” Từ gia đến đây tặng anh đào?”Đại thái thái đáy mắt hiện lên nghi hoặc,”
Thỉnh hai vị mama kia tiến vào!”
Hứa mama cười nói: “Nói là hoàng hậu nương nương thưởng xuống, thái phu nhân cố ý đưa tới để nếm thử chút vị tươi.”
Đại thái thái gật đầu, Hứa mama cười đem hai vị mama Từ gia mời vào.
Hai vị mama hành lễ cho đại thái thái, rồi trình bày mục đích đến, đại thái thái nói cám ơn, nói vài câu khách khí xong, thì ban thưởng, cũng như trước để Hứa mama tiễn ra ngoài.
Nàng mở ra chiếc sọt nhỏ hẹp bằng trúc tương phi. Màu xanh biếc của lá cây nằm ở bên trên là mấy trái anh đào giống như hồng mã não nhỏ, thập phần xinh đẹp.
Đại thái thái kêu Lạc Kiều đến: “Giữ lại một ít cho Đại lão gia, một nửa khác đưa đến Đại phu nhân, nơi đó đi.”
Lạc Kiều trả lời mà đi.
Đến chỗ Đại phu nhân nơi đó, lại đụng phải Tứ gia La Chấn Thanh.
Hắn vẻ mặt đỏ bừng, thấy Lạc Kiều tiến vào, vội vàng đánh một cái tiếp đón liền cáo từ.
Lạc Kiều âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Bình thường Tứ gia nhìn thấy các nàng luôn nói cười vài câu, như hôm nay thế nào dáng diệu giống như chạy trối chết?
Đại phu nhân, cũng giống như không nguyện ý nói nhiều về việc này, nên vội hỏi nàng: “Nương bên kia có việc gì sai phái?”
Lạc Kiều liền đem việc này quăng ra sau đầu, cười nói: “Hoàng hậu nương nương thưởng Từ gia một ít anh đào, Từ gia tặng một ít lại đây, đại thái thái sai chúng ta mang đến cho Đại phu nhân, nếm thử chút tươi.”
” Thực xinh đẹp!”Đại phu nhân, xem thập phần thích, kêu Hạnh Lâm: “Tặng một nửa sang cho đại gia, mang một nửa đến chỗ Hưu ca!”
Hạnh Lâm trả lời mà đi, lại thưởng Lạc Kiều một cái khăn tay.
Lạc Kiều tạ ơn Đại phu nhân, xoay người ra cửa lại thấy La Chấn Thanh đang cùng Tiểu Lục Tử đánh xe nói cái gì. Một mặt nói, còn một mặt lấy từ trong ống tay áo mấy lượng bạc vụn đưa cho Tiểu Lục Tử, Tiểu Lục Tử mới vừa mới giơ tay định cầm lấy, thì giương mắt thấy Lạc Kiều, vội đẩy bạc, xoay người bỏ chạy.
La Chấn Thanh không khỏi nhìn lại, thấy Lạc Kiều.
Hắn có vài phần mất tự nhiên đi tới: “Muốn cho hắn giúp đỡ mua chút đồ ăn vặt, ai ngờ mắt chó mà cũng xem thấp người!”
Lạc Kiều hơi cười: “Đáng tiếc Tân Tài đại ca không ở đây, bằng không, cho hắn đi làm, hắn nhất định có thể làm tốt.”
Trong lòng lại nghĩ, chuyện ra bên ngoài mua đồ, lúc nào mà chẳng có chút ít tiền thừa, ai lại đẩy đi chuyện tốt như vậy? Chẳng qua bị mình bắt gặp, nên ngượng ngùng thôi. Ta vẫn đi sớm một chút đi, nói không chừng Tiểu Lục Tử kia lại tìm tới cửa giúp Tứ gia mua đồ vật này nọ!
Sau đó nói xã giao với La Chấn Thanh một câu, xoay người trở về phòng.
Đến buổi tối Đại lão gia trở về, đại thái thái bước lên phía trước hầu hạ thay quần áo: “Ăn cơm chưa?”
