Edit: Tiểu tuyền Nghiêm túc mà nói trở lại, thì Thập Nhất Nương cũng là mẫu người mạnh mẽ. Bằng không, kiếp trước nàng sẽ không lựa chọn tự mình gây dựng sự nghiệp, thì đời sau nàng cũng sẽ không đến phủ Vĩnh Bình Hầu. Chẳng qua là nàng không có nóng lòng tiến bộ như Cẩn ca nhi, chuyện nhỏ không liên quan đến sống chết cũng không nguyện ý thối lui một bước.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cười cười.
Lúc nào nên cường ngạnh, lúc nào nên thỏa hiệp, là phải uống một vũng nước bất đắc dĩ sau đó mới khôn ngoan nhìn xa trông rộng, nhìn mọi việc đều phong khinh vân đạm, tiêu sái tự nhiên, nhưng mang theo vài phần tang thương. Không giống với Cẩn ca nhi, do tuổi tác còn nhỏ nên vẫn hồn nhiên theo tính tình, còn không hiểu được nhẫn nhịn và nhân nhượng, cứ tùy tâm sở dục muốn làm gì là sẽ làm cái đó, lại có vẻ như có chí tiến thủ mạnh mẽ.
Nói không chừng, khi còn bé nàng cũng đã như vậy. Chẳng qua chuyện qua nhiều năm rồi, nên không nhớ rõ thôi.
Thập Nhất Nương đứng ở nơi đó cảm khái một phen, sau đó đi khách sãnh.
Nàng mời Giản sư phụ mang mấy thêu nương tài nghệ cao siêu ở Hỉ Phô tới đây giúp Trúc Hương thêu đồ cưới.
Không nghĩ tới Thu Cúc cũng tới.
“Phu nhân, ” nàng khom gối hành lễ cho Thập Nhất Nương, “Lúc trước ở Dư Hàng, ta cùng Trúc Hương muội muội ngủ ở trên một cái giường.” Nàng vừa nói, nước mắt vừa lả chả, “Hôm nay nàng xuất giá, ta muốn tự mình dẫn người thêu đồ cưới cho nàng.”
Ở Dư Hàng, các nàng ăn thật nhiều khổ, nhưng cũng vì vậy mà tình cảm so sánh với người khác càng thâm hậu hơn “Vậy ngươi hãy giúp nàng tốn nhiều tâm tư một chút.” Thập Nhất Nương cười, “Những năm này nàng ở bên cạnh ta giúp đở ta quản này quản kia, khiến cho ta ít bận tâm rất nhiều, nhưng lại đem chuyện của nàng trì hoãn.” Hơi có chút buồn bã.
” Lời này của phu nhân ta không đồng ý.” Thu Cúc nghe xong, giả vờ làm ra bộ dạng mau ngôn mau ngữ, “Giống như ban đầu, chúng ta là người cái gì cũng đều không hiểu. Nếu không phải ở bên cạnh phu nhân hầu hạ, đi theo học này học kia , thì làm gì có có hôm nay? Ngày hôm qua ta còn đang nói với chủ nhà, nói là Hổ Phách thật có phúc khí, có thể vẫn ở lại bên cạnh phu nhân.”
“Rốt cuộc đã quản lý cửa hàng Hỉ Phô rồi, nên ánh mắt và kiến thức đều đã khác hẳn.” Thập Nhất Nương biết nàng ấy đang khuyên giải mình, nên cười nói với Giản sư phụ, “Bây giờ còn biết khuyên người khác.”
Giản sư phụ cười ha hả, trong tươi cười khó nén vui mừng.
Thập Nhất Nương bảo Thu Cúc đem mấy mẫu thêu hoa lấy ra, mấy người họ ngồi vây quanh ở nơi đó thương lượng nên làm thế nào giúp Trúc Hương đặt mua đồ cưới .
Phía ngoài liền có một trận tiếng vang.
Bọn họ không khỏi ngẩng đầu.
Đã nhìn thấy Sân ca nhi trong tay đang kéo cây cung thở hào hển chạy đi vào, theo sát phía sau là Cẩn ca nhi đang nổi giận đùng đùng.
“Tứ bá mẫu, Tứ bá mẫu, ” Sân ca nhi vừa vào cửa đã nhào tới trong ngực Thập Nhất Nương, “Lục ca đánh con!”Đang khi nói chuyện, Thập Nhất Nương đã kéo Sân ca nhi đi.
Tìm được ô dù rồi, Sân ca nhi lập tức trở nên khí định thần nhàn , còn đắc ý liếc Cẩn ca nhi một cái.
