Mặc áo bào cửu sắc long văn, nam tử chậm rì rì từ sau cây đào đi thong thả ra.
Lý Viên cảm thấy hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ đầu rạp xuống đất hô “Nô tì gặp qua Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ”
Phong Thành Vũ trên cao nhìn xuống Lý Viên quỳ trên mặt đất, không nói lời nào, cũng không kêu.
Trong lòng Lý Viên bất ổn , nàng thật sự là không nghĩ tới ở chỗ này nhặt đóa hoa cũng có thể gặp được hoàng đế.
“Lý dung hoa, thật tài tình” sau một lúc lâu Phong Thành Vũ mới hộc ra một câu như vậy.
Lý Viên biết hắn nghe được mình vừa rồi “Đại tác phẩm”, lập tức cảm thấy vừa thẹn lại uất, chỉ hối hận mình nói không đủ cẩn thận, dọa người quăng đến trước mặt cầm thú này.
Phong Thành Vũ khóe mắt cúi xuống, nhìn Lý Viên kia thấp đầu hận không thể tiến vào trong đất, không biết tại sao bỗng nhiên nghĩ tới một con mèo nhỏ mập mạp mà lúc nhỏ mình từng nuôi qua, tròn tròn , mềm mềm, mỗi lần bị mình đùa tức giận sẽ đem thân mình cuộn thành một khối, làm thế nào kêu cũng không thèm để ý đến người.
“Đứng lên đi!” Phong Thành Vũ tâm tình rất tốt nói
Lý Viên thế này mới run rẩy đứng dậy, cúi đầu đứng ở một bên.
Lý Đại Hải thái giám bên người Phong Thành Vũ ở bên cạnh, mắt nhìn Lý Viên đứng ở nơi đó giả vờ ngu ngốc, nghĩ rằng: vị chủ nhân, ngươi hãy nói chút gì a! Đây là thật tốt cơ hội a!
Đáng tiếc Lý Viên cùng hắn không có tâm linh tự cảm ứng, lúc này lòng của nàng chỉ có một ý niệm trong đầu: “Hắn như thế nào còn không đi! Hắn như thế nào còn không đi! Hắn như thế nào còn không đi! …”
Một cái bàn tay to trắng noãn thon dài, bỗng nhiên dừng ở trên ngực của nàng, không đợi nàng có phản ứng, chợt nghe nam nhân không biết khi nào đứng ở trước người nàng nói: “Dính vào ”
Nàng xem trong hai ngón tay kia mang theo cánh hoa đào màu phấn hồng, môi thưa dạ vài cái, cũng không biết nên nói cái gì.
Phong Thành Vũ thật ra không thế nào để ý, hắn lại một lần nữa nhìn liếc mắt Lý Viên một cái, mới mang theo Lý Đại Hải đi về phía đông.
“Nô tì cung tiễn Hoàng Thượng” thẳng đến cái kia thân ảnh hoàn toàn biến mất, Lý Viên mới xem như thở ra một hơi thật to.
“Chủ, chủ tử” một bên Cẩm Tú quả thực so với nàng còn muốn kích động hơn
“Chuyện vừa rồi, không cần nói với bất luận kẻ nào” Lý Viên nhìn qua Cẩm Tú tay chân có chút nhũn ra nói
Nơi này cách chỗ chúng tần phi gặp nhau rất gần, nếu không phải hoa đào sum xuê tầng tầng lớp lớp che khuất tầm mắt, chỉ sợ Phong Thành Vũ vừa xuất hiện sẽ bị người nhìn đến, mà nhìn phương hướng khi hắn rời đi, hiển nhiên là không nghĩ làm cho người ta biết hắn từng tới.
“Cẩm Tú” chỉ trong khoảng nửa khắc đem chuyện tình chủ yếu và thứ yếu mạch lạc sửa sang lại tốt xong, Lý Viên bỗng nhiên có chút nhàn nhạt hỏi: “Trên người ta còn có đóa hoa sao?”
