Edit: Tiểu Tuyền Thần sắc của Thập Nhất Nương đại biến.
Lâm Đại phu nhân vội nói: “Muội bận chuyện thì đi đi, đừng động tới ta.”
Cho nên Thập Nhất Nương cũng không khách khí với Lâm Đại phu nhân, lôi Trường An đến một bên để nói chuyện.
“. . . . . . ngày hôm qua Bàng sư phụ bị tiêu chảy cả ngày. Buổi sáng hôm nay chúng ta vừa đi Tú Mộc viện, Bàng sư phụ liền chất vấn hai vị thiếu gia có phải đã bỏ thuốc vào trong trà ngài ấy uống hay không? Hai vị thiếu gia muốn Bàng sư phụ lấy ra chứng cớ . Bàng sư phụ nói hai vị thiếu gia đã làm chuyện sai mà còn chối cãi, muốn đánh thước bảng vào tay hai vị thiếu gia. Chúng ta muốn thay thế cũng không được. Tiểu nhân nhìn thấy tình huống không đúng, liền bỏ chạy đến đây tìm phu nhân.” Lại nói, “Ta cũng bảo Hoàng Tiểu Mao đi tìm Hầu gia rồi.”
Nghe nói Hoàng Tiểu Mao đi tìm Từ Lệnh Nghi rồi, ngược lại Thập Nhất Nương đã bình tĩnh trở lại.
Mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy Bàng sư phụ, nhưng nghe Bàng sư phụ an bài chương trình học cho Cẩn ca nhi là có thể nhìn ra được, vị Bàng sư phụ này là một người tương đối thật thà. Nếu Bàng sư phụ nhận định hắn bị tiêu chảy có liên quan đến Cẩn ca nhi và Sân ca nhi, thì chắc chắn sẽ không vô đích phóng thỉ (ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế).
Xảy ra chuyện như vậy, mà chỉ lấy thước đánh tay thôi. . . . . . Bàng sư phụ cũng là người tương đối có chừng mực rồi.
Để cho Cẩn ca nhi bị chút dạy dỗ cũng tốt.
Thập Nhất Nương nghiêm túc nhìn Trường An: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt của Trường An căng đến đỏ bừng, thần sắc hiện tại rất là bất an: “Ta, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra.”
“Trường An.” Thập Nhất Nương nghiêm túc nhìn hắn, “Lục thiếu gia tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Các ngươi là những người ở bên cạnh hầu hạ nếu thấy hắn làm chuyện sai trái, thì nên kịp thời nói với hắn mới phải chẳng lẽ ngươi hi vọng Lục thiếu gia biến thành con nhà giàu hư hỏng sao?”
“Không có, không có. Ta không có.” Trường An vội vàng nói, lại càng bất an thêm “Ta thật không biết. Bình thường Lục thiếu gia có chuyện gì, luôn là cùng Thất thiếu gia thương lượng. Muốn làm cái gì, cũng chỉ kêu Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Võ.” Hắn vừa nói, trong giọng nói dần dần có chút ít cô đơn, “Ta chỉ thấy Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Võ bọn họ, mấy ngày nay không phải là bắt chuột thì chính là bắt gián. . . . . . nên cảm thấy có chút kỳ quái.”
Chuột? Con gián?
Cẩn ca nhi bắt những đồ này làm cái gì?
“Ngươi cẩn thận nói cho ta nghe một chút đi.” sắc mặt Thập Nhất Nương có chút nghiêm túc.
Trường An không dám giấu diếm, đem những gì mình biết nhất ngũ nhất thập nói ra.
Coi như chuyện Bàng sư phụ tiêu chảy không liên quan đến Cẩn ca nhi và Sân ca nhi, nhưng trong chăn có chuột leo ra, trên ghế có nhện bò, thì nhất định có liên quan đến hai đứa nó.
Bởi vì nàng luôn cảm thấy hài tử còn nhỏ, lại không nghĩ rằng lá gan của Cẩn ca nhi tuyệt đối không nhỏ.
Trong lòng Thập Nhất Nương giống như có lửa đốt.
“Đi, ” sắc mặt nàng trầm trọng, “Chúng ta đi xem một chút.
Trường An đáp một tiếng, hai người vừa xuống bậc thang của cửa thuỳ hoa, thì phía sau truyền đến tiếng hô của Ngũ phu nhân: “Tứ tẩu, chờ ta một chút.”
