Chương 51: Chương 55

“Vương gia, nên uống thuốc.”

Già La Diêu nằm nghiêng trên giường, nhìn bé đang ôm ở bên cạnh. Vẻ mặt y có chút nghiêm nghị, nhưng sâu trong mắt lại toát ra nồng đậm trìu mến với đứa nhỏ.

“Ân.” Già La Diêu tiếp nhận chén thuốc, một ngụm uống hết, rồi đưa chén trả về.

Vừa mới sinh xong, vết thương nơi hạ thân nghiêm trọng, nằm khó khăn, chỉ có thể nằm nghiêng. Hơn nữa vì là ám song sinh tử, sản đạo liền hậu huyệt nên sau khi sinh chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng.

Cũng may y là nhiếp chính vương đương triều, lần này ra kinh mang theo không ít đại bổ vật trân quý hiếm có, lại thêm nội lực thâm hậu, vì vậy sau hai ngày đã khôi phục được khí lực, tinh thần cũng chuyển biến tốt hơn nhiều.

Tử Hà bất an không yên nhìn vương gia, nhớ tới rạng sáng hôm qua, hắn cùng Cao Hổ nói chuyện khi vương gia sinh sản, không biết lúc mới tỉnh lại sau hôn mê Vương gia có nghe thấy gì không?

Ngày đó Già La Diêu sinh xong mất sức, hạ thận lại chảy máu không ngừng. Chỉ kịp liếc mắt nhìn đứa bé một cái, liền chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại cũng đã là sáng hôm sau, ngủ suốt một ngày một đêm.

Y cho Tử Hà ôm bé đến, đặt bên người, vừa ngắm cũng đã đến giữa trưa. Đứa nhỏ này cũng ngoan, có thể lúc sáng ăn no, mãi vẫn chưa tỉnh, mân cái miệng nhỏ nhắn ngủ thật ngon.

Già La Diêu kéo cái chăn bé bé che kín quấn chặt nàng, bỗng gọi Tử Hà, thấp giọng nói: “Cho Cao Hổ tiến vào”

Tử Hà biến sắc, phát run nói: “Dạ.”

Vương gia quả nhiên đã biết…

Cao Hổ chậm rãi đi vào nội thất, giữa phòng ngủ tỏa ra huân hương an thần nhàn nhạt, sớm không còn sợ hãi cùng huyết tinh của ngày sinh sản nữa, nhưng Cao Hổ không biết tại vì sao, vẫn cảm thấy thấm ướt mồ hôi lạnh.

“Vương gia.”

Hắn quỳ xuống trước tháp.

Già La Diêu thản nhiên nói: “Nói.”

Cao Hổ run lên một chút, đắn đo một lát, thấp giọng nói: “Sáu ngày trước, ban đêm Hạ quốc tiến đánh bất ngờ, Vương tướng quân dẫn quân chống cự, nhưng trên sông Sa Lan dấy lên lửa lớn.Thì ra Hạ quốc trước trận đánh đã bất ngờ dùng gỗ nổi, cầu tàu được bôi dầu mỡ thật dày. Gỗ nổi trên mặt sông, đốt bùng lên, nhất thời hòa tan tầng băng. Quân ta không phòng bị… tổn thất nghiêm trọng.”

“Tiếp tục!”

Cùng lúc đó người Hạ quốc không biết như thế nào đào mở mật đạo nơi vùng mỏ phía tây, dẫn một đội quân từ mật đạo chuyển ra, theo sau tập kích thành Tây Lương. Vương tướng quân bị tiền hậu giáp công, ra sức phản kháng, cuối cùng chết trận… Sa trường.” Cao Hổ dừng một chút, cắn răng nói: “Bạch Thanh Đồng cũng mất tích giữa sông Sa Lan. Trước mắt sinh tử chưa rõ, Tử Mặc ở lại ven bờ tìm kiếm.”

