Editor: Pthu
Cẩn ca nhi vừa đi, nhất thời Thập Nhất Nương có chút mất mát, đột nhiên trở nên lười biếng. Từ Tự Truân mời thợ kim hoàn về làm đồ trang sức, nàng chỉ có hứng thú làm hai cái vòng tay bằng vàng có hoa văn như ý. Anh Nương là tân nương tử, đồ trang sức của của hồi môn không chỉ có mới, hình dáng còn là kiểu mới nữa, nhưng Thập Nhất Nương vẫn lấy tiền riêng của mình ra làm cho nàng hai cái nhẫn vàng, hai đôi hoa tai bằng vàng. Đến hôm ăn cưới, liền dẫn theo Khương thị và Anh Nương đi cùng.
Khương thị và mọi người đều quen biết nhau rồi nên cười cười nói nói xã giao, Anh Nương lại là lần đầu tiên đi dự, nên khiêm tốn đỡ tay Thập Nhất Nương, theo sát ở phía sau, lúc bắt đầu còn có chút căng thẳng, sau khi gặp qua mấy người thì bình tĩnh lại. Lúc Thập Nhất Nương bị người vốn là Lâm đại phu nhân, bây giờ là Lâm phu nhân của Uy Bắc Hầu mời vào chánh điện của Đông sương phòng ngồi, nàng liền ở ngay bên cạnh giúp bưng trà dâng nước.
Hoàng tam phu nhân nhìn Khương thị đang nói chuyện với phu nhân thế tử Trung Cần Bá, Đại thiếu phu nhân của Trung Sơn Hầu Đường gia, liền cười chỉ cho Thập Nhất Nương xem: “Giống chúng ta hồi đó không?”
Mọi người trong nhà đều nhìn theo tay nàng.
Phu nhân thế tử Trung Cần Bá mặc một bộ hoa bối tử màu xanh nhạt, đeo đồ trang sức trân châu, thanh nhã mộc mạc nói không nên lời.
“Ta không nhìn thấy ngươi.” Đường tứ phu nhân cười nói, “Ta thấy có chút giống với Từ tứ phu nhân của năm đó.”
Thập Nhất Nương khẽ cười.
Hoàng tam phu nhân cảm khái nói: “Thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, làm cho chúng ta đứng ở dưới mái hiên khi đó, bây giờ đã ngồi ở trong nhà!”
Cam thái phu nhân cười: “Ta không có đứng ở dưới mái hiên, ngươi đừng đem chuyện của ngươi nói thành chuyện của chúng ta.”
Trong phòng cười đùa vui vẻ.
Về đến nhà, Từ Lệnh Nghi đang tựa ở đầu giường đọc thư.
“Của Cẩn ca nhi.” Hắn giơ lá thư trong tay lên, Thập Nhất Nương buộc lòng phải ngồi xuống bên giường, “Viết những gì vậy?” Vội vàng đoạt lấy lá thư.
Từ Lệnh Nghi bật cười, Thập Nhất Nương không kịp nói gì với hắn, liền đọc thư nhanh như gió.
Thư được gửi tới từ Tuyên Đồng, mặc dù rất ngắn, nhưng chuyện ăn, ở, đi lại dọc đường đi nói rất rõ ràng.
Biết Cẩn ca nhi lên đường bình an, trong lòng Thập Nhất Nương hơi ổn định lại, nhưng mà vẫn đọc đi đọc lại, lúc này mới để xuống.
“Đừng lo lắng.” Từ Lệnh Nghi nhổm dậy ôm Thập Nhất Nương, “Cẩn ca nhi rất khỏe. Qua hơn mười ngày nữa là tới Gia Dự quan rồi!”
Thập Nhất Nương gật đầu.
Qua hơn mười ngày, lại có thư của Cẩn ca nhi. Kể chuyện hắn đến Gia Dự quan rồi đi bái phỏng Tổng binh Gia Dự quan như thế nào, rồi kể một vài chuyện của Gia dự quan, chỗ ở rộng bao nhiêu, mấy người bảo vệ được phân đến, chuyện lớn chuyện bé đều viết chi tiết.
Dựa vào nơi hắn đặt chân lại, Thập Nhất Nương viết cho Cẩn ca nhi một phong thư, lại bảo người đi báo bình an cho Tân Cúc.
Mấy ngày sau, chẳng những Cẩn ca nhi gửi thư về, còn bảo người mang một bộ xiêm y của người Hồ và một chút nho khô về, nói xiêm y là lễ vật cho sinh nhật của Thập Nhất Nương. Nho khô là của mọi người dùng vào dịp tết Đoan Ngọ.