Thập Nhất Nương quay đầu lại, nhìn thấy một gã sai vặt bên cạnh Sân ca nhi đang phụng bồi Ngũ phu nhân hướng bên này chạy tới.
“Phu nhân, thời điểm ta đi báo tin cho ngài, thì người bên cạnh Thất thiếu gia cũng đi báo tin cho Ngũ phu nhân rồi.” Trường An giải thích, Ngũ phu nhân nhấc làn váy đi đến cửa thuỳ hoa.
“Tứ tẩu cũng đi Tú Mộc viện a.”Đôi mày thanh tú thon dài của nàng chau thật chặt với nhau, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng tức giận “Ta đã nói rồi, Bàng sư phụ này đối với bọn nhỏ quá nghiêm khắc. Nhưng hết lần này tới lần khác các người lại không chấp nhận. Như thế nào? Để cho ta nói đúng phải không?” Ngũ phu nhân không nhịn được oán trách , ” Thời điểm qua tiết Đoan Ngọ, ta quay trở về ngõ Hồng Đăng, vốn chuẩn bị để cho cha ta nói một tiếng cùng Ngũ Gia, chờ thêm mấy năm nữa Sân ca nhi lớn hơn một chút sẽ tìm sư phụ quyền cước tập võ. Nhưng Sân ca nhi chúng ta muốn học ca ca, không cùng nhau tập võ chung là không được. Cha ta nhìn thấy Sân ca nhi còn nhỏ mà chí khí lớn, không chỉ có nói ta là phụ nhân chi nhân (phụ nữ tâm địa mềm yếu), mẹ nuông chiều thì con hư. Còn cấm ta không bao giờ … xen vào chuyện của Sân ca nhi nữa. Còn đem Sân ca nhi dẫn tới giáo trường sai người ta dạy cho hắn biết cách ngồi trên ngựa, đánh quyền, bắn tên. Nhìn thấy Sân ca nhi bắn tên chính xác, nên đã phái một vị sư phụ dạy Sân ca nhi bắn tên. . . . ..” Mặt nàng xanh mét, so sánh với Thập Nhất Nương còn khó nhìn hơn, “Hiện tại thì hay rồi, một sư phụ dạy công phu quyền cước, thiếu gia phạm lỗi lại không đánh những kẻ luyện cùng, mà lại đi đánh thiếu gia. Trong mắt của hắn có còn tôn ti hay không ?”
Bọn nhỏ có thể là phạm lỗi thật. Nếu như để cho Ngũ phu nhân xông qua như vậy, sau này Bàng sư phụ làm gì còn có tôn nghiêm nữa. Làm sư phụ mà không có tôn nghiêm ở trước mặt đệ tử, thì làm sao có thể để cho đệ tử tin phục, thì càng chưa nói tới nghiêm túc theo sư phụ học tập.
Thập Nhất Nương nhanh chóng ngăn cản Ngũ phu nhân: ” Gã sai vặt bên cạnh Cẩn ca nhi đã đi báo với Hầu gia rồi. Ngũ đệ muội trước xin bớt giận. Dù sao liên quan đến việc học của bọn nhỏ, chúng ta cứ đi qua như vậy cũng có chút không thỏa đáng.”
Ngũ phu nhân nghe xong, cố nén giận không có đi Tú Mộc viện, liền phân phó gã sai vặt của Sân ca nhi: “Ngươi đi xem một chút rốt cuộc ra sao rồi? Nếu như có một câu giấu diếm, cẩn thận ta lột da của ngươi.”
Gã sai vặt kia nơm nớp lo sợ đáp một tiếng”Dạ” , rồi chạy nhanh đi Tú Mộc viện.
Thập Nhất Nương cũng rất lo lắng, có điều không đợi nàng mở miệng, thì Trường An đã nói: “Phu nhân, ta cũng đi qua đó xem một chút nhé.”
Nàng khẽ gật đầu.
Trường An đi theo phía sau gã sai vặt kia chạy đến Tú Mộc viện.
Thập Nhất Nương khuyên Ngũ phu nhân đang nổi giận đùng đùng đi đến chỗ của nàng mà nghỉ ngơi.
Đứng ở chỗ này cũng không giải quyết được chuyện gì.
Ngũ phu nhân suy nghĩ một chút, liền theo Thập Nhất Nương đi chính phòng.
Thập Nhất Nương mời nàng đến ngồi trên giường gạch gần cửa sổ.
