Từ Lệnh Nghi đang cùng Thái phu nhân nói chuyện gì đó, thấy Cẩn Ca Nhi đi vào, cười nói: ” Đang nói về cháu đấy!”
Cẩn Ca Nhi sửng sốt, trái tim ” bịch bịch” nhảy dựng lên: “Nói về cháu? Cháu có gì để nói vậy?”
“Trước năm mới chỗ nào cũng là người mua sắm đồ tết để về quê, đến sau tết lại đến Thượng Kinh báo cáo công tác. Đâu đâu cũng là người. Người càng nhiều, càng dễ gây chuyện. ” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Ta thấy con mấy ngày này không bằng ngoan ngoãn đợi ở nhà, thứ nhất là giúp ta cùng mẫu thân của con, thứ hai là luyện cho tốt những điều Bàng sự phụ dạy, nó là thích hợp nhất cho việc đánh nhau tiếp cận thân thể.”
Thái độ của phụ thân hòa nhã dễ gần, nụ cười dịu dàng hiền hậu, nhưng không biết vì sao tim của Cẩn Ca Nhi lại đập nhanh hơn.
“Vậy hả?” Hắn cười với Từ Lệnh Nghi, ở trong lòng luôn nhắc nhở mình phải cười thật tự nhiên, phụ thân không thể nào biết chân tướng sự việc nhanh như vậy.
Từ Lệnh Nghi cười cười, xoay người nói với Thái phu nhân chuyện triều kiến* (vào chầu) tiến cung: “Hai ngày nữa Hoàng hậu nương nương sẽ hạ ý chỉ miễn người vào chầu, đầu năm mới người cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
Thái phu nhân cười híp mắt gật đầu.
Qua hai ngày, quả nhiên trong cung truyền ý chỉ: không chỉ miễn việc triều kiến đầu năm mới của Thái phu nhân mà còn bảo Cẩn Ca Nhi tiến cung một chuyến.
Từ Lệnh Nghi đưa mấy hộ vệ bản lĩnh tốt nhất của Vĩnh Bình hầu phủ cho Cẩn Ca Nhi: “Đi nhanh về nhanh! Gặp phải ai cũng làm như không thấy là được!”
Lời nói dường như có chút chỉ điểm.
Cẩn Ca Nhi không dám nhiều lời, trả lời “vâng “.
Từ Lệnh Nghi cười to: “Hôm nay hiền thật ” Sau đó không đợi Cẩn Ca Nhi trả lời, cười đứng dậy đi ra cửa.
Cẩn Ca Nhi không khỏi lau mồ hôi, nghĩ tới một lát nữa phải tiến cung, vội vàng thu hồi tâm trạng, nghiêm túc suy nghĩ đợi sau khi tiến cung về phải nói chuyện như thế nào.
Từ Lệnh Nghi ngồi nghiêng trên ghế Túy Ông ở thư phòng đợi Cẩn Ca Nhi trở về.
Cẩn Ca Nhi trở về liền đi gặp Từ Lệnh Nghi: “...... Là Đại công chúa muốn gặp con thương lượng chuyện mùng bốn chơi đá cầu.”
“Cũng không nói gì khác sao?” Từ Lệnh Nghi cười thở dài nhìn hắn.
“Không có.” Cẩn Ca Nhi vội nói, “Đại công chúa muốn thắng cuộc thi đấu.”
Từ Lệnh Nghi không để bụng “À” một tiếng, nói “Nhanh đi vấn an mẫu thân con và tổ mẫu, các nàng đều lo lắng cho con đấy!”
Cứ như vậy xong!
Cẩn Ca Nhi chuẩn bị rất nhiều lời, mà Từ Lệnh Nghi một câu cũng không hỏi, giống như là một quyền đánh vào trên bông vải.
Hắn có chút rầu rĩ không vui ra khỏi thư phòng, ở cửa Thuỳ Hoa gặp Từ Tự Dụ.
Từ Tự Dụ cười chào hỏi hắn: “Lục đệ về rồi? Tiến cung ra sao?” Bộ dáng như vô tình gặp được.
Cẩn Ca Nhi tinh thần phấn chấn, cười nói: “Rất tốt! Nhị ca đi đâu vậy?” Vừa nói, hai người vừa sánh bước đi về.
“Thế nào?” Tự Dụ thấp giọng nói, “Đại công chúa đồng ý để cho Ung Vương giúp đỡ việc tuyển chọn Phò mã hay không?”
Hắn quan tâm việc này nhất.