Thập Nhất Nương rất cao hứng, lén mặc trang phục người Hồ cho Từ Lệnh Nghi và Anh Nương xem, nho khô thì dùng hộp giấy đẹp đẽ bọc lại, mỗi nơi đưa một ít. Cam thái phu nhân thì tặng lại đôi giày, còn Tào Nga thì làm bộ xiêm y: “… Có người đi Gia Dự quan, cho mang theo cùng.” Thập Nhất Nương lại hứng thú tràn trề mà viết thư cho Cẩn ca nhi, trước tết Đoan Ngọ viết thư cho Cẩn ca nhi biết trong nhà chuẩn bị ăn tết như thế nào, sau tết thì viết thư cho hắn biết trong nhà đã ăn tết ra sao? Cứ năm ngày một phong, cũng không quản Cẩn ca nhi có gửi thư về hay không. Cứ kiên trì sai người gửi đến Gia Dự quan.
Cẩn ca nhi cứ mười ngày thì gửi về một phong. Ban đầu vẫn chỉ là đơn giản báo bình an, thời gian trôi qua, hắn cũng bắt đầu nói một chút cho Thập Nhất Nương biết chuyện huấn luyện hoặc chuyện của vệ sở.
Đến trung tuần tháng sáu, Anh Nương được chẩn đoán là có hỉ mạch.
Cả nhà mừng khôn kể xiết, lúc này, La Chấn Hưng lại có phương pháp quản lý huyện, được thăng lên là tri châu của châu Miện Dương.
“… Mặc dù nước ít khó thành hồng thủy, nhưng vẫn có thể đứng thẳng lưng, tốt xấu gì cũng là tri châu ngũ phẩm.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Chỉ cần không xảy ra cái sai lầm gì, qua vài năm nữa sẽ được điều về một châu giàu có và đông đúc một chút, thăng làm bố chính tư đồng tri, bố chính sử là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
*Bố chính tư đồng tri, bố chính sử: là chức quan thời xưa, trong đó bố chính sử cao hơn bố chính tư. Vì rất khó hiểu và dài dòng, nên TVNL sẽ không giải nghĩa cụ thể về nhiệm vụ, chức năng của 2 chức quan này. Thập Nhất Nương hiển nhiên là cao hứng thay La Chấn Hưng.
Người trong phủ nhìn thấy Anh Nương lại không giống nhau. Anh Nương lại có chút bộ dạng vinh nhục không sợ hãi. Buổi sáng hàng ngày vẫn đi vấn an Thập Nhất Nương, sau đó lại đi đến noãn phòng của hậu hoa viên chăm sóc hoa cỏ với Quý Đình tức phụ, chờ Thập Nhất Nương ngủ trưa xong, lại tới chuyện trò với Thập Nhất Nương, cùng thêu thùa may vá, hoặc cùng nàng đi dạo khắp nơi, buổi tối lại ở chỗ đó dùng bữa tối với Thập Nhất Nương, cùng nhau đi vấn an Thái phu nhân, sau khi tiễn Thập Nhất Nương về phòng mới đi về chỗ ở của mình.
Thập Nhất Nương vốn định miễn cho Anh Nươngkhông cần thỉnh an sáng sớm, nhưng thấy sáng sớm nào Từ Tự Giới cũng đi cùng Anh Nương tới đây, buổi tối lại về cùng Anh Nương, liền nuốt xuống lời này.
Cẩn ca nhi biết mình sắp làm thúc thúc rồi,liền tặng một miếng ngọc bội thượng hạng khắc vạn sự như ý, ở trong thư còn đoán là cháu trai hay là cháu gái, nếu như là cháu gái thì tên như thế nào là hay, nếu như là cháu trai, thì tên là gì mới tốt.
Thập Nhất Nương thấy giữa những hàng chữ của hắn lộ ra mấy phần vui vẻ, biết hắn đã qua thời kỳ thích ứng ban đầu, trong lòng cũng rất vui mừng. Cùng Anh Nương cười hắn một trận, rồi đưa quần áo mùa đông đến cho hắn.
Nhưng cái loại vui sướng này cũng không có duy trì được bao lâu, tháng mười, ở Gia Dự quan bên đó liên tục xảy ra mấy trận chiến quy mô nhỏ. Trong thư một chữ Cẩn ca cũng không nhắc đến, nhưng Cẩn ca nhi ở Gia Dự quan, nên chuyện của Gia Dự quan, hiển nhiên mọi người đặc biệt chú ý. Tin tức của bên đó vừa gửi về, Thập Nhất Nương đã biết rồi.
