Chương 602: Chấn Chỉnh ( Hạ )

Nhìn ngọc thạch xanh biếc trong lòng bàn tay Cẩn ca nhi, nước mắt Thập Nhất Nương lăn xuống. Cho tới nay, nàng lo lắng nhất con được mọi người cưng chiều như vậy, dưỡng thành tính tình ngang ngược, thậm chí tính cách lạnh lùng, không hiểu cái gì là cảm ơn, càng không biết cái gì là tha thứ và nhẫn nhịn.

Nhưng xem ra bây giờ, mặc dù con ngang tàng bá đạo lại keo kiệt, nhưng vẫn có chút hiểu biết, cũng không có mất đi một trái tim trong sáng, ngây thơ.

Băn khoăn dưới đáy lòng Thập Nhất Nương tan thành mây khói, vui mừng tiến lên ôm vai con.

Cẩn ca nhi ngẩng đầu nhìn mẫu thân, khóe miệng cong lên, cười, vui vẻ phấn khởi không nói thành lời Thập Nhất Nương cũng cúi đầu, cười với con trai bé bỏng.

Tình mẫu tử ấm áp dạt dào.

Mà Thái phu nhân thì đã sớm nước mắt lưng tròng, hiền hòa nói: “Cháu ngoan, tổ mẫu không cần đồ của con, tổ mẫu có đồ thưởng riêng cho biểu ca con rồi.” Sau đó cao giọng phân phó Đỗ ma ma, “Tách hoa sen kia ra đây!” So với sự thờ ơ không quan tâm rồi vừa, giọng nói càng chắc chắn như chém đinh chặt sắt.

Ánh mắt của Đỗ ma ma cũng có chút ẩm ướt, cười đáp “Vâng” , bê bồn cây cảnh bằng ngọc thạch đi ra ngoài.

Ngũ nương cuống quýt .

Nàng liếc mắt nhìn vẻ mặt của con trai mình đang luống cuống đứng yên một chỗ, không khỏi bực mình.

Hung hăng lườm Hâm ca nhi, Ngũ Nương ba bước làm hai đuổi đi theo, kéo Đỗ ma ma lại, còn chưa mở miệng nói, mặt đã hồng đến độ có thể nhỏ ra máu: “Thái phu nhân, là con dạy dỗ con trẻ chưa nghiêm, khiến con nó không biết nặng nhẹ, đúng sai. ..” Vừa nói, vừa quay đầu nhìn Cẩn ca nhi , “Cũng do Hâm biểu ca của con sai, ngươi mau thu lại đồ đi.”

Thập Nhất Nương cũng không thắc mắc, đã có chủ ý.

Nàng gọi một tiếng”Nương” , nói: “Nương cũng đừng lấy chậu cây cảnh bằng ngọc thạch ra nữa.” Rồi quay sang Ngũ Nương, nói: “Tỷ cũng đừng lườm Hâm ca nhi nữa.” Sau đó cười nói, “Cẩn ca nhi cắn người, là Cẩn ca nhi sai, Cẩn ca nhi nên đền lễ cho Hâm ca nhi. Nhưng Hâm ca nhi lại lung tung cầm đồ của người khác, cũng là Hâm ca nhi không đúng. Hâm ca nhi phải nhận lỗi với Cẩn ca nhi mới phải!” Nàng vừa nói, nhẹ nhàng cười đứng trước mặt Hâm ca nhi, dắt tay Hâm ca nhi, “Hâm ca nhi , con nói xem, dì nói rất đúng phải không?”

Hâm ca nhi vội vàng gật đầu: “Cẩn ca nhi cắn con!”

Thập Nhất Nương cười vẫy Cẩn ca nhi: “Con mau xin lỗi Hâm biểu ca”.

Cẩn ca nhi mím môi bẹp miệng, có chút không tình nguyện mà xin lỗi Hâm ca nhi “Là đệ sai rồi, đệ không bao giờ … cắn biểu ca nữa ” .

Thập Nhất Nương cười, nhìn sang Hâm ca nhi .

Hâm ca nhi cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Huynh, huynh cũng vậy. Không nên lấy đồ của biểu đệ!”

Thập Nhất Nương một tay ôm Cẩn ca nhi, một tay ôm Hâm ca nhi : “Các con đều là bé ngoan. Nào, bắt tay nhau, hứa sau này không cãi nhau, cũng không đánh nhau nữa. Biết không?”

Hâm ca nhi chủ động bắt tay Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi chần chờ một chút, lúc này mới cầm tay Hâm ca nhi.

Thái phu nhân nhìn Đỗ ma ma, ý bảo bà để lại chậu cảnh về chỗ cũ.

