Chương 690: Chuẩn Bị (hạ)

Edit: Tuyen Tuyen

Beta: Tiểu Tuyền

Trong phòng ánh sáng sáng rõ.

Anh Nương nghiêng thân mình, tóc đen nhánh vấn thành búi tóc, mặc áo kép màu như nước hồ, váy dài màu xanh lam, trên tai đeo khuyên tai hình lá liễu bằng vàng ròng, xa xa nhìn lại còn phát ra kim quang lấp lánh, như một đám ánh sáng mặt trời rơi trên thế gian.

Đứng đối diện với nàng là Từ Tự Giới cao hơn nàng một cái đầu.

Hắn mặc một áo dài màu tím bằng lụa Hàng Châu, lông mày thanh tú, đỉnh chau lại thành một chỗ, con ngươi trong suốt tràn đầy lo lắng.

“Ta đã xin tiên sinh nghỉ rồi. Không cần gấp gáp” giọng nói của Từ Tự Giới trong trẻo lạnh lùng lại mang theo vài phần uyển chuyển ép tiếng nói xuống thập thấp “Đúng là Đại biểu muội vẫn ở chỗ này chiếu cố Mẫu thân….” Hắn vừa nói vừa lộ ra mấy phần áy náy “ Cũng nên đến lượt ta, Đại biểu muội đi nghỉ đi!”.

Anh Nương nghe thấy “Xì” một tiếng bật cười, lại nhớ tới Thập Nhất Nương vẫn còn đang ngủ, vội vã che miệng, hồi lâu mới nói “Là Mẫu thân huynh, chẳng nhẽ lại không phải là cô muội? Cũng không phải là khuya khoắt qua mức buồn ngủ, cũng không phải là chiếu cố mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, nơi nào cần phải thay đổi người? Ngũ biểu ca cứ nhanh đi học đi. Nhìn thấy huynh dụng công, so sánh với bất cứ việc gì cô đều vui mừng hơn. So sánh với việc huynh ngồi ở nơi này tốt hơn gấp trăm nghìn lần.

Từ Tự Giới không khỏi tự nhiên thấy ngượng ngùng.

Tháng hai hắn thông qua Viện thử ( kỳ thi viện), Thập Nhất Nương thật cao hứng, đích thân may cho hắn hai bộ xiêm y, còn đưa cho hắn một nghiêng mực trạng nguyên thi đậu.

“Nhanh đi, nhanh đi” Anh Nương cười nói “Nơi này có muội”.

Từ Tự Giới do dự nhìn Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cảm giác như mình đang nghe lén, theo bản năng nhắm hai mắt lại.

“Vậy, vậy cũng tốt” Một hồi lâu Từ Tự Giới mới nói “Nếu mẫu thân tỉnh, muội hỏi rõ ràng mẫu thân nơi nào không khỏe nhé? Có muốn mời Đại phu hay không? Nếu muội không có chủ ý gì thì sai gã sai vặt đi đến nhà Đậu các lão. Phụ Thân nghe nói mẫu thân không khỏe nhất định sẽ trở về”.

“Biết rồi” Anh Nương cười, đối với hắn dài dòng lộ ra vẻ có chút phản đối.

Từ Tự Giới cũng nghe ra ý. Hắn đứng ở nơi đó nhìn Anh Nương, bộ dạng ngươi không đồng ý ta sẽ không đi.

“Không phải là có Tứ biểu ca và Tứ biểu tẩu sao?” Sau một lúc lâu Anh Nương không biết làm gì nói “Cần gì phải bỏ gần cầu xa? Hôm nay là sinh thần Đậu các lão, chúng ta đi tìm như vậy chẳng phải là làm cho người ta chê cười sao?” Nói xong nàng dừng lại một lúc. Lại nói “Coi như là Tứ biểu ca cùng Tứ biểu tẩu không có chủ ý gì, không phải vẫn còn Ngũ thẩm thẩm và Nhị bá mẫu sao? Huynh nên lo trước việc học của huynh đi! Muội biết phải làm gì?” Khẩu khí như là muốn đuổi Từ Tự Giới đi.

Mặt Từ Tự Giới đỏ bừng, lại không thể không công nhận Anh Nương nói có lý.