Lòng nàng nóng như lửa đối: “Nói có lúc thắng có lúc bại, hơn nữa lúc bại còn nhiều, lúc thắng lại ít!”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Từ Lệnh Nghi an ủi nàng, “Bất kể là thắng hay bại, chỗ vệ sở mà Cẩn ca nhi ở tương đối đáng tin, cũng tương đối khuất nẻo, xâm lược không phải là quy mô lớn, sẽ không đánh tới chỗ của hắn đi. Hơn nữa ta đã sớm phái người đi tới Binh bộ để hỏi rồi, vùng đất đó không có chuyện gì.” Lại cam đoan, “Nếu như bên đó có chuyện gì, cũng sẽ có người báo tin cho ta nữa mà.”
Thập Nhất Nương vẫn là bất an trong lòng.
Thư của Cẩn ca nhi đến.
Vẫn là thư báo tin bình an cho Thập Nhất Nương như cũ. Thư gửi cho Từ Lệnh Nghi lại nói đến trận chiến lần này. Không chỉ như thế, hắn còn nhắc đến cách dụng binh của Tổng binh Gia Dự quan. Hết thảy đều không có bình luận của trận thắng, nhưng trong thư lại nhắc đến từng cái khuyết điểm một của trận bại.
Thập Nhất Nương vẫn cau mày: “Lúc nào thì Cẩn ca nhi trở nên cực đoan như vậy rồi? Còn may chàng ở nhà, nếu như chàng ở trong ngũ quân phủ Đô Đốc, nghe được lời ong tiếng ve lúc rảnh rỗi như vậy, chỉ sợ vị trí ở Gia Dự quan sẽ không ngồi vững được như vậy.”
“Hài tử huyết khí phương cương, có phản ứng như vậy là bình thường.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Nếu hắn chỉ một mực ca công tụng đức, ta đây sẽ lo lắng.” Sau đó cười nói, “Nhưng mà, lời của hắn nói cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý.Lúc Tổng binh của Gia Dự quan tây chinh là quản lương thảo, bởi vì tính tình ổn trọng cho nên mới đảm nhiệm chức vụ Tổng binh Gia Dự quan. Lời của Cẩn ca nhi mặc dù thiếu thỏa đáng, rất ngây thơ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý.” Hắn nói xong, sắc mặt mơ hồ lộ ra mấy phần kiêu ngạo. Không có trở về thư phòng mà ở Đông Sao gian chỗ Thập Nhất Nương đọc sách viết hồi âm cho Cẩn ca nhi.
*Huyết khí cương dương: dùng để hình dung người trẻ tuổi tinh lực(tinh thần, thể lực) đang tràn đầy. Thập Nhất Nương ở bên cạnh mài mực.
Từ Lệnh Nghi nói cho Cẩn ca nhi hay cách nhìn của mình đối với trận chiến, còn kiến nghị Cẩn ca nhi hỏi thăm chiến sự trọng đại của Gia Dự quan trong trăm năm qua, sao đó nói vì sao lại thắng? Vì sao lại thua?
Mặc dù Cẩn ca nhi vẫn giống như trước, cứ cách mười ngày lại viết một phong thư cho Thập Nhất Nương. Nhưng gần hai tháng mới viết hồi âm cho Từ Lệnh Nghi. Trong thư hắn đem những trận chiến trăm năm qua của Gia Dự quan nhắc tới một lần, sau đó nói cách nhìn của mình. Thư khoảng hơn bốn mươi tờ giấy, chia thành mấy cái phong thư.
Từ Lệnh Nghi gửi thư cho hắn nói cách nhìn của mình.
Phụ tử hai người ngươi tới ta đi, bàn luận về cách dùng binh. Thường là hôm trước vừa mới nhận được một phong thư của Cẩn ca nhi, hôm sau lại nhận được một phong nữa.
Người trong phủ không biết Từ Lệnh Nghi và Cẩn ca nhi đang nói cái gì, chỉ biết là thư đến thư đi nhiều lần đến nỗi cơ hồ là cứ cách hai, ba ngày lại có một phong. Không tránh khỏi có người chặc lưỡi hít hà: “Cứ sáu trăm dặm khẩn cấp, tiêu tốn bao nhiêu bạc a!”
*Sáu trăm dặm khẩn cấp: tương đương với “chuyển phát nhanh” ngày nay, phạm vi là sáu trăm dặm. “Cũng không phải là tiêu tốn bạc của ngươi!” Có người cười nói, “Hầu gia còn không tiếc, còn cần ngươi tiếc sao. Thật là hoàng đế không vội, thái giám đã vội muốn chết.”
Mọi người cười cười vang.
Triệu quản sự ở phòng Hồi sự nhìn không chớp mắt mà đi từ những người bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng mà cầu kiến Từ Lệnh Nghi.
