Chương 46: Chương 50

Giữa những cơn gió mát của đêm đầu thu, Bạch Thanh Đồng đi vào hậu viện của điện Trường Thanh Trì.

Trường Thanh Trì này nếu nói là phòng tắm, không bằng gọi là một tòa điện. Bên trong ngoài bể tắm rộng đến khoa trương, còn có một gian phòng để thay đồ, phòng nghỉ và cả phòng ngủ. Mà nước tắm ở Trường Thanh Trì là được dẫn về từ ôn tuyền nơi hậu sơn cùng thanh tuyền, ôn độ của nước có thể tùy ý mà điều chỉnh.

Trường Thanh Trì này có lịch sử lâu đời, từ đời Khai quốc hoàng đế Thái tổ đã có. Sau đến Tề Uy Đế đem nơi này cải tạo, lại ở bên ngoài kiến lập một tòa biệt viện, trải qua mấy niên đại, hiện tại tất cả thuộc về Già La Diêu. Cho nên biệt viện này bên ngoài nhìn rất bình thường, bên trong lại xa hoa vô cùng.

Bạch Thanh Đồng vào bên trong phòng tắm, đi qua trùng trùng điệp điệp màn trướng, thấy Già La Diêu mặc một kiện áo tắm màu trắng, đang ngâm mình trong chỗ nước nông gần thành bể, nhàn nhã vui thích nhắm mắt. Hai tượng điêu khắc được làm bằng ngọc thạch thượng đẳng há rộng miệng, phân biệt chảy ra ôn thủy nhiệt của ôn tuyền cùng thanh thủy lãnh của thanh tuyền.

Tuy Già La Diêu tàn tật, nhưng cũng không đến mức mọi chuyện đều phải để người hầu hạ. Y bản tính kiêu ngạo, cho dù trước mặt hạ nhân cũng không thể chịu được tôn nghiêm bị mạo phạm một chút nào. Cho nên những việc như vệ sinh, tắm rửa đều dựa vào quải trượng đặc biệt mà tự làm. Chẳng hạn như khi đi vệ sinh chỉ cần đem nẹp sắt mang vào, liền có thể đứng thẳng, cái bồn cũng được đặc chế cho y, lúc đẩy bánh xe chuyển động cũng thuận tiện.

Nhưng sau khi y có thai thân thể ngày càng nặng, hơn nữa sau khi gặp chuyện động thai, lại càng không dám tùy tiện cậy mạnh. Hiện tại cho dù có mang nẹp chân, y cũng đứng không vững, vì bụng lớn, nên khống chế không tốt, chỉ cần không cẩn thẩn một chút thì chính là ngã về phía trước hoặc ngửa ra đằng sau, cái nào cũng thập phần nguy hiểm.

Thế nên hiện tại Già La Diêu không thể không dựa vào người khác, như vệ sinh, tắm rửa đều phải có người hầu hạ. Cũng may Tử Hà thông minh, lại là tâm phúc của Già La Diêu, hiểu ý, Già La Diêu cũng không kiêng kị. Nhưng những khi có Bạch Thanh Đồng, những việc này đều là hắn làm, vì đối với hắn đây là việc tương đối riêng tư, cho dù là Tử Hà cũng không thể nhờ làm hộ.

Hơn nữa khi nghiêm túc chăm sóc Già La Diêu, có thể mang lại cho hắn một tia thỏa mãn cùng ý thức trách nhiệm, vì Già La Diêu quá mức cường đại, chỉ những lúc này, Bạch Thanh Đồng mới cảm thấy y không thể ly khai mình, cần mình.

Bạch Thanh Đồng thấy y ở trong bể tắm nhàn nhã ngâm mình, nghĩ đến hai người mới chỉ bên nhau nửa tháng, bản thân đã phải tới chiến trường lần nữa, mà lại không biết tiểu hoàng đế kia tính toán gì, trong lòng uất ức không yên. Lại nhìn bụng Già La Diêu dưới nước, thấy lo lắng sốt ruột.

