Tân nhân trở về nhà mẹ đẻ, nhà trai cũng bắt đầu dỡ rạp, dọn chỗ ngồi, dẹp lò.
Ngoại viện quản sự cùng bọn sai vặt loay hoay xoay quanh, ma ma quản sự nội viện cũng không khỏe hơn. Vừa quét dọn đình viện vừa bày biện lại, kiểm kê đồ, kết toán số lượng trà bánh tiệc rượu, mỗi một chuyện đều cần báo lên chỗ Thập Nhất Nương bên này. Mặc dù như thế, Thập Nhất Nương vẫn đem mọi chuyện để sau, trước gọi Hồng Văn tới hỏi tình huống Cẩn ca nhi: “Hai ngày này đã làm gì?”
Lấy hiểu biết của nàng đối với nhi tử, Cẩn ca nhi đói bụng sẽ tìm nha hoàn, ma ma muốn ăn , lạnh sẽ mặc thêm áo. Chuyện duy nhất nàng lo lắng là hắn gây họa mọi người còn giúp hắn bao che.
Hồng Văn cũng có nỗi lo của mình – lần này mặc dù không có gặp chuyện không may, nhưng không bảo đảm lần sau cũng sẽ may mắn như vậy. Hầu gia đem Lục thiếu gia xem rất quý trọng, mỗi đêm ba mươi cũng sẽ khen thưởng cho những người bên cạnh hầu hạ Lục thiếu gia là các nàng năm mươi lượng bạc, so ra còn vượt một quản sự ngoại viện. Vì cái này mà Cố ma ma vẫn không muốn đi ra ngoài, hiện tại đi ra ngoài rồi, còn muốn tìm biện pháp đưa muội muội của bà chuẩn bị đi vào hầu hạ Lục thiếu gia. Nếu là Lục thiếu gia có một cái gì sơ xuất, so với các nha hoàn, ma ma khác, đều cần nhiều hơn năm mươi lượng bạc .
. . . . . Nghĩ tới đây, trong lòng nàng phát run một trận.
Ở bên cạnh Thập Nhất Nương chừng mấy ngày, đáng tiếc vẫn không có cơ hội tiến đến nói cùng Thập Nhất Nương.
Hiện tại Thập Nhất Nương chủ động nhắc tới, nàng nơi nào còn dám do dự liền mang chuyện ngày đó một năm một mười nói cho Thập Nhất Nương biết.
“. . . . . . Hai vị thiếu gia một hồi nội viện, một hồi ngoại viện , có nhiều chỗ chúng ta không tốt đi theo, liền kêu Hoàng Tiểu Mao, Lưu Nhị Võ trông chừng. Lúc trước vẫn còn tốt. Đến ngày nghênh đồ cưới hôm đó, Tôn lão Hầu gia cố ý sai người ta kêu Lục thiếu gia cùng Thất thiếu gia đi qua nói chuyện, Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Võ không dám đi vào phải ở ngoài cửa đợi. Nhưng đợi đến lúc Ngũ Gia đưa Tôn lão Hầu gia xuất phủ, Lục thiếu gia cùng Thất thiếu gia cũng không có đi ra ngoài, hai người vào trong khách sảnh tìm, kết quả gã sai vặt và nha hoàn trong khách sảnh đều che miệng cười, chính là không nói cho bọn họ biết người đã đi nơi nào. Hai người van xin một trận, lúc này mới có một nha hoàn len lén chỉ chỉ noãn các, còn nói, đây là Lục thiếu gia phân phó , bảo không nói cho hai người biết.
“Hai người nhanh chóng đi vào tìm, nhưng không thấy người. Cả phòng đầy tân nhân luống cuống tay chân. Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Võ một ở phụ cận khách sảnh tìm, một tới nội viện báo tin. . . . . . Thời điểm nô tỳ tìm được Lục thiếu gia, Lục thiếu gia đang cùng Thất thiếu gia cầm lấy nến đốt pháo. . . .
