Edit: Dao Dao Beta: Tiểu Tuyền Từ Lệnh Nghi một bên thưởng thức nàng vì cúi người mà lộ tư thái đường cong lả lướt, một bên cười nói: “Dù sao cũng mới vừa vào cửa, rốt cuộc như thế nào, nàng còn phải xem xét nhiều hơn một chút mới được.”
Có lòng dung nhập vào cái gia đình này, làm việc cũng sẽ không quá không hợp quy củ.
Thập Nhất Nương cười thưa “vâng”, rồi lên giường, nói với Từ Lệnh Nghi về việc mở tiệc chiêu đãi ngày mai : “Hầu gia, nếu khi lại mặt của phu thê Dụ ca nhi mà Hạng thái thái mời cả Cao gia, khi chúng ta mời Hạng thái thái tới làm khách, có nên mời đại ca của thiếp và tứ tỷ phu cũng tới tiếp khách không?”
“Được a!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Tất cả mọi người đều là thông gia, lại cùng ở tại Yên kinh. Quen biết một chút cũng tốt.”
“Vậy ngày mai thiếp sẽ đưa thiệp mời.” Thập Nhất Nương vừa nói, vừa xột xoạt đắp chăn.
Từ Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, trầm tư một hồi lâu, châm chước nói với nàng chuyện buổi sáng hôm nay: “……..Ta cũng biết, có không ít người đánh chủ ý đến Cẩn ca nhi, cũng không trách được là nàng phát giận. Chỉ là một loại gạo nuôi ra trăm thứ người. Chuyện như vậy không thể nào không có, chỉ có thể nghĩ cách đề phòng thôi. Cho nên lúc Bạch tổng quản nói với ta, ta cảm thấy cách xử trí của nàng cũng là một biện pháp, nên đã để Bạch tổng quản đem người cho nàng xử trí.” Nói tới đây, hắn dừng lại chốc lát, giọng nói trở nên càng thêm uyển chuyển, “Nhưng nội viện dù sao cũng không giống ngoại viện. Sau này nàng gặp chuyện như vậy, không bằng cứ giao cho ta xử trí. Ta cũng giống như nàng, cũng sợ có người xúi giục đem Cẩn ca nhi dưỡng thành tính con nhà giàu, gặp phải kẻ như vậy, ta cũng sẽ không nhẹ nhàng tha thứ.” Nói xong, trong phòng một mảnh yên lặng, cũng không thấy tiếng Thập Nhất Nương đáp lại.
Chẳng lẽ là tức giận?
Thập Nhất Nương bình thường là người rất lãnh tĩnh (lạnh nhạt bình tĩnh) lý trí, nhưng vừa gặp phải chuyện của Cẩn ca nhi, liền sẽ giống như cọp mẹ bảo vệ con, nhìn thấy có ai nhích tới gần cũng phải rống lên hai tiếng, đừng nói lần này trực tiếp mạo phạm Cẩn ca nhi.
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Từ Lệnh Nghi vội cúi người gọi “Thập Nhất Nương” , đập vào mắt là khuôn mặt Thập Nhất Nương đã ngủ say thanh lệ an tường (yên ổn tươi đẹp).
Hắn không khỏi bật cười.
Hai ngày này mọi chuyện cùng đến một lúc, chắc là nàng rất mệt mỏi?
Nghĩ tới đây, Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng giúp Thập Nhất Nương kéo góc chăn, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.
Đã như vậy, thì để hắn quyết định là được.
* * * * * * Ngày thứ hai, Thập Nhất Nương ở trong khách sảnh nghe ma ma quản sự khố phòng bẩm báo đồ đựng dụng cụ hao tổn , Thu Vũ đã nhẹ chân bước vào.
Thập Nhất Nương nhìn cũng không nhìn nàng một cái, cho đến khi đối chiếu ghi chép với ma ma quản khố phòng xong, liền a ma quản khố lui xuống, nàng uống vài hớp trà, lúc này mới đưa mắt nhìn Thu Vũ.
Thu Vũ lập tức tiến lên mấy bước, thấp giọng nói: “Phu nhân, mới vừa rồi nô tỳ nghe nói, Hầu gia đem mấy quản sự ngày hôm qua bị phu nhân xử trí đều giảm một tầng. Còn tìm được quản sự không cho Lục thiếu gia pháo, tự mình khen thưởng một phen, thưởng năm mươi lượng bạc, thăng lên một cấp. Hôm nay trong phủ đều đang bàn tán chuyện này đây!”
