Sân ca nhi sờ sờ đầu của mình.
Đây là tại sao?
Cho dù cấm túc, chỉ cần không ra khỏi sương phòng này là được, cũng không cần phải ngay cả động cũng không dám động a!
Đang lấy làm kỳ quái nhưng nhìn thấy Cẩn ca nhi nhanh chóng ngẩng đầu lên mở trừng hai mắt nhìn hắn rồi lại nhanh chóng cúi đầu, một bộ dáng để cho hắn làm theo.
Sân ca nhi không thể làm gì khác hơn là”A” một tiếng, theo A Kim đi phòng khách.
A Kim bưng một cái hộp chiêu đãi hắn uống trà.
Hắn quỳ gối trên ghế thái sư dùng hai tay bị baovải trắng chọn kẹo đường ăn, nhìn qua có chút buồn cười, lại có chút đáng yêu.
Bọn nha hoàn đều nhìn hắn cười khẽ, sau đó Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đến.
“Tứ ca! Ngũ Ca!” , Sân ca nhi nhảy xuống ghế.
“Tay của đệ?” , Từ Tự Truân có chút kỳ quái.
Sân ca nhi rất buồn bực.
Sao người nào cũng hỏi tay của hắn a!
“Không có chuyện gì” , ” hắn ấm ức nói, “Đệ bị mẫu thân đánh ột trận!” Kể đơn giản lại chuyện đã xảy ra một lần.
Từ Tự Truân cười to, ân cần hỏi hắn: “Đã để đại phu khám cho chưa? Đại phu nói như thế nào?”
“Khám rồi.” Sân ca nhi không hề để ý nói ” Thì chỉ nói bôi thuốc, uống thuốc thôi ạ!” Sau đó hỏi hắn, “Tứ ca không cần đi học sao? Sao lại đến vào lúc này?”
“Chúng ta đi thăm Lục đệ!” Từ Tự Truân hàm súc mà nói.
Từ Tự Giới thì trầm mặc hướng Sân ca nhi cười cười, coi như là chào hỏi.
Sân ca nhi nghiêng đầu nhìn Từ Tự Giới: “Ngũ Ca sợ sấm đánh sao?”
Từ Tự Giới kinh ngạc: “Ta không sợ sấm đánh!”
“Vậy tại sao ca ngủ không ngon?” , Đêm ngày hôm qua vừa có sấm đánh vừa mưa to đấy.
“Ta không phải không ngủ được!” Thần sắc của Từ Tự Giới khẽ biến đổi, nụ cười có chút cứng ngắc, đáy mắt còn mang theo một tia cảnh giác.
Sân ca nhi cũng không chú ý tới.
“Bị đệ đoán đúng rồi sao!” Hắn dương dương đắc ý chỉ vào đôi mắt của Từ Tự Giới, “Chỗ này của huynh đều đen. Thạch ma ma nói, nếu ngủ không ngon, nơi này sẽ bị đen đấy.”
“A!” Vẻ mặt Từ Tự Giới buông lỏng, nụ cười lại khôi phục vẻ ôn nhu như lúc đầu: “Tại mấy ngày nay ta thức đêm đọc sách đấy!” , “Triệu tiên sinh nói công khóa của đệ tiến bộ không ít.” Từ Tự Truân ở một bên nói, “Khắc khổ đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm tổn hại đến thân thể. Nếu thân thể suy sụp thì tinh lực suy sụp theo, ngược lại công khóa sẽ bị chậm trễ. . . ..” , Đang nói chuyện, rèm được vén lên, Thập Nhất Nương đi ra.
“Nghe thấy là giọng của các con!” , nàng cười nói, “Sao các con lại tới đây?
Cẩn ca nhi đang tô chữ ở bên trong!”
Ý là có lời gì thì ở chỗ này nói!
Hai người đều là đi theo Thập Nhất Nương, biết nàng đối với việc học có yêu cầu nghiêm khắc. Học thì phải có điệu bộ của học. Nếu có chuyện gì, có thể trì hoãn nhưng không cho phép bỏ giở nửa chừng. Có đôi khi, bởi vì chưa làm xong bài tập, thậm chí sẽ chậm trễ dùng bữa tối.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đều cho rằng đây là chuyện đương nhiên, giúp Thập Nhất Nương ngồi xuống.