Cẩm Tú cẩn thận nhìn nhìn: “Trên vai chủ tử, búi tóc, còn dính vài miếng” tại chỗ rừng đào này thực dễ dàng sẽ dính vài cánh hoa.
… …
… …
“Chủ tử?”
Nhìn dáng điệu nghi vấn Cẩm Tú, khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Viên đột nhiên đỏ lên, nàng ân! Ân! Giả vờ ho khan hai tiếng “Đừng quên! Vừa rồi dặn ngươi, chúng ta trở về đi!” Sau khi nói xong liền hướng về chỗ chúng tần phi tụ tập đi đến.
“Hắn vừa rồi tuyệt đối là sờ ngực ta” hung hăng dày vò khăn gấm trong tay áo một chút, Lý Viên cắn răng mở miệng nghĩ ở trong lòng: cầm thú quả nhiên chính là cầm thú.
Đợi sau khi Lý Viên trở về, thi hội đã muốn gần kết thúc, cuối cùng đệ nhất là bị “An tần” cướp đi, nàng nghe Vương tài tử ríu ra ríu rít chung quanh hình dung, An tần là tài trí hơn người như thế nào, huệ chất lan tâm như thế nào, dùng thế nào một bài “đào hoa” khuất nhục quần phương, giành danh đầu.
Lý Viên ngồi ở trên đệm cói cũng không ngại nàng phiền, ngược lại vui tươi hớn hở nghe, nàng nói chuyện có chút nghĩ không đâu: Khổng Tú Dung hiện tại sợ là thực thất vọng đi!
Ánh mắt đảo qua toàn trường, ở trong lòng yên lặng tính toán còn bao lâu thời gian nàng mới có thể trở lại “Tiểu oa” của mình, nàng chú ý tới có một gã cung nữ, vội vàng đi tới bên người Lệ phi, tựa hồ ở bên tai nàng nói chút gì, chỉ thấy khuôn mặt Lệ phi tươi cười một chút, lập tức cứng lại rồi dường như không có việc gì phất tay.
Trận đào lâm yến này, chúng tần phi là tận hứng mà đến tận hứng mà về, đợi cho đến khi rời đi trong tay người người đều bẻ chút cành hoa, nói là muốn mang về cắm trong bình ngắm cảnh mấy ngày.
Đợi Lý Viên trở lại Lang Huyên các đã là đang lúc hoàng hôn, rửa mặt chải đầu xong thay đổi một chiếc váy dài thoải mái xong nàng triệu tiểu thái giám Thường Phúc đến đây hỏi mình đi rồi, có chuyện gì phát sinh không, biết hết thảy đều như cũ xong mới xem như yên lòng.
Đêm nay ngự phòng ăn đưa tới là vịt hoang Bát Bảo, phật thủ kim cuốn, đậu hủ nhất phẩm, hạnh nhân rau chân vịt, bốn món đồ ăn, Lý Viên đối với Bát Bảo vịt hoang cực kỳ yêu thích, ăn non nửa bàn.
Đợi ăn qua cơm chiều, Lý Viên lười nhác nằm ở tháp mỹ nhân, Cẩm Tú cùng Xuân hoa bồi ở một bên nói chút chuyện phiếm, không khí ấm áp tự nhiên, mà giờ phút này ở trong Lệ Thuỷ cung vốn không có nhẹ nhàng như vậy .
Bàn sứ bạch ngọc bị hung hăng quăng ngã trên mặt đất phát ra một tiếng nổ thật lớn, Lệ phi gắt gao che ngực mình vẻ mặt tàn khốc tức giận mắng “Nhất định là Liễu Thanh Tuyết tiện nhân kia làm hỏng chuyện tốt của bản cung”
“Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận” đại cung nữ Tử Bình liền bước lên phía trước vài bước, khuyên nhủ “Nương nương phải bảo trọng ngọc thể a!”
