“Thần thiếp hoàn toàn nhớ rõ, đó là một ngày đông giá rét không khí lạnh đến đóng băng, ta bị Nhị tỷ tỷ đẩy ngã xuống ao, nước kia sâu như vậy, lạnh như vậy, ta liều mạng giãy dụa trong nước, hô cứu mạng a——-cứu mạng a——mà Nhị tỷ cùng bọn nha hoàn thì đứng bên cạnh hồ nước vừa cười đùa nhìn ta điên cuồng giãy dụa trong nước. Thậm chí, các nàng còn cầm gậy trúc tới, mỗi khi ta từ trong nước ngoi đầu lên là các nàng lại dùng gậy trúc đem ta đánh đi xuống. Cuối cùng vẫn là Tần cô cô vội vã chạy tới nhảy xuống nước đem ta cứu lên, ta khi đó thấy vô cùng hận Lý Phương, thật hận không thể đem nàng đẩy xuống nước, làm cho nàng cũng phải nếm thử cảm giác kinh khủng nhiều lần sắp chết đuối.”
Phong Thành Vũ trên mặt thương tiếc càng sâu, về phần Lý Phương kia, hắn ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sát cơ.
Song, lúc này Lý Viên lại ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn thật tình nói: “Nhưng là, thần thiếp bây giờ hoàn toàn không có hận nàng thậm thí cảm giác chán ghét nàng cũng từ từ biến mất không còn thấy nữa!”
Phong Thành Vũ nhìn nàng ánh mắt sáng ngời mà ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Tại sao?”
“Bởi vì thần thiếp hiện tại so sánh với nàng tốt hơn nhiều!” Cái miệng nhỏ nhắn của Lý Viên hì hì cười ra tiếng: “Hoàng thượng, người biết không? Thần thiếp trước kia chỉ là một thứ nữ nho nhỏ hèn mọn sống cho qua ngày, nhưng hiện tại không giống với lúc trước, thần thiếp hiện tại là Thần quý phi đỉnh đỉnh tôn quý của Đại Chu triều, chỉ có thể là ta cho người khác nhìn sắc mặt, không ai dám chọc ta a! Siêu cấp uy phong a!”
Có lúc trả đũa một người, chưa chắc đã nên giẫm đạp hay hại chết nàng, ngươi chỉ cần so với nàng sống tốt hơn, so với nàng sống hạnh phúc hơn, làm cho nàng chỉ có thể đứng một bên nhìn, như vậy là đủ rồi!
Phong Thành Vũ nhìn nàng trong giây lát liền trở thành bộ dạng dương dương đắc ý, không khỏi dùng sức cọ sát mũi thon của nàng.
“Quê thần thiếp có một câu châm ngôn, là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nô tỳ cảm thấy những lời này chẳng những áp dụng được cho trên người thần thiếp, cũng có thể áp dụng cho trên người hoàng thượng!”
Phong Thành Vũ ôm thân thể nàng không khỏi mỉm cười cứng ngắc, Lý Viên vươn tay sờ sờ gương mặt hắn hình như có chút gầy gò, ôn nhu nói: “Tâm nguyện nhiều năm của hoàng thượng đã thành, còn có chỗ nào thấy chưa đủ nữa đây?”
Phong Thành Vũ lặng yên, mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái, sau một lúc lâu, cái đầu chôn ở cần cổ của nàng có chút tính trẻ con nói: “Trẫm cảm thấy còn chưa đủ?”
Lý Viên nhưng lại chà chà đầu của hắn nói: “Thật đã đầy đủ rồi mà!”
Nàng thấy Phong Thành Vũ im lắng không lên tiếng không khỏi âm thầm thở dài, từ sau khi thái hậu mất, Phong Thành Vũ liền bỗng nhiên trở thành có cái gì đó không đúng, sắc mặt mang theo vẻ buồn bực, thậm chí còn xuất hiện trạng thái tương tự mất ngủ. Người khác nhìn không ra hắn có điểm khác lạ, nhưng người bên gối hắn như Lý Viên đây làm thế nào lại chưa nhìn ra chứ?
