Chương 609: Pháo ( Thượng )

Edit: Tiểu tuyền Ngoại viện đã xếp đặt xong phòng sổ sách và lễ tân . Cẩn ca nhi liền chỉ phòng lễ tân ở phòng phía phía tây: “Chính là một quản sự chỗ đó.

Mặc áo dài màu mùa thu, có hai cái ria mép nữa.”

Sân ca nhi đi theo phía sau bé hăng hái bừng bừng nói: “Chúng ta không phải là đi tìm hắn, sau đó đánh cho hắn một trận à?”

Hồng Văn cảm giác phía sau lưng mình thật giống như bị mồ hôi thấm ướt.

Nàng dịu dàng cười nói: “Chúng ta không phải là hộ viện, đánh cái gì a? Cùng lắm chúng ta đi tìm Bạch tổng quản, để cho Bạch tổng quản thu thập hắn là được.”

Cẩn ca nhi gật đầu, hướng một trong hai gian sương phòng ở chính sảnh phía tây mà đi —— bởi vì hôn sự của Từ Tự Dụ cho nên Bạch tổng quản tạm thời ở nơi đó xử lý sự vụ lớn nhỏ trong Từ phủ, thỉnh thoảng sẽ có quản sự lui tới. Nhìn thấy Cẩn ca nhi họ đều khom mình hành lễ, nhẹ nhàng cười gọi “Lục thiếu gia” , “Thất thiếu gia” , thái độ hết sức thân thiết, hữu hảo.

Còn có quản sự sau khi hành lễ với Cẩn ca nhi xong liền nói: “Lục thiếu gia còn nhớ tiểu nhân không? Lần trước ở trong nhà của Tứ thiếu gia, tiểu nhân đã vâng lệnh của Triệu quản sự đi đưa thiệp cho Tứ thiếu gia. Kết quả trời mưa xuống , chính tiểu nhân đã đem ngài cõng đến cửa thuỳ hoa!”

Cẩn ca nhi mờ mịt nhìn quản sự này một cái, hiển nhiên là một chút ấn tượng cũng không có.

Vị quản sự kia lập tức nói: “Tiểu nhân gọi là Vương Nhị hổ.”

“À” Cẩn ca nhi thuận miệng đáp một tiếng, nhấc chân đi đến phía trước.

Đáy mắt của quản sự kia không khỏi lộ ra mấy phần thất vọng.

Đi tới dưới mái hiên, từ trong sương phòng có một nam tử trẻ tuổi da trắng nõn đi ra ngoài, tướng mạo anh tuấn, mặc áo tơ quản sự màu xanh. Nam tử kia nhìn thấy Cẩn ca nhi thì sửng sốt rồi bước lên phía trước hành đại lễ cho Cẩn ca nhi: “Lục thiếu gia, đã lâu rồi không gặp ngài. Ngài có khỏe không? Tứ phu nhân thân thể vẫn tốt chứ? Tiểu nhân và tiện nội vẫn nhớ thương Tứ phu nhân cùng Lục thiếu gia?”

Cẩn ca nhi quay đầu nhìn Hồng Văn một cái, hỏi nàng”Ai vậy a?” .

Hồng Văn cười nói: “Đây là Tào An- Tào quản sự. Là người hầu ở trong khố phòng. Vợ hắn gọi là Nhạn Dung, vốn là hầu hạ phu nhân, sau đó vì thành thân nên được thả ra ngoài.”

Cẩn ca nhi nhìn Tào An nhiều thêm một lần rồi nói: “Mẹ rất khỏe. Ta cũng rất khỏe.” Sau đó phân phó Hồng Văn, “Thưởng cho hắn hai lượng bạc!”

Hồng Văn nhanh chóng từ trong ví cầm hai thỏi ngân quả tử.

Tào An làm gì mà chưa từng thấy hai lượng bạc. Nhưng đây là Cẩn ca nhi ban thưởng , tự nhiên là khác. Hắn cung kính nhận bạc, cảm kích hướng Cẩn ca nhi nói cám ơn, sau đó cẩn thận hỏi Cẩn ca nhi: “Ngài tìm Bạch tổng quản sao?”

Cẩn ca nhi gật đầu.

