Chương 65: Chương 69

Trời lạnh dần, Già La Diêu ngồi trong phòng nhìn lá rụng bên ngoài, Mộng nhi ngồi cạnh y chơi đùa, y do dự cúi đầu nói với nữ nhi tử vài câu, khuôn mắt cười rộ lên của tiểu hài tử giống như búp bê trong tranh tết.

Hảo một bức tranh phụ tử hai người hòa thuận.

Nếu như lúc này không bị giam lỏng, tâm tình của Già La Diêu sẽ cực kì vui vẻ.

Bạch Thanh Đồng sinh vào tiết thu, thật đáng tiếc là năm nay lại không có cách nào để chúc mừng hắn ngay được. Mười chín tuổi lại thêm một tuổi nữa.

Già Là Diêu lặng lẽ chải mái tóc bạc, than thở mình lại già thêm một tuổi.

“Phụ thân, cha đi đâu rồi? Mộng nhi rất nhớ cha.”

Đứa nhỏ trí nhớ chưa tốt, một thời gian không gặp liền sẽ quên mất, thế nhưng đã qua hai tháng rồi Mộng nhi lại thường xuyên hỏi Già La Diêu câu hỏi đó, có thể thấy được tình phụ mẫu có huyết thống ràng buộc thế nào.

Già La Diêu quay lưng bế đứa nhỏ lên chân mình. Đứa nhỏ đã nặng lên không ít, xương cốt cũng đã cứng cáp hơn nhiều.

Y xoa đầu đứa nhỏ, giúp nó chỉnh lại tóc mai: “Cha đã đến một nơi rất xa, qua vài ngày liền trở về ngay.”

Mộng nhi nằm trong lòng phụ thân bĩu môi nói: “Cha không có ở đây thì không có ai bồi Mộng nhi chơi, không có ai kể chuyện cho Mộng nhi.”

“Phụ thân liền kể chuyện cho Mộng nhi được không?”

“Không được không được! Chuyện phụ thân không hay, ta không muốn nghe.”

Mộng nhi bịt hai tai.

Gia La Diêu dỗ vài câu thấy Mộng nhi vẫn còn tức giận liền mất kiên nhẫn: “Đừng làm loạn, còn không nghe lời phụ thân liền đánh.”

Mộng nhi từ trước đến nay chưa từng bị phụ thân mắng bao giờ liền ngây người ra, nước mắt đã chực trào, liền òa ra khóc.

Đứa nhỏ khóc là chuyện Già La Diêu chưa từng nghĩ tới, khiến y thực bất ngờ không biết phải làm sao. Y liền vội vàng an ủi, thế nhưng Mộng nhi không nghe, vẫn khóc toáng lên: “Phụ thân đánh ta, phụ thân là người xấu! Ta muốn cha cơ… Ô ô ô ta muốn cha…”

Già La Diêu vừa tức giận vừa lo lắng, trong lòng phiền muộn bất an, thậm chí muốn giơ tay tét vào mông nữ nhi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Đem nữ nhi bế đặt xuống đất, não nề nói: “Khóc đi, khóc đi, phụ thân mặc kệ ngươi.”

Mộng nhi hai chân mềm nhũn, đặt mông nhỏ ngồi dưới đất khóc lớn.

Già La Vũ tiến vào bị một màn trước mặt dọa cho sửng sốt, vội chạy đến đem Mộng nhi ôm vào lòng.

“Mộng nhi xảy ra chuyện gì? Ai khi dễ ngươi? Nói cho hoàng đế ca ca, hoàng đế ca ca giúp ngươi giáo huấn hắn.”

Mộng nhi không ngừng thút thít, đáng thương đưa mắt sưng sưng nhìn về phía Già La Diêu.

Trong lòng Già La Diêu lo lắng: “Ôm nó đi đi.”

Già La Vũ đem Mộng nhi ôm đến gian ngoài dỗ một hồi, giao bé cho hạ nhân rồi quay trở về, “Hoàng thúc, người là xảy ra chuyện gì? Mộng nhi còn nhỏ, người đừng tức giận với nó.”

