Chương 54: Chương 58

Trở lại cửa hàng An Gia, Tiếu Đồng cảm thấy được hai tay của mình vẫn còn đang run nhè nhẹ. Đầu ngón tay tựa hồ vẫn còn vương vấn nước mắt ấm áp rồi lại bi thương của người nọ.

Y tại sao lại khóc?

Tiếu Đồng không rõ mình lúc ấy vì sao lại đi qua, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của y. Hình như có một âm thanh vô cớ vang lên kêu gọi hắn, làm cho hắn như tẩu hỏa nhập ma mà tới gần người kia, thậm chí muốn đem người kia ôm chằm vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho y, an ủi y.

Tiếu Đồng bị chính ý niệm trong đầu mình làm cho hoảng sợ. Đến nỗi hắn không nhớ rõ mình như thế nào đem Mộng nhi giao cho y, như thế nào dưới sự hướng dẫn của bà vú tìm được Cao quản gia, để thanh toán tiền đem về nhà.

Hắn thất hồn lạc phách ngẩn người một đêm, cuối cùng xác định mình chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.

Hắn sao có thể đối với một người nam nhân mới lần đầu gặp mặt nảy sinh tình cảm phức tạp như vậy? Hắn chính là bị nước mắt khó hiểu hiểu của nam nhân kia mê hoặc.

Hơn nữa hắn rõ ràng biết, bất luận kiếp trước hay là kiếp này, đáy lòng của hắn đều có một người cấm kỵ. Một người yêu thương nhưng lại vĩnh viễn không thể tiếp cận. Ca ca của hắn ––– Tiếu Duệ.

“Hô…”

Tiếu Đồng phun ra một làn khói thật dài, nhìn màu trắng sương khói ở trên khoảng không chậm rãi lay động.

Đây chính là thuốc lá, là khi hắn ở trong thành đi chợ quay trở về nhìn thấy. Nhớ tới khi đó hắn đi cùng An đại ca vào thành, lần đầu tiên thấy thuốc lá ở cửa hàng xếp thành các loại để bán, hai tròng mắt đều mở to để nhìn.

Tại sao? Tại sao thời đại này cư nhiên sẽ có các loại đồ này?

Mà Lý phu tử của học đường trấn trên đặt trên cái mũi là một đôi kính lão viễn thị, còn trong Trần phủ sạch sẽ sang quý có cửa sổ làm bằng thủy tinh, thậm chí đại tẩu trong khuê phòng còn có một cái gương nhỏ bé mà tinh xảo để trang điểm, đều làm cho hắn cảm giác được một chút vết tích tương tự với mình.

Đó cũng là nguyên nhân mà hắn thủy chung ôm hy vọng có phải Tiếu Duệ cũng đã chuyển thế ở nơi này hay không.

Khoảng cách hắn đi La phủ đã qua ba ngày. Ba ngày nay hắn luôn nhớ tới Mộng nhi nho nhỏ đáng yêu nhu thuận kia, cũng luôn nhớ tới vị La lão gia cổ quái khó hiểu kia.

Có lẽ hắn nhận ra được chính mình trước kia…

Tiếu Đồng cũng không phải ngốc tử. Khả năng rõ ràng như thế hắn sẽ không không thể tính được. Nhưng mà nếu như thế, vì sao vị La lão gia kia lại không nói? Nếu không nói, như vậy chẳng phải chính mình đoán sai, hay chính là đối phương không muốn nói cho hắn biết.

Dù sao đối với hắn đều không sao cả. Hắn hiện tại sống tự do tự tại, tuy rằng nhớ không nổi chuyện trước kia, nhưng hắn vẫn còn trí nhớ của kiếp trước. Linh hồn của hắn có một phần trở về, sống lại.

Đối với thế giới vừa quen thuộc lại xa lạ này, Tiếu Đồng không biết là có cái gì mà không thể tiếp thu. Hắn chính là một người lạc quan có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh như vậy.

Tiếu Đồng nặng nề mà phun ra một làn khói cuối cùng, thoải mái thở dài một tiếng, không hề suy nghĩ.

Ai ngờ ngày hôm sau, Trác Lăng Phong lại mang theo bà vú ôm Mộng nhi đến An Gia cửa hàng.

Tiếu Đồng há to mồm, nghe Trác Lăng Phong nói cái gì tiểu cô nương nho nhỏ rất muốn hắn, muốn hắn cùng nàng chơi đùa.

Tiếu Đồng cười khổ nhìn thiết chùy trong tay mình. Làm ơn, hắn đang làm nghề rèn a? Đây là địa phương nguy hiểm sao có thể cho tiểu hài tử đến chơi?