Lệ phi tức giận thở thật sâu ra, trong đôi mắt vẫn là tức giận khó tiêu “Bản cung tìm bao nhiêu tâm tư mới đem Hoàng Thượng đưa tới, nghĩ dựa vào dung mạo tuyệt sắc Lý Phương có thể lưu lại Hoàng Thượng, không nghĩ tới vẫn là bị Liễu Thanh Tuyết tiện nhân kia phá hủy ”
“Chủ tử” Tử Bình vươn tay nhẹ nhàng thay Lệ phi xoa ngực “Làm gì vì thứ đó mà tức giận phá hư thân mình, lúc này không thành thì còn có cơ hội, hơn nữa ——” giọng nói của nàng ngưng lại, không biết đến có nên hay không nói.
“Hơn nữa cái gì?” Lệ phi nhìn nàng hỏi
“Hơn nữa” Tử Bình thật cẩn thận nói “Nô tỳ cho rằng, dung mạo nương nương tú lệ, trong lúc hoa đang rực rỡ, cùng với việc đem Lý Tiệp dư lên vị trí cao không bằng…”
“Ngươi cho là bản cung không nghĩ sao?” Lệ phi thất thần thở dài “Ngươi là bản cung mang đến từ nhà mẹ đẻ, bản cung ta cũng không gạt ngươi, đương kim Thánh Thượng cũng không phải người thích dục vọng, một tháng thì có mười ngày một mình ở trong dưỡng tâm điện, bản cung, Đức phi, Cảnh phi, Hiền phi, còn có Liễu Thanh Tuyết tiện nhân kia có thể có cố định hai ba ngày, các tần phi khác theo tâm ý Hoàng Thượng, chính là ngẫu nhiên được chút mưa móc cũng không có gì đáng kể.”
“Chủ tử…” Tử Bình còn muốn khuyên nữa, Lệ phi cũng phất tay ý bảo nàng không cần nói.
“Cho nên, bản cung nghĩ dung mạo Lý Phương tuyệt sắc kia trước đem Hoàng Thượng giữ ở lại Lệ Thuỷ cung này” chỉ cần người khác ở trong này, nàng luôn có cơ hội .
“Ai… …” Lệ phi thở thật dài, mặc kệ chiêu này có dùng hay không luôn chỉ là một nước cờ thôi.
Ban đêm, Lệ phi nằm ở loan sàng lòng tràn đầy hài lòng tính kế làm thế nào mới có thể từ chỗ Liễu Thanh Tuyết kia gỡ một lần.
Ban đêm, Lý Phương ngồi ở nệm gấm xé rách mười tám cái khăn tay, khóc đến bình minh.
Ban đêm, Lý Viên nằm ở trong ổ chăn ấm ào ào, một cái mộng đẹp, trong mộng nàng đem cầm thú kia hung hăng dẫm nát dưới chân, một bên đá một bên kêu: cho ngươi còn dám sờ ngực, cho ngươi còn dám sờ ngực, … Cường bạo hoa cúc của ngươi… Cường bạo hoa cúc ngươi…
Ngày vội vàng qua, trong nháy mắt cách đào lâm yến cũng đã hơn nửa tháng.
Lý Viên vẫn như cũ bình tĩnh cuộc sống của mình trong hậu cung, nàng mỗi ngày hoạt động an bài trên cơ bản là như vậy: buổi sáng, trước đi cấp Hiền phi thỉnh an cùng khác tần phi nói một vài câu cảm tình, sau đó trở về ăn cơm trưa, sau khi ăn xong ngủ trưa một cái canh giờ, buổi chiều cố định luyện hai tờ chữ to, không cầu thành ngôi sao thư pháp chỉ là hưng trí mà thôi, luyện chữ xong thì nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn xem thoại bản nhân, địa phương chí gì đó, mà ăn xong cơm chiều, hoạt động nghỉ ngơi chủ yếu của nàng chính là làm thêu thùa, cộng thêm nghe tiểu cung nữ Xuân Hoa “Chuyện kể đó đây mỗi ngày”
Mà hôm này nội dung chủ yếu lại là: Lý Tiệp dư lỡ miệng nói Liễu quý phi, bị phạt cấm túc ba tháng.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lý Viên buông khung thêu trong tay nghi hoặc hỏi
Xuân hoa biết Lý Tiệp dư kia là thân tỷ tỷ của chủ tử nhà mình, cho nên nàng đối với tin tức này hỏi thăm cũng phá lệ cẩn thận.