Hắn hít sâu hai hơi dài, bình tĩnh lại, nhanh chóng thay đơn y để ngâm mình, nhẹ nhàng đi xuống bể, hướng phía Già La Diêu bơi tới.

Già La Diêu đã sớm biết hắn vào, lúc này mở mắt ra cười với hắn, tóc đen buông xõa trên vai, phiêu phiêu trong nước, ẩm ướt dính tại áo tắm trên người, thật có phong thái của một bức tranh thủy mặc.

Bạch Thanh Đồng tới gần, mỉm cười nói: “Ngâm có thoải mái không? Có muốn bơi vài vòng?”

Kể ra vì Già La Diêu hạ thân tê liệt, Vương ngự y sợ y vận động không đủ, vắt óc suy nghĩ cho y vài loại vận động. Già La Diêu nội lực thâm hậu, thật không phải sợ khi sinh khí lực y không đủ, mà là lo lắng đến lúc y sinh, sản đạo hoàn toàn mở ra, nhưng khung xương lại không mở đủ, hài tử không dễ dàng đi ra. Vì vậy, Vương Ngự y không dám cho Vương gia nhiều dược bổ thai, cũng không dám cho y ăn nhiều ngủ nhiều, sợ dưỡng thai nhi lớn, sinh sẽ càng thêm khó.

Cũng may Già La Diêu ăn cũng không nhiều lên, thai nhi tựa hồ cũng không quá lớn, bụng nhìn qua tròn tròn (kawai

~), nhưng vẫn khá bình thường, thậm chí so với những người mang thai khác còn nhỏ hơn. Nhưng dù vậy đối với thắt lưng cùng hai chân Già La Diêu, áp lực vẫn thật lớn. Vương ngự y liền nghĩ một biện pháp, cho y một bộ động tác vận động trong nước, để y mỗi ngày đúng giờ đến Trường Thanh Trì ngâm mình một lát trong ôn tuyền, men theo thành bể bơi vài vòng.

Bạch Thanh Đồng tự nhiên lo lắng Già La Diêu một mình ở trong bể ngẩn người, cho nên mỗi ngày đến bồi y. Hôm nay đưa y vào bể, bỗng nhớ đã quên một vật, cho nên chạy ra lấy, cầm vật đó rồi vội vàng quay lại.

Già La Diêu thấy hắn xuống bể, nói: “Mới đi có một lát, ta một vòng cũng chưa bơi đâu.”

“Ta lo lắng một mình ngươi ở trong bể. Đến đến, hiện tại ta cùng ngươi làm.”

Bộ động tác này Vương ngự y nghĩ ra cũng khá đơn giản. Hai chân Già La Diêu cũng không phải một chút cảm giác cùng khí lực đều không có, ở trong nước quả thật rất có khởi sắc.

Bạch Thanh Đồng bồi y bơi trong bể vài vòng, liền đỡ Già La Diêu chậm rãi dừng lại bên thành bể, ngồi xuống một bậc thang, nói: “Được rồi. Nghỉ ngơi một lát.”

Bạch Thanh Đồng hỏi: “Tại sao bơi càng ngày càng chậm?”

Già La Diêu trừng hắn một cái, im lặng.

Bạch Thanh Đồng tỉnh ngộ vì đứa nhỏ càng ngày càng lớn, y hành động càng ngày càng phải cố sức.

“Sau khi ta đi ngươi cũng không nên lười biếng, mỗi ngày nhất định phải tới nơi này luyện tập. Đến lúc đó để Tử Hà bồi người, cẩn thận đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Già La Diêu cười cười: “Đã biết. Bể này nước cạn, chìm không được ta.”

Bạch thanh đồng lại nói: “Trời ngày càng lạnh. Nước trong bể cũng phải cho nóng hơn. Sau này cho thêm chút ôn tuyền, bớt cho thanh tuyền.”

“Ta thấy nhiệt độ này vừa phải, ôn hòa, không quá nóng. Quá nóng ta sẽ sợ.”

“Đó là bởi hiện tại nhiệt độ cơ thể ngươi rất cao. Không được, muốn hay không tăng nhiệt độ, không phải do ngươi. Vạn nhất cảm lạnh thì sao!”