. . Thấy mấy gã sai vặt kia vô lễ với Ngũ thiếu gia, nô tỳ liền đi tới quát tháo một phen. . . . . . Trừng phạt nô bộc này là ma ma quản sự, nô tỳ chẳng qua là người hầu trong phòng Lục thiếu gia, dựa vào Lục thiếu gia, không dám làm hư danh tiếng của Lục thiếu gia, chỉ đem những người đó hù dọa đuổi đi thôi. Lại sợ Lục thiếu gia bất chấp lên mà đi tìm quản sự, tìm được chính là loại chỉ biết nịnh bợ nịnh nọt, đón ý nói hùa chủ tử, sói chạy hổ tới, nên đành mang Lục thiếu gia đi đến chỗ của Bạch tổng quản. . . . . . Sau đó Lục thiếu gia liền đi tìm Hầu gia. . . . . . Nô tỳ lúc này mới rỗi rãi kêu người báo tin cho Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Võ, nói Lục thiếu gia cùng Thất thiếu gia đã tìm được rồi, nhưng bản thân cũng không dám đi, vẫn phụng bồi Lục thiếu gia. . . . ..”
Bất kể như thế nào, Từ Tự Giới cũng là chủ tử, vì bợ đỡ Cẩn ca nhi, thậm chí ngay cả Từ Tự Giới cũng không để vào trong mắt, có thể thấy được dã tâm bao nhiêu!
Thập Nhất Nương hận nhất những kẻ kia vì lợi ích bản thân đánh chủ ý lên hài tử. Kiếp trước, nàng không biết đã từng gặp bao nhiêu ví dụ như vậy. Hài tử tốt đẹp cuối cùng trở thành phần tử nguy hại cho xã hội.
Nàng giận tím mặt, vỗ “bốp ” một cái vào mặt kháng, chung trà trên mặt kháng rung lên “lạch cạch”, dọa Hồng Văn sợ đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhỏ giọt trên trán.
“Ngày đó là ma ma nào trực?” Thập Nhất Nương lớn tiếng hô Trúc Hương đi vào, “Đem người gọi đi vào cho ta!”
Thập Nhất Nương chưa từng hiện ra sắc mặt giận dữ như vậy, thần sắc Trúc Hương cũng không khỏi hơi khẩn trương lên. Nàng thấp giọng đáp “Dạ” , rồi rất nhanh mang hai người dáng ma ma đi vào.
“Hôm đó là mấy gã sai vặt nào ở trước mặt Lục thiếu gia ra vẽ nịnh bợ?” Thập Nhất Nương lạnh lùng nhìn ma ma quỳ gối trước mặt mình, cũng không ôn hòa như bình thường kêu các nàng đến , “Ta giữ các ngươi theo hầu, các ngươi dĩ nhiên lại không nghe không biết mà để cho người đi vào. Ta cũng không biết Vĩnh Bình hầu phủ từ lúc nào đã thành tòa nhà trống, ai cũng có thể tùy ý ra vào rồi!
Hạn cho các ngươi trong một khắc đồng hồ đem mấy cái gã sai vặt không thiếu một ai gọi vào trước cửa thùy hoa . Bản thân ta muốn xem xem, là vị quản sự nào dạy dỗ ra kẻ liều lĩnh đến không biết Đông Nam Tây Bắc rồi!”
Vĩnh Bình Hầu phủ đứng vững hơn trăm năm, chuyện trong phủ rắc rối phức tạp, cha mẹ mấy cái gã sai vặt nguyên cũng có quen biết với các nàng. Bất quá là nghĩ, chỉ xuất hiện trước mặt Lục thiếu gia xin phần cơm ăn thôi. Nên hai người mở một con mắt nhắm một con mắt. Hồng Văn kêu các nàng đi tìm quản sự trói người, trong lòng các nàng thầm kêu hỏng bét, lề mà lề mề xem tình thế tiến triển. Thấy Hồng văn phụng bồi Cẩn ca nhi đi chỗ Bạch tổng quản, muốn làm người tốt nên bận rộn nhờ người quen mật báo, sai người nghĩ biện pháp. Ai biết Hồng Văn chỉ có tiếng sấm to nhưng mưa nhỏ, sau cứ như vậy không giải quyết được gì. Hai người cương cứng thở phào nhẹ nhỏm nhưng giờ lại bị Thập Nhất Nương gọi đi vào khiển trách một bữa.
Các nàng cũng là lão nhân trong phủ, không ăn thịt heo nhưng cũng đã gặp heo chạy. Chuyện này muốn nói nhỏ thì nhỏ, chẳng qua là bọn sai vặt trẻ tuổi không hiểu chuyện, phụng bồi chủ tử gây rối; muốn nói lớn liền lớn, đó chính là biết rõ đối với chủ tử có nguy hại còn đi theo giúp đỡ, dụ dỗ chủ tử vui đùa, đánh cho da tróc thịt bong cũng không có người dám đi cầu tình . Bây giờ nhìn lại, Thập Nhất Nương rõ ràng là muốn hướng lớn mà làm, hung hăng xử trí mấy gã sai vặt.