“Đồng ý.” Cẩn Ca Nhi nói nhỏ, “Không chỉ như thế, Đại công chúa nghe chuyện của cháu trai lang trung kia xong tức giận vô cùng, còn định nói chuyện này cho thái tử điện hạ. Còn nói, lúc này nhờ Ung Vương giúp đỡ, còn không bằng để thái tử điện hạ giúp đỡ”
“Cái gì?” Từ Tự Dụ bắt đầu nôn nóng, “Cái này không thể được! Ung Vương nhúng tay vào, đó là quan tâm bào muội, nhưng nếu thái tử điện hạ nhúng tay vào, hoàng thượng quá đa nghi, sẽ nghi ngờ là lôi kéo triều thần.” Vừa nói, chân mày bắt đầu nhíu chặt, ấp úng nói, “Đều tại huynh, không dặn dò đệ sớm một chút, bây giờ tìm ai đó đi truyền tin cho thái tử điện hạ đi!”
“Nhị ca không cần phải lo lắng.” Cẩn Ca Nhi thấy vậy liền cười hì hì, “Đại công chúa thoạt nhìn giống như đấu đá lung tung nhưng sử dụng đầu óc cũng rất lợi hại — nàng không định nói trực tiếp với thái tử điện hạ, nàng muốn nói cho Thái Tử Phi!”
Từ Tự Dụ không khỏi thở dài một hơi.
Cẩn Ca Nhi cười nói: “Đại công chúa còn nói, nếu như Trần gia cứ nuốt trôi cơn tức này coi như xong. Nếu Trần gia thật muốn cáo ngự trạng, đến lúc đó nàng sẽ thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương ra mặt.”
Lúc này Từ Tự Dụ mới yên tâm.
Hoàng hậu nương nương cưng chiều cháu gái nhà mẹ đẻ, cho dù không có đạo lý, các ngươi có thể làm gì được?
* * * * * * Mấy ngày trôi qua, Từ phủ bắt đầu chuẩn bị tiền lì xì khen thưởng đón năm mới, dán riềm giấy* (giấy cắt hoa thường dán trên cửa sổ đê trang trí) đỏ thẫm, hương vị ngày tết càng ngày càng đậm.
Có vị tự xưng là “Tổng đốc thủy vận” Trần Bá Chi và bạn thân cùng khoa thi học sĩ Hàn Lâm viện Cổ Ngôn thăm hỏi Từ Lệnh Nghi.
Lúc ấy Từ Lệnh Nghi đang nói chuyện với mấy vị đại chưởng quỹ, nghe vậy đầu cũng không ngẩng: “Ta không thân quen với Trần Bá Chi. Hỏi hắn có chuyện gì, để lại danh thiếp là được.”
Bạch tổng quản do dự một chút, nhưng vẫn cung kính trả lời “Vâng”, liền đi về đại sảng tiếp khách.
Trong đó có một đại chưởng quỹ khéo léo nói: ” Kho gạo của chúng ta ở Đức Châu, việc làm ăn đều là nhờ thuỷ vận* (vận chuyển hàng hóa bằng đường sông, đường biển). Vị Tổng đốc thủy vận này nô tài có dịp may được gặp mặt, thật sự là người hào phóng vô cùng.”
Lời nói của Từ Lệnh Nghi hết sức thẳng thắn: “Không biết có bao nhiêu người nói mình là người nào đó của ai đó, việc buôn bán của Từ gia chúng ta nhiều như vậy, người muốn gặp ta, ta đều phải gặp mặt một lần, vậy chuyện gì cũng không cần làm!” Vừa nói vừa cười ha ha liếc nhìn mấy vị chưởng quỹ, “Nếu như Trần bá Chi thật sự có chuyện gì đó, hắn sẽ không tới một mình? Rõ ràng cái người tên Cổ Ngôn chỉ là mượn dịp tống tiền Trần bá Chi. Thuở bình sinh ta ghét nhất loại người như thế, không gặp cũng được!”
Không biết như thế nào mà những lời này truyền ra ngoài rất nhanh.
Cổ Ngôn tực giận nằm ở trong nhà mấy ngày.
Đám người Cẩn Ca Nhi, Từ Tự Dụ nghe xong trợn mắt hốc mồm, đặc biệt là Từ Tự Dụ. Trong ấn tượng, phụ thân rất coi trọng thể diện, cho dù Cổ Ngôn là một người tống tiền, cũng không thể trực tiếp làm người ta bẽ mặt như vậy......Có lẽ phụ thân đã biết mâu thuẫn giữa Cẩn Ca Nhi và Trần cát...... Nếu là như vậy, phụ thân hành động như thế, không tránh khỏi khiến người ta cảm thấy có chút mùi vị bao che...... Hình như không giống với tác phong hành động của phụ thân!