Thập Nhất Nương không khỏi xấu hổ.
Nàng lúc ấy chỉ lo phát giận rồi, lại đem chuyện này quên đi. . . . . .
Nếu không phải Từ Lệnh Nghi giúp đỡ bổ sung như vậy, làm cho người ta nghĩ xử trí mấy quản sự này đều là ý tứ của hắn, sợ rằng nàng sẽ mang danh ngang ngược càn rỡ, hơn nữa cũng sẽ đả kích uy tín của Từ Lệnh Nghi.
Nhưng khi ở trước mặt Thu Vũ, Thập Nhất Nương chỉ có thể hời hợt “Ừ” một tiếng, nói câu”Ta biết rồi” , sau đó để cho tiểu nha hoàn kêu ma ma quản phòng bếp, nghe nàng bẩm ghi chép về bữa tiệc. . . . . .
Thu Vũ liền lui qua một bên.
Có tiểu nha hoàn đi vào: “Phu nhân, Tứ thiếu gia phụng bồi Đại cô gia vội tới từ giã ngài!”
Thập Nhất Nương vội vàng mời bọn họ đi vào.
Từ Tự Dụ thành thân, Trinh tỷ nhi vì con còn nhỏ, không dám lặn lội đường xa, nên một mình Thiệu Trọng Nhiên đến chúc mừng.
Tiểu nha hoàn dâng trà bánh, Thập Nhất Nương nói vài lời “Lên đường thuận lợi”
…, để cho Tống ma ma đem dược liệu nàng tặng ẫu thân Thiệu Trọng Nhiên, xiêm y tặng cho Trinh tỷ nhi và con của nàng thì đưa cho Thiệu Trọng Nhiên, lại nói chút ít “ Trinh tỷ nhi không hiểu chuyện, có chỗ nào không thỏa đáng, con hãy thông cảm nhiều hơn cho nàng…” lúc này mới bưng trà tiễn khách, bảo người ôm Cẩn ca nhi cùng đi tiễn Thiệu Trọng Nhiên.
Thiệu Trọng Nhiên khom người nói tạ ơn, được huynh đệ Từ thị đưa đến cửa phủ.
Thiệu Trọng Nhiên mời huynh đệ Từ gia đi Thương Châu chơi, huynh đệ Từ gia thì mời Thiệu Trọng Nhiên thường đến Yên kinh, anh em vợ cùng nhau khoan khoái một phen, Thiệu Trọng Nhiên lúc này mới lên xe ngựa.
Huynh đệ Từ thị nhìn xe ngựa chạy nhanh ra khỏi Hà Hoa lí, lúc này mới xoay người trở về phủ.
Từ Tự Dụ đưa Cẩn ca nhi và Sân ca nhi đi nội viện, Từ Tự Truân liền gọi Từ Tự Giới đi Đạm Bạc trai: “Vương Doãn tặng huynh chụp đèn, có thể dùng tay cầm, đèn sẽ chuyển động cực kỳ nhanh. Bức tranh chim nhỏ trên đèn giống như đang bay lên, chơi rất vui.”
Từ Tự Giới lần đầu tiên lắc đầu với Từ Tự Truân: “Đệ muốn trở về đọc sách. Xế chiều Triệu tiên sinh nói muốn kiểm tra bài của đệ.”
Đi học là đại sự, nên Từ Tự Truân không có để ở trong lòng: “Vậy cũng tốt! Chờ ngươi rảnh rỗi tới chơi nữa!”
Từ Tự Giới gật đầu, chia tay Từ Tự Truân ở hành lang giao nhau chữ T. Một đi Đạm Bạc trai, một trở về sân của mình.
Nữu nhi vừa gội đầu xong, đang ngồi hong tóc ở dưới mái hiên.
Mẫu thân của nàng là nhũ mẫu của Từ Tự Giới, hai người lại lớn lên cùng nhau, nên tình cảm không giống người thường. Nhìn thấy Từ Tự Giới đi vào, nàng chẳng qua chỉ đứng dậy phúc thân, cười chào hỏi hắn: “Ngũ thiếu gia đã trở lại!”
Cũng không có bởi vì đầu tóc tán loạn mà bối rối tránh né.