Thập Nhất Nương đã xử lý ổn thỏa chuyện này. Nếu giờ mình cứ cố tặng hoa sen, chỉ sợ là làm nổi bật sự thất lễ của Ngũ Nương và Hâm ca nhi mà thôi. Nhưng dù sao Ngũ Nương và Hâm ca nhi cũng là người bên nhà mẹ đẻ của Thập Nhất Nương, họ mất mặt cũng chính là Thập Nhất Nương mất thể diện. Sao mình có thể hắt nước vào mặt mũi của Thập Nhất Nương được.

Thái phu nhân ha ha cười một tiếng, nói: “Vẫn là Thập Nhất Nương nhà chúng ta có cách. Vừa không thất lễ với khách của chúng ta, vừa không để cho Cẩn ca nhi của chúng ta bị ấm ức.”

Mặc dù trong lời nói nghiêng về Cẩn ca nhi nhiều hơn một chút, nhưng cũng khéo chuyện xấu đi.

Ngũ Nương thở phào nhẹ nhỏm.

Nếu thật sự tặng hoa sen của Thái phu nhân cho Hâm ca nhi , mình cũng đừng nghĩ đến chuyện làm người.

Lúc bé con trai cũng rất biết điều hiểu chuyện, cũng không biết làm, càng lớn càng không nghe lời, càng lớn càng bướng bỉnh. Nếu nuôi con thành người không biết chừng mực, Tiễn Minh về, mình sao có thể giao phó. Phải biết rằng, mấy lần Tiễn Minh viết thư nói mình đi Đăng Châu, nhưng mình ghét cuộc sống cực khổ ở Đăng Châu . . .

Nghĩ tới đây, Ngũ Nương tiến lên kéo Hâm ca nhi , chuẩn bị nói vài lời muốn cáo từ. Ai ngờ Thập Nhất Nương lại tiếp tục nói chuyện với Hâm ca nhi.

“Hâm ca nhi ngoan quá!” Nàng cười nói, “Dì thưởng con một đồ đẹp nhé!” Nói xong, phân phó Trúc Hương, “Ngươi đi cầm tay Phật ngọc điền hòa ở trên bàn thờ trong viện của ta mang cho biểu thiếu gia.” Vốn nàng muốn cho Hâm ca nhi chọn một vật, mà Hâm ca nhi lại muốn lá sen của Cẩn ca nhi, vậy thì chọn lấy một đồ vật bằng ngọc gần giống với lá sen của Cẩn ca nhi tặng cho Hâm ca nhi.

Hâm ca nhi cười, gật đầu.

Thập Nhất Nương cười sờ sờ đầu cháu ngoại, sau đó nói với Cẩn ca nhi: “Cẩn ca nhi hôm nay không chỉ có hào phóng, còn biết hiếu thuận với tổ mẫu. Nương vui lắm, cũng thưởng cho con một vật.”

Cẩn ca nhi nghe xong, cười rộ lên.

Mắt cong cong, quét hết mọi biểu cảm không vui vừa rồi.

Ngẫm nghĩ lúc bình thường, mình hay áp đặt con trai, không cho con làm cái này, không cho con làm cái kia. Thập Nhất Nương cười nói: “Con nói đi, con muốn cái gì?”

Cẩn ca nhi lập tức lớn tiếng nói: “Con muốn đi hái quả cam.”

Tết Trùng Dương năm ngoái, Thập Thất Nương vì ưng phong cảnh ở sơn trang Lăng Khung nên đã dẫn Cẩn ca nhi đến đó. Cẩn ca nhi phát hiện bên cạnh sơn trang Lăng Khung có cam vàng óng rực rỡ, la hét đòi đi hái quả cam. Thập Nhất Nương thấy cây cam sinh trưởng ở trên vách đá, quá nguy hiểm, lại sợ gia đinh vì lấy lòng Cẩn ca nhi, đi hái cam mạo hiểm sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chỉ không đồng ý, còn cố ý dặn dò xuống dưới, bất kỳ ai cũng không được phép đi hái cam. Cẩn ca nhi vì thế mà buồn bực mấy ngày, cho đến khi hạt dẻ trong hậu hoa viên đã chín già, Thập Nhất Nương mang cậu nhóc đi đập hạt dẻ, lúc này câu mới đem mấy cái quả cam quên ở sau ót. Tết Trùng Dương năm nay, nàng sợ Cẩn ca nhi lại la hét đòi đi hái cam, không có dẫn con đi leo núi ,mà là cùng con đi chèo thuyền hơn nửa ngày.

Không nghĩ tới, con còn nhớ rõ!

Thập Nhất Nương có chút dở khóc dở cười.

Nhưng lời của nàng đã nói ra khỏi miệng, đương nhiên không thể thất tín với Cẩn ca nhi .

