Edit: Quỳnh Trúc
Beta: Tiểu Tuyền
Tiết Đoan Ngọ ngày đó, hậu hoa viên Từ gia rực rỡ như ngân hà.
Thái phu nhân một tay dắt Từ Tự Truân, một tay dắt Từ Lệnh Khoan, cười vui vẻ treo đèn lồng lên, thỉnh thoảng còn quay đầu lại cùng Thập Nhất Nương, Ngũ nương mấy người phía sau nói vài câu, hài tử ở nhà hoa đăng chạy qua chạy lại như thoi đưa, chơi đùa, so với cuối năm còn náo nhiệt hơn.
Khương thị ánh mắt không khỏi hướng đến Thập Nhất Nương.
Nàng đang đáp lời Thái phu nhân, nụ cười nhẹ nhàng cùng vẻ mặt ôn nhu.
Cảnh tượng như vậy, ai không thương.
Khương thị không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
Bữa tiệc tan dần, nàng nhẹ giọng khuyên Từ Tự Truân: “Cha chồng cùng mẹ chồng đều không quá chú trọng ăn mặc, chàng như vậy, cha chồng, mẹ chồng có thể cảm thấy có hơi xa xỉ hay không?”
Từ Tự Truân không khỏi nhíu chân mày.
Từ lúc dùng bữa tối bắt đầu, cảm xúc của thê tử có chút xuống thấp, lúc nhìn đến hoa đăng đầu viện, nụ cười thậm chí có chút miễn cưỡng. Hiện tại lại hỏi như vậy.
Hắn suy nghĩ một chút, liền cầm tay Khương thị: “Ta cũng biết bạc dùng hơi nhiều, nhưng mà ta không có sử dụng bạc của chung, tất cả đều dùng bạc của mình. Ta nghĩ, ta thành hôn xong, chính là người lớn rồi. Đây là tiết đoan ngọ đầu tiên, cũng là sinh nhật đầu tiên của mẫu thân sau khi ta thành thân, nếu như có thể cho mẫu thân một lễ vật đặc biệt một chút, người nhất định sẽ thật rất vui.” Hắn vừa nói, liền hạ thấp giọng xuống, “Cũng muốn cho nàng vui vẻ nữa. Nếu như nàng không thích, về sau ta sẽ không tự chủ trương nữa. Mọi chuyện đều cùng nàng thương lượng tốt mới làm, nàng nói có được hay không?”
Khương thị khẩn trương.
Nghe khẩu khí này, thật giống như nàng không nỡ hơn.
“Có thể làm cho trưởng bối cao hứng, xài bao nhiêu tiền cũng không phải là xa xỉ.” Khương thị vội vàng nói, “Thiếp chỉ muốn nói, tặng quà cũng phải chú ý phương pháp tặng, nếu là đúng chỗ, sự vui vẻ cũng không giống nhau. Giống như bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân, như vậy mới thỏa đáng.”
“Ta hiểu ý của nàng.” đáy mắt Từ Tự Truân lộ ra mấy phần bối rối, “Tổ mẫu cùng mẫu thân đều có kiến thức rộng rãi, những đồ trang sức, quý trọng, hiếm thấy họ có rất nhiều, căn bản sẽ không được yêu thích. Ta nghĩ cả hai tháng mới ra chú ý này, thuê ba sư phụ ở cửa hàng hoa đăng, dùng hơn một tháng mới đem tất cả làm tốt......” Hắn cười lên, “nàng cũng thấy rồi, tổ mẫu cùng mẫu thân đều thật vui vẻ, có thể thấy được rất thích phần lễ vật này.”
Khương thị không thể làm gì khác hơn là mang Từ Lệnh Nghi ra: “Nếu là cha chồng trở lại hỏi tới......”
“Vậy thì nàng càng không cần lo lắng.” Từ Tự Truân cười, mặt mày đều giãn ra, nói nhỏ, “Phụ thân từng hao phí tám ngàn lượng bạc mua cho mẫu thân một bộ đồ trang sức ngọc lục bảo, ta chỉ bất quá xài ba, bốn ngàn lượng bạc thôi. Phụ thân biết rồi, chắc chắn sẽ không nói gì.”