Tào An nói: “Ta cũng đi tìm Bạch tổng quản có việc. Nhưng Bạch tổng quản vừa có gã sai vặt gọi đi ty phòng rồi, hẳn là rất nhanh sẽ trở lại.” Rồi xuôi tay đứng thẳng đến một bên, “Nếu không, Lục thiếu gia vào nhà ngồi nhé?” Vừa nói, vừa nhìn Hồng Văn một cái, “Hồng Văn cô nương cũng tiện ở bên cạnh hầu hạ.”

Hồng Văn cảm kích hướng hắn gật đầu.

Nơi này là ngoại viện, người lui tới đều là nam nhân. Cùng nhau đi tới khiến tất cả mọi người đều ngó chừng nàng, chân tay nàng sớm đã có chút ít luống cuống.

“Đa tạ Tào quản sự!” Hồng Văn đi theo hắn vào sương phòng.

Có mấy quản sự bộ dáng đang đứng ở nơi đó cùng nhau nói chuyện, nghe được động tĩnh liền nhìn sang, nhìn thấy là Cẩn ca nhi thì rối rít tiến lên hành lễ, có người nhìn thấy trên người Cẩn ca nhi bị bẩn liền tự mình lấy nước mang tới cho Hồng Văn, để Hồng Văn hầu hạ Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi rửa tay rửa mặt ; cũng có người tự mình giúp đở Cẩn ca nhi đi tìm Bạch tổng quản . Đợi thu thập xong, lại bưng trà, lại dâng chút điểm tâm lên, lại phụng bồi nói chuyện, rất là náo nhiệt.

Tào An tựu như có điều suy nghĩ liền hỏi Hồng Văn: “Nghe nói qua mùa hè thì Cố ma ma sẽ trở về. Hiện tại là vị ma ma nào ở bên cạnh Lục thiếu gia hầu hạ vậy?”

Hồng Văn cười nói: “Vẫn không có tìm được người thích hợp , chuyện trong nhà của Lục thiếu gia là phu nhân tự mình trông coi!” Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng nàng liền nghĩ tới mấy ngày nay Nhị phu nhân, Ngũ phu nhân còn có Tam phu nhân ở ngõ Tam Tỉnh đề cử người cho Tứ phu nhân chọn.

Làm việc ôn hòa thì Tứ phu nhân nói quá mềm yếu, sợ không quản được Lục thiếu gia; làm việc nghiêm nghị thì Tứ phu nhân nói quá nghiêm khắc lạnh lùng, sợ đem Tứ thiếu gia quản thành đần độn . . . . . . Cũng không biết là hạng người gì mới thích hợp!

“Vậy ngươi sẽ bị cực khổ rồi. Chuyện gì cũng đều phải gánh lấy.” Tào An cười vừa nói chuyện cùng Hồng Văn, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi những quản sự ở trước mặt Cẩn ca nhi nịnh nọt .

Kể từ khi Lục thiếu gia bình an lớn đến năm tuổi, không khí trong phủ liền trở nên có chút không giống với lúc trước. Có không ít người muốn đến gần bên cạnh Nhị thiếu gia, cũng có không ít người muốn đi đến trước mặt của Lục thiếu gia.

Chẳng qua là Lục thiếu gia vẫn còn tấm bé, lại được nuôi ở nội viện, Tứ phu nhân đem Lục thiếu gia quản rất chặc, những người đó mới tìm không được cơ hội thôi. Cho dù như vậy nhưng vẫn có người đến chỗ của hắn và Vạn Đại Hiển lôi kéo làm quen.

Lúc hắn đem chuyện này nói cho lão bà Nhạn Dung nghe, Nhạn Dung đã từng báo cho hắn biết: “Chàng đừng cho rằng mình là người của Tứ phu nhân thì đắc chí lên được không? tiểu thư Khương gia còn không có vào cửa đâu? Con đường của Lục thiếu gia sau này còn dài. Hiện tại những người như chúng ta lại càng phải cẩn thận hơn, đừng để xảy ra chuyện gì khiến người ta nắm được nhược điểm, đến lúc đó còn làm phiền hà tới Tứ phu nhân cùng Lục thiếu gia. Chàng nên học hỏi Vạn Đại Hiển một ít, chỉ cần toàn tâm toàn ý làm tốt chuyện của mình, những thứ khác đều không cần để ý. Nên nghĩ biện pháp thăng lên quản sự nhị đẳng, quản sự nhất đẳng, rồi tổng quản kiêu ngạo. Đến lúc đó mới có thể chân chính giúp Lục thiếu gia, đến lúc đó chúng ta mới có được ngày tháng tốt lành.”