An đại ca thấy là Trác Lăng Phong đến đây, liền biết kia là nữ nhi của La lão gia, lập tức nhiệt tình tiếp đón mọi người vào trong ngồi.

An đại tẩu cũng mang thai đi ra, nhìn thấy Mộng nhi liền thích vô cùng, không biết nên đưa ra lễ gặp mặt nào mới tốt.

Mộng nhi thấy Tiếu Đồng liền vô cùng vui vẻ, tự mình giẫm lên đất lắc lư đi tới, ôm chân của Tiếu Đồng ngọt ngào kêu: “Thúc thúc, ôm –––”

Tiếu Đồng ôm lấy nàng ngạc nhiên nói: “Không phải khi đó còn gọi ta là ca ca sao? Sao bây giờ Mộng nhi lại gọi ta là thúc thúc?”

Trác Lăng Phong cười nói: “Ta và ngươi ngang hàng luận giao, mà Mộng nhi lại gọi ta là thúc, vậy sao có thể gọi ngươi là ca ca?”

Tiếu Đồng cười cười, không lưu tâm. Muốn gọi thúc thúc thì liền gọi thúc thúc đi không sao cả. Dù sao tính số tuổi hắn ở kiếp trước cộng với kiếp, cũng đủ làm trưởng bối.

Ngày hôm đó Mộng nhi thấy hắn liền không chịu rời đi. Ngay cả An đại tẩu muốn ôm nàng cũng không chịu, chỉ dựa vào trong lòng ngực của Tiếu Đồng, không có việc gì liền quấn lấy hắn nguyên một buổi chiều.

Bà vú ở bên nói: “Tiểu thư của chúng ta từ nhỏ thân thể đã không tốt, cơ thể yếu nhiều bệnh, tính tình nhạy cảm, thật đúng là cho tới bây giờ không yêu mến một người như thế đâu.”

Tiếu Đồng sửng sốt: “Mộng nhi thân thể không tốt?”

Trác Lăng Phong đáp: “Đúng vậy a. Mẫu thân nàng thân thể không tốt, hàng năm đều phải uống thuốc, đến nỗi khi sinh ra Mộng nhi cũng bẩm sinh mang bệnh. Ngươi xem nàng so với những đứa nhỏ bình thường một tuổi nhỏ yếu hơn nhiều, sắc mặt cũng không tốt.”

Tiếu Đồng lúc này mới phát hiện Mộng nhi quả nhiên so với những đứa nhỏ trên trấn cùng tuổi thì gầy yếu hơn, đi đường cũng không vững chắc, tóc thưa thớt màu vàng, vừa nhìn thấy chính là trưởng thành không tốt.

La gia có tiền có thế như thế, còn không thể đem ái nữ chăm sóc tốt, có thể thấy được đứa nhỏ này bệnh không thể trị. Tiếu Đồng tưởng tượng như thế, cực kỳ đau lòng, vội vàng truy vấn: “Vậy thì làm thế nào? Có thể có cách gì chữa khỏi?”

Trác Lăng Phong nói:”Không cần quá lo lắng. Tiểu thư chỉ là cơ thể có chút yếu, chỉ cần chậm rãi cẩn thận điều dưỡng, khi lớn hơn vài tuổi thì liền cùng người bình thường giống nhau.”

Tiếu Đồng lúc này mới yên tâm.

Mộng nhi hưng trí bừng bừng ăn bánh bột mì do An đại tẩu đem tới, lại chơi đùa một lát, liền ở trong lòng ngực của Tiếu Đồng ngủ say. Trác Lăng Phong cùng bà vú mang theo nàng cáo từ, Tiếu Đồng còn có chút lưu luyến.

Ngày hôm đó nửa đêm hắn đang ngủ say, bỗng nhiên bị người dồn dập lay tỉnh.

“A đồng, A đồng mau tỉnh lại, đại tẩu ngươi sắp sinh!”

Tiếu Đồng giật mình xoay người ngồi dậy, gặp an đại ca sắc mặt nghiêm chỉnh tái nhợt đầu đầy mồ hôi nhìn hắn.

“Ta đi tìm bà mụ!”

Tiếu Đồng không nói hai lời, liền chạy về phía nhà bà mụ duy nhất ở trên trấn. Ai ngờ hắn thật vất vả đập cửa, mới biết bà mụ trước khi mặt trời lên cao đã lên núi hái rau dại, không cẩn thận ngã hãy chân, lúc này đau đến đi không được, như thế nào đỡ đẻ cho người ta đây?