Già La Diêu đã thành thói quen gần đây ngữ khí của hắn có chút gia trưởng, ôn hòa cười nói: “Được rồi, đã biết.”

Bạch thanh đồng vẫn cảm thấy lo lắng, lại dài dòng căn dặn một tràng dài.

Già La Diêu cuối cùng chịu không nổi, cắt ngang lời hắn: “Đều đã biết. Ta cũng không phải tiểu hài tử, ngươi sao lại nói nhiều như vậy.”

Bạch Thanh Đồng nghe vậy, cũng thấy mình thật có chút giống lão nhân, xụ mặt nói: “Ta không phải là do lo lắng cho ngươi sao.”

Già La Diêu sờ sờ cằm, nhìn hắn có chút đăm chiêu nói: “Mọi người nói song nhân cùng nữ nhân mang thai tính tình sẽ trở nên nóng nảy dễ giận, sao ta lại cảm thấy bản thân vẫn tốt, chỉ có ngươi lại có vài phần như vậy?”

Bạch Thanh Đồng sửng sốt một lát, bật cười nói: “Không thể nào. Chẳng lẽ ta là mắc chứng lo lắng của người cha trước khi có con?”

Từ ngữ mới mẻ này, Già La Diêu nghe xong cười nói: “Cái này ta chưa từng nghe qua. Khi nào hỏi Vương ngự y một chút đi.”

Bạch Thanh Đồng nghịch nghịch nước, bỗng nhiên thầm nghĩ: “Ngươi nói, sau này đứa nhỏ sinh ra sẽ gọi chúng ta như thế nào?”

Già La Diêu nói: “Tất nhiên gọi ta là phụ vương, gọi ngươi là phụ thân.”

“Không không.” Bạch thanh đồng lắc đầu nói: “‘phụ vương’ nghe không thân thiết, hơn nữa đứa nhỏ khó học, thế nào cũng phải đến một tuổi mới có thể gọi được. Như vậy đi, đứa nhỏ sinh ra, gọi ngươi là ‘phụ thân’, gọi ta là ‘ba ba’ đi.”

Già La Diêu hơi sửng sốt.

Từ ‘Ba ba’ này tuy cũng là cách gọi phụ thân, nhưng gia đình bình thường rất ít dùng. Tựa như đứa nhỏ trước hết học được ‘mụ mụ’, tuy rằng cũng có nghĩa là mẫu thân, nhưng sau khi lớn lên cũng rất ít đứa nhỏ tiếp tục dùng ‘mụ’ để gọi mẫu thân, mà thường dùng ‘nương’ cùng ‘phụ thân’ để xưng hô. Từ ‘Ba ba’ này cũng là từ ngữ sau khi đứa nhỏ học được những tiếng phức tạp sẽ không dùng nữa, mà sửa thành cách gọi chính quy là ‘phụ thân’.

Già La Diêu cảm thấy cho đứa nhỏ gọi vậy còn không bằng đổi sang cách xưng hô khác tốt hơn, nhưng Bạch Thanh Đồng đã tự nhiên mà nói với bụng y. Nhìn bộ dạng hưng phấn của hắn, Già La Diêu đành phải đem lời nói nuốt trở vào.

“Hài tử ngoan, khi ba ba không ở nhà ngươi nhất định phải nghe lời phụ thân nha, không được nghịch ngợm gây sự, chờ ba ba về sẽ có thưởng nha ~~.”

(So cute ~~, so sweet ~~, so happy ~~, so pink ~~, so… ~~)

Già La Diêu tuy rằng thường xuyên thấy bộ dáng ngốc ngốc của hắn khi nói chuyện với bụng mình, nhưng giờ phút này không hiểu sao lại bỗng có chút khổ sở cùng không cam lòng.

Hai người sau hôm nhận thánh chỉ kia cũng không nhắc tới nó, nhưng không nhắc tới không có nghĩa là không tồn tại. Dù không muốn đến mức nào, phải chia ly cũng là chuyện sớm muộn.