Nàng giương cái miệng nhỏ nhắn nói nhàm thoại: “Nghe Tiểu Tinh tỷ tỷ Khôn Táp cung nói , hôm nay Liễu quý phi đột nhiên hứng trí, muốn đi dạo ngự hoa viên, vừa mới ***ng phải không biết ở nơi nào ra Lý Tiệp dư, Lý Tiệp dư hướng quý phi nương nương thỉnh an thì bị quý phi nương nương thấy được trên đầu mang trâm thanh ngọc chạm rỗng Loan Phượng, quý phi nương nương lúc này giận dữ, ngay tại chỗ trách cứ Lý Tiệp dư muốn leo lên vị trí cao, Lý Tiệp dư ra tiếng cãi lại, ngôn ngữ rất vô lễ, làm quý phi nương nương tức giận té xỉu, nghe nói việc này còn kinh động Hoàng Thượng” Xuân Hoa nuốt nước miếng nói tiếp: “Cuối cùng vẫn là Lệ phi nương nương cầu tình, Lý Tiệp dư mới bị phạt cấm chừng ba tháng, chép phụ đức nữ giới một ngàn lần ”
Lý Viên nghe xong lời Xuân hoa nói xong, ánh mắt lăng lăng nhìn tiền phía trước, sau một lúc lâu đều không nói gì, Cẩm Tú hướng Xuân Hoa đưa ánh mắt muốn nàng lui ra, rồi mới nhẹ nhàng kêu lên: “Chủ tử?”
“Ta nhớ rõ năm ấy bảy tuổi ” Lý Viên nói: “Tẩu tử nhà mẹ đẻ phu nhân từng đến nhà bái phỏng, tặng một cây trâm tơ quấn song loan điểm phượng khảm ruby nặng bẩy lượng vàng cho nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ ghét bỏ bảo cây trâm quá tục khí, không đủ thanh nhã, ngay cả một lần cũng không có mang qua” nói đến chỗ này, Lý Viên nhìn Cẩm Tú lộ ra một nụ cười nghịch ngợm “Ngươi nói, nếu nhị tỷ tỷ lúc ấy biết mình về sau không được cài cây trâm loan phượng kia, có thể phải nắm chặt thời gian, mang nhiều ngày cho đã nghiền hay không a!”
” a… Ha ha…” Cẩm Tú bị Lý Viên chọc bật cười, khi đó trang sức nhị tiểu thư là nhiều không chỗ mang, mà tiểu thư của nàng là… … Nghĩ đến đây nàng không khỏi lại có chút chua xót trong lòng.
“Chuyện này có thể có cái gì ảnh hưởng chủ tử hay không a?” Cẩm Tú lo lắng nói, hai người dù sao cũng là tỷ muội, quan hệ này dùng thế nào cũng chém không đứt .
Lý Viên lắc đầu, vô vị cười cười: “Ta một cái nho nhỏ dung hoa làm thế nào lọt vào ánh mắt của nhóm nương nương” nàng từ tiến cung về sau cùng Lý Phương bên kia luôn luôn bất hòa, mỗi ngày cũng thành thành thật thật đứng ở trong Lang Huyên các này, chính là muốn hắt chút nước bẩn lên trên người nàng khoảng cách này cũng hơn xa chút.
“Nhiều lắm sẽ bị người xem náo nhiệt vài ngày ” Lý Viên cầm lấy khung thêu tiếp tục thêu hai phiến lá cây xanh biếc của nàng “Chúng ta đóng cửa lại lo cuộc sống mỗi ngày của mình là được ”
Cái khác ít quản.