Tiếu Đồng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lại vội vàng tới Hồi Xuân Đường tìm đại phu. Ai ngờ lại khéo như thế, đại phu ban ngày mới vừa bị một hộ ở trấn kế bên thỉnh đi trị bệnh, lúc này không có ở nhà.

Tiếu Đồng nhất thời trợn tròn mắt. Quay lại An Gia cửa hàng, gặp đèn đuốc sáng trưng, mẹ của Tiểu Du ở cách vách đã qua giúp đỡ, trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu đau của An đại tẩu.

An đại ca thấy hắn trở về một mình, hỏi lại tình huống, không khỏi ngã ngồi trên ghế, hoảng sợ đến mức chân tay luống cuống.

Mẹ của Tiểu Du đẩy cửa đi ra, vội la lên: “Bà mụ có tới không? An đại tẩu đã đau đến không được rồi.”

Tiếu Đồng cùng An đại ca hai mặt nhìn nhau.

Mẹ của Tiểu Du vừa nghe không có bà mụ cùng đại phu, hoảng sợ nói: “Ai nha, thế này phải làm sao? Một mình ta ứng phó không được. An đại tẩu hình như thai vị còn không ngay ngắn…”

Tiếu Đồng cùng An đại ca vừa nghe mặt liền không còn chút máu.

“A ––– đau quá –––”

Trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai của An đại tẩu.

“Làm sao? A Đồng giờ phải làm sao?” An đại ca gấp đến độ đi vòng quanh, thật là sắp muốn điên.

Tiếu Đồng bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Trác Lăng Phong! Ta đi tìm Trác Lăng Phong!” Nói xong đột nhiên liền xông ra ngoài.

Hắn một đường chạy gấp đến La gia, khuya khoắt điên cuồng đập vào cửa chính. Qua một lúc lâu mới có người khoác quần áo đến mở cửa.

Tiếu Đồng vội la lên: “Tôi tìm Trác đại phu! Phiền ngài giúp ta đi thỉnh Trác Lăng Phong.”

Người nọ mơ mơ màng màng mất hứng nói: “Ngươi là ai a? Đã nửa đêm còn tìm ai! Đi đi đi, đừng nổi điên ở đây.”

Người nọ ngăn hắn không cho vào, Tiếu Đồng nóng vội, cùng hắn đẩy qua đẩy lại. Nhưng mặc kệ hắn giải thích thuyết minh, người nọ vẫn kiên trì không cho hắn đi vào.

Già La Diêu từ khi sinh Mộng nhi, thân mình vẫn không sao tốt lên được, nhớ lúc trước sinh bị thương quá nặng, lại không có hảo hảo tĩnh dưỡng, sau khi sinh ba ngày liền vội chạy tới kinh thành. Trên đường xóc nảy lại gặp thời tiết cuối thu, làm cho người lúc ấy vừa mới sinh xong để lại bệnh căn không thể trị tận gốc được.

Đêm này y ngủ thật sự ít, bởi vì nghe xong hồi báo, biết Mộng nhi buổi chiều ở chỗ Tiếu Đồng chơi rất vui vẻ, còn Tiếu Đồng cũng phi thường nàng. Già La Diêu trong lòng vừa cao hứng vừa khổ sở, vô cùng phức tạp, cho nên trằn trọc hồi lâu, lại có chút mất ngủ. Nửa đêm thật vất vả mới ngủ được, lại bị âm thanh từ ngoại viện làm cho tỉnh giấc.

Tổ trạch của Trần gia có lớn rộng và khí thế đến thế nào, cũng chẳng qua là tòa nhà của phú thân ở nông thôn, như thế nào có thể cùng nhà cao cửa rộng của vương phủ so sánh với?

Nội viện cùng ngoại viện cách xa nhau không xa, Già La Diêu vốn ngủ chưa sâu liền tỉnh, do nội lực thâm hậu, lại thêm Tiếu Đồng la to sớm làm bừng tỉnh một số người, thế là Già La Diêu xoay người ngồi dậy, phủ thêm y phục để cho Tử Hà đẩy y đi ra ngoài.

Đợi y thấy hộ viện trong viện này lại vây quanh Tiếu Đồng động thủ, không khỏi tức giận đến sắc mặt xanh mét, quát: “Đều dừng tay!”

Tiếu Đồng thân thủ không tồi, vẫn chưa chịu thiệt, nhưng là đã trúng mấy quyền, trên mặt có mấy vết bầm.

Già La Diêu nhìn mấy vết bầm trên mặt hắn, tức giận đến hai tay khẽ run, tầm mắt lạnh lùng đảo qua vài tên hộ viện, quát: “Ai cho các ngươi đánh hắn?”