Già La Diêu khép mắt lại, tay ôm bé không khỏi tăng chút lực. Bé bị y làm cho tỉnh, nhất thời khóc lớn lên.

Già La Diêu ngơ ngác nhìn bé khóc, không có phản ứng gì.

Cao Hổ bất an thấp thỏm quỳ trước giường, thấy tiểu quận chúa khóc nửa ngày, Vương gia lại bỏ mặc, chính hắn cũng có chút đau lòng. Một lúc, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nói:”Vương gia, tiểu quận chúa.…. . “

Già La Diêu âu yếm sờ sờ mặt bé, cúi đầu thở dài, thanh âm nhỏ lại rõ: “Vì sao là nữ nhi…”

Tử Hà bế bé xuống. Già La Diêu mệt mỏi nằm trên giường, hai mắt không có tiêu cự dán mắt nơi nào đó ngẩn người.

Cao Hổ vẫn cúi đầu đứng một bên, không có mệnh lệnh Vương gia, hắn vẫn không nhúc nhích, giống như một cái cọc gỗ.

Qua thật lâu sau, Già La Diêu cuối cùng ra tiếng: “Ngươi phái người đi Tây Lương tìm kiếm nơi Bạch Thanh Đồng rơi xuống. Sống gặp người, chết… muốn thấy xác!”

“Vâng!”

Già La Diêu khép mắt, mệt mỏi không chịu nổi nói: “Để Tử Hà chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức về kinh.”

Cao Hổ kêu lên sợ hãi: “Vương gia!”

Hắn hiểu biết sơ sài, cũng hiểu được người mới sinh xong không nên hoạt động, tránh gió, còn phải kiêng nhiều thứ. Chính là Vương gia mới sinh xong một ngày đã vội lên đường về kinh, trời lại rét lạnh.

Hắn vội vàng muốn nói cái gì, Già La Diêu lại không cho hắn nhiều lời, thản nhiên nói: “Bổn vương mệt mỏi, ngươi đi xuống đi.”

Cao Hổ không kịp nói gì mở lớn miệng, đành lui ra ngoài.

Già La Diêu không để ý mọi người khuyên can, ngày hôm sau khởi hành chạy về kinh thành.

Y không thể không làm như thế. Vương Sùng Miễn lần này thua trận bỏ mình, kinh thành tất nhiên sẽ có chuyển biến lớn. Vương gia tuy vẫn luôn hạ thấp, nhưng hoàng đế đã tự mình chấp chính, không thể tránh khỏi việc muốn trấn áp Vương gia, lần này thời cơ chín muồi.

Vương Sùng Miễn là cậu ruột Già La Diêu, hoàng đế sẽ đối Vương gia ra tay, tình thế Già La Diêu không thể để ý cũng không thể bỏ mặc, cho nên y phải nhanh chóng chạy về kinh thành, trước khi tin tức đến tai hoàng đế phải có hành động phản ứng. Huống chi việc y ra kinh lại là bí mật.

Nếu lúc này y không xuất đầu, chắc chắn dẫn đến hoài nghi.

Bởi vậy Già La Diêu không thể không buông tha cho suy nghĩ muốn đi Tây Lương tìm kiếm Bạch Thanh Đồng, đè xuống lo lắng trong lòng, kéo thân mình sau sinh sản chưa lành hướng về kinh.

“Oa oa…”

Già La Diêu nghe bé khóc, nhíu nhíu mày, mở mắt kêu: “Tử Hà. đến hỏi bà vú, đứa nhỏ sao vẫn khóc?”

“Phải”

Tử Hà nhảy xuống xe ngựa, triển khai kinh công nhảy lên xe ngựa phía sau. Một lúc lâu trở về nói: “Bà vú nói tiểu quận chúa hoàn toàn mạnh khỏe. Có thể do đường đi xóc nảy, ngủ không ngon giấc, mới khóc ầm ĩ không ngừng.”

