Ra khỏi của thùy hoa của Lão Quân đường, Tứ Nương khẽ nói với Thập Nhất Nương:
“Nương ta cũng không có ác ý gì. Nếu Giới Ca Nhi có công danh, đến lúc đó làm mai, chọn người tương xứng cũng tốt hơn một chút.”
“Muội cũng biết vậy.” Thập Nhất Nương cười nói, “Nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu được. Chỉ có thể làm hết sức thôi!”
Đây dù sao cũng là gia sự nhà Thập Nhất Nương, Tứ Nương không tiện nói nhiều.
Nàng gật đầu cười, xoay người tìm thứ tử Dư Lập và tam nhi tử Dư Khải của mình.
Dư Lập cùng Từ Tự Truân sóng vai đứng trên bậc thang cửa thuỳ hoa, thấp giọng nói chuyện, Dư Khải thì cùng Cẩn Ca Nhi ở trước cửa thùy hoa hi hi ha ha đùa giỡn. Chỉ có Từ Tự Giới, có đôi chút đăm chiêu, đứng một mình dưới tích thủy hiên ở cửa thùy hoa.
Cảm giác được ánh mắt của Tứ Nương, vẻ mặt hắn hơi có chút bất an. Thận trọng hướng về phía Tứ Nương cười cười, rồi tiến lên hai bước đi tới bên cạnh Từ Tự Truân và Dư Lập.
“Nhị biểu ca!” Hắn gọi Dư Lập, “Tứ di tìm huynh!”
Dư Lập quay đầu nhìn về phía mẫu thân, vội vàng nói với Từ Tự Truân: “Đến lúc đó nhớ viết thư cho ta đấy” , hướng Từ Tự Truân và Từ Tự Giới chắp tay hành lễ, rồi bước nhanh đến bên cạnh mẫu thân.
“Thời gian không còn sớm, con chào từ biệt Thập Nhất di, rồi chúng ta cùng trở về.”
Tứ Nương vừa nói, cũng đồng thời thu hồi ánh mắt đặt trên người Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa lắc lư, thong dong ra khỏi Lão Quân đường.
Cẩn Ca Nhi chơi đùa đến mệt lử, được mẫu thân ôm vào lòng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Thập Nhất Nương đang nghĩ tới Từ Tự Giới.
Dự định khi nào đến nơi sẽ cố gắng nói chuyện với hắn.
Từ Tự Giới không giống như Từ Tự Dụ. Từ Tự Dụ là thứ trưởng tử, chưa nói thông minh tài giỏi, tuổi tác so với Từ Tự Truân cũng không chênh lệch bao nhiêu. Để bảo toàn địa vị không thể hoài nghi của Từ Tự Truân trong cái nhà này, Từ Lệnh Nghi mới để cho hắn phân phủ sống riêng. Từ Tự Giới là con thứ, lại là thứ xuất, không thể tạo thành uy hiệp gì với Từ Tự Truân, việc bị bắt phân ra có tính chất hoàn toàn khác. Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể vĩnh viễn sống dựa vào gia tộc. Trong suy nghĩ của rất nhiều người, chuyện này cũng không có gì là xấu. Nhưng theo quan điểm của Thập Nhất Nương, bị buộc phải sống dựa vào gia tộc cùng với lựa chọn sống dựa vào gia đình, có sự khác biệt về bản chất.
Nếu muốn tự do lựa chọn, nhất định phải có năng lực sinh tồn độc lập.
Từ Tự Giới ở ngoại viện đã gần hai năm rồi, nhân tình thế sự hoặc ít hoặc nhiều cũng đã hiểu rõ đôi chút, đây là thời điểm tốt nhất để nói với hắn chuyện này —— nếu hắn chưa từng suy nghĩ tới tương lai của mình, vừa lúc có thể dùng vài năm trước khi thành thân này, tìm ra ình một mục tiêu. Thành thân, có gia đình, cũng có trách nhiệm phải lo lắng, không thể hành động tùy ý được nữa, phải nỗ lực theo đuổi mục tiêu đã đặt ra.
Nếu hắn đã biết suy tính cho tương lai của mình, vừa hay có thể thảo luận với hắn xem những suy tính đó có được hay không.
Nếu có thể đem hứng thú và sinh tồn kết hợp lại, thì đó là điều tốt nhất. . .
. . . trong lúc Thập Nhất Nương đang suy nghĩ, xe ngựa đã dừng lại.
Tống ma ma vén màn xe lên: “Phu nhân, chúng ta về đến nhà rồi.”