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi khẽ mỉm cười, toàn bộ chú ý liền đặt ở trên chuyện hàn huyên cùng Hồng Văn .

Bạch tổng quản bước nhanh đến.

“Lục thiếu gia! Thất thiếu gia!” Hắn cười chào hỏi Cẩn ca nhi và Sân ca nhi.

Hồng Văn nhanh chóng đứng lên: “Bạch tổng quản, Lục thiếu gia của chúng ta có lời muốn nói cùng ngài!”

Chuyện quản sự kia không cho Lục thiếu gia pháo, là sợ Lục thiếu gia bị pháo nổ trúng tay. Là có ý tốt, nếu Lục thiếu gia làm trò trước mặt nhiều người như vậy nói ra hình dáng quản sự kia, sau này đến thời điểm Lục thiếu gia làm sai chuyện, chỉ sợ sẽ không có ai dám lên tiếng nữa. Đây không phải là đang giúp Lục thiếu gia, mà là đang hại Lục thiếu gia. Nàng là người bên cạnh Lục thiếu gia, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Tự nhiên không thể để cho Lục thiếu gia làm ra chuyện như vậy .

Bạch tổng quản nghe thế liền nhìn các quản sự trong nhà một cái.

Những quản sự kia điều là kẻ tinh ranh, lập tức hành lễ lui xuống.

Cẩn ca nhi giận thở phì phì mà đem chuyện đã xảy ra nói cho Bạch tổng quản biết: “. . . . . . Ngươi giúp ta chuẩn bị chút ít pháo , với lại phải dạy dỗ cái tổng quản kia một trận nữa.”

Lúc hắn nói chuyện, Hồng Văn càng không ngừng hướng Bạch tổng quản nháy mắt, ý là để cho Bạch tổng quản làm có lệ với Cẩn ca nhi là được.

Bạch tổng quản thấy vậy liền hiểu.

Chuyện trong nội viện hắn cũng nghe nói không ít, trong nhà Cẩn ca nhi vẫn không có quản sự ma ma, Thập Nhất Nương tự mình đem đứa con trai nuôi lớn.

Dùng nhiều tâm tư như vậy, tự nhiên đối với hắn có chứa nhiều kỳ vọng.

Nhưng chỉ có kỳ vọng không thì không đủ. Cẩn ca nhi là đứa con út, muốn trở nên nổi bậc thì chỉ có thể tạo danh tiếng ở trên văn chương. Loại chuyện chỉ bất hòa một lời nói mà đòi dạy dỗ quản sự trong phủ, sẽ chỉ làm cho Cẩn ca nhi mang danh tiếng xấu cậy mạnh vô lý, ngang ngược càn rỡ, chỉ sợ là đây là chuyện mà Thập Nhất Nương không…thích nhìn thấy nhất.

Trong phủ này có rất nhiều người có mưu đồ, hắn không phải là không biết.

Nhưng hắn cũng có ý nghĩ của mình. Hầu hạ Hầu gia nhiều năm như vậy, Hầu gia tuyệt đối không phải là người hồ đồ, chẳng qua là Hầu gia thích đem mọi chuyện dấu ở trong lòng thôi. Nếu như hắn có cái gì mờ ám, lấy sự khôn khéo của Hầu gia thì khẳng định không thể gạt được Hầu gia, mà càng làm Hầu gia thất vọng thôi. Thay vì làm cho khí tiết tuổi già khó giữ được, còn không bằng cứ trước sau như một, trung thành cảnh cảnh hầu hạ Hầu gia, Hầu gia nói như thế nào, hắn liền làm như thế đó. Như vậy còn có thể được danh tiếng trung trinh.

Ý niệm trong đầu hiện lên, Bạch tổng quản nghĩ đến mấy ngày hôm trước Từ Lệnh Nghi đem hắn gọi vào nói: “. . . . . . Ngày mai đầu mùa xuân Cẩn ca nhi sẽ phải học vỡ lòng. Bảo Triệu quản sự lấy danh nghĩa của ta mời mấy vị Tổng binh giúp đở tìm giúp một sư phụ có võ nghệ.”

Hầu gia đối với đứa con trai út này mong đợi rất cao, hắn tự nhiên là phải bảo vệ danh dự của Lục thiếu gia .