“Vậy, huynh đi đây. Mầu thân tỉnh thì báo cho huynh biết” Hắn dặn dò xong có chút chật vật ra khỏi nội thất.

Anh Nương nhìn theo bóng lưng của hắn mím môi cười.

Nha hoàn Uyển Nương vội vàng nhỏ giọng nói “Đại tiểu thư đây cũng không phải là ở nhà, Ngũ thiếu gia không phải là Khang thiếu gia nhà chúng ta__từ nhỏ bị ngài dạy dỗ đến lớn đã thành thói quen, ngài nói chuyện nên cẩn thận một chút”.

“Không có chuyện gì” Anh Nương cười nói “Hắn là đứa trẻ có tính tình tốt, sẽ không để ở trong lòng. Ngay cả Tứ biểu ca, Nhị biểu tẩu, thậm chí cả Đại biểu tẩu, Tam biểu tẩu ngõ Tam Tỉnh đều đối xử với mọi người rất hiền hòa, ngươi yên tâm đi”.

Giọng nói hết sức khẳng định, không có nói đến Khương thị.

Thập Nhất Nương sinh ra mấy phần tò mò, mở mắt chỉ nghe thấy nha hoàn kia vội vàng nói “Tiểu tỷ của ta, đây là trong nhà của cô cô người. Nếu như bị cô cô người nghe thấy người là hậu bối mà phía sau nghị luận, chỉ sợ trong lòng sẽ không vui”.

Anh Nương cũng không biết xấu hổ cười, ôm lấy bả vai Uyển Hương “ Được rồi, được rồi, là ta sai rồi được không?” Trong lòng rốt cuộc có chút bận tâm, vừa nói, vừa nhìn về phía Thập Nhất Nương, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Thập Nhất Nương.

“Ôi” Mặt nàng đỏ lên, thần sắc quẫn bách “Cô, lúc nào thì tỉnh?”

Thập Nhất Nương không muốn làm khó nàng, cười nói “Ngủ mê mê hồ hồ, nghe thấy có người nói chuyện, liền tỉnh lại” Anh Nương mím miệng cười, ánh mắt chợt lóe sáng tỏ ra rất cao hứng.

“Cô có muốn uống miếng nước hay không?” Nàng vội vàng tiến lên đỡ Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương ngồi dậy “Tốt, con cho ta chén nước đi!”.

Anh Nương vừa đáp lời thì Uyển Hương đã bưng chén nước đến.

Thập Nhất Nương bưng chung trà, Tùy ý nhìn quanh phòng một chút, phát hiện chỉ có chủ tớ Anh Nương.

“Tứ biểu tẩu, Tống mama và vợ Quản Thanh đều có việc bận rộn” Anh Nương lập tức nói “Chỉ có con nhàn rỗi, ở chỗ này trông cô cô” nàng vừa nói, giữ nguyên sắc mặt nói “vợ Quản Thanh nói cô cô có chút không khỏe, cô cô không khỏe chỗ nào? Là đau đầu hay là trong lòng buồn bực?”.

“Không có chuyện gì” Thập Nhât Nương cười, uống một hớp nước “Thời tiết lạnh phải đắp chăn dày ấm, vì đắp chăn mỏng có chút lạnh nên tối không ngủ ngon thôi”.

Anh Nương cẩn thận đánh giá Thập Nhất Nương một hồi, thấy Thập Nhất Nương khí sắc rất tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tứ biểu tẩu có việc muốn tìm cô cô, vợ Quản Thanh nói cô cô đang nghỉ ngơi. Tứ biểu tẩu có chút bận tâm, sang đây hỏi cô cô, những quản sự mama kia đều đang chờ chỉ thị của Tứ biểu tẩu. Tứ biểu tẩu sợ ầm ĩ cô cô nên nhờ Bảo Châu đi truyền lời, vừa lúc con mang hoa sang tặng cô cô, thấy Bảo châu chạy vội, đầu đầy mồ hôi, liền chủ động xin đi giết giặc ở chỗ này chiếu cố cô cô” Không đợi Thập Nhất Nương mở miệng, Anh Nương cười nói “Cô, ngài đừng ngàn vạn lần trách cứ con tự chủ trương. Con cũng sợ trì hoãn việc ngày mai đi Dược Vương miếu thôi”.

Đứa nhỏ này, sức quan sát rất tốt.

