Editor: Tiểu Ly
Lúc Hoàng hậu nương nương nhìn thấy Cẩn Ca Nhi, tâm trạng có chút xúc động.
“Thật sự!”, tay nàng bắt đầu chạm vào Cẩn Ca Nhi: “Thật sự là lão Hầu gia!”
Lão Hầu gia là phụ thân của Từ Lệnh Nghi, là ông nội của Cẩn Ca Nhi.
Cẩn Ca Nhi thoải mái để cho Hoàng hậu đánh giá mình: “Tổ mẫu cũng nói cháu giống như gia gia, còn nói, sau này khi cháu lớn lên, cháu chắc chắn sẽ còn cao hơn, thông minh hơn phụ thân ta.” Ánh sáng lóng lánh lóe lên từ sâu trong đôi mắt phượng, chân thật mà ngây thơ nhìn người đang ngồi ở trên.
Hoàng hậu nương nương nở nụ cười, chút thương cảm từng có lúc trước lập tức tan đi như làn khói…
Nàng dắt Cẩn Ca Nhi ngồi xuống trên ngai vàng, lấy một nắm kẹo đường ở bên trên một bàn nhỏ đưa cho Cẩn Ca Nhi: “Đến đây! Ăn chỗ kẹo đường quấn sợi này đi.”
Cẩn Ca Nhi cất kẹo đường vào trong hà bao mang theo bên mình.
Hoàng hậu nương nương sững sờ.
“Kẹo đường quấn sợi trong nội cung làm tỉ mỉ hơn so với bên ngoài, hơn nữa hương vị thanh ngọt.” Cẩn Ca Nhi cười nói, “Cháu muốn mang về cho thất đệ, bát đệ, cả Đình Ca Nhi, Oánh Oánh ăn!”
“Đứa trẻ này!” Hoàng hậu nương nương cười ôm vai Cẩn Ca Nhi, dặn dò Hoàng Hiền Anh, “Lát nữa nhớ chuẩn bị cho Lục thiếu gia một hộp kẹo đường quấn sợi mang về!”
Hoàng Hiền Anh cười trả lời “Vâng”, rồi nhỏ giọng nhắc nhở Hoàng hậu nương nương: “Đến lúc vào chầu rồi.”
Hoàng hậu nương nương nghe xong do dự một lát, dịu dàng nói với Cẩn Ca Nhi: “Cháu ở đây chờ ta một lúc, ta sẽ về ngay!” Sau đó sai bảo một cung nữ trong cung: “Ngươi ở lại đây cùng Lục thiếu gia!” Sau đó bèn đi chính điện.
Cung nữ kia tầm hai mươi tuổi, nhìn bộ dáng rất đoan trang, bưng ghế gấm cho Cẩn Ca Nhi ngồi, cười cười cầm bánh ngọt cho Cẩn Ca Nhi ăn.
Cẩn Ca Nhi lên tiếng nói: “Tỷ tỷ năm mới tốt lành”, cũng không khách sáo, vừa lấy bánh ngọt hoa hồng ăn, vừa nói chuyện cùng với cung nữ: “Tỷ tỷ họ gì? Vẫn luôn ở trong cung hầu hạ Hoàng hậu nương nương sao? Bây giờ thì chuyên phụ trách cái gì? Bình thường bận rộn hay an nhàn? Có được ra khỏi cung không?” Như một cục cưng hiếu kỳ, hỏi rất nhiều câu, cái cung nữ bị hỏi kia che tay áo mà cười: “Ta họ Đàm, ngươi gọi ta là Đàm cô cô là được rồi!” Những thứ khác thì tất cả nàng đều không nói, chỉ hỏi lại hắn: “Ngươi rất thích ăn bánh ngọt hoa hồng sao? Cái bánh ngọt hoa quế này cũng không tệ.”
“Thật vậy không?” Cẩn Ca Nhi lập tức cầm một chiếc bánh ngọt hoa quế lên nếm thử, liên tục tán thưởng: “Ăn ngon! Ngọt mà không ngán!” Giống như bị đồ ăn ngon hấp dẫn, quên đi vấn đề vừa rồi.
Bên ngoài một trận tiếng động, có tiếng hỏi: “Mẫu hậu vẫn chưa về sao?” rồi tiến vào trong thiên điện.
Tất cả cung nữ bên trong điện đều cong gối hành lễ, cung kính gọi: “Đại công chúa.”