Thập Nhất Nương lập tức nghĩ đến Cẩn ca nhi…
Nàng vội vàng đi ra bên ngoài thư phòng, đối diện với Triệu quản sự.
Triệu quản sự cung kính mà hành lễ, vội vàng ra khỏi thư viện.
“Nàng đừng sốt ruột!” Không chờ Thập Nhất Nương mở miệng, Từ Lệnh Nghi đã cười nói, “Không phải là chuyện của Cẩn ca nhi.” Nói xong, tiến lên vài bước, thấp giọng nói ở bên tai nàng: “Là chuyện của Trường Thuận.”
“Trường Thuận?” Sắc mặt Thập Nhất Nương tái đi, “Trường Thuận đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc Lý Tễ nhắc đến Chỉ huy tư đồng tri Phúc Kiến, có người nhắc tới Lý Trung- phụ thân của hắn, cho rằng năm đó Lý Trung “trách tội quá nặng”. Hoàng thượng giận tím mặt. Nếu không phải là Trần các lão ra mặt chu toàn, chỉ sợ Lý Tễ đó cũng bị mất Đồng tri.
Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đến buồng lò sưởi ở sau thư phòng nói chuyện, “Vương gia phái người tới, muốn đưa Trường Thuận tới Liêu Đông.”
Thập Nhất Nương sửng sốt: “Nhà bọn họ còn có người? Muốn dẫn Trường Thuận đi có phải là giả mạo không?”
“Không phải là giả!” Từ Lệnh Nghi nói, “Chuyện này chỉ có ta và người của Vương gia mới biết được, hơn nữa người tới đón Trường Thuận ta cũng biết, còn cầm theo tín vật của năm đó.” Sau đó thở dài nói, “Mặc dù mấy năm nay ta không có liên hệ với người của Vương gia, nhưng vẫn để ý tới chuyện của Vương gia. Bọn họ bị đày đến Liêu Đông. Liêu Đông có biển. Tiểu đường thúc của Vương Cửu Bảo cũng là nhân vật, đi qua không tới hai năm đã dính dáng tới người của nước Vệ rồi, ở Thái Châu của Liêu Đông, giúp người của Tạp Vệ Sở buôn lậu hàng hóa, không chỉ ra sức buôn bán kiếm lời một khoản, còn mở rộng quy mô. Chỉ là bọn họ đột ngột từ Phúc Kiến đến Liêu Đông, dọc đường vất vả, sau khi đến Liêu Đông lại không thích nghi, mấy đứa trẻ đều chết yểu, bây giờ Trường Thuận là đứa con duy nhất của Vương gia còn sống, Vương gia an ổn rồi, muốn Trường Thuận trở về nhận tổ quy tông cũng là chuyện thường tình.”
“Có thể trở về đương nhiên là tốt.” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Đi theo Tân Cúc, Trường Thuận không có gì tốt hơn Trường An. Ta chỉ lo Vương gia ở Liêu Đông có phải là có chỗ đứng vững chắc hay không? Qua mấy năm nữa chuyện của Vương gia có bị người nhắc tới không? Ít nhất cũng phải đảm bảo an toàn cho hắn mới được.”
“Việc này ta cũng không có nắm chắc mười phần.” Từ Lệnh Nghi nói, “Nhưng ta nghĩ hiện tại Vương gia muốn đón Trường Thuận về, nhất định là phải nắm chắc mấy phần bảo vệ được an nguy của Trường Thuận. Bằng không, nếu như Trường Thuận có việc không hay nào xảy ra, chẳng phải là Vương gia tuyệt tự sao?”
Tuyệt tự chính là chuyện đại sự!
Thập Nhất Nương hơi gật đầu. Cho dù như vậy, Từ Lệnh Nghi vẫn làm một chút kiểm chứng, lúc này mới lấy cớ là đưa đồ cho Cẩn ca nhi, đưa con của Vương gia đến Gia Dự quan…
Lúc Đông chí, tin tức từ Gia Dự quan truyền đến, nói Trường Thuận không hợp khí hậu, đột nhiên bạo bệnh chết trẻ rồi.
Mặc dù Tân Cúc đã biết chân tướng của sự tình, nhưng vẫn rất thương cảm.
“Cũng không biết hắn có nhớ ta không?”
“Sẽ!” Thập Nhất Nương cầm tay nàng, “Ngươi đối với hắn tốt như vậy, hắn sẽ nhớ mà.”
“Ta cũng không phải là muốn hắn nhớ.” Tân Cúc rưng rưng cười nói, “Ta là sợ hắn trôi qua không tốt. Nghèo khó có cái tốt của nghèo khó, phú quý có cái hiểm của phú quý.”
Lời này có đạo lý.
Thập Nhất Nương không khỏi gật đầu.