Từ Tự Giới gật đầu, ngồi xuống ghế tre của Nữu nhi.
Nữu nhi thấy vậy liền đi vào bưng thêm chiếc ghế tre ra, ngồi sóng vai với hắn.
Ánh nắng đầu mùa đông sáng rỡ chiếu vào trên thân người rất ấm áp.
Từ Tự Giới chống cằm ngồi ở chỗ đó, lại nghĩ tới chuyện phát sinh mấy ngày nay.
Mọi chuyện hình như là từ ngày mở tiệc chiêu đãi đám người Đậu Tịnh bắt đầu…….Đầu tiên là Đậu Tịnh sai sử hắn như nô bộc, sau đó là người mọi chuyện đều ủng hộ hắn, thậm chí vì hắn thích mà bố trí gian phòng công tượng cho hắn là mẫu thân, đột nhiên không thích hắn học ca diễn, sau đó nữa là tổ mẫu……Ngũ thúc cũng thích ca diễn, hơn nữa nghe những kẻ phía dưới nói, còn bao đoàn kịch , lên đài ca diễn. Trong mỗi lần đều mời người diễn xướng tại nhà, đều do Ngũ thúc ra mặt an bài. Tại sao là hắn thì không được? Thái phu nhân và mẫu thân, tại sao lại kiêng kị mình học a diễn như vậy?
Ngày đó lời Thái phu nhân giận quát lần nữa vang vọng bên tai hắn.
“Các con là công tử hậu duệ quý tộc, không phải là con hát” . . . . . . Lúc nói lời này, ánh mắt tổ mẫu như dao găm khoét về phía hắn. . . . ..”Phụ thân các con mất nhiều tâm tư như vậy, tìm tiên sinh dạy các con đi học biết chữ, chẳng lẽ chính là để cho các con làm loại việc sỉ nhục này ” . . . . . . Lúc ấy tổ mẫu nhìn Tứ ca với khuôn mặt thất vọng. . . . . .
Hắn và Tứ ca đều sợ, quỳ ở trên mặt đất. Nhìn thấy tổ mẫu phát giận, Tứ ca đứng lên, chạy đi xin lỗi tổ mẫu, tổ mẫu thất vọng lắc đầu. . . . . . Hắn đi theo chạy tới, tổ mẫu lại lạnh lùng nhìn hắn, cho đến khi hắn quỳ trên mặt đất lần nữa, sắc mặt mới dịu xuống. . . . . .
Giống như ném viên đá vào trong hồ, những suy nghĩ như rung động dần loang ra.
Trong cung thưởng điểm tâm, hắn và Tứ ca mỗi người một hộp. Nhưng tổ mẫu luôn mở hộp của Tứ ca, rồi lấy ít khối đút cho Tứ ca ăn, cười híp mắt hỏi Tứ ca “Có ngon hay không”. Đưa hộp cho hắn, là đại nha hoàn…….Qua năm mới thưởng bao lì xì, tổ mẫu luôn cười nhẹ nhàng đích thân giúp Tứ ca giắt bên hông. Đưa bao lì xì cho hắn cũng là đại nha hoàn………Trước là Ngụy tử, bây giờ là Ngọc Bản…..Ngụy Tử……..cũng lâu rồi hắn không thấy người này, ở trong trí nhớ, nàng có khuôn mặt tròn trịa…….Khi đó, hắn còn rất nhỏ………Ba tuổi, bốn tuổi, hay là năm tuổi………. Khi trước không có cẩn thận nghĩ tới, chưa bao giờ biết, thì ra là ngay từ lúc nhỏ, tổ mẫu đối đãi với Tứ ca đã không giống……… Từ Tự Giới ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời sáng ngời chiếu xuống, cây hương xuân ở chỗ góc tường xanh um tươi tốt, nhìn qua một cái, lá cọ hồng tầng tầng lớp lớp, lộ ra vẻ dày đặc rộng lớn.
Có một bà bà tóc trắng mặc xiêm y vải thô ngồi dưới tàng cây hương xuân, vừa xe tơ, vừa cười “Phượng Khanh, Phượng Khanh, con đừng chạy loạn, bà bà bán chỗ tơ này rồi, liền mua bánh nướng cho con ăn!”
Hắn sửng sốt, không khỏi lắc đầu.
Trước mắt thoáng một cái, lại là một quang cảnh khác.