Cẩn Ca Nhi ngẩng đầu, trông thấy một bé gái mặc bộ bối tử muôn chim chầu phượng màu đỏ thẫm đang được một đám cung nữ mặc quần áo màu xanh lục vây quanh đi đến.
“Đây là ai?” Đột nhiên có một bé trai lạ lẫm ở trong thiên điện của mẫu hậu, Đại công chúa không khỏi tò mò đánh giá Cẩn Ca Nhi.
“Đây là Lục thiếu gia của Vĩnh Bình Hầu gia!” Đàm cô cô nói xong, Cẩn Ca Nhi đã quỳ xuống hành lễ với Đại công chúa.
“Thì ra là ngươi!” Đại công chúa hơi sững sờ, đột nhiên lập tức trở nên hào hứng đi tới. Nàng đi đến trước mặt Cẩn Ca Nhi: “Này, ngươi còn nhận ra ta không? Không phải nói ngươi thân thể không tốt nên mùa đông không dám để cho ngươi ra ngoài hay sao? Sao hôm nay ngươi lại tới đây hả? Ta xem bộ dạng ngươi như vậy, chắc chắn không phải là thân thể không tốt…”
Đại công chúa có làn da trắng nõn, sống mũi cao, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, có thể là bởi vì đi rất vội, trên gương mặt hơi nhuộm tý hồng, thoạt nhìn vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Cẩn Ca Nhi đương nhiên không biết bộ dạng của công chúa ra sao. Tránh nói vào vấn đề chính mà cười nói: “Bây giờ ta ổn rồi, cho nên mới tới vấn an Hoàng hậu nương nương!”
Đại công chúa vừa nghe thấy vậy, đôi mắt lóng lánh sáng ngời.
“Thật tốt quá!” Nàng đến gần kéo áo ngoài của Cẩn Ca Nhi: “Chúng ta muốn chơi đá cầu, lại đang thiếu người!”
“Đại công chúa!” Đàm cô cô vội vàng đuổi theo “Hoàng hậu nương nương đã bảo Lục thiếu gia đợi ở trong thiên điện.” Lại nói tiếp: “Ngài muốn đợi lát nữa mang Lục thiếu gia đi thỉnh an Hoàng Thượng!”
“Ngươi nói với mẫu hậu một tiếng là được.” Đại công chúa nghe xong, bèn chạy nhanh hơn, “Chỗ của phụ hoàng, ta cũng đến thỉnh an rồi.”
Đàm cô cô không khỏi giậm chân, nói với cung nữ bên cạnh mình rồi cũng đuổi theo.
Đợi đến lúc Hoàng hậu nương nương mang theo Thập Nhất Nương về đến thiên điện, Cẩn Ca Nhi và Đại công chúa đã nhanh chóng rời khỏi đó được nửa canh giờ rồi. Hoàng hậu nương nương nghĩ đến Đại công chúa nghịch ngợm, lập tức sai bảo Hoàng Hiền Anh: “Nhanh đi kêu Cẩn Ca Nhi về, nói Vĩnh Bình Hầu phu nhân phải về phủ rồi!”
Hoàng Hiền Anh lại nghĩ đến hai lần gặp mặt nhau của hai người lúc còn bé, hai lần đều bị công chúa quậy đến không yên ổn. Nàng cũng vội vã bắt đầu hỏi nơi Đại công chúa chạy đến, vội vàng đuổi theo.
“Ngươi đừng vội!” Hoàng hậu nương nương an ủi Thập Nhất Nương, “Có tiểu nha hoàn bên người rồi cũng sẽ không để cho bọn hắn chạy lung tung đâu.”
Bây giờ có vội cũng không có ích gì.
Cẩn Ca Nhi đi tới chỗ nào cũng đều không thấp kém quá mức, có lẽ lần này, trước mặt con trai con gái của Hoàng thượng cũng là một khảo nghiệm với hắn!
Thập Nhất Nương cung kính trả lời: “Vâng!” hơi ngồi ở bên trên ghế gấm Hoàng hậu nương nương ban thưởng.
Hoàng hậu nương nương lại hỏi thăm tình hình của Thái phu nhân.
Thập Nhất Nương trả lời từng cái một, lại có Vương mỹ nhân, Tống Tiệp dư tới vấn an Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương dẫn Thập Nhất Nương đi gặp mặt đặt quan hệ.