“Ngươi nói láo!” Cẩn ca nhi nhìn Sân ca nhi núp ở trong ngực Thập Nhất Nương, tức giận tới mức giơ chân, “Ta bất quá chỉ muốn mượn cung tên của ngươi sử dụng. . . . ..”
“Không sai, đúng vậy!” Không đợi Cẩn ca nhi nói xong, Sân ca nhi hướng Cẩn ca nhi lớn tiếng la hét, “Ngươi thấy được ta bắn trúng chén Bát Bảo Lưu Ly của ngươi nên không phục, muốn đoạt cung tên của ta. . . . ..”
“Ta mới không lạ gì cung tên nát của ngươi đâu!” sắc mặt Cẩn ca nhi đỏ bừng, “Ta vì thấy ngươi đứng xa như vậy mà cũng bắn trúng chén Bát Bảo Lưu Ly của ta, lúc này mới muốn xem cung tên của ngươi một chút có cái gì khác của ta không. . . . ..”
” Chén Bát Bảo Lưu Ly?” Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc, “Làm sao con lại đem chén Bát Bảo Lưu Ly lấy ra rồi?”
Cái chén Bát Bảo Lưu Ly dài khoản năm tất, đỏ thẫm-da cam-vàng-xanh lá-xanh thẫm-xanh da trời-tím trắng, tám loại màu sắc quanh quẩn như mây sương mù, tinh mỹ dị thường. Là Từ Lệnh Nghi sưu tầm được. Cẩn ca nhi nhìn thấy liền thích, nên ở bên cạnh Từ Lệnh Nghi làm nũng chừng mấy ngày mới thu được vào tay. Được bày ở đại sảnh đường của Cẩn ca nhi, bình thường cũng là mấy người Hồng văn, A Kim quét dọn, tiểu nha hoàn khác đụng cũng không dám đụng một chút Nhưng hai người trong mắt chỉ có lẫn nhau, ngươi một lời ta một câu, rùm beng đến mặt đỏ tới mang tai.
Thập Nhất Nương không biết nên khóc hay nên cười, cẩn thận nghe hồi lâu, thật vất vả mới nghe ra đại khái.
Thì ra Cẩn ca nhi nghe xong lời nói của Thập Nhất Nương, lập tức dương dương đắc ý chạy đến tìm Sân ca nhi, hắn nói mặc dù Sân ca nhi biết bắn tên, nhưng chỉ bắn trúng phía ngoài mà không có sức lực bắn vỡ đồ, căn bản là không có tác dụng. Sân ca nhi nghe vậy không phục, liền cầm túi tên muốn chứng minh cho Cẩn ca nhi biết rõ. Cẩn ca nhi liền chỉ cái lư hun hương để cho Sân ca nhi bắn, Sân ca nhi liền bắn năm sáu mũi tên cũng không có bắn được vào bên trong, liền nói lư hun hương quá nhỏ, phải thay đổi cái lớn. Cẩn ca nhi rất hào sảng mà đáp ứng. Còn để cho Sân ca nhi tùy tiện chọn một cái. Sân ca nhi liếc thấy trúng cái chén Bát Bảo Lưu Ly so sánh với chậu nước rửa mặt nhỏ hơn một chút .
Cẩn ca nhi không khỏi có chút do dự.
Sân ca nhi liền cười Cẩn ca nhi hẹp hòi.
Cẩn ca nhi nơi nào nghe được lời này, lập tức đáp ứng.
Kết quả một mũi tên của Sân ca nhi bắn qua đã bắn trúng chén Bát Bảo Lưu Ly kia.
Cẩn ca nhi liền choáng váng.
Sân ca nhi đắc ý giương cung tên trong tay lên.
Cẩn ca nhi phục hồi tinh thần lại, muốn xem cung tên của hắn. Còn nói cái gì “Cung tên này nhất định là cung bảo vật”.
Sân ca nhi không cho. Cẩn ca nhi liền muốn đoạt lấy.
Hai người, một chạy, một đuổi theo, ở trong phòng chạy vòng quanh. . . . . Mắt thấy cung tên sắp bị Cẩn ca nhi đoạt đi rồi, Sân ca nhi chớp mắt một cái, bỏ chạy đến chỗ của Thập Nhất Nương. . . . . .
Thập Nhất Nương có chút trợn mắt hốc mồm.
Từ tiết Đoan Ngọ đến bây giờ cũng không hơn một tháng, thì Sân ca nhi đã có thành tựu như vậy. Hoặc là, Sân ca nhi có thiên phú ở phương diện này sao?