Thập Nhất Nương khẽ cười muốn hỏi Từ Tự Giới tại sao ở chỗ này, lại nghĩ đến mới vừa rồi mình nói là lúc Anh Nương nhận sai lầm mới tỉnh, lại đem lời muốn nói nuốt xuống, cười nói “Không có gì quan trọng, con đừng khẩn trương, sai người đi báo cho Tứ biểu tẩu một tiếng là không nên lo lắng”.

Đang nói thì Hạng thị ôm hài tử tới.

“Mẫu thân, nghe nói người không khỏe, người có chỗ nào không khỏe vậy?”.

“Ta không sao” Có người đến thăm chính là không tốt chỗ này, phải không ngừng nói lại đáp án.

Oánh Oánh đang ở trong lòng nhũ nương lắc lắc thân thể muốn Thập Nhất Nương ôm.

Thập Nhất Nương ôm Oánh Oánh, đem hài tử đặt trên giường gạch, hài tử lập tức bò đến cửa sổ, duỗi tay muốn bắt cá vàng.

Hạng thị lấp tức giật mình, lên giường ôm lấy hài tử, Thập Nhất Nương liền cười, đã ôm Oánh Oánh sang một bên.

Từ Tự Truân cùng Khương thị tới.

“Mẫu thân, con nghe Sắt Sắt nói người không khỏe” Thần sắc hắn có chút lo âu “Người nơi nào không khỏe vậy?”.

Mặc dù có Anh Nương ở một bên chiếu cố, nhưng nàng dù sao cũng là khách nhân.

Khương thị trong lòng thấy không yên tâm, nên ra cửa liền phái người ra ngoại viện báo tin cho Từ Tự Truân.

“Ta không có việc gì” Thập Nhất Nương cười, bảo mọi người ngồi xuống “Đang bảo phái người đi báo cho con một tiếng” Sau đó chỉ vào ghế Thái sư ở bên cạnh để cho bọn họ ngồi, hỏi Khương thị tình huống chuẩn bị đi Dược Vương Miếu ngày mai thế nào rồi.

Khương thị thấy sắc mặt Thập Nhất Nương hồng hào, ngồi tựa trên gối, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống, cẩn thận đáp các vấn đề Thập Nhất Nương hỏi.

Anh Nương rón rén lui xuống.

Từ Tự Truân cùng Hạng thị lắng nghe, chỉ có Oánh OÁnh ở một bên không hiểu chuyện chi chi nha nha, còn tưởng rằng Khương thị đang cùng nàng nói chuyện, Hạng thị vội vàng ôm con đem ra ngoài.

Thập Nhất khẽ ngáp, nàng giao cho Khương thị làm hai việc đều làm rất tốt.

“Chuyện ngày mai đều giao cho con” Thập Nhất Nương cười nói “Lo xong chuyện này, con cứ nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt đi.”

Khương thị khiêm tốn nói “Mẫu thân nói quá lời, có vợ Quản Thanh và Tống mama giúp, con chỉ có động miệng lưỡi mà thôi”.

Thập Nhất Nương nghĩ đễn vừa rồi Khương thị đối đáp trôi chảy, hiển nhiên là rất tốn công sức, nàng mỉm cười bưng trà “Chuyện cũng đã giao xuống dưới, con cũng về phòng nghỉ ngơi đi! Dưỡng tinh thần tốt, ngày mai còn đi Dược Vương miếu”.

Hai người cung kính đáp lời, rời khỏi nội thất nhìn thấy Anh Nương đang ngồi trước cửa sổ trên giường gạch Tây Thứ Gian, Hạng thi ôm hài tử ở một bên phụng bồi.

“Tứ biểu ca, Tứ biểu tẩu, hai người về sao?” Anh Nương cười đứng lên.

Khương thị cười gật đầu trêu trọc Oánh Oánh.

Từ Tự Truân thì cầm lấy một tờ giấy cắt dán cửa sổ “Cắt cái gì vây? Vừa mới qua năm mới thôi, làm sao đột nhiên muốn cắt giấy dán cửa sổ?”.

Là chim Hỉ Tước trên cành.