Đại lão gia một mặt để đại thái thái giúp đỡ cỡi xiêm y, một mặt gật đầu: “Ăn rồi, ăn ở nhà lão Tam.”
Đại thái thái sai Lạc Kiều đi đem anh đào mang đến: “…… Thái phu nhân đưa tới, nói là hoàng hậu nương nương thưởng. Tuy không nhiều lắm, nhưng là tâm ý của người ta.”
Đại lão gia” Ân” một tiếng, rửa mặt ngồi xuống kháng, nói: “Lão Tam bổ nhiệm đã có tin tức, đi làm Tứ Xuyên học chính.”
” Thật sự!”Đại thái thái vui vẻ nói,”Đây là chuyện tốt!”
Đại lão gia gật đầu: “Nói là nhờ Hầu Gia giúp đỡ quan tâm.”
Trên mặt Đại thái thái tỏ ra nghiêm trọng, chần chờ nói: “Vậy việc bổ nhiệm ngài……”
” Ta sợ là không được!”Đại lão gia thở dài một hơi.
Đại thái thái trong lòng nhảy dựng, lần lượt ngồi qua: “Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm cũng thấp xuống.
” Hôm nay cùng lão Tam nói nửa ngày. Hoàng Thượng nếu dùng Trần Tử Tường làm người đứng đầu, thì đã hạ quyết tâm thi hành chính sách mới. Ta là người của Liễu các lão, chỉ cần Trần Tử Tường còn ở vị trí này một ngày, ta sẽ không có ngày xuất đầu.”Đại lão gia cười khổ,” Mắt không nhìn thấy đỉnh núi Lư Sơn, chỉ chằm chằm vào lưng chừng núi. Hôm nay Tam đệ thẳng thắn thành khẩn nói, ta cũng tỉnh mộng lớn, biết nguyên do.” Nói xong, lắc lắc đầu.
Đại thái thái liền do dự nói: “Chẳng lẽ, sẽ không có mặt khác biện pháp?”
” Có.”Đại lão gia nói tự giễu,” Chính sách mới thất bại.”
Đại thái thái không nói.
” Triều đình sợ quyết sách sai lầm,”Đại lão gia rất cảm thán,” Càng sợ đổi thay ý kiến. Lúc trước Liễu các lão vì việc thuế trà, dặn dò ta dâng thư phản đối. Lão Nhị cùng lão Tam lúc ấy đều không có tham dự, cũng dễ nói một chút, ta cũng quyết không ở dưới dạng tình huống này mà ủng hộ chính sách mới.”
Đại thái từ nhỏ cũng đi theo phụ thân đứng ở quan trường, tự nhiên hiểu được ý tứ của Đại lão gia. Giống như lời Đại lão gia nói, kiên trì không nhận sai đến cuối cùng, thì vẫn còn có chút khí phách, nếu như giữa đường thay đổi ý kiến, chỉ sợ chính sách mới không được thì lại càng khó chống.
“Vậy, chúng ta chẳng lẽ phải về Dư Hàng đi……”Đại thái thái dấu không được mất mác.
” Không phải còn có Hưng ca sao?” Tuy miệng nói như vậy, nhưng thần sắc dĩ nhiên có chút buồn bả.
Vợ chồng ngồi đối mặt, trầm mặc một lúc lâu sau.
Không biết là ai đi ngang qua song cửa sổ, phát ra tiếng cười vui vẻ nho nhỏ Đại thái thái nghe lửa trong bụng bốc lên, đứng dậy, muốn to tiếng quát lớn, ngẩng đầu lên thấy trượng phu ngồi đối diện với mình cúi đầu ủ rũ, lại sợ hắn cảm thấy được mình chuyện bé xé ra to mượn cơ hội xả giận thì sẽ mất hết hiền danh, lời đến bên miệng nói liền biến thành: “Lạc Kiều đâu? Sai nàng đi lấy anh đào, như thế nào mà phảitốn nhiều thời gian như vậy?”
Đỗ Vi ở bên cạnh hầu hạ nghe được rành mạch đối thoại của hai người, biết cơn tức đại thái thái đã đến, vội nói: “Đại thái thái, ta đi nhìn xem.” Nói xong, vội vàng đi nhĩ phòng bên cạnh.
