Nửa tháng sau, cuối cùng Đông Phương Trì cũng phải đưa ra quyết định cuối cùng.
Cả văn võ bá quan đều hài lòng với quyết định này của hắn.
Đúng.Trước tình yêu và thiên hạ, hắn đã chọn thiên hạ, phản bội lại lời thề với Nhan Y Miên.Nhan Y Miên khi nghe được tin này nàng như muốn phát điên lên, nàng đập phá hết đồ đạc trong tẩm điện nhưng không một ai dám khuyên ngăn.
Cả thiên hạ đều cho rằng nàng muốn độc sủng là vô lý nhưng nếu không có nàng thì Đông Phương Trì sẽ không bao giờ có ngày được ngồi lên vị trí hôm nay.
Hắn đã thề độc trước mặt nàng và phụ thân nàng nhưng cuối cùng vẫn là kết quả này.Hắn dám trái lời thề, nàng sẽ bắt hắn trả giá.
Sau một trận đập phá, nàng không hề rơi lấy một giọt nước mắt.
Ánh mắt nàng chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, trong suốt không một gợn sóng.Nàng thay một bộ váy màu đỏ sẫm.
Trên làn váy có thêu một vườn hoa bỉ ngạn sống động như muốn vươn ra đung đưa theo làn gió.
Nhan Y Miên mở của bước ra, đám nô tì, thái giám đến thở mạnh cũng không dám."Dọn hết chỗ kia đi." Đám nô tì chỉ "vâng" một tiếng rồi nhanh như cơn gió biến mất trước tầm mắt của Nhan Y Miên.
Có trời mới biết vị Hoàng hậu của họ tức giận đáng sợ đến mức nào.Nhan Y Miên lại đi dạo trong hoa viên đầy hoa bỉ ngạn của cô.
Cô không đem theo bất cứ thị vệ hay nô tì nào.
Đúng lúc này, Hắc Lang không một tiếng động xuất hiện bên cạnh."Ải này hắn thua rồi" Y Miên nhẹ giọng như vừa nói cho Hắc Lang nghe như vừa nói cho chính bản thân cô nghe.Hắc Lang chỉ im lặng đứng đó.
Hắn biết chủ nhân hắn đang thất vọng, cũng có thể là đau lòng, tức giận.
Nhưng cô giấu cảm xúc quá sâu khiến người khác không thể nắm bắt được.Hắn đã từng nhìn thấy nụ cười cùng ánh mắt tràn đầy nhu tình của chủ nhân dành cho y kia.
Đó là thứ trước đây hắn chưa từng thấy trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Vậy mà y lại dám phụ chủ nhân hắn. Nhan Y Miên hái lấy một bông bỉ ngạn mân mê một lúc rồi nở một nụ cười nhưng không có một chút độ ấm nào."Tháng sau là lễ nạp phi của Hoàng đế, chúng ta cũng nên chuẩn bị một đại lễ." Nhan Y Miên thản nhiên nói với Hắc Lang một câu.Hắc Lang nghe chủ nhân dặn dò thì "vâng" một tiếng rồi quay người rời đi.
Hắn biết chủ nhân hắn định làm gì.
Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội cô ấy.Mãi đến lúc trời tối nàng mới quay về tẩm điện.
Tẩm điện đã được dọn dẹp sạch sẽ như chưa từng có gì xảy ra.
Nhan Y Miên tắm rửa sạch sẽ mang một chiếc váy ngủ thoải mái nằm dưỡng thần trên nhuyễn tháp, che đi cảm xúc phức tạp trong mắt.Nếu nói nàng không đau lòng, không tức giận là nói dối.
Nàng yêu Đông Phương Trì bằng cả trái tim và linh hồn, nhưng không có nghĩa nàng sẽ tha thứ cho sự phản bội của hắn.
Nếu lúc đó hắn chọn từ hôn thì nàng sẽ cho người đem đầu của tam hoàng tử An Lương thậm chí là đầu của cả hoàng đế An Lương về trước mặt hắn.
Nàng cho hắn thiên hạ này thì cũng có thể bảo vệ thiên hạ này cho hắn.
Nhưng hắn lại chọn quay lưng với nàng.Hắn sai rồi, nàng cũng sai rồi! Tiếng bước chân ngoài tẩm điện kéo lấy suy nghĩ loạn của Nhan Y Miên quay về.
Lúc nàng mở mắt ra thì chỉ còn một mảng tĩnh lặng.
Đông Phương Trì nhìn thẳng vào đôi mắt quen thuộc nhưng bây giờ lại có chút xa cách ấy.
Hắn muốn tìm ra được một suy nghĩ nào đó từ đôi mắt nàng nhưng giống như có một màng sương che giấu đi tất cả.
Hắn không nhìn thấy được bất cứ thứ gì."Miên Miên!" Hắn nhẹ giọng nỉ non gọi Y Miên. Nhan Y Miên không nói một lời, tiến tới, hai tay giữ lấy khuôn mặt của Đông Phương Trì nhìn ngắm rồi kiễng chân lên hôn hắn.
Một nụ hôn mạnh bạo hơn bao giờ hết khiến Đông Phương Trì hoàn toàn trống rỗng.
Hắn chỉ biết đáp lại cô theo bản năng.
Hai người cứ như vậy lần này rồi đến lần khác. Xong việc, Nhan Y Miên đứng dậy thay y phục khiến Đông Phương Trì hốt hoảng kéo tay cô lại.
Nhan Y Miên không chút lưu tình giật khỏi tay hắn"Cả đời này đừng mong ta sẽ tha thứ cho ngươi, ngày mai ta sẽ dọn qua Phượng Tâm cung ở.
Ta và ngươi từ nay cũng không cần thiết phải gặp nhau nữa." Nói rồi Nhan Y Miên đi thẳng ra khỏi tẩm điện để lại một mình Đông Phương Trì trên long sàng lạnh lẽo chỉ còn vương lại chút hơi ấm của cô.
Hắn biết mình sai với cô nhưng hắn không thể bỏ mặc thiên hạ này, hắn biết có lẽ hắn đã mất cô nhưng vẫn tự an ủi rằng nàng ấy chỉ nhất thời giận dỗi thôi. Nhan Y Miên một mình đi trong rừng bỉ ngạn.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô buông thả bản thân mình, một lần duy nhất và cuối cùng.
Trong đêm tối bóng cô dần mất hút và không ai biết đêm hôm đó hoàng hậu bọn họ đã đi đâu..