Hổ Phách xuống xe trước, thật cẩn thận đón lấy Cẩn Ca Nhi, Thập Nhất Nương lúc này mới cúi người bước ra khỏi xe ngựa.
Bọn Thu Vũ đã đứng chờ ở trước cửa thùy hoa.
“Phu nhân,” nàng cười nhẹ nhàng bước lên trên phúc thân hành lễ, “Đại cô phu nhân ở Thương Châu phái hai vị tức phụ tới đây tặng quà sinh nhật cho ngài, bây giờ đang chờ ở ngoài tiền sảnh!”
“A!” Nghĩ đến Trinh tỷ nhi, Thập Nhất Nương lộ ra nụ cười vui vẻ. Nàng nhìn trước cửa thùy hoa treo đèn lồng đỏ thẫm, “Trễ thế này rồi, đã sắp xếp cho hai vị tức phụ đi dùng bữa chưa?”
“Đã sắp xếp rồi.” Thu Vũ dìu Thập Nhất Nương bước lên chiếc xe nhỏ Thanh Duy”Nhưng hai vị tức phụ nói, phải vấn an ngài trước rồi mới đi dùng cơm. Bọn nô tỳ khuyên không được, Phương Khê tỷ tỷ đành phải bồi bọn họ ở ngoài tiền sảnh nói chuyện.”
Thập Nhất Nương gật đầu, trở lại trong phòng chào hỏi cùng Từ Lệnh Nghi một tiếng, rồi vội vã thay đổi xiêm y đi ra phòng khách.
Hai tức phụ là thế hệ con cháu xếp sau như Trinh tỷ nhi, nên cung kính hướng Thập Nhất Nương khấu đầu ba cái, sau đó dâng quà mừng sinh nhật lên.
Thập Nhất Nương hỏi thăm tình hình của Trinh tỷ nhi.
Biết được Trinh tỷ nhi hiện giờ đã quản gia, cùng chị em bạn dâu Âu Dương thị chung sống rất hòa hảo, ở Thiệu gia cũng được hiền danh, lại vừa mới mang thai, cuối năm sẽ lại làm mẫu thân, thì nụ cười của nàng càng đậm, thưởng cho hai tức phụ mỗi người mười lượng bạc. Khi quay trở lại nội thất, ngay ở dưới ánh đèn mở bọc quà sinh nhật ra.
Bên trong là hai bộ xiêm y, hai đôi tất, một đôi trâm làm bằng vàng ròng có khảm viên ngọc bích hình hồ lô.
Thập Nhất Nương cầm lấy đôi tất làm từ vải bố màu trắng Tùng Giang Tam Toa.
Đế tất có khâu phương thắng văn (nếp gấp hình hai thoi xếp chồng lên nhau) đồng màu, miệng tất thêu hoa văn sóng nước đồng màu. Khi thu kim, còn đem mũi hướng vào bên trong để che đi sợi chỉ.
Đây là thói quen của Trinh tỷ nhi.
Thập Nhất Nương vừa cao hứng lại vừa đau lòng.
Đứa nhỏ này, đã là người chủ trì việc quản gia, lại còn đích thân thêu thùa may vá tặng nàng.
Nàng lại lật nhìn xem những đường thêu ở trên xiêm y.
Toàn bộ đều là những hoa văn khá phức tạp.
Cái này không biết là phải bỏ ra bao nhiêu công sức đây!
“Sao thế?” Từ Lệnh Nghi thấy Thập Nhất Nương vào phòng là ngồi xuống xem xét xiêm y trong bọc đồ, cách kháng bàn ngồi xuống, “May vá không tốt?”
“Cái gì thế!” Thập Nhất Nương nói thầm, đem tất thu vào, “May vá rất tốt! Phối màu cũng rất đẹp. Thiếp còn định đến Tết Đoan Ngọ sẽ lấy ra mặc!”
Từ Lệnh Nghi cười nhìn nàng.
Dưới ánh đèn, đôi mắt càng tỏa sáng rạng ngời.
Thập Nhất Nương giương khóe môi cười.
“Mấy ngày nữa là hai mươi ba tuổi. . . . ..”Đột nhiên đưa tay vỗ về khuôn mặt nàng, “Còn chưa làm cho nàng một buổi sinh nhật vui vẻ. . . . ..”. Bộ dạng vô cùng ảm khái.
Có một buổi sinh nhật vui vẻ?
Như thế nào mới coi là vui vẻ?