Thật ra thì hắn không vui Lý Viên cho rằng đơn giản là từ hai loại tâm thái.
Thứ nhất là: nhớ lại dĩ vãng năm tháng đau khổ, thật sâu nghĩ rằng cho các ngươi chết là quá tiện nghi.
Thứ hai là: nửa đời suy nghĩ muốn trả thù địch nhân, có ngày thật sự trả thù được rồi, trong lòng hắn liền xuất hiện một loại cảm giác trống rỗng khó chịu.
Tựa như ngươi từ nhỏ tạo cho mình một cái mục tiêu, vì đạt thành mục tiêu này mà không ngừng cố gắng. Nhưng khi ngươi thực hiện được mục tiêu, trừ vẻ ngoài mừng như điên cuồng, nhưng dư lại chính là sự mờ mịt cùng mất mác. Mà giải quyết vấn đề này biện pháp tốt nhất chính là một lần nữa tạo ra mục tiêu cao hơn.
Nhưng là đối với Phong Thành Vũ cả thiên hạ đều ở trong tay mà nói, đối thủ có thể làm cho hắn hết lòng lo lắng như vậy, ngày nhớ đêm mong cũng muốn giết chết sợ là không còn nữa.
Cho nên đối với hoàng thượng của chúng ta ở trong mắt Lý Viên, xem ra là trạng thái ăn no rỗi việc.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Phong Thành Vũ, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói: “Nô tỳ cảm thấy người không thể sống vì quá khứ mà phải hướng về phía trước, bởi vì người không thể nào cả đời vốn xui xẻo! Chỉ cần kiên trì bản tâm của mình mỗi ngày làm việc tốt, đối xử tử tế với mình, đối xử tử tế với người khác, một ngày nào đó vận may của ngươi sẽ tử trên trời giáng xuống a!”
Ngươi nói đây là lừa mình dối người cũng được, nói đây là nằm mộng giữa ban ngàu cũng được, nhưng Lý Viên gần như là ôm loại ý nghĩ “ngây thơ” này, mới ở nơi cổ đại tàn khốc này sinh tồn được.
Bởi vì chờ đợi ngày mai tốt đẹp, cho nên ta có thể nhịn xuống khổ nạn hôm nay.
Phong Thành Vũ nghe nàng nói xong, tại cần cổ nàng cực kỳ khinh thường chê cười một tiếng: “Trẫm nếu là chờ trời cao, chẳng biết lúc nào mới có thể rơi xuống may mắn, thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi!”
Lý Viên bĩu môi, dùng sức kéo một sợi tóc của hắn.
“Thần thiếp muốn biểu đạt cũng không phải ý tứ này, thần thiếp muốn nói chính là——–” nàng thanh âm nặng nề nói: “Hoàng thượng, xin người đừng nghĩ đến chuyện đã qua nữa, xin người đem cặp mắt nhìn rõ mọi việc kia chuyển dời đến chỗ người cần chú ý!”
“Ngươi muốn trẫm chú ý cái gì?” Phong Thãnh Vũ khẽ ngẩng đầu lên, trên mặt một cỗ buồn bực chẳng biết từ khi nào đã biến mất không thấy, ngược lại một cỗ thần sắc “không đứng đắn” lại hiện lên.
Hắn vươn tay ra véo khuôn mặt của nàng, trêu chọc nói: “Chú ý ngươi sao?”
Lý Viên ~~~ ta quả nhiên không phải là đã cùng tri tâm tỷ tỷ dự đoán trước sao?
Nàng vểnh miệng lên, nói: “Hoàng thượng muốn quan tân tất nhiên là quốc gia đại sự, dân chúng thiên hạ đi! Người không phải lấy việc trở thành “thiên cổ minh quân” làm mục tiêu, đang không ngừng cố gắng sau!”
Phong Thành Vũ đã bị nói trúng tâm tư ẩn sâu đã lâu, thần sắc đang lúc này khẽ trở nên không được tự nhiên.