Hai người không khỏi trao đổi ánh mắt.
Phu nhân chỉ cần các nàng đi tìm người, cũng không có chất vấn các nàng. . . .
. . Đích thị là đem lửa giận này phát đến người mấy gã sai vặt.
Hai người không khỏi sinh lòng may mắn. Chỉ mong đợi sau khi Thập Nhất Nương tức giận đuổi nhẹ phạt nặng các nàng.
Nhưng nếu như khống chế không tốt, đến lúc đó cái ngọn lửa này có đốt tới nơi nào, vậy thì không nói trước được rồi!
Hai người vội vàng ứng”Dạ” , vội vàng hấp tấp ra cửa.
Thập Nhất Nương phân phó Trúc Hương: “Ngươi mang theo Hồng Văn đi cửa thùy hoa, nhìn thấy người đến đông đủ thì bảo ta.”
Trúc Hương cùng Hồng Văn cẩn thận đáp lời, đi cửa thùy hoa.
Thập Nhất Nương tức giận đi hai vòng trong phòng, lúc này mới tĩnh tâm lại suy nghĩ một chút, đi chỗ Cẩn ca nhi.
Đầu mùa đông nắng vàng sáng rỡ chiếu vào, trong nhà sáng ngời ấm áp.
Cẩn ca nhi mặc áo cẩm đỏ thẫm thêu cá chép hoa sen đang cầm bút lông, thần sắc nghiêm túc nằm ở trên kháng bàn viết gì đó, chặn giấy dùng cùng Điền ngọc chạm Thành con hưu đang đè lên giấy trắng như tuyết. Nha hoàn A Kim cười nhẹ nhàng đứng ở bên kháng giúp Cẩn ca nhi mài mực.
Nghe được động tĩnh, hai người cùng hướng bên này nhìn sang.
A Kim vội khom gối hành lễ, trên mặt Cẩn ca nhi lập tức tràn ra nụ cười sáng lạn.
“Mẹ, Mẹ!” Hắn đem bút đặt ở trên giá bút bằng sứ trắng, giương cánh tay nhảy ở trên giường gạch.
Thập Nhất Nương cười tiến lên ôm nhi tử: “Đang làm gì đó?” giọng nói ôn nhu như gió nhẹ tháng ba.
Cẩn ca nhi nhào vào trong ngực mẫu thân, nụ cười càng sáng lạn hơn.
“Con đang vẽ tranh!” Vừa nói, cầm lấy giấy trên kháng, “Mẹ xem!”
Họa đầy nét mực một đạo sâu một đạo nông, căn bản không biết đấy là vẽ vật gì.
Không đợi Thập Nhất Nương hỏi, Cẩn ca nhi đã nói: “Đây là con vẽ cây trúc đấy.”
“Vậy đâu là thân trúc? Đâu là lá trúc a?” Thập Nhất Nương ngồi vào bên kháng, hỏi nhi tử.
Cẩn ca nhi em chỉ mấy vết mực hơi thô có một chút dựng thẳng: “Đây là thân trúc.” Lại chỉ mấy cái vết mực ngắn một chút, bố cục tương đối loạn, “Đây là lá”
Thập Nhất Nương nhìn kỹ một chút, nói: “Khó trách mẹ phân không ra cái gì là thân trúc cái gì là lá trúc. Cẩn ca nhi vẽ thân trúc không có mấu.” Vừa nói, cầm bút vẽ vài nét trên một tờ giấy Trừng Tâm khác, lập tức thành dáng cây trúc.
Cẩn ca nhi nghiêng đầu nhìn hồi lâu: “Bức tranh của mẹ không đúng. Con đã đi đến chỗ của Nhị bá mẫu xem rồi, cây trúc trong viện Nhị bá mẫu là cả khóm cùng sinh trưởng với nhau.”
Cái kia là tả thực, còn cái này là tả ý có được hay không?
Một tiểu hài tử năm tuổi, nói những thứ này hắn cũng nghe không hiểu a.
Thập Nhất Nương bất đắc dĩ cười xoa xoa đầu Cẩn ca nhi: “Nhưng Cẩn ca nhi vẽ cũng không đúng a! Nếu không, con đi hỏi tiên sinh của Tứ ca cùng Ngũ Ca xem trúc này nên vẽ thế nào?”