Mọi người đều hành lễ bái kiến, ngồi vây quanh bên người Hoàng hậu nương nương nói chuyện phiếm, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Ở trong cung Khôn Ninh, có thể ồn ào như vậy, sợ rằng chỉ có Đại công chúa thôi.
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, không ngờ nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh nói: “Ta cũng không phải nói hắn ở lại trong phủ của ta. Cho hắn đến ở cùng với Bát đệ không được sao? Hơn nữa, ngươi là biểu đệ của ta, có quan hệ gì…” Giọng nói càng ngày càng gần, vào đến thiên điện. đã nhìn thấy Đại công chúa mang vẻ mặt đầy mất hứng và Cẩn Ca Nhi lúng túng đi vào, phía sau còn có Hoàng Hiền Anh và Đàm cô cô mặt đầy vẻ quẫn bách đi theo.
“Đây là có chuyện gì xảy ra?” Hoàng hậu nương nương trầm mặt hỏi.
“Mẫu hậu!” Đại công chúa căn bản không sợ, nàng chạy tới trước mặt Hoàng hậu nương nương, “Ngài để cho Cẩn Ca Nhi ở lại qua đêm trong cung đi, qua năm mới cho hắn trở về là được rồi!” Nói xong, còn lôi ống tay áo của Hoàng hậu nương nương mà làm nũng.
Lúc Cẩn Ca Nhi đi vào trong nhà, Thập Nhất Nương cẩn thận nhìn từ đầu đến chân con trai mình một lần, thấy mặt hắn đỏ hồng như đang xấu hổ, bộ dáng đầu đầy mồ hôi giống như đã chạy vài dặm đường liền thắc mắc trong lòng, lại vừa nghe thấy Đại công chúa nói thế, một đôi mắt liền dính chặt trên người con trai.
Cẩn Ca Nhi vội vàng ném một ánh mặt về phía mẫu thân, ý bảo mình không sao.
Đại công chúa đã nói: “Con và Cửu hoàng tử đã hẹn nhau đầu năm mới sẽ lại đá cầu. Nếu Cẩn Ca Nhi không có ở đây, vậy rất không có ý nghĩa đâu!”
Hoàng hậu nương nương nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày: “Con đã lớn như thế này rồi còn cùng các em chơi đá cầu? Đừng nói là trong lệ cũ không được ngủ lại trong cung, cho dù có, gần sang năm mới, cũng không thể bởi vì con muốn đá cầu mà có thể để cho Cẩn Ca Nhi ở lại trong cung.” Nói xong, vẻ mặt nghiêm túc, “Chuyện này con không nên cố gắng thêm nữa.” Sau đó, bưng cốc trà, “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, Vĩnh Bình Hầu vẫn còn đang ở ngoài cung đợi Vĩnh Bình Hầu phu nhân và Cẩn Ca Nhi đấy!”
Thập Nhất Nương biết thời cơ đã đến, vội vàng kéo Cẩn Ca Nhi quỳ xuống thỉnh an.
Ra khỏi cung Khôn Ninh, nàng vội vàng hỏi con trai: “con không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Cẩn Ca Nhi nhỏ giọng cười nói, “Cũng chỉ là đá cầu với Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử một lúc.” Sau đó kể lại cho Thập Nhất Nương mọi chuyện đã xảy ra.
Hóa ra, Đại công chúa rất thích đá cầu, thường xuyên chơi cùng với mấy vị hoàng tử. Trong đó người đá cầu tốt nhất là Bát hoàng tử. Bát hoàng tử cũng bởi vì vậy mà thường đi chung với Đại công chúa. Tối ba mươi tết Đại công chúa lại hẹn mấy người đó đá cầu. Không ai ngờ rằng Thập Nhất hoàng tử lại bị phong hàn không thể đá cầu được, Đại công chúa nhìn thấy Cẩn Ca Nhi, chợt nảy ra một ý nghĩ, nàng tạm thời kéo hắn đi cùng Cửu hoàng tử để thi đấu với Bát hoàng tử và nàng.
Thập Nhất Nương nghĩ đến chuyện Đại công chúa đòi lưu Cẩn Ca Nhi lại, cười nói: “Chẳng lẽ là các con thua?”
“Tất nhiên không phải!” Cẩn Ca Nhi có chút hả hê mà nói: “Con và Cửu hoàng tử thắng!”
Thập Nhất Nương cảm thấy ngoài ý muốn.