Mà Lý Viên lại không chỗ nào phát hiện ra, ánh mắt sáng bóng nhìn Phong Thành Vũ: “Hoàng thượng người rất lợi hại, nhất định có thể tạo ra non sông Đại Chu phồn hoa nhất, để cho dân chúng thiên hạ tất cả đều được chuyển sang cuộc sống hỉ nhạc an khang!”
Phong Thành Vũ khóe miệng khẽ mở ra, hai đầu lông mày liền có một tia thần thái phi dương: “Tin tưởng trẫm như vậy?”
“Ân! Ân! Ân!” Lý Viên mãnh liệt gật đầu, nguyên vẹn biểu đạt nàng đối với hắn có hai trăm phần trăm lòng tin.
Chê cười, lấy trình độ phúc hắc cùng tính cần mẫn của người nam nhân này, có thể hướng đến một khuôn mẫu “danh quân” thiên cổ.
“Dĩ nhiên. . . . . . . .” Lý Viên vừa cười hắc hắc hai tiếng vừa nói: “Hoàng thượng người cũng có thể ở lúc thích hợp chú ý thần thiếp một chút!”
Phong Thành Vũ buồn cười giơ tay lên gõ xuống đầu nàng.
Lý Viên ôm lấy cánh tay Phong Thành Vũ, nhìn hắn một chút, lại ngắm trăng sáng.
Nàng đột nhiên nói: “Thật ra thì thần thiếp cũng có mục tiêu tương lai của mình!”
Phong Thành Vũ chân mày chau lên, cười nói: “Nga?”
Lý Viên nhìn vẻ mặt hắn bộ dạng không tin, dùng sức hừ một tiếng, nói: “Đầu tiên, thần thiếp phải cố gắng giảm cân, thề phải trở thành một mỹ nhân siêu cấp thon thả”.
Phong Thành Vũ không tự chủ đè lên phần lưng phấn nộn của nàng, nghĩ đến châu viên ngọc nhuận ôm thoải mái như thế này! Giảm cái gì mà giảm.
Lý Viên mới bất kể đến trong lòng hắn nghĩ gì, nàng vui vẻ nói tiếp: “Tiếp theo, thần thiếp sẽ nuôi dưỡng Châu Châu cùng Hi nhi thật tốt, tuyệt đối sẽ đem bọn chúng giáo dục trở thành hảo hài tử!”
Phong Thành Vũ trong lòng thầm nghĩ: xem ra kế hoạch bồi dưỡng Hi nhi làm thái tử trẫm phải thực hiện sớm a! Về phần Châu Châu, ân! Trở lại phải nhớ dặn dò mama giáo dưỡng vạn lần không thểm để cho đứa bé kia trở nên “ngốc” giống mẹ nàng vậy.
“Mục tiêu cuối cùng là” Lý Viên xoay đầu lại nhìn Phong Thành Vũ, gương mặt hồng hồng nói: “Thần thiếp muốn cùng hoàng thượng yêu thương nhau suốt đời”.
Nhìn bộ dạng sửng sốt của Phong Thành Vũ, Lý Viên ngốc nghếch bật cười.
Nàng cùng nam nhân này gặp nhau ở thời đại đặc thù này.
Lúc bắt đầu hắn là ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng, mà nàng bất quá chỉ là một phi tử nho nhỏ bình thường không có gì đặc biệt ở trong hậu cung.
Nhưng là, trời cao lại làm cho nàng mang thai!
Từ đó về sau, hắn liền đối với nàng không giống như trước nữa.
Không sai, thật ra trong tâm Lý Viên so với ai khác đều hiểu hơn, nàng sở dĩ có được uy thế cùng sủng ái ngày hôm nay đơn giản chỉ dựa vào chính là nàng có thể “sinh”.
Cho nên nàng tới bây giờ cũng không có hỏi qua hắn: “Hoàng thượng người sở dĩ đối với ta tốt như vậy, có phải chỉ là bởi vì ta có thể sinh con cho người hay không đây?”
Lý Viên cho rằng, trên cái thế giới này vốn không có vô duyên vô cớ hận cũng không có vô duyên vô cớ yêu.