Nhưng nàng đã lắc đầu: “Ta làm gì còn ngồi được chứ.” Vừa nói, vừa ở trong phòng đi tới đi lui.
Trong lòng Thập Nhất Nương cũng rất lo âu, tự nhiên có thể hiểu được tâm tình của nàng.
Hai người một lặng yên ngồi ở chỗ đó, một thì như con muỗi bị nóng bay vòng vòng, một thì không có lên tiếng, chỉ chờ tin tức của bên Tú Mộc viện.
Qua ước chừng nửa canh giờ, Trường An chạy đi vào.
Còn không có đợi hắn mở miệng, Ngũ phu nhân đã vội vàng tiến ra đón: “Thế nào?
Bàng sư phụ có đánh được hay không?”
“Không có.” Trường An cố không thở hào hển, vội nói: “Hầu gia đã qua. Lục thiếu gia cùng Thất thiếu gia thừa nhận thuốc bỏ trong nước trà là bọn hắn sai người ta bỏ . . . . ..”
” Tại sao bọn họ lại muốn bỏ thuốc ở trong trà của Bàng sư phụ?” Thập Nhất Nương cũng đi tới, vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
“Lần đó Bàng sư phụ phạt Lục thiếu gia và Thất thiếu gia ở dưới mặt trời đứng tấn. . . . ..”
“Cái gì?” tiếng quát cao vút của Ngũ phu nhân cắt đứt lời nói của Trường An…, “Bàng sư phụ lại bắt Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi đứng tấn dưới mặt trời lớn?
Tại sao để cho hai đứa bé ở dưới mặt trời mà đứng tấn chứ? Chuyện là lúc nào?
Làm sao ta lại không biết vậy?”
Nàng một câu tiếp một câu, giống như đạn bắn liên hồi, Trường An ngây ngốc một chút, lúc này mới cẩn thận nói: “Là lần trước Lục thiếu gia và Thất thiếu gia cãi nhau. . . . ..”
Lời của hắn để cho Ngũ phu nhân căm tức hơn: “Tiểu hài tử, làm gì không cãi nhau chứ. Nếu như vì gây lộn mà bị phạt đứng tấn ở dưới trời nắng nóng, vậy thì trên đời này còn có ai dám nói chuyện nữa?” Nàng vừa nói, vừa đi ra ngoài “Không được, chuyện này ta phải gặp Hầu gia nói một chút mới được.”
Thập Nhất Nương cũng giận đến nói không ra lời.
Bởi vì cãi nhau bị Bàng sư phụ phạt, liền đem chuột và con gián thậm chí còn ở trong nước trà bỏ thuốc xổ để đem uất ức đòi về, đây là cái Logic thổ phỉ gì.
“Ngũ đệ muội.” Làm mẫu thân, tức giận của Ngũ phu nhân nàng có thể hiểu nhưng lại không thể đồng ý, ” Hay là chúng ta chờ đợi hầu gia trở lại rồi nói sau.”
Nàng ngăn cản Ngũ phu nhân, “Cũng không thể trong lúc Hầu gia nói chuyện mà chúng ta ở một bên chen miệng vào.”
“Ta bất kể.” Ngũ phu nhân dậm chân, “Chuyện này không thể bỏ qua như vậy.”
Nhưng trong lòng vẫn đồng ý với cách nói của Thập Nhất Nương, lại nghĩ tới Bàng sư phụ này là Đại cô gia đề cử tới, nghĩ đến Từ Lệnh Khoan cự tuyệt, sợ mọi người vì ngại mất mặt mũi đến lúc đó không để cho họ Bàng đi. Nàng vén rèm đi ra ngoài: “Không được, chuyện này ta phải nói một chút với nương—— không thể cứ để bọn họ làm ẩu như vậy.”
Nếu như Bàng sư phụ vì vậy mà bị đuổi đi. . . . . . sư phụ mới đến đây còn dám có yêu cầu đối với đệ tử như Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi sao? Cẩn ca nhi và Sân ca nhi còn có thể học được bản lĩnh thật sự sao?
Thập Nhất Nương lập tức đi qua theo.
“Bàng sư phụ để cho hai đứa bé ở dưới mặt trời lớn đứng tấn, là hắn không đúng.” Thái phu nhân nghe thấy sắc mặt không ngờ, nhưng khi nói chuyện thì giọng điệu coi như tương đối bình thản, “Nhưng bọn nhỏ trêu cợt Bàng sư phụ cũng không đúng. Nếu chuyện đánh thước vào tay không thành, ta xem, chuyện này cứ như vậy thôi . Sau này bí mật nói một chút với Bàng sư phụ, để cho hắn không nên đánh hài tử nữa là được.”