Cẩn ca nhi gật đầu, lập tức mang giầy muốn đi hỏi.
A Kim vội ngăn: “Lục thiếu gia, lúc này chỉ sợ Triệu tiên sinh còn đang giảng bài. Chúng ta xế chiều lại đi cũng không muộn.”
“Xế chiều chẳng lẽ giảng xong rồi?” Hắn hỏi làm A Kim sửng sốt.
Thập Nhất Nương lại khích lệ hài tử khởi hành, cười ý bảo A Kim mang giày cho Cẩn ca nhi.
Trúc Hương đi vào: “Phu nhân, đã gọi mấy cái gã sai vặt đến thuỳ hoa môn.”
“Để cho bọn họ ở nơi đó chờ.” Thập Nhất Nương nói, “Ngươi đi gọi Bạch tổng quản vào.”
Trúc Hương lên tiếng đi.
Cẩn ca nhi tò mò nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Mẹ trừng phạt mấy gã sai vặt nhặt pháo cho con!”
“Nhưng mà ” Cẩn ca nhi không hiểu, “Là con để cho bọn họ nhặt pháo nha. Bọn họ không phải hẳn nên nghe lời của con sao?”
“Mẹ đã từng dạy con, bất hiếu có ba. Con còn nhớ rõ là ba cái nào sao?” Thập Nhất Nương ôn hòa hỏi nhi tử.
Cẩn ca nhi nghĩ nửa ngày, ngửa đầu nhấp miệng nhìn mẫu thân cười: “Vô hậu vi đại!” (không con nặng nhất) Thập Nhất Nương cũng cười .
Bảo hắn biết cả ba cái, lấy tuổi của hắn đúng là có chút khó khăn.
“Chuyện gì không đúng cũng khom lưng hùa theo, vùi hãm cha mẹ mình vào bất nghĩa, là một không hiếu; nhà nghèo cha mẹ già cả, bản thân không tiền không công danh là hai không hiếu; không lập gia đình không có con, tuyệt đường nối dõi tổ tiên, là hiếu thứ ba.” Thập Nhất Nương tinh tế giải thích, “. . . . . .
con xem, ngay cả cha mẹ sai lầm rồi cũng phải chỉ ra ngoài mới coi là hiếu thuận. Huống chi bọn họ làm nô tài? Biết rõ con không đúng, vì để cho con cao hứng, còn giúp con nhặt pháo. Hơn nữa Ngũ Ca con ngăn cản con, những gã sai vặt kia lại không để ý tôn ti mở miệng cãi lại hắn.” Thập Nhất Nương nói, “Một người có tốt hay không, từ nơi này nhìn một chút cũng có thể thấy được !”
Cẩn ca nhi bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Thập Nhất Nương lúc này mới thư thái cười cười: “Đi, chúng ta đi phòng khách chờ Bạch tổng quản !”
Cẩn ca nhi sôi nổi đi theo mẫu thân đi phòng khách.
Chỉ chốc lát, Bạch tổng quản tới.
“Đi dò tra mấy gã sai vặt này do ai quản giáo . Lại dám cãi lại Ngũ thiếu gia, xúi giục Lục thiếu gia.” Thập Nhất Nương nghiêm nghị nói, “Đều trói cùng những gã sai vặt kia. Các quản sự thì đánh mười bản, khấu trừ một tháng tiền công.
Mấy gã sai vặt thì đánh ba mươi bản, sau đó để cho cha mẹ họ dẫn trở về.” Lại dặn dò, “Đánh từ từ cho ta, để cho từ trên xuống dưới trong phủ đều biết bọn họ tại sao bị đánh trận này.”
Cứ như vậy, sau này mấy gã sai vặt này làm việc phải nghĩ kĩ hơn.
Ngay trước lúc gặp Thập Nhất Nương, Bạch tổng quản đã hỏi thăm rõ ràng mục đích nàng gọi hắn tới. Nhưng nghe đến Thập Nhất Nương ngay cả việc quản sự quản giáo mấy gã sai vặt cũng muốn trói đánh liền kinh hãi: “Đem quản sự cũng trói. . . . . . Này, này. . . . . . Đây là không phải là quá. . . . ..”
Không thông qua Hầu gia trực tiếp quản thúc quản chuyện ngoại viện . . . . .Từ gia chưa từng có chuyện như vậy xảy ra!