Đồ trang sức Ngọc lục bảo có thể làm thành truyền gia chi bảo, nhưng đèn lồng, dùng qua hai lần thì không thể dùng lại. Hơn nữa, sản nghiệp trong nhà cũng là cha chồng kiếm về, cha chồng dùng như thế nào liền dùng như thế nấy. Hắn dùng bạc của mình thì hoặc là cha chồng cho, hoặc là mẹ chồng qua đời lưu lại. Làm sao có thể so sánh được.
“Tướng công......” Khương thị còn muốn khuyên hắn hai câu, nhưng nàng vừa mở miệng, Từ Tự Truân đã cười nó, “Tốt lắm, tốt lắm, nàng đừng buồn lo vô cớ nữa. Coi như là phụ thân trách cứ xuống, còn có ta gánh lấy. Nàng hãy ngủ đi, ” đang nói chuyện, tay đã nhẹ nhàng đặt lên phần bụng đã nhô của nàng, “Nàng bây giờ cũng không phải là một người. Nàng ngủ không ngon, con cũng ngủ không ngon.”
Lời của hắn làm cho nàng nhớ tới một chuyện khác.
“Tướng công, có muốn để cho Nga Nhụy tới hầu hạ ngài hay không......” Lời còn chưa dứt, thần sắc đã có chút nhăn nhó.
Trước khi thành thân Từ Tự Truân thu thiếp thân nha hoàn Nga Nhụy làm thông phòng. Sau đó Khương thị gả tới đây, rất nhanh đã mang thai. Dưới tình huống như vậy, chính thất vì phòng ngừa loại nha hoàn cùng chủ tử dây dưa thànhthông phòng kiêu ngạo, sẽ an bài thiếp thân nha hoàn của mình đi hầu hạ. Nhưng Từ Tự Truân đối với Khương thị tình cảm thắm thiết, Khương thị thấy Nga Nhụy là người thành thật nên đem nàng giữ lại.
“Không cần!” Từ Tự Truân giúp Khương thị dịch dịch chăn, “Ta ở chỗ này cùng nàng, nàng đang mang hài tử đấy!”
Khương thị trong lòng ngọt ngào, khó chịu vừa rồi mau chóng tan thành mây khói.
Nàng cầm thật chặt tay trượng phu, phụng bồi trưởng bối dạo vườn mệt mỏi rất nhanh làm cho nàng ngủ thật say.
Qua mấy ngày, là sinh nhật Từ Tự Truân.
Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương thương lượng mời thân thích bằng hữu, bày ba bàn rượu cho hắn, rồi mời người Trường Sinh xã đến ca diễn.
Trên đài chiêng trống vang trời, dưới đài tiếng cười lớn không ngừng, mọi người vui chơi giải trí, tất cả thật cao hứng.
Thập Nhất Nương tặng Từ Tự Truân một chén thủy tinh lưu ly nhỏ cỡ lòng bài tay hình đài sen: “Là Ngũ đệ con giúp ta ở trước cửa tướng quốc tự tìm đấy, có đẹp không?”
Từ Tự Truân yêu thích không buông tay: “Rất đẹp, huynh rất thích.” Cười hướng Từ Tự Giới nói cảm ơn.
Từ Tự Giới cười cầm một bình sứ thanh hoa to cỡ nắm tay điêu khắc kiểu cành hoa loa kèn uốn lượng: “Cái này là do Đa Bảo Các cất giữ, tặng huynh thay Lục đệ.” Lại lấy ra một đèn kéo quân bằng da dê to bằng bát tô có cảnh vẽ bốn phía Tây Sơn, “Cái này là của đệ. Cùng chén lưu ly của mẫu thân giống nhau, đều từ cửa hàng vỉa hè bên cạnh Tướng Quốc Tự mua được.” Đem đồ vật bỏ vào hộpcho Từ Tự Truân, “Mặc dù không đáng tiền, nhưng đệ thấy đều thật đáng yêu.”
Hai mắt Từ Tự Truân sáng lên, xem một chút cái này, sờ sờ một chút cái kia, quả thực không biết nên như thế nào mới tốt: “Ta muốn đem ba đèn lồng này đều bày bên trong thư phòng của ta. Không, là treo trên giường La Hán ở noãn các, thời điểm nằm đọc sách, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.”
“Con thích là tốt rồi!” Thập Nhất Nương cười.