“Hỉ nhi tỷ tỷ bên cạnh Ngũ biểu ca không phải sắp xuất giá rồi sao?” Anh Nương cười nói “Muội nhàn rỗi không có chuyện gì, nên cắt mấy tờ giấy dán cửa sổ cho nàng”.

Chuyện này hắn cũng biết. Bạch tổng quản mới vừa rồi muốn đưa mấy nha hoàn vào viện Từ Tự Giới hầu hạ.

“Cắt rất đẹp” Từ Tưh Truân cười nói “Lễ mừng năm mới năm nay, nhất định phải giao cho Đại biểu muội cắt giấy dán cửa sổ thì tốt rồi!”.

“Muội mới không làm đâu!” Anh Nương cười hì hì cùng Từ Tự Truân đùa giỡn “Trong phủ nhiều cửa sổ như vậy, cho dù từ bây giờ muội bắt đầu cắt, qua năm cùng không xong a. Hơn nữa một tờ giấy cắt hoa ở tiệm tạp hóa là ba văn tiền rưỡi. Muội cắt cho không trong phủ nhiều giấy cắt dán như vậy, thiệt thòi nhiều a!”.

Từ Tự Truân nghe nàng nói thú vị, cười nói “Thì ra là Đại biểu muội thích tiền vuông (tiền đồng tròn trong có lỗ vuông), thấy tiền thì cắt giấy dán cửa sổ, không thấy thì không cắt ”.

Ba người đều cười.

“Vừa nói gì xong, mà cao hứng vậy!” Từ Tự Giới từ bên ngoài đi vào “Mẫu thân đã tỉnh chưa, có chỗ nào không thoải mái hay không?”.

Ánh mắt của hắn trước tiên rơi vào trên người Anh Nương.

“Cô nói không có chuyện gì” Anh Nương cười nói “Muội thấy chính là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nhiều thôi”.

Vẻ mặt Từ Tự Giới hòa hoãn lại.

Từ Tự Truân ngạc nhiên nói “Làm sao đệ biết mẫu thân không khỏe?”

“Đệ thấy mẫu thân hai ngày nay buồn bực không vui”, hắn nói “Trong lòng có chút lo lắng, nên cùng Thường tiên sinh nói một tiếng, sang đây nhìn xem. Không nghĩ đến thực sự mẫu thân không khỏe”.

Từ Tự Truân có chút xấu hổ.

Hắn cũng thấy được mẫu thân có chút không khỏe, nhưng không có nghĩ đến để ý đến xem mẫu thân một chút…..

Anh Nương nhìn thấy rõ ràng, vội nói “Tứ biểu ca, Tứ biểu tẩu, chúng ta cùng đến chỗ cô ăn bữa tối đi! Nhiều người một chút, cũng náo nhiệt hơn. Nói không trừng, tâm tình cô cũng tốt lên”.

“Tốt” Từ Tự Truân vội nói “Chúng ta sẽ ôm cả Đình ca nhi tới”.

Có hài tử ở đó, không khí sẽ tốt hơn.

Mọi người thương lượng tốt, rồi tự mình giải tán.

Từ Tự Giới cùng Anh Nương đi nội thất, phụng bồi Thập Nhất nương nói chuyện hồi lâu, lại chờ Cẩn ca nhi học xong cùng ăn trưa. Xế chiều Từ Tự Giới và Cẩn ca nhi quay lại đi học, Thập Nhất Nương cùng Anh Nương chọn xiêm y, đồ trang sức để đi Dược Vương miếu. Buổi tối mọi người vây quanh cùng ăn tối.

Từ Lệnh Nghi trở lại.

Nhìn thấy một phòng đầy người, thì rất là ngoài ý muốn.

“Phụ Thân, người đã trở lại!” Cẩn ca nhi là người đầu tiên nhảy ra ngoài, vui vẻ trào đón.

Từ Lệnh Nghi cười, ôm lấy bả vai nhi tử. Lúc này Thập Nhất Nương mới đứng lên “Hầu gia đã dùng bữa tối chưa? Nếu là chừa dùng, thiếp bảo phong bếp làm thêm mấy món ăn đi”.

Nàng cười dịu dàng, nhìn qua cùng bình thường không có khác biệt. Nhưng người quen sẽ nhìn ra được ánh mắt của nàng trong trẻo lạnh lùng.

Từ Lệnh Nghi không khỏi cười khổ.