Bọn họ đều đã là trưởng bối hết rồi, còn cần bày vẽ phung phí làm gì chứ?
“Nói cái gì đó!” Thập Nhất Nương sẵng giọng, “Có thể nhận được nhiều lễ vật như vậy, chẳng lẽ còn chưa tính là có một sinh nhật vui vẻ sao?” Nàng vừa nói, vừa giơ bọc đồ trong tay lên.
Từ Lệnh Nghi không nói gì, chỉ nắm tay nàng thật chặt.
. . . . . . Ngày hôm sau đến giờ dùng ngọ thiện, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cùng dắt tay nhau tới.
Từ Tự Truân tặng Thập Nhất Nương một tấm gấm Tứ Xuyên hình vuông dệt thiên la qua (quả mướp) làm quà sinh nhật, Từ Tự Giới thì tặng một ống đựng bút làm bằng trúc Tương Phi có khắc hình hoa mai Lăng Hàn.
Trên mặt Gấm Tứ Xuyên dệt hoa văn hình thoi nhỏ làm nền, viền là dây tua mướp màu nâu, quả mướp màu xanh biếc, hai chú gà con lông màu vàng nhạt đang chụm đầu cùng một chỗ mổ thóc, bề mặt lồi lõm tinh tế, tầng thứ rõ ràng, nên đặc biệt sinh động.
Ống đựng bút thì dùng những đốm nhỏ màu tím trên thân trúc Tương phi để khắc thành những đóa hoa mai, cũng rất độc đáo.
Thập Nhất Nương ngắm nghía kích cỡ của miếng gấm Tứ Xuyên, cười nói: “Đem bức gấm Tứ Xuyên này treo ở trên tường trong thư phòng của ta, các con thấy như thế nào?”
“Như vậy được không ạ?” Từ Tự Truân do dự nói, “Con thấy người khác đều lấy nó phủ lên trên bàn trang điểm.”
“Có gì mà không được!”
Thập Nhất Nương dẫn hai người đến thư phòng. Thay chiếc ống đựng bút màu thiên thanh ở trong phòng bằng chiếc ống bút trúc Từ Tự Giới tặng, lại gọi mấy thô sử bà tử đến đem từ bình ở trên tường hạ xuống, treo miếng gấm Tứ Xuyên lên.
Đang bận rộn, Cẩn Ca Nhi vừa ngủ trưa tỉnh dậy vội chạy tới vấn an Thập Nhất Nương.
“Mẹ, hai hôm trước người mới dán lại cửa sổ mà, ” hắn nghiêng cái đầu nhỏ nhìn ba người đang bận bịu làm việc, “Hôm nay sao lại dọn dẹp lại phòng nữa ạ?”
Thập Nhất Nương buồn cười.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cũng cười .
Hai người đang một trái một phải giúp điều chỉnh cao thấp, rồi quay đầu hỏi hắn: “Đẹp không?”
Cẩn Ca Nhi đầu tiên là đứng ở tại chỗ nhìn một lúc, sau đó chạy tới gần bức gấm Tứ Xuyên nhìn một chút, lại xoay người chạy đến cửa thư phòng nhìn hồi lâu, rất thành khẩn nói: “So với quạt lông khổng tước treo trong thư phòng của phụ thân thì đẹp hơn nhiều!”
Sau một khắc im lặng ngắn ngủi, trong phòng phát ra mấy âm thanh “Hừ hừ” như phải nín nhịn rất vất vả.
“Đệ nói thật mà!” Cẩn Ca Nhi nhìn mấy ca ca buồn cười mà không dám cười, liền bĩu môi nói.
Đến lúc này, thì mọi người rốt cuộc không nhịn được nữa, phá lên cười.
Hạng thị vừa lúc đó bước vào.
Nàng không hiểu gì cả, trong ánh mắt lộ ra vẻ lúng túng.
“Mẫu thân, các thúc thúc đang giúp ngài bố trí phòng ốc sao?!”
Lời của nàng, càng khiến Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cười to hơn.
Vẻ mặt Hạng thị lại càng không được tự nhiên.
“Con đừng để ý đến mấy đứa nó.” Thập Nhất Nương ánh mắt khiển trách liếc nhìn hai người bọn họ, cười nói với Hạng thị, “Hai đứa chỉ đang nghịch ngợm thôi!”
Sau đó chỉ vào bức gấm Tứ Xuyên treo trên tường, “Đẹp không?”
Hạng thị cẩn thận đánh giá chốc lát, nghiêm túc nói: “Rất đặc biệt!”