Trong nhĩ phòng đèn đuốc sáng trưng, Lạc Kiều, San Hô, Đại Mạo, Phỉ Thúy…… mọi người đều ở đây. Mọi người giống như ruồi bọ không đầu ở trong phòng tìm loạn.
“Đây là làm sao vậy?”Đỗ Vi vội vàng nói,”Đại thái thái thúc giục, anh đào như thế nào còn không có mang lên?”
Lạc Kiều ngẩng đầu, mặt trắng như tờ giấy.
Phỉ Thúy bên cạnh vội la lên: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Lại nói,”
Vừa rồi là ai gác ở trong này, kêu một đám tới hỏi, ta không tin tưởng, anh đào còn có thể bay lên trời sao?”
Đỗ Vi lúc này mới hiểu được— thì ra vừa rồi mọi người đang tìm anh đào.
“Không thể.”Đại Mạo xanh mặt nói,” Chuyện quan trọng nếu ầm ĩm lớn, đến lúc đó chỉ sợ không thu thập nổi kết cục!”
” Bây giờ còn nói đến thu thập kết cục hay không không thu thập kết cục?” sắc mặt San Hô so với Lạc Kiều còn trắng hơn vài phần, “Chạy nhanh đi nói cùng đại thái thái. Bằng không, để càng lâu, trong lòng đại thái thái càng không thoải mái… Còn không bằng nói luôn bây giờ, trong lòng đại thái thái còn cao hứng, có lẽ liền không có việc gì.”
Sự việc trước mắt, Lạc Kiều ngược lại trấn định xuống dưới: “Ta đi hồi đại thái thái đi.”
Nàng quay lưng đi ra ngoài.
” Lạc Kiều tỷ,”Đỗ Vi kêu Lạc Kiều lại, đem chuyện vừa rồi đại thái thái cùng Đại lão gia nói nhanh chóng nói cho Lạc Kiều,” Chỉ sợ không phải lúc.”
Lạc Kiều nhất thời mặt xám như tro tàn.
Sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng lộ ra một cái tươi cười: “Cho dù như vậy, cũng không thể cứ ở trong này bất động đi!” Nói xong, bước ra ngoài.
San Hô tức giận đến nỗi hai tay nắm chặt thành quyền: “Tìm cho ta, hôm nay nhất định phải lôi được tên ăn trộm anh đào ra cho ta? Ta không tin, nàng có thể đem anh đào nuốt vào trong bụng, nhưng làm sao có thể lấy khay sứ đựng anh đào ăn vào trong bụng hay sao?”
Đại Mạo nghe xong chần chờ nói: “Muốn đi bẩm Đại phu nhân hay không,… Chuyện trong phòng dù sao là Đại phu nhân quản, nói không chừng còn có thể cầu tình cho Lạc Kiều.”
Phỉ Thúy vừa nghe lập tức chạy đi ra ngoài: “Ta đi cầu Đại phu nhân.”
San Hô” Uy” một tiếng, nàng đã chạy không thấy ảnh.
San Hô không khỏi chà chà chân,” Bỗng nhiên giống như Trương Phi, cũng không ngẫm lại, lúc này đi nói cùng Đại phu nhân, Đại phu nhân, còn tưởng rằng chúng ta là nói nàng không phải đâu?”
Đại Mạo nghe xong liền muốn đi truy.
San Hô thở dài: “Quên đi, bây giờ mà đuổi theo cũng không còn kịp rồi.” Lại nói: “Chúng ta không bằng đi xem, nếu có thể nói đỡ liền giúp đỡ một chút.”
Đại Mạo nghe có đạo lý, cùng San Hô đi đến mái hiên.
Đợi tới gần, chợt nghe thấy Đại lão gia nói: “…. Bất quá là mâm anh đào, không có thì không, ngày mai cho người ta đến cửa lớn phía đông đi mua là được!”
“Đại lão gia nói không sai.” Thanh âm Đại thái mang theo chút lạnh lẽo,” Bất quá là mâm anh đào, liền lén lút thèm muốn, nếu là tiền bạc, chẳng phải là ánh mắt cũng không chớp một chút? Ta đây là ở trong phòng của mình hay là ở trong phòng những kẻ trộm!”