“Con nhìn bộ dạng của Đại công chúa, rõ ràng là muốn kéo con ở lại cho đủ số người.” Cẩn Ca Nhi nói: “Cái Bát hoàng tử kia lại càng không để mắt tới con. Nếu như con không lấy bản lĩnh thật sự ra, bọn hắn làm sao có thể nhớ rõ con!”
“Con muốn bọn hắn nhớ rõ con làm cái gì?” Thập Nhất Nương chỉ ước gì Cẩn Ca Nhi cách mấy người này càng xa càng tốt, “Con không sợ Đại công chúa sẽ tức giận sao?” Nàng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Đại công chúa cũng không giống như đang tức giận, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không khỏi hỏi hắn “Thế rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
“Không có chuyện gì!” Cẩn Ca Nhi cười, đem chuyện đã xảy ra kể cho Thập Nhất Nương.
Hóa ra là lúc Cẩn Ca Nhi nghe thấy Đại công chúa muốn hắn cùng đi đá cầu, hắn cứ nghĩ rằng chỉ là đá chơi vài phát với Đại công chúa, sau này thấy là thi đấu, lại hơi lo lắng về tài nghệ của hắn, thấy bộ dạng của Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử, trong lòng hắn cũng tính toán một chút, bắt đầu suy nghĩ nên thắng hay nên thua. Sau khi hắn thăm dò được từ Cửu hoàng tử là bình thường bọn họ thi đấu cũng không phải là cố định ai đấu với ai, chỉ là bởi vì Bát hoàng tử đá cầu tốt, cho nên Đại công chúa thích đi cùng với hắn, nhưng đôi khi Đại công chúa tâm huyết dâng tràn (nổi hứng) cũng sẽ đi chung với Cửu hoàng tử hoặc Thập Nhất hoàng tử.
“… Cho nên con cũng không khách sáo với bọn họ.” Cẩn Ca Nhi cười, “Như vậy nếu có lần sau, Đại công chúa có thể thay người rồi!”
Thập Nhất Nương kinh ngạc: “Con, con muốn vào cung để cùng chơi đá cầu với bọn Đại công chúa?”
“Cũng không nhất định là cùng đá cầu một chỗ đâu!” Cẩn Ca Nhi nói, “Lưu lại cái ấn tượng cho Đại công chúa và mấy vị hoàng tử là được rồi!”
Vẫn đang nói chuyện, bọn họ đã ra khỏi cửa cung.
“Phụ thân, Ngũ thúc!” Cẩn Ca Nhi cười chạy tới.
Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan, hai huynh đệ đang đứng ở giữa hai chiếc xe ngựa sơn màu đen bằng nhau nói chuyện, nghe thấy tiếng động. Từ Lệnh Nghi nhanh chóng đi về phía bọn họ.
“Sao rồi?” Hắn vỗ vỗ bả vai con trai, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng không hề dễ phát hiện ra.
Cẩn Ca Nhi cười một cái thật tươi với hắn: “Đá cầu với Đại công chúa một lúc. Đại công chúa thua, lại bảo con mùng bốn đá lại với nàng một lần.”
“Vậy sao?” Lông mày Từ Lệnh Nghi nhướng lên, “Chúng ta lên xe rồi nói tiếp.”
- “Nếu như mùng bốn trong cung lại bảo Cẩn Ca Nhi tiến cung, thì hắn đi đi!” Từ Lệnh Nghi nằm trên giường, giữa hai đầu lông mày tỏa ra ý vui mừng, “Cẩn Ca Nhi của chúng ta có thể đối phó được.”
“Vào trong cung dù sao cũng chỉ là chơi cùng.” Thập Nhất Nương ngồi xuống bên giường, “Vẫn là học bài quan trọng hơn. Để tránh cho con trai chơi đến tự do thoải mái!”
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Đến lễ mừng năm mới,” lại nói, ngồi dậy: “Mặc Ngôn, ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng!” Vẻ mặt nghiêm nghị.
Thập Nhất Nương hơi sững sờ: “Chuyện gì?”
“Năm sau Cẩn Ca Nhi mười hai tuổi rồi. Ta muốn cho con đi Gia Dự Quan!”
“Năm nay Cẩn Ca Nhi mới có mười hai tuổi!” Thập Nhất Nương giật mình nhìn Từ Lệnh Nghi, “Đây cũng quá sớm rồi, hắn đi Gia Dự Quan thì có thể làm cái gì?”