Chương 11: Vườn hoa bỉ ngạn

Trong Long Tâm cung, Đông Phương Triều nửa nằm nửa ngồi uống rượu. Trên khuôn mặt hắn lộ rõ mệt mỏi.

Hắn nhớ lại ánh mắt của Nhan Y Miên lúc ở Thanh Loan cung. Ánh mắt không còn sự ôn nhu dành riêng cho hắn. Thay vào đó chỉ có lạnh như băng. Tim hắn bất giác co thắt lại khiến hắn chau mày.

Có trời mới biết hôm đó hắn chỉ định đến hỏi thăm Mã Thuần một tiếng rồi rời đi. Chính hắn cũng không biết là do hắn uống quá nhiều hay sao mà cuối cùng lại thành cùng Mã Thuần ở một chỗ.

Giờ thì hay rồi. Nàng ta lại chỉ sau một đêm mà mang long thai. Nếu cái thai ấy là một công chúa thì mọi chuyện xem như gió thoảng. Nhưng nếu là một hoàng tử thì với tâm tư của An Lương quốc, chỉ sợ lại phải một đợt sóng gió nữa.

"Thái y nói bao lâu nữa thì biết được cái thai của Diệp phi là trai hay gái?" Hắn hỏi Tề công công bên cạnh.

Tề công công giật mình nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại

"Bẩm hoàng thượng, thái y nói 3 tháng nữa."

Hắn "ừ" một tiếng rồi tiếp tục uống rượu.

Phượng Tâm cung,

Nhan Y Miên từ Thanh Loan cung trở về thì ăn uống đơn giản rồi lăn ra ngủ. Dạo này nàng thật sự buồn ngủ rất nhiều. Nàng thầm nghĩ chắc chắn là do cái thai này tác quái.

Bên ngoài tẩm cung của Nhan Y Miên là Hắc Lang. Từ lúc Nhan Y Miên mang thai, hầu như Hắc Lang chưa từng rời khỏi cô.

Cô có một sự tin tưởng đặc biệt dành cho hắn, và cũng chỉ có hắn mới có khả năng bảo vệ cô. Có Hắc Lang ở bên, cô thật sự yên tâm hơn nhiều.

Ngoài cánh cửa Phượng Tâm cung, Hắc Lang một thân hắc y như hòa vào đêm đen đứng yên ở đó không một tiếng động.

Hắn cứ như vậy đứng đó bảo vệ giấc ngủ cho nàng. Ánh mắt một vẻ kiên định không rời. Dù trời có sập, hắn vẫn mãi đứng đó bảo vệ nàng.

Sáng sớm mai, Nhan Y Miên bị tiếng gọi của Liễu Bích ngoài cửa đánh thức.

"Nương nương. Người mau dậy đi, có chuyện lớn rồi." Giọng Liễu Bích gấp gáp.

Vì bị Hắc Lang chặn ngoài cửa nên nàng ta chỉ có thể đứng ngoài cửa kêu gào.

Nhan Y Miên nằm trên giường nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu

"Có chuyện gì. Nói nhanh." Cô cũng không cho Liễu Bích vào phòng, giọng nói pha lẫn chút bực bội.

Liễu Bích lúc này mới ngưng gào.

"Bẩm nương nương, Diệp phi nương nương muốn phá vườn hoa bỉ ngạn của người." Liễu Bích nói vào chuyện chính.

Nhan Y Miên trong phòng nghe thấy thì trợn tròn mắt. Diệp phi kia bị động dây thần kinh nào hay sao mà dám động đến cả vườn bỉ ngạn của cô. Có phải hôm qua cô đã quá hiền lành không.

"Em cho người bảo vệ kĩ vườn hoa cho ta, một bông cũng không được mất. Ta sẽ ra đó ngay." Nhan Y Miên lạnh giọng sai bảo.

Liễu Bích không dám chậm trễ chạy đi.

Nhan Y Miên chậm rãi rửa mặt rồi thay y phục mới cùng Hắc Lang đi tới hoa viên.

Hoa viên vô cùng ồn ào, hai nhóm người chia làm hai phe đứng đối diện với khí thế giương cung bạt kiếm.

Nhan Y Miên bước đến, khuôn mặt lạnh tanh mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Diệp phi sáng sớm đã đến chỗ bổn cung hỏi thăm không biết là có việc gì." Giọng nói cất lên, đám hạ nhân lập tức im lặng hành lễ.

Diệp phi nhún người hành lễ đúng mực

"Hoàng hậu nương nương vạn an."

"Miễn lễ." Nhan Y Miên hào phòng phất tay.

Cô bước thêm vài bước tiến tới gần Diệp phi, hơi nghiêng người về phía nàng ta

"Không biết vườn bỉ ngạn của bổn cung có chỗ nào đắc tội Diệp phi mà Diệp phi lại đòi cắt bỏ nó." Ánh mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Mã Thuần

Diệp phi bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Trong lòng nàng ta thầm nghĩ

"Chỉ là một hoàng hậu thất sủng thì có thể làm gì nàng chứ."

"Thần thiếp muốn tới thỉnh an Hoàng hậu, nhưng trên đường đi lại thấy vườn bỉ ngạn này. Thần Thiếp nghe nói bỉ ngạn mang tới ý nghĩa không may mắn, đen đủi. Thần thiếp lại đang mang long thai, chỉ sợ vì vườn hoa này mà xảy ra chuyện thì hoàng thượng sẽ trách phạt mất." Nàng ta ưỡn ngực nói với vẻ đương nhiên. Đáy mắt đầy vẻ kiêu ngạo.

Nhan Y Miên đứng đó lạnh lùng nhìn Diệp phi diễn kịch. Trong cung có ai mà không biết cô đặc biệt quan tâm đến vườn hoa bỉ ngạn này chứ.

Hôm nay nàng ta vậy mà lại dám lấy long thai đến đây thị uy với cô, đòi cắt bỏ vườn hoa mà cô yêu thích.

Nhan Y Miên không nói lời nào, cô rút chủy thủ bên hông thẳng tay cắt một bông hoa bỉ ngạn đang nở rộ vô cùng đẹp mắt.

"Nếu kẻ ngoài bản cung dám cắt xuống một bông hoa trong hoa viên thì sẽ như bông hoa này. Đầu lìa khỏi thân. Đến lúc đó đừng trách bản cung không nói trước."

Nhan Y Miên vừa nói vừa cài bông hoa đó lên đầu Diệp phi.

Diệp phi như bị ấn nút tạm dừng, khuôn mặt xanh mét đầy sợ hãi. Nàng ta có thể cảm nhận được nếu chỉ cần nàng ta nói thêm một câu thì vị Hoàng hậu này sẽ lập tức gϊếŧ nàng ta.

Nhan Y Miên xoay người rời đi, trước khi đi chỉ để lại một câu:

"Muốn sống yên ổn thì đừng chọc vào bổn cung, cô chưa đủ sức để chọc vào ta đâu."