Già La Diêu thở dài, nói: “Ôm đứa nhỏ lại đây đi.”

Xe ngựa chở y tuy rằng bên ngoài bình thường, nhưng bên trong trải qua đặc biệt gia công, vô cùng vững vàng thoải mái. Y không nghĩ trở lại kinh thành sớm như vậy, mọi người sợ ảnh hưởng y nghỉ ngơi nên bé vẫn ở cùng bà vú ở xe phía sau. Xe kia là ở Phần Châu vội vàng mua dù sao so ra cũng không bằng.

Tử Hà ôm lấy bé, Già La Diêu cẩn thận nhận ôm vào lòng ngực, nửa nằm trên nhuyễn tháp trong xe, vì không có kinh nghiệm ôm bé, bé tới trong lòng y vẫn khó chịu ầm ĩ.

Già La Diêu nhíu mày, kiên nhẫn dỗ dỗ, không thấy nàng có ý ngừng, không khỏi thoáng phiền nói: “Đừng khóc!”

Tử Hà biết sau khi vương gia biết tin ở Tây Lương tâm tình vẫn không tốt, nhưng tiểu quận chúa mới sinh không lâu, làm sao nghe hiểu lời y, vội hỏi: “Vương gia, vẫn là để ta đi.”

Già La Diêu không chần chờ, lập tức đem bé đưa cho hắn, rồi quay mặt đi không nhìn.

Tử Hà tay chân thuần thục, không bao lâu đã đem tiểu quận chúa dỗ ngủ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé, không khỏi cảm thán bé tuy là quận chúa, nhưng mới sinh đã phải bôn ba ngàn dặm, thật đáng thương.

“Vương gia… Ngài không thích tiểu quận chúa?”

Mấy ngày nay hắn gặp Già La Diêu đối bé không nóng không lạnh, nhịn không được mở miệng hỏi.

Già La Diêu như bị chạm trúng tâm sự, giương mắt liếc hắn một cái. Chẳng qua Tử Hà dù sao cũng là tâm phúc của y, hầu hạ y hơn mười năm, tình nghĩa là chủ cũng là bạn, nên vẫn trả lời: “Không có.”

Tử Hà nhỏ giọng nói: “Là ngài… ngại tiểu quận chúa là nữ nhi?”

Già La Diêu lặng yên không nói.

“Vương gia, tiểu quận chúa dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của ngài a. Cũng là… con hắn.”

Già La Diêu trong lòng đau xót, sắc mặt có chút tái nhợt, thở dài: “Ta biết. Ngươi không cần phải nói, chỉ là lòng ta có chút phiền… Ai, đặt đứa nhỏ lại bên người ta ngủ đi, ngươi ôm nàng cũng thực vất vả.”

Thấy Vương gia thả lỏng, Tử Hà nhanh chóng đặt bé cạnh người y.

Già La Diêu ôm bé sát lại bên người, vẻ mặt vẫn là vô hạn trìu mến.

Tử Hà nhân cơ hội nói: “Vương gia, còn mấy ngày nữa là đến kinh thành. Ngài muốn đặt cho tiểu quận chúa cái tên hay không?”

Già La Diêu sửng sốt, nói: “Chưa đầy tháng, không vội.”

“Vương gia, ai cũng bảo đứa nhỏ có nhũ danh thì dễ nuôi. Tiểu quận chúa thân phận tôn quý, tự nhiên không sợ yêu tà xâm lấn, nhưng mà nữ nhi kiều quý, có nhũ danh trước thì tốt hơn.” Tử Hà trong lòng hiểu được, Vương gia không nghĩ đặt tên cho bé, đại khái vì muốn đem quyền lợi này giữ cho Bạch Thanh Đồng.

Nhưng là đã hơn nửa tháng, Tây Lương thành bên kia vẫn không có tin tức, ai biết Bạch Thanh Đồng có hay không… còn sống. Vương gia dù ôm một tia hi vọng, cũng không thể để tiểu quận chúa không tên nuôi lớn a.