Những hộ vệ này cùng đại bộ phận tôi tớ cấp thấp trong nhà, đều là y mướn ở địa phương này, dù sao y không thể đưa tất cả người trong Vương phủ đến. Y tùy thân chỉ mang đến vài tên ám vệ, chỉ đang âm thầm bảo hộ an toàn của y, không ra ngoài sáng.

Hộ vệ này lần đầu tiên gặp lão gia nổi giận, không khỏi đều vô cùng hoảng sợ, không biết nên như thế nào trả lời. Vị trông cửa kia che đau nhức trên lưng, đem việc Tiếu Đồng xông vào đại môn thêm mắm thêm muối nói.

Nguyên lai hắn kiên trì không cho Tiếu Đồng vào cửa, Tiếu Đồng quýnh lên mới đẩy hắn một phen, ai ngờ lại đem người đánh ngã ra xa thật mạnh.

Phải biết rằng Tiếu Đồng này đã hơn một năm nay mỗi ngày đều giúp An đại hán làm nghề rèn, lại đi trên núi săn thú, khí lực rất lớn, lần này chẳng phân biệt được nặng nhẹ, lập tức chọc giận vị trông cửa kia. La to mà gọi hộ viện tới, chặn Tiếu Đồng muốn đánh hắn. Lúc này mới dẫn đến việc này.

Tiếu Đồng vốn thấy Cao quản gia phụ giúp La lão gia đi ra, trong lòng như gặp được cứu tinh, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt La lão gia không tốt, vị trông cửa kia còn nói rất ngoa, không khỏi vội vàng xen mồm nói: “La lão gia, ta lỡ tay làm bị thương gia nhân của ngài, là ta không phải. Chính là đại tẩu của ta khó sanh, hiện tại tìm không thấy bà mụ cùng đại phu, xin hãy để Trác tiên sinh ra tay cứu nàng a.”

Già La Diêu vừa nghe, vội hỏi: “Đại tẩu ngươi muốn sinh? Khó sanh?”

“Đúng vậy. Xin hãy để Trác đại phu cứu mạng a.”

Già La Diêu không có hỏi rõ, lập tức nói: “Lập tức kêu Trác Lăng Phong theo hắn đi An Gia cửa hàng.”

Có Già La Diêu lên tiếng, Tiếu Đồng thuận lợi mà vội vàng dẫn Trác Lăng Phong trở lại An Gia cửa hàng. Hắn lại không biết sau khi hắn đi, Già La Diêu ngắn ngủn nói mấy câu, liền đem số phận nửa đời của tên trông cửa cùng bọn hộ viện tham gia đánh hắn nhẹ nhàng quyết định.

An đại tẩu vốn thân mình đã không tốt, cố tình thai vị lại không ngay ngắn, cái đầu đứa nhỏ còn lớn, lại là mới sinh lần đầu, vô cùng không thuận lợi. Nếu không có gặp được Trác Lăng Phong, khẳng định nguy hiểm.

Tiếu Đồng cùng An đại ca chân tay luống cuống sắc mặt tái nhợt thay nhau ở trong đại sảnh đi tới đi lui, còn vài lần suýt nữa đụng vào nhau. Mỗi khi nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai, thì An đại ca liền cả người run rẩy một chút, Tiếu Đồng cũng kinh sợ tay run lên.

Nhưng nghĩ đến cùng không phải lão bà của hắn sinh đứa nhỏ, cho nên chậm rãi trấn định xuống, giằng co một đêm, hắn cũng mệt mỏi, liền đặt mông ngồi vào ghế.

Bên cạnh có người giúp hắn rót chén trà, nhẹ nhàng nói: “Không cần khẩn trương, có Trác Lăng Phong ở đây, đại tẩu ngươi nhất định mẫu tử bình an.”

“Ân.”

Tiếu Đồng không yên lòng tiếp nhận trà, một hơi uống cạn, còn cảm thấy khát nước. Người nọ như biết tâm tư của hắn, lại thay hắn rót thêm một ly. Hắn lần thứ hai uống cạn, tùy tay buông cái chén ngẩn người.

Sau một lúc lâu, người bên cạnh lại nói: “Ngươi trên mặt bị thương, ta giúp ngươi bôi thuốc.”

“Cám ơn.”

Bên trong lại truyền đến tiếng kêu đau của An đại tẩu, Tiếu Đồng sợ tới mức trái tim run lên, vội vàng xoay người đối với người nọ, muốn mượn bôi thuốc dời đi lực chú ý.

Ai ngờ thấy rõ khuôn mặt người nọ, Tiếu Đồng cả kinh thiếu chút nữa đem nước trà vừa uống đều phun ra, thất thanh kêu lên: “Sao lại là ngươi?”