Cây hương xuân lặng yên đứng đó, dưới tàng cây có đôn đá, trên mặt đôn khắc cá chép quẫy đuôi, bên trên bóng loáng, nhìn là biết thường có người ngồi chỗ đó.
Giống như bị dẫn dắt, hắn hơi giật mình mà bước thẳng qua.
“Người nào ngồi ở đây?” Từ Tự Giới sờ đôn đá lạnh lẽo.
Nữu nhi cảm thấy Từ Tự Giới hỏi rất ngu, liền cười khanh khách: “Ai có thời gian rảnh thì qua ngồi!”
Vậy mới vừa rồi là ai ngồi ở chỗ này?
Từ Tự Giới nâng người lên, mờ mịt nhìn sân.
“Phượng Khanh, bé ngoai, chúng ta không chọc hắn!” giọng nói tang thương lại ấm áp làm cho người ta thấy dễ chịu kia lại vang lên bên tai, “Trong lòng hắn không dễ chịu, cho nên mới đánh con ……. Chúng ta cách xa hắn, hắn sẽ không đánh con nữa!”
Đánh? Mẫu thân yêu thương hắn còn không kịp, ai đánh qua hắn chứ?
Từ Tự Giới xòe tay ra.
Da non mịn trắng nõn, ngón tay thon dài sạch sẽ. So sánh với Nữu nhi còn dễ nhìn hơn.
Phượng Khanh, ai là Phượng Khanh?
Tim của hắn giống như ruộng hoa mùa xuân, bị cây lê đè ép, bên trong như có con sâu nhỏ, lá cây còn chưa hoàn toàn rữa nát, túa ra một thứ mùi vị kỳ quái trong tâm thức. . . . . . Làm cho người ta nhìn đã cảm thấy chán ghét, nghe đã cảm thấy khó chịu!
Mồ hôi tinh tế ứa ra trên trán hắn.
“Nữu nhi, Nam ma ma đâu?” Từ Tự Giới kéo tay Nữu nhi.
Tay Nữu nhi giống như tay Nam ma ma, ấm áp, mềm mại, không, không giống, tay Nam ma ma luôn rất vững vàng, khi nắm sẽ tạo cho người ta cảm giác bình yên!
“Ngũ thiếu gia tìm nương ta a!” Nữu nhi cảm thấy sắc mặt Từ Tự Giới rất kém.
Có phải có chỗ nào không thỏa mái không? Bằng không, cũng sẽ không vội vã tìm mẹ nàng như vậy.
“Lúc này, hẳn là ở nhà quét dọn đi?”
Lời của nàng vẫn chưa kịp dứt, Từ Tự Giới đã xông ra ngoài.
Quẹo qua một cái khúc cua, xuyên qua một đường hẻm, đã đến cửa nách. Ra cửa, chính là Đông viện.
Nam ma ma đang ngồi ở sân thứ ba, chẳng qua, kể từ khi hắn chuyển ra ngoại viện, mẫu thân đã giúp nàng đổi lại đến tây sương phòng.
Từ Tự Giới xông vào.
Nam Vĩnh tức phụ đang quét sân.
Nhìn thấy hắn đầy đầu mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, không khỏi kinh hãi thất sắc:
“Ngũ thiếu gia, ngài làm sao vậy?”
Từ Tự Giới nắm tay Nam Vĩnh tức phụ thật chặt, tựa như người rơi xuống nước bắt được thanh gỗ.
“Ma ma, ngài, ngài còn nhớ rõ chuyện lúc nhỏ của ta không?” Hắn miệng đắng lưỡi khô, giọng khàn, “Ta khi còn bé, chuyện khi ta còn bé!”
Nam Vĩnh tức phụ vẻ mặt buồn bã.
Nên tới vẫn phải tới!
Chuyển tới ngoại viện, phu nhân dù muốn cũng không che chở hắn được rồi, những lời đồn đãi nhảm kia sớm muộn gì cũng rơi vào tai hắn. Cho nên phu nhân mới đặt Nữu nhi bên cạnh Ngũ thiếu gia. Cứ như vậy, nàng có thể lấy cớ đi thăm Ngũ thiếu gia. Ngũ thiếu gia có chuyện gì, nàng cũng có thể lịp thời báo với phu nhân!
“Ta nhớ được.” Miệng nàng có chút run rẩy, “Ngài là ta một tay nuôi lớn, ta làm sao lại không nhớ rõ!”