sao Dù thế nào cũng phải cho một kế hoạch chứ”

Hoa Nghi ngẩn người.

Liền nghe Sách Lai Mộc tiếp tục: “Tạp Tá không rõ tăm tích, Sơn Khê hiện giờ phái ra ngoài làm thành chủ đại quan, không thể tùy tiện động, Lục Tuyền đã bị ngài phái đi, giờ đây trong tay ngài còn ai đắc dụng”

Hoa Nghi còn chưa kịp mở miệng, Trường An đã nói ngay không suy nghĩ: “Không sao, ta dẫn người đi.”

Sách Lai Mộc vội tiếp lời: “Phải, thành chủ anh minh.”

Hoa Nghi: “… Chờ đã, ai nói cần ngươi đi Ngươi đi rồi vương thành ai lo liệu cho ta Xảy ra chuyện ai phụ trách, tìm người nữa ta phải đi kiếm ai”

Trường An kinh ngạc nói: “Những việc vặt vãnh này ngươi tìm ai mà không được”

Hoa Nghi: “…”

Trong tay y trừ Trường An, những người còn lại kẻ thì thủ quan kẻ thì dẫn binh, quả thật cũng chẳng còn ai đắc dụng, nhất thời lại không đường phản bác.

Sách Lai Mộc cười hì hì bò dậy, chỉnh lại dung nhan nói: “Ôi, thành chủ nên nghĩ lại đi, vương một ngày cũng không thể rời khỏi ngươi đâu, nếu ngươi đi xa, ai bầu bạn y sinh hoạt ăn cơm Y bị ấm ức biết tìm ai kể lể Y cao hứng lại nên tìm ai khoe khoang Thật khiến đám làm thuộc hạ chúng ta không nỡ nhìn mà…”

Trường An nhíu mày nói: “Ta đâu phải cha y.”

Hoa Nghi vội thuận thế nói: “Đúng, Trường An, ngươi hãy nghe ta nói, nếu ngươi rời khỏi vương thành, khi bị bệnh ai trông ngươi uống thuốc Ai sợ ngươi cảm lạnh nửa đêm dậy tém chăn giúp Thường ngày không ai chăm sóc ngươi, đâu có được”

Lần này Trường An nhìn y bằng ánh mắt quỷ dị: “Ta muốn uống sữa cũng tìm ngươi à”

Hoa Nghi: “…”

Trường An đập bàn nói: “Cứ quyết định như vậy đi, giờ ta đi kêu người ban đêm bí mật phong cổng thành, lần lượt kiểm tra.”

Sách Lai Mộc khoanh tay đứng bên, ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn đất, không chịu lộ ra biểu cảm vui sướng khi người ta gặp họa – ngươi áp lực lớn, dùng ta để tiêu khiển, được lắm, ta đưa người của ngươi đi, cho ngươi gối chiếc khó ngủ nhé Đông Hải vương!

Lại nói đêm hôm nay, cổng thành đóng như thường ngày, người trong thành không cảm thấy có gì không ổn, màn đêm buông xuống, vương thành yên tĩnh, dưới tường thành quả thật đèn đuốc sáng trưng, ngay cả con ruồi cũng chẳng bay lọt.

Một nhóm người nhanh chóng lẻn vào trong bóng đêm, một đám thú nhân nam tử hóa thú một nửa dưới chân, dùng đệm thịt đi lại không có lấy một chút thanh âm.

Bọn họ lục soát từng nhà một.

A Thù ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên, một tiếng chuông cực nhỏ vang lên trong phòng ngủ, tức khắc tỉnh táo hẳn, không chút nghĩ ngợi, lập tức chui ngay xuống gầm giường như linh xà.

Sau đó có một tiếng vang, cửa bị đá tung từ bên ngoài, ánh sáng le lói dưới gầm giường cho nàng cảm giác được một đội nhân mã vào phòng, tất cả đều không có tiếng bước chân, họ lục soát hết phòng, nàng nghe thấy có một người nói to: “Thành chủ, nơi này không có ai.”

A Thù len lén thở phào, chỉ nghe tiếng một nam nhân vang lên trong viện, đáp: “Ừm, thế thì đi thôi.”

Mọi người lục tục lui ra ngoài, thậm chí đóng cửa lại cho nàng.

A Thù lắng tai nghe giây lát, mới định bò ra khỏi gầm giường, bỗng nhiên dừng lại – chân họ im lặng không một tiếng động, nhất định là đã hóa thành bán thú, không muốn gây sự chú ý, đã như vậy thì vì sao lại nói chuyện lớn tiếng, đạp cửa rõ mạnh

Ắt là có người nghe thấy tiếng chuông nàng xuyên dây buộc vào kẽ cửa để phòng người ngoài xâm nhập, suýt nữa mắc mưu!

A Thù nín thở, nhẫn nại hồi lâu dưới gầm giường, rốt cuộc sau một chén trà, ngoài cửa sổ lại có bóng người lướt qua, lần này A Thù không nhìn thấy chính xác, chỉ liếc thấy cái bóng thấp thoáng dưới đất, sau đó một tiếng huýt sáo như chim hót vang lên, cảm giác bị nhìn trộm khiến toàn thân không thoải mái biến mất.