Già La Diêu trầm ngâm một lát, nói: “Vậy trước gọi là Mộng nhi đi.”

Y nhớ tới khi sinh y mơ Bạch Thanh Đồng rơi xuống nước, có lẽ là linh cảm. Còn có lúc hôn mê đi đến địa phương kia, khung cảnh vẫn rõ ràng trước mắt.

Mộng kia y nhớ rõ ràng, ý niệm trong đầu vận chuyển, đơn giản gọi bé Mộng Nhi đi. Chờ Đồng trở về, đặt lại tên cho nàng lần nữa.

Đồng… hắn có thể trở về không?

Trái tim Già La Diêu đau xót, như bị đâm một đao.

Y không dám nghĩ nữa, vội cúi đầu nhìn nữ nhi, hơn nửa tháng khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút chút thay đổi, tròn tròn mềm mềm, vài phần bóng dáng Bạch Thanh Đồng.

Già La Diêu chạm lên mặt mày của bé, trong lòng âm thầm nói: Mộng Nhi Mộng Nhi chỉ mong lớn lên giống cha ngươi nhiều chút…

Già La Diêu trộm trở lại kinh thành, lúc này trong thành thời tiết đã thay đổi.

Hoàng đế mới đại hôn, hoàng hậu tân phong đúng là cháu gái Vương Sùng Miễn – Vương Uyển Nhi. Chắc nể mặt tân hậu, Già La Vũ vẫn chưa khó xử Vương gia, chỉ thuyên chuyển con cả Vương Sùng Miễn – Vương Tự Chi lập tức đi Tây Lương, thay cha lập công chuộc tội. Nhưng ít nhiều các phương diện của Vương gia cũng bị áp chế, công chức liên quan đều bị giáng chức a giáng chức, thuyên chuyển a thuyên chuyển.

Già La Diêu hiểu rõ tình huống, an tâm không ít, đối với việc một ít thế lực của mình bị chèn ép ngược lại không quá để ý.

Bỏ phí hơn hai tháng, đem thế lực khắp nơi chuẩn bị thỏa đáng, lập tức viết tấu chương trình lên Hoàng Thượng, nói thương thế nơi chân chuyển biến xấu, thân thể không tốt, nghĩ muốn rời kinh trở về Diêu Tây.

Tấu chương này một khi đã trình lên, lập tức đưa tới phản ứng bất đồng ở khắp nơi. Già La Diêu không để ý. Y hiểu được tình hình kinh thành ổn định, tạm thời không nơi cần đến y, hơn nữa hoàng đế đã có thể tự mình chấp chính, rời đi là lựa chọn tốt nhất, cũng là biện pháp tốt nhất bảo hộ thuộc hạ thân cận, nên rời đi không chút do dự.

Huống chi… Bạch Thanh Đồng mãi vẫn không có tin, y có thể nào an tâm ở lại kinh thành? Nhiều năm qua, luôn phải đề cao cảnh giác mọi chuyện đã làm y mệt mỏi lắm rồi, lúc này y chỉ hi vọng một mai có thể lần thứ hai đoàn tụ với Bạch Thanh Đồng.

Xoảng! –––

Tiểu hoàng đế Già La Vũ ném vỡ gốm bạc trăm năm trân quý trong cung. Giận dữ, đập phá một trận.

Hoàng thúc đi rồi! Hoàng thúc cư nhiên không để ý mình đau khổ giữ lại, vẫn dứt khoát kiên quyết bước đi. Hơn nữa nhóm mấy lão cựu thần đáng hận còn khuyên hắn để y đi, không để hoàng thúc ở lại kinh thành.

Đáng giận! Thật thật đáng giận!

Già La Vũ ngậm miệng trong lòng phỉ nhổ.