Đang nói, thì Từ Tự Kiệm chạy tới: “Ai nha, Tứ đệ, đệ đại phát tài rồi. Lúc nào mời chúng ta đi ăn đây?” Hắn vẫn thích trêu chọc người như vậy.
“Tốt!” Từ Tự Truân cao hứng nói, “Địa phương tùy huynh chọn.”
“Ngõ Thúy Hoa thì như thế nào?” Từ Tự Kiệm nghiêm trang nói.
Đó là nơi trăng gió nổi danh ở Yên kinh.
Mặt Từ Tự Truân căng đến đỏ bừng: “Hay là, hay là đổi lại địa phương khác đi” Nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
Từ Tự Kiệm cười to, quay đầu nhìn Thái phu nhân nói: “Chỗ này mà Tứ đệ cũng biết!”
Cho dù không biết, nhưng nhìn này bộ dạng ranh mãnh của hắn, cũng biết không phải là địa phương tốt đẹp gì.
“Tới đây!” Thái phu nhân hướng Từ Tự Kiệm ngoắc, “Ta cho con không đứng đắn này.” Ngắt lỗ tai của hắn.
“Ôi ôi!” Từ Tự Kiệm hai tay bịt tai, giả vờ bộ dạng đau đớn khó nhịn, “Lão tổ tông, ngài nhẹ chút. Con ít ra cũng là quan lục phẩm. Người làm vậy bảo con đem mặt mũi bỏ đi đâu!”
Mọi người liền cười vang.
Khương thị có chút thất vọng.
Nàng thấy Thập Nhất Nương tặng Từ Tự Truân rất nhiều tạo hình đặc biệt nhưng giá tiền rẻ hơnđèn lồng, cho là Thập Nhất Nương sẽ nhân cơ hội khuyên Từ Tự Truân, ai biết Thập Nhất Nương lại không nói gì.
Hổ phách cũng lén hỏi: “Phu nhân, không phải ngài nói muốn nhắc nhở Tứ thiếu gia mấy câu đấy sao?”
“Hay là tìm cơ hội khác!” Thập Nhất Nương nói, “Quá nhiều người. hơn nữa cũng là tấm lòng của hắn. Ta sợ mất mặt hắn.”
Hổ phách gật đầu.
Chẳng qua là không đợi Thập Nhất Nương tìm được cơ hội, Từ Lệnh Nghi cùng Cẩn ca nhi đột nhiên trở lại.
“Cũng không để cho gã sai vặt cả đêm đưa tin về.” Nàng vội vã để phòng bếp làm đồ ăn, tìm xiêm y cho Từ Lệnh Nghi tắm rửa, giúp nhi tử tắm, rồi căn dặn nha hoàn đem hết quần áo trong hòm xiểng bọn họ ra giặt, “Trong nhà chuẩn bị trước một chút cũng tốt.” Lại nói, “Không phải nói có thể qua hè mới trở về? Làm sao trước thời gian đã về rồi? Mùa hè lên đường, nắng nóng a!”
“Hà Thừa Bích ở Phúc Kiến đại thắng, đem Bình Hải Vệ của giặc Oa quét sạch.” Hắn nhìn Thập Nhất Nương ánh mắt sáng quắc như lửa, “Hoàng thượng phong HàThừa Bích thành Tổng binh Phúc Kiến.”
Hà Thừa Bích là ai Thập Nhất Nương không biết, nhưng mấy năm này chiến sự của Phúc Kiến điều dựa vào Tịnh Hải hầu Khu gia.
“Có phải là từ nay về sau triều đình có thêm tướng lãnh hải chiến hữu dụng hay không?”
Từ Lệnh Nghi cười to: “Không sai. Hắn không chỉ có quét sạch quân Bình Vệ hải, lúc trước còn quét sạch Bình Hoành tự.” Hắn vui sướng thể hiện trong lời nói, “Ta đối với Khu gia đã không còn có cố kỵ.” Hắn nằm trong bồn tắm gỗ thông, nhìn lên hai tấm ngói sáng trên tịnh phòng, “Mười hai năm rồi.....”
Có một số việc, chưa bao giờ quên.
Tiếng nói nhàn nhạt phiêu du giữa sương mù mờ mịt trong phòng, để cho mắt Thập Nhất Nương hơi nồng.
“Hầu gia!” Nàng giúp hắn lau lưng.