Giống như khen một cô bé rất khả ái.
Thập Nhất Nương cười lên.
Nét mặt Hạng thị cũng thả lỏng. Vội tiếp lấy một chiếc hộp gỗ tử đàn nhỏ khắc hoa cúc trong tay nha hoàn, hai tay dâng lên cho Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, đây là quà sinh nhật mà Nhị gia và con tặng cho người. Chúc người niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu.”
May là vào lúc sinh thần của Thái phu nhân mọi người đều phải nói : “Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”, bằng không, mấy lời này chắc sẽ rơi xuống đầu nàng.
Thập Nhất Nương không nhịn được nhẹ nhàng mà khụ một tiếng.
Hổ Phách vội bước lên nhận chiếc hộp.
Nha hoàn bưng trà đi vào.
Thập Nhất Nương chào hỏi mấy người hài tử uống trà.
“. . . . . . Chiều nay con còn có giờ học!” Từ Tự Truân không dám ở lâu, nghĩ tới không khí vui vẻ vừa rồi, hắn có chút lưu luyến không rời.
“Con sẽ ôn bài ở chỗ mẫu thân!” Từ Tự Giới lựa chọn lưu lại.
Cẩn Ca Nhi ôm túi xách của mình đi vào: “Nương, con muốn luyện chữ* ở đây!”
*Nguyên văn 描红 : Miêu hồng, là một phương pháp tập viết chữ truyền thống của Trung Quốc, người tập viết tô lên bản in có những chữ màu đỏ hay tô lên những chữ có đường viền màu đỏ (Cái này giống như bé tập tô ở mình). Đây được xem là một trong những phương pháp hiệu quả nhất cho những người mới tập viết. Ngày xưa luyện viết bút lông, trên mỗi tờ giấy là một chữ Khải chuẩn màu đỏ, phía trên đè một tờ giấy trong suốt, người viết chữ tô lên chữ màu đỏ (hồng tự) kia, nên gọi là miêu hồng. “Được!” Thập Nhất Nương cười xoa xoa đầu của nhi tử, “Nhưng mà, không được ầm ĩ Ngũ ca ôn bài, biết chưa?”
Cẩn Ca Nhi gật đầu thật mạnh.
Hạng thị thấy vậy, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương để Hổ Phách đi tiễn nàng. Xoay người lại thấy thần sắc Từ Tự Giới do dự đang đứng yên ở đó.
“Sao thế?” Nàng cười nói.
Từ Tự Giới chần chờ một lúc, tiến lên giật giật ống tay áo Thập Nhất Nương, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, ngài nói, con đi tham gia khoa thi, có được không?”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.
Từ Tự Giới nhìn thấy sắc mặt liền đỏ bừng.
“Mẫu thân, con biết, con đọc sách không bằng Nhị ca.” Hắn lẩm bẩm, “nhưng con sẽ cố hết sức . . . . ..”
Đến lúc đó, cũng sẽ giống như Nhị ca, có tin mừng đỏ thẫm đưa tới, mẫu thân, cũng sẽ rất cao hứng!
Thập Nhất Nương lập tức nghĩ tới chuyện ngày hôm qua ở Lão Quân đường.
“Là vì những lời của ngoại thúc tổ mẫu sao?” Nàng ôn nhu hỏi hắn.
Từ Tự Giới gật đầu, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: “Con không muốn mẫu thân phải khó xử. . . . . . Cũng có chút muốn đi tham gia khoa thi. . . . . . Như vậy, sau này con cũng có thể phụng dưỡng mẫu thân. . . . . . Gia bần thân lão, bất vi lộc sĩ (một quan niệm xưa về tội bất hiếu, có giải thích ở chương 513-514), cũng là bất hiếu. . . . ..” Nói tới đây, hắn “A” một tiếng, vội vàng giải thích: “Con không phải nói mẫu thân không ai phụng dưỡng, Nhị ca, Tứ ca, còn có Lục đệ đều rất tốt. Ý con là, con muốn phụng dưỡng mẫu thân. . . .
..” Hắn vừa nói, thần sắc có chút túng quẫn, “Không phải, ý con là, ta cũng nên phụng dưỡng mẫu thân mới đúng. . . . ..”
Thập Nhất Nương khẽ cười.
Nàng nhìn Cẩn Ca Nhi đang nằm bò trên thư án chăm chỉ viết chữ, liền kéo tay Từ Tự Giới: “Con đi theo ta!”
Đi tới một chỗ yên tĩnh phía đối diện thư phòng.