Già La Diêu cũng không để ý đến hắn, lạnh lùng đẩy xe lăn hướng vào bên giường, nghĩ muốn nghỉ ngơi chốc lát.

“Hoàng thúc cẩn thận, trẫm gọi người tới hầu hạ người.” Già La Vũ lên tiếng muốn giúp hắn.

Già La Diêu đẩy tay hắn ra: “Không cần, Ta tự mình có thể làm được.”

Già La Vũ nhíu mày: “Hoàng thúc, người hiện tại thân mình không khỏe, vạn nhất có chuyện thì phải làm sao?”

Già La Diêu liếc hắn một cái rồi thản nhiên nói: “Ta quen có Tử Hà hầu hạ, không muốn người khác. Tử Hà thương thế hẳn là đã tốt, người gọi hắn tới hầu hạ.”

Già La Vũ không nói gì.

Già La Diêu thở dài: “Ngươi cũng lớn rồi, tự có chính kiến, hoàng thúc ta đây đương nhiên có là gì. Ngay cả hạ nhân cũng không muốn cho ta dùng.”

“Hoàng thúc nói gì vậy. Bao kẻ nô tài trong biệt viện này hầu hạ người không được sao.”

“Ta nói không quen dùng người khác.” Già La Diêu đập đập bạc thảm dưới gối, ngữ điệu lạnh lùng thản nhiên lại toát ra một cỗ khí thế khiến người khác không thể cự tuyệt.

Già La Vũ chần chừ một chút, nói: “Được. Trẫm đã biết.”

Hắn trộm nhìn về phía bụng Già La Diêu, còn chưa đến ba tháng nhưng bên hông đã không còn tinh tế như trước, lớn hơn một vòng rồi. Chưa bao giờ gặp qua người mang thai, mặc dù lập gia thất gần ba năm, hậu cung cũng có nhiều nữ nhân, nhưng vẫn chưa ai hoài thai. Bởi vậy, đối với việc Già La Diêu càng thêm tò mò. Chính là cứ nghĩ đến cha đứa nhỏ, hắn liền một trận buồn bực.

Tiếu Đồng bị hắn đưa vào hoàng cung đã hơn hai tháng, vậy mà gia khỏa kia không lúc nào không mưu toan chạy trốn. Cũng không nghĩ tới lá gan hắn thật lớn, cư nhiên muốn từ trong hoàng cung xa hoa tối nghiêm ngặt của Đại Tề quốc mà chạy đi, thật là suy nghĩ kì lạ. Đáng giận nhất chính là bị bắt lại mà vẫn không hề hối cải, còn có ý muốn đào thoát nhiều lần. Nghĩ đến đây lại thấy hoang đường buồn cười, tột cùng vẫn không tìm được đủ lí do xử phạt tội đào thoát của hắn.

Cái gì? Ngắm trăng? Trời một mảnh mây đen vần vũ, ngay cả sao cũng không thấy mà ngươi đòi thưởng trăng cái rắm! Cái gì? Tối nên mới đi nhầm đường? Có thể sao? Tức chết trẫm! Cái gì? Tìm không thấy nhà xí? Con bà nó hoang đường, đường đường hoàng cung đại nội Đại Tề quốc mà không có nổi một cái nhà xí sao? Cái gì? Chính là bởi không biết có hay không cho nên mới muốn đi nhìn xem, đây là tinh thần ham học hỏi? Cút ngay cho trẫm!

Cái gì? Đi ngự trù phòng mà lạc đường? Ngự trù phòng phía tây ngươi đi phía bắc làm trò gì? Cái gì?Nambắc không phân biệt được? Vậy ngươi hai tháng nay đến ngõ ngách trong hoàng cung đều mò đến thành thục, chớ không phải gặp quỷ chứ?