Nhưng Sân ca nhi lại le lưỡi.
Từ Tự Truân hỏi đến Cẩn ca nhi tới : “Nghe nói tối ngày hôm qua Cẩn ca nhi bị dạy dỗ ạ? Hiện tại ra sao?”
Về nguyên nhân Cẩn ca nhi bị phạt, tối ngày hôm qua Thái phu nhân, Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đã thương lượng hồi lâu, quyết định quy nạp vì Cẩn ca nhi không muốn xin lỗi Bàng sư phụ. Tránh cho phức tạp, có lời đồn đãi chuyện nhảm truyền đi.
“Khá tốt!” Thập Nhất Nương cười nói, “Đang bị cấm túc ở trong phòng, có chút không quen.” Khóe mắt liếc về phía Từ Tự Giới trầm mặc không nói gì, thấy hắn giống như gầy đi không ít, mọi người ở chỗ này nói chuyện, hắn ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, nhưng ánh mắt không có tiêu điểm, một bộ dáng buồn bã không yên lòng.
“Mấy ngày nay con vẫn thường đi thư cục đọc sách sao?” Thập Nhất Nương hỏi hắn.
Lần trước thấy thần sắc của Từ Tự Giới có chút khác thường, Thập Nhất Nương gọi Hỉ nhi tới hỏi, biết thời điểm hắn và mấy người Từ Tự Cần ở thành Nam tiễn Từ Tự Dụ gặp được mấy đồng khoa của Từ Tự Dụ, sau khi ăn xong mọi người cùng nhau đi dạo thư cục, hắn vô cùng thích, có đôi khi còn mời Từ Tự Truân qua đó đi dạo. Sau khi Từ Lệnh Nghi biết thì có phần không cho là đúng: “Chẳng lẽ còn phong phú hơn so với tàng thư trong nhà sao?”
Yêu thích của mỗi người đều khác nhau.
Có ít người, thích đi qua Đồ Thư Quán(thư viện), cảm thấy đọc sách ở Đồ Thư Quán có cảm giác khác.
“Bọn nhỏ lớn rồi, có ý nghĩ của chính mình, chúng ta cũng đừng quản đầu quản chân. Bằng không, ngài cần gì phải mở cửa để cho bọn hắn ra ngoài?” , Từ Lệnh Nghi không nói cái gì nữa. Chuyện này cứ như vậy mà được chấp nhận.
Nghe mẫu thân nhắc tới chuyện này, Từ Tự Giới hơi thẹn đỏ mặt: “Mấy ngày nay Tứ ca thường phụng bồi phụ thân đi Uy Bắc hầu phủ, cũng không có thời gian đi ra ngoài với con, có lúc một mình con qua bên kia đi dạo một chút.” , “Vậy có gặp chuyện thú vị hoặc người thú vị nào không?” Thập Nhất Nương và hắn nói chuyện phiếm.
Mấy ngày nay, nàng cũng không lo lắng cho Từ Tự Giới. Hiện tại xảy ra chuyện của Cẩn ca nhi, nàng mới giật mình cảm thấy đối với chuyện giáo dục nhi tử nàng vẫn còn thiếu sót. Từ trước mặc dù nghiêm khắc, nhưng lại giao mọi chuyện cho nha hoàn, tức phụ. Nhưng nha hoàn, tức phụ này luôn cung kính, phục tùng nàng, mà dù sao chủ tớ có khác, có một số việc, sẽ nhắm một mắt mở một mắt, Cẩn ca nhi nhìn thấy nên lá gan càng lớn hơn, đối với lời nói của nàng cũng càng ngày càng không để ở trong lòng, chớ nói chi là sẽ hoàn toàn nghe theo.
Hài tử tựa như hoa mầu, qua một mùa, chín thì sẽ thu hoạch, không có mùa tiếp theo nữa. Những chuyện khác cũng có thể bỏ xuống, nhưng hiện tại vấn đề giáo dục Cẩn ca nhi lại không thể bỏ mặc. Nàng chuẩn bị sau này đem tinh lực đặt ở trên người Cẩn ca nhi.
“Không có ạ!” Vẻ mặt của Từ Tự Giới có chút không được tự nhiên, “Con chỉ tùy tiện đi dạo ở đó một chút thôi.”