Đang nghe, liền thấy Phỉ Thúy cùng Đại phu nhân đến đây.
San Hô cùng Đại Mạo vội đi ra nghênh đón: “Đại phu nhân,…”
Đại phu nhân sắc mặt có chút lúng túng, hướng tới các nàng gật gật đầu, liền vào nhà, ba người liền nghênh cái lổ tai nghe.
Bắt đầu nghe không được rõ ràng, chỉ biết là giọng điệu đại thái thái thực gấp gáp, Đại phu nhân, một câu cũng không có nói. Lúc sau, thanh âm đại thái thái đột nhiên cố ý đề cao vài phần, mấy người mới nghe rõ: “…… Còn có thể bay lên trời sao. Đóng cửa lục soát cho ta!”
Đại phu nhân, lên tiếng “Vâng”, phân phó Đỗ Quyên đi kêu Hàng mama cùng Giang mama, phân công nhau lục soát chính viện cùng hậu viện.
Giang mama biết hậu viện là chỗ các vị tiểu thư ở, nên mang theo nhóm bà tử gõ cửa ngách, sau đó liền đứng bất động ở nơi đó.
Có bà tử nói: “Mama đây là làm sao vậy? Đại phu nhân, còn chờ chúng ta đáp lời đó?”
Giang mama cười nói: “Chính viện đánh mất đồ vật này nọ hơn phân nửa ở chính viện, chúng ta vẫn là đợi chính viện bên kia lục soát xong rồi nói sau! Miễn cho tự nhiên đắc tội với các vị tiểu thư.”
Nhóm bà tử đều không nói– hậu viện chỗ ở của ba vị tiểu thư, một vị sẽ làm công khanh phu nhân , một vị là cử nhân nương tử…… Vẫn là Giang mama thông minh.
Tất cả mọi người đi theo Giang mama nghiêng tai nghe động tĩnh chính viện.
Chỉ chốc lát, các nàng chợt nghe thấy một bà tử đi theo Hàng mama đi lục soát phòng bẩm: “Hàng mama, chén đĩa không tìm được, tìm được mấy trái anh đào.”
Giang mama mừng rỡ, đưa ánh mắt đến mấy bà tử, sau đó thản nhiên đi qua nói:
“Đại phu nhân, chúng ta bên này cũng không lục soát ra cái gì.”
Đại phu nhân, hướng tới đám người Giang mama phất tay, tất cả tinh thần đều tập trung ở Hàng mama bên kia.
” Cho ta xem!”
Bà tử vội đem đĩa sứ thanh hoa chứa anh đào mang đi qua.
Có nha hoàn ở nơi đó thấp giọng biện bạch: “Đại phu nhân, ta không có ăn vụng…… Ta thật sự không có ăn vụng……”
Giang mama nhìn qua, hóa ra là Đích Cẩm trong phòng Tứ gia.
Đại phu nhân, cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái, đi đến chỗ đại thái thái nơi đó.
Đích Cẩm mặt đầy lệ, cũng không ngừng xoay người nhìn sương phòng phía đông: “ Ta thật sự không có ăn vụng……”
Đông sương phòng cánh cửa mở rộng ra mấy tiểu nha hoàn thò đầu ra tìm hiểu, nhưng không ai đứng ra nói một câu.
Chỉ chốc lát, Đại phu nhân, đi ra, lạnh lùng nhìn Đích Cẩm, nói: “Trước hết đem nhốt vào sài phòng đi. Ngày mai rồi nói!” Lại nhìn mọi người, “Đều giải tán đi!” Có bà tử kéo Đích Cẩm nhốt vào sài phòng.
Đích Cẩm giãy dụa: “Tứ gia, Tứ gia, ta thật sự không có ăn vụng……”
Cánh cửa đông sương phòng lẳng lặng đứng ở nơi đó, chỉ có ngọn đèn mờ nhạt lộ ra, kéo cái bóng dài chiếu vào bãi đá trắng trên bậc thềm, ánh sáng tuy nhu hòa, nhưng lại có vẻ rất cô đơn!