Trong lòng hắn giày vò suy nghĩ, Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm thăm hỏi.
Từ Tự Dụ rất hoảng hốt, đón tiếp hai người đến thư phòng.
Từ Tự Kiệm đi tới cửa thư phòng nhìn thấy cây bạch quả năm đó khi hắn còn bé tự tay trồng, dừng chân quan sát một lúc mới vào phòng.
Từ Tự Cần và Từ Tự Dụ đã nói chuyện rồi.
“Ta nghe Kiệm Ca Nhi nói, người của Ngũ Thành binh mã ty loan truyền nói Cẩn Ca Nhi đánh con trai của Tổng đốc thủy vận Trần Bá Chi bại liệt phải nằm trên giường.” Vẻ mặt của hắn thần có chút lo lắng, “Sao lại loan truyền những lời như vậy? Trong chuyện này có phải có điều gì hiểu lầm hay không? Tổng đốc thủy vận kia là sủng thần của hoàng thượng. Vài ngày trước còn ban ân che chở cho con trai độc nhất của hắn làm Đô chỉ huy thiêm sự.”
“Đúng a!” Từ Tự Kiệm mới bước vào cửa thư phòng không đợi Từ Tự Truân mở miệng, đã trầm giọng nói, “Chuyện này loan truyền nghe cứ như thật. Ta thấy nên nói với Tứ thúc một chút mới được.”
Có mấy lời nói là ai cũng không thể nói.
Lúc này trong lòng Từ Tự Dụ cười khổ, nhưng ngạc nhiên nói: “Hai ngày trước Lục đệ đánh một trận với đăng đổ tử ở nơi khác đến, cứu hai cha con nhà hát rong, chẳng lẽ đăng đồ tử kia chính là con trai của Trần Bá Chi?”
“A! Còn có chuyện như vậy!” Từ Tự Kiệm vừa nghe đã kích động, lớn tiếng gọi nha hoàn, “Nhanh đi mời Lục thiếu gia tới, nói chúng ta có chuyện tìm hắn.”
Từ Tự Cần thấy vậy lắc đầu: “Cái bệnh nhúng tay vượt quá chức phận khi hắn cao hứng khi nào mới khỏi ah?”
“Đây không phải tại nhị ca nhà mình sao?” Từ Tự Kiệm cười nói, “Ta ở bên ngoài thật sự tuân thủ phép tắc vô cùng.”
Mọi người nói đùa một lúc, Cẩn Ca Nhi tới, lại hỏi tình huống lúc đó, Từ Tự Dụ liền kể lại tình cảnh lúc đó một lần. Nhìn thời gian không còn sớm, liền đi vấn an Thái phu nhân, Thập Nhất Nương và Ngũ phu nhân, mấy huynh đệ ở chỗ của Cẩn Ca Nhi ăn cơm trưa, Từ Tự Cần và Từ Tự Kiệm trở về phủ, Cẩn Ca Nhi và Từ Tự Dụ nói chuyện một lúc mới trở về phòng của mình.
Chỉ trong mấy ngày, chuyện con trai của Tổng đốc thuỷ vận, Đô chỉ huy thiêm sự mới được phong tước ở trên đường phố đùa giỡn cha con nhà hát rong bị Lục công tử của Vĩnh Bình Hầu gặp chuyện bất bình đánh Đô Chỉ Huy Sứ bảo vệ lăng mộ mới được phong tước, bắt đầu loan truyền rộng rãi, cho dù là Dư Di Thanh cũng kinh động, chạy tới hỏi là như thế nào?
“Chẳng qua là nói như thế, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết!” Từ Lệnh Nghi ở thư phòng nhỏ gặp Dư Di Thanh, “Trần gia cũng không có ai đến nói chuyện với ta. Ta thấy, có lẽ là tin đồn. Cho dù chuyện có thật, chúng ta làm trưởng bối, sao không biết xấu hổ nhúng tay vào chuyện của tiểu bối!” Sau đó cười nói, “Mấy năm này ngươi chịu trách nhiệm việc vận chuyển của Giang Nam, vất vả rồi. Khó có dịp chúng ta tụ tập, để ta bảo Thập Nhất Nương bày tiệc rượu, chúng ta vừa uống rượu vừa tâm sự, những tin đồn thất thiệt này, đừng quan tâm nữa.”
Dư Di Thanh nghĩ tới từ sau khi hắn đến Công Bộ Thị Lang, rất ít khi tụ tập ở một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm với Từ Lệnh Nghi. Cười đáp ứng, uống đến say mèm, lúc trở về là gã sai vặt dìu vào xe ngựa.