Thái độ của Thái phu nhân làm cho Ngũ phu nhân có chút không vui, nhưng ở chỗ của Thái phu nhân, nàng chỉ có thể cúi đầu đáp “Vâng” . Thái phu nhân lại bảo Thập Nhất Nương, “Con nhớ thưởng chút ít bạc cho Bàng sư phụ. Trong chuyện này là bọn nhỏ không đúng, bảo hắn không nên để ở trong lòng. Sau này bọn nhỏ có làm chuyện gì không đúng, thì hắn nghĩ cách mới mà quản giáo cho tốt.” Cũng chính là hủy bỏ lời nói của Ngũ phu nhân.
Ngũ phu nhân không cam lòng tức giận kêu “Nương” .
Thái phu nhân nhẹ nhàng hướng nàng khoát khoát tay: “Ngọc không mài, không thành khí. Có lúc, cũng không thể cứ chìu theo tính tình của bọn chúng được.”
Sau đó phân phó Thập Nhất Nương, “Con đi đi.”
Xem bộ dáng là muốn giữ Ngũ phu nhân lại nói chuyện.
Thập Nhất Nương đáp một tiếng rồi lui ra ngoài. Một mặt chuẩn bị ban thưởng cho Bàng sư phụ, một mặt sai Trường An tiếp tục đi hỏi thăm động tĩnh ở Tú Mộc viện .
“Hầu gia khiển trách hai vị thiếu gia mấy câu, rồi thưởng cho Bàng sư phụ một thanh bảo kiếm.”
Thập Nhất Nương sững sờ: “Không bắt hai vị thiếu gia nhận lỗi với Bàng sư phụ, bảo đảm sau này không bao giờ … tái phạm nữa sao?”
Trường An lắc đầu.
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, liền sai Hổ Phách cầm bốn năm lượng Ngân quả bỏ ở trong ví, rồi đi đến Tú Mộc viện.
Lúc này bỗng chạm mặt Từ Lệnh Nghi.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, trên người tản ra hàn khí lạnh thấu xương chính hắn cũng không biết.
Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi đi theo phía sau Từ Lệnh Nghi, rụt cái cổ lại, cúi đầu thấp xuống, một bộ dáng của con gà đá nhau bị chiến bại.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi lập tức nói: “Cẩn ca nhi cấm túc ba ngày. Nhưng việc học cũng không thể gián đoạn. Nàng đốc thúc hắn ở trong phòng đứng tấn, đọc sách, tô chữ.”
Cẩn ca nhi nghe vậy liền ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương chứa đầy nước mắt, khóe miệng mấp máy, bộ dáng muốn gọi Thập Nhất Nương nhưng không dám gọi, rất đáng thương .
Thập Nhất Nương hạ quyết tâm, đáp tiếng “Dạ”. “Thiếp sẽ đốc thúc học tập của Cẩn ca nhi.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu đi vào sân.
Thập Nhất Nương cố ý không có nhìn Cẩn ca nhi cái nào, đi theo Từ Lệnh Nghi vào trong.
Cẩn ca nhi nhìn bóng lưng cha mẹ, miệng mím lại thật chặt.
Sân ca nhi cũng có chút lo lắng nói: “Nếu không, huynh sang chỗ của đệ nhé?
Nếu như mẹ đệ cấm túc đệ, đệ sẽ nói cho ông ngoại đệ biết.”
Cẩn ca nhi lắc đầu, vô lực mà nói: “Ta vẫn nên quay về phòng mình thôi.”
Sân ca nhi nghĩ đến bộ dạng phát giận mới vừa rồi Tứ bá phụ, không khỏi rùng mình: “Nếu như Tứ bá phụ đánh huynh, thì huynh phải làm sao?”
Thái độ của mẹ như vậy, rõ ràng cũng nổi giận. Nếu là phụ thân đánh hắn, chắc chắn mẹ sẽ không che chở cho hắn. Nghe nói bị đánh sẽ rất đau. . . . . .
Lấy tốc độ điện quang hỏa thạch ở bên trong, Cẩn ca nhi đột nhiên nghĩ đến Thái phu nhân: “Vậy thì ta sẽ đi tìm tổ mẫu.”