Có lẽ ngươi đối với ta vừa bắt đầu thật là tốt cũng không phải hoàn toàn đối với ta yêu thích, nhưng là thời gian cùng hài tử đã kéo lại khoảng cách giữa hai chúng ta, dần dần ngươi phát hiện ra ưu điểm của ta cũng nguyện ý bao dung khuyết điểm của ta, mà ta cũng vì vậy mà từ từ bỏ đi đề phòng cùng kính sợ đối với ngươi, trong lúc vô tình liền thích ngươi.
Nhưng vẫn tồn tại cái cảm giác không thoải mái ở đây! Lý Viên trong lòng âm thầm lầm bầm: người ta sống qua hai đời, cũng không có một lần chân chính yêu ai đâu! Cứ như vậy mà hồ đồ cùng hắn lên giường, sinh tiểu oa nhi.
Thật là đủ bi thảm a!
Xe đã cùng lên rồi, cũng không quan trọng quá một phiếu vé, có đúng hay không a!
Phong Thành Vũ mặc dù không biết cái gì là “nói yêu thương”, nhưng nhìn bộ dạng Lý Viên bên tai đỏ bừng bừng, trong lòng cũng khẽ hiện lên một tia hiểu ra, chỉ nghe hắn khụ khụ ——— ho khan hai tiếng. Giả vờ nói: “Ân! Cái mục tiêu này của ngươi xem ra còn có chút có thể xem xét”.
Lý Viên: >//<
Một loại không khí ngọt ngào khác thường lưu chuyển giữa hai người, Lý Viên giống như cô nương vừa lâm vào bể tình, trong lòng vừa ngượng ngùng, lại vui sướng, cảm giác được tầm mắt lửa nóng của hắn dừng ở trên mặt mình, Lý Viên cắn cắn môi dưới. Ngẩng đầu, ánh mắt lại không nhìn hắn, nàng giống như là lấy hết tất cả dũng khí, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói: “Phong Thành Vũ, I LOVE YOU!”
Sau khi nói xong nàng mới ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn nghiêm túc ở nơi đó.
Lý Viên không biết tại sao liền cảm thấy từng đợt mừng thầm nổi lên trong lòng, giống như là việc không ai hiểu mà chỉ có mình tự biết mình đã nói cái gì.
Ngươi có thể cả đời này sẽ không biết hôm nay ta ở đây chỗ này nói với ngươi cái gì! Nhưng là cũng không quan trọng, bởi vì trong cuộc sống sau này ta nhất định sẽ làm cho ngươi nói những lời này trước!!! Lý Viên vẻ mặt đắc ý đem đầu chôn ở trong ngực hắn.
“Khụ——–” một lát sau ***g ngực Phong Thành Vũ bắt đầu kịch liệt phập phồng, Lý Viên khó hiểu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt không kiềm chế được nụ cười của hắn.
Nàng không khỏi âm thầm buồn bực, có chuyện gì có thể làm cho hắn vui vẻ như vậy a?
Song, một giây sau, nàng sẽ biết!
Chỉ nghe người nam nhân kia dùng âm thanh vô cùng trầm thấp ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Thank you very much!”
Lý Viên chợt cảm thấy trên đầu mình có một vạn câu (*** your mom) chạy qua như điên.
Nhìn ánh mắt tràn đầy khiếp sợ của Lý Viên, Phong Thành Vũ lông mày khẽ nhướng, nhẹ nhàng cười nói: “Không nghĩ tới ái phi còn tinh thông ngôn ngữ Tây Dương!”
Không sợ cầm thú đùa bỡn lưu manh, chỉ sợ cầm thú có văn hóa!!!
Lý Viên giơ tay lên bưng kín mặt của mình, chỉ chốc lát sau liền ô ô gào khóc.
Nàng khóc chính là bởi vì thương tâm a!
Phong Thành Vũ một tay ôm chầm lấy thân thể nàng cười to nói: “Ái phi, đây là cực hỉ mà khóc sao?”
Lý Viên lắc đầu, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn như mèo hoa, một tay chỉ lên bầu trời đêm vô cùng ai oán gào nói: “Cũng là do trăng sáng gây họa!!!”