Mỗi người đều có bí mật của mình, hắn không muốn nói, tự nhiên Thập Nhất Nương sẽ tôn trọng ý nguyện của hắn. Cười chuyển đề tài mấy ngày nay thư cục có sách mới hay không?”
“Có ạ!” , Từ Tự Giới thấy Thập Nhất Nương không hỏi tới nữa, thái độ có chút ân cần, trả lời vô cùng cặn kẽ, “Hàn Lâm viện có một vị học sĩ mới vào, họ Quan, lúc rảnh rỗi thích chơi đá, viết sách về phương diện này, gọi là《 tụ trung trân 》. Còn có vị tú tài họ Khánh, đi du lịch thiên hạ bốn mươi năm, năm ngoái đột nhiên bệnh qua đời. Hắn có một nhi tử, đỗ tiến sĩ năm Kiến Vũ, năm mươi lăm tuổi, hiện tại làm Tri Phủ ở phủ Nam xương. Đem bản thảo thơ mà phụ thân lưu lại đóng thành sách, phó thác thư cục bán ột ít. Lúc mở ra, con cảm thấy tươi mát tú lệ, làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, liền mua một quyển trở về. Nếu mẹ cảm thấy hứng thú, con sẽ mang sang đây cho ngài xem . . . ..”
Đang nói thì Hạng thị tới đây.
“Hai ngày trước ở nhà con dọn dẹp hòm xiểng, tìm được máy đo địa chấn hồi bé vẫn chơi.” Nàng cười lấy ra một cái hộp mạ vàng sơn đỏ, “Nghe nói hai ngày nay Lục thúc ở chỗ này, con liền mang tới đây. Cũng không biết Lục thúc thích hay không?”
Là nghe nói Cẩn ca nhi bị phạt nên tới đây thăm hỏi, nhưng không tiện nói thẳng, cho nên mới dùng phương thức uyển chuyển này sao?
“Dọn dẹp hòm xiểng?” Thập Nhất Nương cười để cho Hổ Phách nhận hộp quà: “Để làm quần áo mùa thu cho Dụ ca nhi sao?”
“Dạ!” , Hạng thị cung kính đáp, “Thời điểm tháng tám đưa tặng lễ sinh nhật cho Cửu tiểu thư của Khương gia thì mang cùng đi luôn, vừa vặn để mặc!”
Cửu tiểu thư Khương gia sinh nhật vào mười bảy tháng tám, hàng năm Thập Nhất Nương đều phái người đưa quà sinh nhật đi.
Vừa dứt lời, rèm trong nội thất được vén thành một đường nhỏ, Cẩn ca nhi núp ở nơi đó thò đầu ra nhìn.
Thập Nhất Nương gọi một tiếng: “Cẩn ca nhi” .
Âm thanh còn chưa dứt, Cẩn ca nhi đã vội vàng nói: “Mẹ, con đã tô chữ xong!”
So sánh với bình thường thì nhanh hơn rất nhiều!
Thập Nhất Nương thầm nghĩ , “Ừ” một tiếng, ôn nhu nói: “Vậy con nghỉ đi!”
Cẩn ca nhi vừa nghe, lập tức cao hứng trở lại. Hắn hào hứng ra khỏi nội thất, khóe mắt dư quang nhưng nhìn thấy mẫu thân mang dáng vẻ đoan trang ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, hắn nghĩ mẫu thân thích nhất là người quy củ, lập tức có vẻ mặt nghiêm túc, thu liễm nụ cười, dáng người cao ngất đi tới. Bộ dáng theo khuôn phép cũ cùng với bộ dáng phấn khởi, cởi mở thường ngày tạo thành nét đối lập rất rõ nét.
Từ Tự Giới chưa bao giờ cảm giác Thập Nhất Nương sai. Thập Nhất Nương giáo huấn Cẩn ca nhi, vậy tự nhiên là do Cẩn ca nhi làm sai. Muốn hắn an ủi mẫu thân hay nói những lời trái lương tâm thì hắn thật sự là nói không nên lời.
Hạng thị thì có lập trường của riêng mình, không hỏi đến nàng, cho tới bây giờ nàng cũng không mở miệng .
Từ Tự Truân lại càng cười nói: “Mẫu thân, Lục đệ còn nhỏ. Có cái gì không đúng, kính xin mẫu thân đừng so đo với hắn.”
Hắn đối với mấy đệ đệ đều rất khoan dung.