Nàng nghĩ ngợi chốc lát liền kéo hai đứa bé ra : “Tốt lắm, tốt lắm. Hai đứa là huynh đệ, có lời gì từ từ mà nói, chẳng lẽ không gây lộn là không được sao?”
Lại nói, “Các con xem, tất cả mọi người đều nhìn các con đó”
Hai người ngượng ngùng ngừng miệng, nhưng cả hai vẫn nhìn chằm chằm đối phương không phục.
Thập Nhất Nương liền khuyên một hồi lâu, Cẩn ca nhi nói mình không phải muốn đem cung tên của Sân ca nhi chiếm ình dùng, Sân ca nhi thì nói Cẩn ca nhi không có đánh mình, hai người lúc này mới nhăn nhăn nhó nhó lôi kéo tay, coi như là hòa hảo.
Sân ca nhi đeo cung tên của mình ngẩng đầu ưỡn ngực mà thẳng bước đi, Cẩn ca nhi thì rất buồn bực trở về nhà.
Thập Nhất Nương đưa đám người của Giản sư phụ đi xong, lập tức sang chỗ Cẩn ca nhi. Cùng nhi tử tựa vào gối dựa trên lâm song đại kháng để nói chuyện, nàng mang ra rất nhiều tỷ dụ, nói cho hắn biết đạo lý “Người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn” , ” Huynh đệ tề tâm, kỳ lực đoạn kim”. Cẩn ca nhi lúc này mới dần dần hòa hoãn sắc mặt, hai đầu lông mày mới khôi phục thần sắc sáng láng.
Nàng thở phào nhẹ nhỏm.
Không ngờ là ngày thứ hai ở Tú mộc viện đứng tấn , hai người đã vì chuyện học đứng tấn trước hay bắn tên trước mà rùm beng.
Bàng sư phụ quát ấy câu, hai người cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Bàng sư phụ nổi nóng một tay một đứa, đem hai đứa xách đến giữa sân: “Hai người các ngươi, trầm hông xuống đứng tấn!”Để cho bọn họ ở dưới mặt trời mà đứng tấn.
Hai đứa “Hừ” một tiếng với nhau, rồi trầm người xuống đứng tấn.
Giữa mùa hạ mặt trời mọc lên rất sớm, sáng loáng, chiếu lên người có chút nóng nực.
Cẩn ca nhi đứng tấn một hồi, thấy Bàng sư phụ ngồi ở trên ghế thái sư dưới mái hiên uống trà, liền lén lút dời mấy bước đến bóng cây bên cạnh.
Bàng sư phụ đang sữa tư thế của Hoàng Tiểu Mao , nên không có phát hiện.
Cẩn ca nhi thấy vậy, lá gan lớn hơn nữa, liền dịch chuyển thêm mấy bước đứng ở dưới bóng cây.
Sân ca nhi thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện cùng nhau bị phạt mà trên đỉnh đầu Cẩn ca nhi lại có ít bóng cây. Ánh mắt hắn vừa chuyển , lập tức hiểu được. Thừa dịp Bàng sư phụ đang quát Trường An, cũng hướng bên cạnh dịch mấy bước. Đợi Bàng sư phụ hài lòng gật đầu với Trường An, mới xoay người hướng ghế Thái sư dưới mái hiên đi tới , Sân ca nhi liền hướng một bên dịch mấy bước.
Cứ như vậy, hắn và Cẩn ca nhi đều giống nhau, đứng ở dưới bóng cây.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây loang lổ rơi xuống trên y phục của Sân ca nhi, Sân ca nhi không khỏi nhìn lại Cẩn ca nhi —— ngươi có thể làm, ta cũng có thể làm!
Cẩn ca nhi vẫn chú ý đến Sân ca nhi đồng thời bị phạt như hắn. Thấy Sân ca nhi chuyển đến dưới bóng cây, hắn không khỏi âm thầm cười lên —— coi như là tên này có ánh mắt, không có ngu ngốc đứng ở nơi đó phơi nắng.
Ánh mắt của hai người ở trên không trung đụng phải nhau.
Một ánh mắt khiêu khích, một ánh mắt mang khinh thường. . . . . . Hai người cùng tự mình quay đầu đi chỗ khác.