Già La Vũ nhớ đến Tiếu Đồng làm thị đồng đã hơn hai tháng, chính là hai tháng thống khoái lại thống khổ nhất cuộc đời của hắn. Nhìn thấy Tiếu Đồng ăn, biết biểu tình tuy là rất đau, nhưng lại thường xuyên bị hắn chọc đến giận không nhẹ, lại thống khổ, thật sự là mâu thuẫn.

Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể lấy cớ giáo huấn Tiếu Đồng một chút, nhưng nhớ tới hoàng thúc, liền không thể không lưu lại vài phần tình cảm. Huống chi trong hoàng cung lạnh như băng kia, chỉ có mình Tiếu Đồng không sợ hắn, thậm chí còn đối hắn không một chút tôn kính. Nhưng Già La Vũ lại rất hưởng thụ loại cảm giác ngang hàng này, cảm thấy được mình cùng người khác không sai biệt.

Nhớ tới Tiếu Đồng, bất tri bất giác hắn có chút thất thần.

Già La Diêu âm thầm quan sát thần sắc hắn, trong lòng một trận run sợ. Có lẽ thật là thúc cháu liền tâm, y lại đoán được dễ dàng trong lòng hoàng đế giờ phút này nghĩ là ai.

Già La Diêu mặc dù bị giam lỏng trong biệt viện này, nhưng thủ đoạn thông thiên, không qua vài ngày liền liên lạc được với bên ngoài. Khi y biết Tiếu Đồng bị Già La Vũ mang tiến cung, trong lòng vừa vội vừa lo.

Y thực không biết Già La Vũ có mục đích gì. Hoàng cung quy củ nghiêm ngặt, cấp bậc rõ ràng, lấy tính cách của Tiểu Đông, làm không tốt tính mạng liền nguy.

Y ho nhẹ một tiếng, nói: “Bệ hạ, thần ở trong này đã nhiều ngày, không biết khi nào có thể hồi phủ?”

Già La Vũ phục hồi tình thần: “Hoàng thúc ở trong này không thoải mái sao?”

Già La Diêu thản nhiên nói: “Chung quy cũng không thể lâu dài được.”

Già La Vũ cười cười: “Hoàng thúc yên tâm, việc hoàng thúc hồi kinh không mấy người biết, người cứ an tâm ở trong này, sinh hạ hài tử xong lại bàn tiếp.”

Già La Diêu yên lăng một lát, nói: “Ngày ấy thực sự hoàng thuợng không nhìn thấy được mặt của tên thích khách sao?”

Già La Vũ biến sắc: “Trẫm vẫn đang điều tra.”

Già La Diêu hừ một tiếng: “Chỉ sợ lại giống như hai năm trước vô sự mà chết đi.”

“Hoàng thúc không tin trẫm?”

Già La Diêu nhìn hắn một cái, không nghĩ lập tức trở mặt, liền thản nhiên nói: “Bệ hạ đừng đa tâm, thần mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

Già La Vũ thấy y đưa lưng thoải mái nằm xuống, thực một bộ dáng muốn tiến khách. Không khỏi có chút tay chân luống cuống. “Hoàng thúc…”

Hắn đáng thương ngân một tiếng, nhưng không thấy nửa điểm đáp lại, đành ỉu xìu cụp đuôi rời đi.

Hắn thực không có tức giận, chỉ là muốn tìm hoàng thúc làm nũng một chút, từ sau sự việc trước, phát hiện khoảng cách giữa hai người ngày càng xa cách, trong lòng không khỏi một trận mất mát.

Đều do tên Bạch Thanh Đồng kia. Nếu không phải hắn đoạt đi hoàng thúc, hoàng thúc hiện tại nhất định vẫn đối ta tốt nhất!

Già La Vũ nghiến răng nghiến lợi nghĩ trở về tiếp tục phải gây phiền toái cho Tiếu Đồng.

Tiếu Đồng nhìn trước mặt là một giá đầy sách, á khẩu…

Thị nhân đi cùng nói: “A Đồng, bệ hạ mệnh ngươi trong ba ngày đem toàn bộ sách này sửa sang một lượt. Danh sách các bộ đều ở trong này, ngươi xem một chút.”