Phần lưng của hắn đường cong rõ ràng, rộng rãi có lực, không biết tại sao, nàng cảm giác, bả vai này quá mệt mỏi, muốn cho hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, thời điểm khăn xẹt qua cũng phải túm góc khăn, sợ sức nặng kia làm cho hắn cảm thấy cố hết sức.
Trong lúc nhất thời, trong tịnh phòng im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau, nhưng cũng không cảm thấy đơn điệu hoặc là trầm muộn, một hít một thở, giống như là một xướng một họa, một hỏi một đáp, dần dần biến thành một tần số, làm cho người cảm thấy thỏa mãn.
“Hầu gia!” Có tiếng nói rụt rè của tiểu nha hoàn phá vỡ tịnh phòng an tĩnh, “Ung Vương gia tới!”
Từ Lệnh Nghi đứng lên, tiếng nước chảy “Ào ào ” tung tóe một phòng: “Mời Vương gia đến phòng sách nhỏ ngồi. Ta sẽ tới!” giọng nói của hắn tỉnh táo mà lạnh thấu xương, tim Thập Nhất Nương thình thịch đập loạn.
Thật giống như cảm thấy sự bất an của nàng, Từ Lệnh Nghi xoay người cầm tay nàng: “Không có chuyện gì! Cẩn ca nhi của chúng ta còn không có thành gia lập nghiệp đâu!”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, lẳng lặng ôm Từ Lệnh Nghi chốc lát, xoay người cầm quần áo tắm rửa cho hắn: “Hầu gia là mặc quan phục hay là thường phục.” tiếng nói thanh thúy, không mang theo một tiếng chấn động.
* * * * * * Trung tuần tháng bảy, Hoàng thượng nhằm vào việc Tịnh Hải hầu chịu trách nhiệm chiến dịch đài châu bất lợi mà trong một ngày liên tiếp phát ba phong thư hỏi trách, làm cho vua và dân trong ngoài đối với Khu gia buộc tội, lên án công khai.
Tịnh Hải hầu tuổi đã hơn tám mươi phải tự mình thượng kinh xin nhận tội, và bị bệnh qua đời ở huyện Quang Trạch biên giới Phúc Kiến. Hoàng thượng cũng không vì vậy mà ngừng truy cứu, vào thời điểm tiết Trung Thu khi cả nhà đoàn viên, ở bên ngoài Ngọ môn dán cáo thị thông báo ba mươi sáu tội của Khu gia. Sau đó Khu gia bị đoạt tước, gia sản bị tịch thu, đích chi bị xử tử, bàng chi lưu vong, hơn hai trăm năm gia nghiệp đều tan hết.
Thế gia Phúc Kiến bị thanh trừ. Sau đó năm nămmọi chuyện đều không chút trì hoãn. Yên kinh sớm có đề tài khác để bàn luận – Hà Thừa Bích ban thưởng cho bộ hạ,con thứ Lý Tễ của Phúc Kiến Tổng binh Lý Trung được xếp hạng thứ nhất.
Chuyện xưa năm đó bị nhắc tới một lần nữa, Lý Trung thành người gách vác tiếng xấu, là nhân vật bi kịch, còn Lý Tễ thì thành trọng chấn gia môn, thiếu niên anh hùng.
“Hắn có thể để cho Hà Thừa Bích dùng hắn mà không thể coi thường, thì đem hắn đặt ở vị thứ nhất không đáng ngạc nhiên.” Từ Lệnh Nghi bỏ lại công báo trong tay, lười biếng nói.
Sự tình đều tiến hành theo hướng hắn hi vọng, trên gương mặt trầm ổn của hắn mơ hồ để lộ ra thần sắc phấn khởi, khiến hắn lộ ra vài phần trẻ tuổi.
“Nhiều năm đã qua như vậy, hoàng thượng chắc có lẽ không níu lấy chuyện Lý Trung không tha chứ?” Thập Nhất Nương ngồi ở bên cạnh hắn làm cái yếm cho Cẩn ca nhi.
“Hiện tại chính là lùc dùng người.” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói, “Huống chi lúc ấy Lý Trung hồ đồ không hiểu mà sập bẫy. Hoàng thượng sẽ không nhắc lại chuyện xưa.”
Đang nói, thì gã sai vặt thở hổn hển tức chạy vào: “Hầu gia, Ung Vương gia tới!”