“Hai người các ngươi làm gì đó!” tiếng nói điếc tai nhức óc giống như tiếng sấm của Bàng sư phụ rầm rầm vang tới, “Đứng tấn cần nhất chính là không ngừng kiên trì, hai người các ngươi thế nhưng một tự mình đứng dậy. . . . ..” Vừa nói chuyện, sắc mặt của Bàng sư phụ vừa lạnh lùng bước thẳng tới đây, một lần nữa đem Cẩn ca nhi và Sân ca nhi xách đến giữa sân nắng chói chang , “Đàng hoàng đứng tấn cho ta! Nếu như còn dám đứng dậy, ta sẽ đi nói cho Hầu gia biết, để Hầu gia dùng gia pháp!”
Hai người tránh thoát không được, một lần nữa bị bắt đứng trung bình tấn ở giữa sân.
“Đáng giận!” Cẩn ca nhi nhìn thân ảnh khẽ cà thọt của Bàng sư phụ, mặt tức đến đỏ bừng.
“Ở dưới bóng cây thì không thể đứng tấn sao?” Sân ca nhi cắn răng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều ở trong ánh mắt nhau thấy được vẻ ‘không cam lòng’.
Cùng chung mối thù đã làm cho hai người lập tức quên mất tranh chấp mới vừa rồi.
Một người nói: “Lục ca, chẳng lẽ chúng ta cứ bị như vậy sao ?”
“Dĩ nhiên không thể cứ chịu vậy !” Một người nói, “Được, nghĩ biện pháp mới được!”
“Lục ca có biện pháp gì?” Thấy ca ca cùng mình có chung ý nghĩ, Sân ca nhi liền hoan khoái nói “Huynh phải nghĩ nhanh lên một chút, đệ thấy nén hương sắp tàn rồi kìa”
Cẩn ca nhi dại ra, một hồi lâu mới thấp giọng quát: “Phải chờ nén hương tàn mới được. Bằng không, chúng ta không thể cử động, phương pháp xử lí tốt hơn nữa cũng vô ích a!”
Sân ca nhi”À” một tiếng, không hề lên tiếng nữa.
* * * * * * ” Nhật vi chúng dương chi tông, nguyệt nãi thái dương chi tượng.” Cẩn ca nhi lớn tiếng đọc xong《ấu học 》ngày hôm qua học .
Triệu tiên sinh không ngừng gật đầu: “Không tệ, không tệ!” Vừa nói, vừa buông sách xuống, lấy ra bảng chữ to mình đã sớm viết xong , “Hôm nay cứ tô mấy chữ này.”
Cẩn ca nhi cung kính đáp “Dạ” , thật cao hứng mà nhận lấy giấy Tuyên Thành, đáy mắt hắn hiện lên một tia giảo hoạt, liền thân mật lôi kéo ống tay áo của Triệu tiên sinh : “Tiên sinh, ngài sợ nhất cái gì?”
Triệu tiên sinh suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Ta sợ nhất nói không giữ lời!”
“Con hỏi không phải là cái này!” Cẩn ca nhi cười rực rỡ, “Con hỏi tiên sinh sợ nhất thứ gì? Nói thí dụ như, con cọp nè, sói nè”
“À!” Triệu tiên sinh cười nói, “Ta sợ nhất là con cóc. Vì cảm giác rất dơ.”
“Thì ra là tiên sinh sợ con cóc a!” nụ cười của Cẩn ca nhi như ngày mùa hè sáng rỡ, chói mắt làm cho người ta có chút mắt mở không ra, “Con đi trở về tô chữ!”
Mặc dù không biết tại sao học sinh lại hỏi cái này vấn đề, nhưng Triệu tiên sinh thấy Cẩn ca nhi ngoan ngoãn nghe lời nên vui mừng gật gật đầu.
Ngày thứ hai, Bàng sư phụ vừa gác tay đứng ở trên bậc thang, thì trong bụi cỏ bên cạnh liền nhảy ra bảy, tám con cóc, có mấy con thậm chí nhảy tới bên chân của Bàng sư phụ .
Bốn phía của Tú mộc viện có cây cỏ. Hiện tại lại là tháng sáu, chạy ra mấy con cóc cũng là chuyện thường.
Bàng sư phụ liếc mắt một cái, tùy ý mà đem mấy con cóc đá sang bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi dưới bậc thang: “Hiện tại bắt đầu đứng tấn!”
Mấy đứa bé liền đáp vâng, rồi trầm hông đứng tấn.
Ánh mắt của Bàng sư phụ không khỏi dừng ở trên người của Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy vẻ mặt mới vừa rồi của hai đứa có chút quái dị.
“Sao vậy?” Bàng sư phụ nghiêm nghị nói, “Có phải là nơi nào không thoải mái hay không?”
Kể từ khi xảy ra chuyện chân Cẩn ca nhi bị đau, Bàng sư phụ đối với mấy đứa bé càng thêm để ý