Nghĩ tới đây, Bạch tổng quản cười hướng Hồng Văn khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

“Lục thiếu gia đừng nóng vội, trước tiên ta sẽ đem quản sự mà ngài nói tìm được, sau đó sẽ cho ngài một câu trả lời. Về phần pháo, ngài có điều không biết, quý phủ chúng ta nhiều người, nên chuyện gì cũng có định mức cả, như vậy thì những quản sự, gã sai vặt mới không dám cầm đồ loạn. Bằng không, những gã sai vặtkia làm sao lại đi nhặt pháo không có cháy ở trên mặt đất về.” Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Hiện tại đã nhanh đến giờ dậu rồi, theo như quy củ trong phủ, nếu muốn lấy thứ gì đó thì phải đưa danh sách lên trước một ngày, vì qua giờ thân rồi thì không cho ai mở cửa phòng ngân quỷ cả. Trừ phi có đối bài của Hầu gia. Dĩ nhiên, nếu như là Lục thiếu gia có đồ quan trọng phải lấy, Hầu gia nhất định sẽ cho đối bài. Chẳng qua hôm nay tình huống đặc thù, đồ cưới của nhị thiếu phu nhân sẽ phải vào cửa rồi, thì dù cầm đối bài của Hầu gia theo chỉ sợ lúc này ,tất cả người ở khố phòng cũng đã chạy đi xem náo nhiệt hết, tìm không được người nào nữa.” Nói xong, còn rất thành khẩn kêu lên “Lục thiếu gia” , “Nếu không, buổi tối hôm nay ta sẽ lập danh sách cho ngài, sáng mai tự mình lĩnh pháo đưa qua cho ngài nhé?”

Mặc dù hắn nói là có định mức, có lệ cũ, nhưng Cẩn ca nhi một chút cũng không bị lừa.

Bạch tổng quản nói đến nói đi cũng chỉ có một ý.

Đem cái quản sự kia gọi tới dạy dỗ một trận là không thể nào , muốn ở chỗ hắn lấy pháo, cũng không được .

Cẩn ca nhi giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, phịch một tiếng liền đứng lên:

“Không phải là muốn đối bài của cha ta sao? Ta sẽ đi lấy!” Vừa nói, vừa bước đi ra ngoài.

Sân ca nhi nhìn thấy vậy cũng ném lại một câu “Chúng ta đi tìm Tứ bá phụ lấy”

rồi chạy ra ngoài theo.

“Đa tạ Bạch tổng quản.” Hồng Văn vội vàng hướng Bạch tổng quản nói cám ơn, “Ta cũng không có biện pháp khác. Nếu như Lục thiếu gia bị pháo nổ trúng chỗ nào , thì ta dù chết một vạn lần cũng không đủ a!” Vừa nói vừa chạy chậm đi theo.

Từ Lệnh Nghi đang cùng đám người Lương các lão, Đậu các lão, Vương lệ ngồi nói chuyện, thì gã sai vặt đi vào bẩm báo nói Lục thiếu gia đã tới, trong ánh mắt hắn nhất thời có nụ cười ấm áp .

Đám người Lương các lão mặc dù cũng bình thản, uống trà thì uống trà, nói chuyện thì nói chuyện, nhưng khóe mắt cũng liếc về hướng cửa.

Cẩn ca nhi không chút hoang mang mà thẳng bước đi vào, cung kính hành lễ với chư vị đại nhân, Từ Lệnh Nghi liền đem hắn gọi đến trước mặt của mình:

“Làm sao con chạy đến đây rồi? Mẹ của con đâu?”

“Mẫu thân đang cùng bá mẫu, thẩm thẩm nói chuyện.” tiếng nói của hắn vang dội, “Con muốn đốt pháo, nhưng Bạch tổng quản nói, phải được ngài đồng ý mới được, nên con đến tìm ngài.” Vừa nói, hắn vừa bỉu môi nhìn Từ Lệnh Nghi, “Phụ thân, con muốn lấy pháo!”

Từ Lệnh Nghi nghe giọng điệu kia của hắn, thật giống như đã tìm rất nhiều người rồi, hơn nữa những người này cũng không cho hắn pháo. Mặc dù không rõ quá trình trong chuyện này nhưng mà con trai còn nhỏ như vậy, đã có thể một đường tìm tới trước mặt hắn, còn làm trò trước nhiều người như vậy, rõ ràng lớn tiếng nói ra yêu cầu của mình. . . . . . Hắn đột nhiên nghĩ đến Từ Tự Truân. . . . . . ở trong lòng âm thầm thở dài.