Nếu không nể mặt hoàng thúc, hắn như thế nào có thể cưới Vương Uyển Nhi? Hắn như thế nào có thể hạ thủ lưu tình với Vương gia? Hắn như thế nào… phong con riêng Bạch Thanh Đồng làm quận chúa của hoàng thúc?

Diêu Tây quận chúa kia tuy mới mấy tháng, nhưng mặt mày mũi miệng, rõ ràng bóng dáng Bạch Thanh Đồng, khinh hắn không nhìn thấy ư?

Hoang thúc chỉ thích nam nhân, tự nhiên sẽ không có con, Diêu Tây quận chúa kia chắc chắn là tư sinh của Bạch Thanh Đồng cùng nữ tử hoang dã nào đó, hoàng thúc vậy mà còn thương yêu như con ruột, nhận làm con của mình, thật sự là, thật sự là…

Kỳ thực Già La Vũ có chút bức bối, nói không nên lời rốt cuộc mình tức giận cái gì. Bạch Thanh Đồng ở bên ngoài cùng nữ sinh khác sinh em bé, lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng, bởi vì người này không bao giờ có thể dây dưa hoàng thúc nữa. Nhưng cố tình hắn một chút cũng không vui vẻ.

Thiếu niên kia kiêu ngạo thanh quý, bộc trực tuấn lãng giống ánh mặt trời, vậy mà có thể làm ra việc thất đức như thế, quả thực làm hắn cực kỳ thất vọng.

Chẳng qua Bạch Thanh Đồng còn đang mất tích, mười thì đến tám chín phần là… Hy sinh. Già La Vũ muốn mắng nữa cũng không nổi.

Mặc kệ nói gì, với người đã chết, vẫn là để chút đạo đức đi.

Già La Vũ an ủi mình, dần dần tỉnh táo.

“Bệ hạ, ngài có khỏe không?”

Già La Vũ phục hồi tinh thần, thấy không biết từ bao giờ, hoàng hậu Vương Uyển Nhi đã đứng bên người mình.

“Trẫm không có việc gì. Hoàng hậu không bị trẫm dọa chứ? Ha hả…”

Mười sáu tuổi, Già La Vũ đã hiểu che dấu tình cảm trước mặt người ngoài như thế nào.

“Bệ hạ, nô tì nghe nói lúc lòng người bực bội, là lúc thích hợp trút ra, đối thể xác và tinh thần đều có lợi. Bệ hạ tuy rằng thân thể muôn vàn trân quý, nhưng cũng phải có lúc phiền não. Dân chúng bình thường khi bực bội còn muốn mắng chửi, huống chi là bệ hạ? Nô tì xem ra, chỉ cần có thể làm thân thể và tinh thần bệ hạ thoải mái, những thứ này cũng không tính cái gì.”

Già La Vũ nghe xong mừng rỡ, đánh giá lại hoàng hậu.

Vương Uyển Nhi cũng mới tròn mười lăm tuổi, còn chưa bị thâm cung ô nhiễm, hơn nữa đa số võ tướng Vương gia với việc giáo dục nữ nhi tự nhiên cũng thoải mái chút, cho nên Vương Uyển Nhi không giống các tần phi dịu ngoan máy móc, chỉ biết mạnh miệng quy củ đạo lý.

Hơn nữa Vương Uyển Nhi dung mạo xinh đẹp nho nhã, mặt mũi có vài phần tương tự Già La Diêu, đây cũng là lý do Già La Vũ chọn nàng làm hoàng hậu.

“Hoàng hậu thật sự hiền lương thục đức.” Già La Vũ cầm tay Vương Uyển Nhi cười nói.

Vương Uyển Nhi đỏ mặt, cúi đầu. Ở góc độ này, chiếc cằm duyên dáng càng thêm phần giống Già La Diêu.

Già La Vũ động lòng, nói với cung thị nội giám: “Trẫm hôm nay ngủ tại Phượng Nghi Cung” nói xong nắm tay tân hậu, khẩn cấp đi về phía tẩm điện hoàng hậu.