Thập Nhất Nương gật đầu cười, để cho Hổ Phách giao hộp quà cho Cẩn ca nhi: “Là Nhị tẩu con cho đấy, con cầm đi chơi đi!”
Lần này, không có bất kỳ nhắc nhở nào, hắn đã bày ra thái độ cung kính về phía Hạng thị nói cám ơn.
Quả nhiên là ngọc không mài thì không thành ngọc tốt. Giáo huấn hắn một trận như vậy, hắn đàng hoàng hơn nhiều.
Thập Nhất Nương âm thầm gật đầu trong lòng, thấy Sân ca nhi nhón chân hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm hộp trong tay Cẩn ca nhi, nghĩ Cẩn ca nhi sẽ câu nệ ở trước mặt mình, cười nói: “Cẩn ca nhi, con dẫn theo Sân ca nhi vào trong phòng chơi đi!”
Cẩn ca nhi lập tức cao giọng đáp “vâng” , trong âm thanh mơ hồ hàm chứa mấy phần sung sướng, nắm tay Sân ca nhi đi vào nội thất.
Mọi người đã đạt được mục đích, cộng thêm Cẩn ca nhi đi nội thất rồi, nên mấy người Từ Tự Truân ở đây nói chuyện phiếm với Thập Nhất Nương một lúc rồi cáo từ.
Cẩn ca nhi và Sân ca nhi ở trong phòng chơi máy đo địa chấn cả một buổi chiều.
Thời điểm đến bữa tối, Từ Lệnh Nghi trở lại: “Cẩn ca nhi như thế nào rồi?”
“Rất tốt ạ!” Thập Nhất Nương cười nói, “Rất nhanh đã tô xong bốn tờ giấy lớn.
. . . ..”, nói tình huống của Cẩn ca nhi.
Từ Lệnh Nghi thở ra một hơi thật dài.
Thập Nhất Nương thương lượng chuyện trong nhà với hắn : “. . . . . . Sau này thiếp sẽ chỉ xử lý việc nhà vào buổi sáng đến trước giữa trưa. Cứ như vậy, lúc xế chiều thiếp có thể dạy bảo Cẩn ca nhi.”
“Những chuyện này một mình nàng làm chủ là được.” Từ Lệnh Nghi cười, “Chỉ là tới lúc đó nàng phải an bài thật tốt, bằng không sẽ rất lộn xộn đấy.”
Thập Nhất Nương đáp một tiếng, xế chiều hôm đó liền cẩn thận xử lý mọi chuyện trong tay mình chuyện, đem chuyện của một ngày co lại thành mấy canh giờ, nàng sợ những quản sự ma ma sẽ khổ, nên thương lượng với Hổ Phách một chút, ngày thứ hai sẽ nói quyết định này với các quản sự ma ma.
Những quản sự ma ma kia cũng sẽ biết đường tính toán.
Nếu Thập Nhất Nương nghỉ ngơi vào buổi chiều, các nàng cũng không cần tới xin chỉ thị… cũng có thể mình an bài thời gian. . . . . .
“Tự nhiên là công khóa của Lục thiếu gia quan trọng hơn!”
“Phu nhân có một tay viết chữ tốt, có phu nhân dạy dỗ Lục thiếu gia luyện chữ, tự nhiên là làm chơi ăn thật!”
Ngoài dự liệu của Thập Nhất Nương và Hổ Phách, nhất tề đều đáp ứng. Hơn nữa còn bảo đảm nhất định sẽ bẩm báo hết mọi chuyện với Thập Nhất Nương đến trước giữa trưa, Thập Nhất Nương dùng bảy tám ngày thời gian để giải quyết xong chuyện này, sau đó vào buổi chiều mỗi ngày nàng vừa làm châm tuyến vừa, vừa phụng bồi Cẩn ca nhi luyện chữ to, thỉnh thoảng còn chỉ điểm một chút bút phong cho hắn.
Cẩn ca nhi cũng đàng hoàng hơn rất nhiều, quy củ mà luyện chữ, tiến bộ rõ ràng, để cho Triệu tiên sinh khen không dứt miệng, hơn nữa Triệu tiên sinh khen ngợi đềunói có sách mach có chứng, nên Cẩn ca nhi rất tin phục, bắt đầu dần dần thích viết chữ.