Hắn chân trước mới vừa đi, chân sau Phương Kí đã tới.
“Ta nghe nói có người của Đô Sát viện viết chiết tử tố cáo Hầu gia, nói Hầu gia dạy con không đúng cách, con út Từ Tự Cẩn ở Yên Kinh hoành hành ngang ngược, ngay cả Đô chỉ huy thiêm sự hoàng thượng mới tước phong cũng dám đánh, to gan lớn mật, kiêu ngạo hung hăng, xin hoàng thượng trừng phạt Hầu gia và Từ Tự Cẩn.”
Sắc mặt Từ Tự Dụ hơi thay đổi.
Hắn biết, đây cũng không phải là chuyện hắn có thể giải quyết.
Từ Tự Dụ mang Phương Dực đi gặp Từ Lệnh Nghi.
“...... Chuyện không tranh luận không chắc chắn.” Nói cảm ơn Phương Ký, Từ Lệnh Nghi cười nói, “Tranh luận một chút, lúc nào cũng có lợi.”
Nghe giọng điệu là muốn cùng đối phương đến trước mặt hoàng thượng nói lải nhải rồi!
Phương Ký yên tâm, nói chuyện phiếm với Từ Lệnh Nghi một lúc mới cáo từ.
Chỉ có mấy ngày, tấu chương tố cáo Từ Lệnh Nghi và Cẩn Ca Nhi càng ngày càng nhiều, nhưng Từ Lệnh Nghi một chút phản ứng cũng không có. Phương Ký không khỏi thầm sốt ruột, hỏi Từ Tự Dụ: “Biết Hầu gia rốt cuộc có tính toán gì hay không?”
Từ Tự Dụ lắc đầu: “Mấy lần ta muốn nói chuyện với phụ thân, đều bị lời nói của phụ thân cắt ngang.” Hắn cũng hơi buồn rầu, “Cũng không biết phụ thân là sắp xếp như thế nào.”
Đã như vậy, vậy thì không hỏi nữa.
Phương Ký đành phải trở về phủ, lặng lẽ quan sát sự thay đổi của tình hình.
Có người nói hoàng thượng nghe xong tức giận, muốn tước thiết khoán của Từ Lệnh Nghi; cũng có người nói, hoàng thượng nói sắp qua năm mới rồi, có chuyện gì, chờ năm sau rồi hãy nói; còn có người nói, hoàng thượng muốn trừng trị Từ Lệnh Nghi và con trai, kết quả tướng lĩnh trong quân ngũ nhao nhao dâng thư cầu tình cho Từ Lệnh Nghi, hoàng thượng rất khó xử, quyết định không truy cứu chuyện này nữa......
Rốt cục chuyên cũng truyền đến tai Thập Nhất Nương.
“Cẩn Ca Nhi thật sự đánh người ta?” Nàng nghi ngờ hỏi Từ lệnh nghi, “Hoặc là có người muốn hãm hại Hầu gia vào việc bất nghĩa?”
“Trần Bá Chi tốt xấu gì cũng là đại quan tam phẩm của triều đình, lại là sủng thần của hoàng thượng, nếu thực sự Cẩn Ca Nhi của chúng ta đánh người ta, còn không phải chạy đến nhà chúng ta đòi giải thích a!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Về phần nói hãm hại ta vào việc bất nghĩa? Bây giờ vẫn không có chứng cớ gì, phải cẩn thận điều tra mới biết được.”
Thập Nhất Nương lo lắng: “Có muốn để thiếp tiến cung thăm dò ý tứ của Hoàng hậu nương nương hay không?”
“Không cần!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Lúc này tiến cung chẳng phải là giấu đầu hở đuôi ah. Chúng ta cứ vui vẻ đón năm mới của chúng ta là được. Chuyện này, ta tự có thu xếp. Nàng không cần lo lắng.” Vừa cười vừa nắm mặt nàng, ngón tay cái vuốt khóe mắt của nàng, “Hôm qua không phải nàng nói nữ nhân hay lo lắng rất dễ già sao? Nàng nhìn, mặt nàng có nếp nhăn rồi kìa!”
“Thật!” Thập Nhất Nương lập tức tìm gương đi ra ngoài hiên nhìn.
Dưới ánh mặt trời, cái gì cũng không thấy!
Nàng biết lại bị Từ Lệnh Nghi trêu trọc rồi.
Không khỏi cười rộ lên.
Sự buồn bực vừa nãy không còn nữa.
Mới vừa rồi buồn bực hễ quét là sạch.