Tiếu Đồng nhìn cái danh sách dày chừng một thước kia mà khóc không ra nước mắt.

“Cho một người phụ ta có được không?”

Thị đồng kia nghe vậy nhìn hắn: “Bệ hạ phân phó không được có người khác hỗ trợ. Nơi này sở hữu hơn ba vạn năm nghìn đầu sách. A Đồng… tự lo cho tốt thân ngươi đi.”

Nói xong liền đóng cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Tiếu Đồng trong khố thư.

Tiếu Đồng cực kỳ buồn bực, nhưng cả người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đành phải chấp nhận mở sách ra, đứng lên đối chiếu một loạt sách cần phải sắp xếp ở trên. Kỳ quái chính là chữ trên sách hắn lại có thể nhận biết được, bớt rất nhiều khí lực.

Khố thư này ở trong hoàng cung là một thư quán nhỏ, chính là năm gần đây hoàng gia con cháu nối dõi không nhiều, không mấy người sử dụng, nên dần cũng trở nên hỗn độn hoang vu.

Tiếu Đồng một người một sách cứ thế quần quật bất giác đã qua đi một ngày. Bên ngoài đưa tới trù phẩm, hắn cũng chỉ ăn qua loa. Buổi tối ngay trong khố thư, một đêm ngủ tại ngoài các. Ngày hôm sau lại tiếp tục công việc, nhưng do nhìn chằm chằm vào mấy trang sách một thời gian dài, khó tránh khỏi choáng váng đầu hoa mắt, vô tình làm rớt vài quyển sách xuống đất.

Tiếu Đồng ngồi xổm trên mặt đất tìm tìm, bỗng nhiên thân hình cứng đờ, hai mắt gắt gao nhìn một trang sách được mở ra, sắc mặt trắng bệch, đầu bỗng ong ong.

Trên trang sách kia rõ ràng là dấu bút tích, là một loại văn tự.

Văn tự kia bất quá rất đơn giản, rất là quen thuộc với Tiếu Đồng, rõ ràng là tiếng anh, “RX” chính là viết tắt của nơi đặt chân.

Tiếu Đồng nhặt quyển sách lên, lật từng trang xem thử. Đây là một quyển sách được lưu truyền, về các thần thoại và truyền thuyết thời xưa. Có các dòng thời gian, Tiếu Đồng thấy thỉnh thoảng còn có tiếng anh pha trộn. Chẳng hạn như “thú vị”, “truyền thuyết về lũ lụt dường như đã xuất hiện ở thế giới này”, “Phục Hy nguyên lai là song nhân”… từ từ… chữ trên sách tuy rằng hỗn độn ố vàng, nhưng hắn lại nhận ra rõ RX chữ tiếng anh viết tắt. Tiếu Đồng lật lại quyển sách, ngơ ngác sửng sốt một lát, bỗng cho mình một cái tát.

Ngu ngốc! Ta thật ngu ngốc!

Đây là thư khố của hoàng cung, cư nhiên sẽ có sách của hoàng tộc. Tiểu Duệ nếu có thể nắm được binh thư hoàng tộc, nhất định sẽ liên hệ với các điểm thủy binh.

Nghĩ đến đây, Tiếu Đồng lập tức đứng lên hướng giá sách tìm kiếm.

Hắn quay tới quay lui suốt một ngày đêm, có lẽ thật sự là được tiểu Duệ minh minh bên trong phù hộ, đúng lúc hắn kiệt sức lật tung một chồng sách, một quyển đơn độc chớp mắt rơi xuống.

Lúc này hai mắt Tiếu Đồng đã mỏi lắm, tiêu cự mơ hồ. Thấy quyển sách cũ kia rơi xuống ngay trước mắt mình, hắn trì độn nhặt lên. Tùy ý lật từng trang, đột nhiên cả người chấn động. Hắn không thể kiềm chế cơn run rẩy, bởi vì hắn biết, cuối cùng hắn cũng tìm được cái mình cần.

Đó là một quyển sách, quyển nhật ký được viết bằng tiếng anh.

.