“Được, hai ngày nữa nương cho người dẫn con đi hái cam!”

Cẩn ca nhi lập tức vui vẻ trở lại. Nhanh chóng quẳng tức giận, không vui mới vừa rồi ra sau gáy. Cậu nhóc chạy đến trước mặt Thái phu nhân: “Tổ mẫu, tổ mẫu, con đi hái cam, cho tổ mẫu dâng cúng trước mặt Bồ Tát!”

Mùng một hàng tháng Thái phu nhân cũng sẽ mang theo con dâu, cháu nội đến Phật đường thắp hương cho Bồ Tát.

“Ôi chao!” Thái phu nhân rất vui mừng ôm Cẩn ca nhi ,” Cẩn ca nhi nhà chúng ta thật là hiếu thuận!”

Cẩn ca nhi nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu nhìn thấy Nhị phu nhân đứng ở một bên, vội nói: “Nhị bá mẫu, con cũng hái cho bá mẫu cúng Bồ Tát!”

Bởi vì đây là chuyện nhà mẹ của Thập Nhất Nương nên Nhị phu nhân vẫn khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù nàng không bái lạy Bồ Tát, nhưng nghe vậy cũng buồn cười, lại càng không nhẫn tâm từ chối ý tốt của Cẩn ca nhi. Cười nói: “Được được, Nhị bá mẫu chờ cam của con “

Thập Nhất Nương không khỏi nhức đầu.

Đứa bé này, cam còn không biết ở nơi đâu, đã đi nhận lời đồng ý lung tung.

Nhức đầu hơn là không biết nên để người nào dẫn Cẩn ca nhi đi hái cam thì tốt!

Chỗ đó, cũng không phải người nào cũng có thể đi !

Trong khi đang nghĩ ngợi, Trúc Hương thở hồng hộc vào.

Nàng cầm bàn tay Phật Ngọc có kích thước giống như lá sen hạt châu của Cẩn ca nhi.

Thập Nhất Nương đưa cho Hâm ca nhi : “Có thích hay không?”

Hâm ca nhi vội vàng cầm trong tay, lật qua lật lại tay Phật ngọc giống lá sen hạt châu kia, lúc này mới nói: “Thích ạ!” Sau đó cười hì hì chạy đến bên người Ngũ Nương: “Nương! Nương! Nương nhìn này, dì tặng cho con đấy!”

Ngũ Nương ngại ngùng nhìn Thập Nhất Nương.

Nàng đẩy lưng Hâm ca nhi : “Còn không mau cám ơn dì!”

Hâm ca nhi lớn tiếng nói cảm ơn Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cười nói “Hâm ca nhi thích là tốt rồi” .

Ngũ Nương vội vàng đứng dậy cáo từ.

Có khúc nhạc đệm trước đó, Thập Nhất Nương khách khí mấy câu, dẫn theo Cẩn ca nhi tiễn Ngũ Nương và Hâm ca nhi ra cửa.

Quay người lại, đụng phải Ngọc Bản đang dẫn theo hai tiểu nha hoàn đến.

“Tứ phu nhân”, Ngọc Bản cười cười hành lễ với Thập Nhất Nương, “Thái phu nhân nói, bên chỗ phu nhân còn bận một đống chuyện. Sai nô tỳ dẫn Lục thiếu gia đi qua. Phu nhân có thể toàn tâm toàn ý xử lý công việc, bên cạnh Thái phu nhân cũng có người làm bạn.”

Thái phu nhân yêu thích Cẩn ca nhi, Thập Nhất Nương biết, cũng không có để ý, cười dặn dò Hồng Văn và A Kim mấy câu, giao Cẩn ca nhi cho Ngọc Bản.

Trở lại phòng khách, Lâm Đại phu nhân tới vì đưa lễ mừng đám cưới cho Từ Tự Dụ .

“Chúc mừng muội, sắp thành mẹ chồng rồi!”

Thập Nhất Nương không khỏi đổ mồ hôi: “Cùng chung vui, cùng chung vui.”

Hai ngày trước, con trai trưởng nhà Lâm Đại phu nhân đính hôn.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, nói được hai câu, Tứ thái thái Đường gia tới.

Mấy người vừa nói chuyện trời đất được một lát thì Hoàng Tam phu nhân tới, còn cầm danh sách của hồi môn nhà Hạng gia theo. Bởi vì có người ngoài, nên trước hết Hoàng Tam phu nhân vẫn ngồi xuống nói chuyện. Lâm Đại phu nhân và Đường tứ thái thái cáo từ. Thập Nhất Nương bỏ ra chút thời gian nhìn tờ danh sách của hồi môn. Chờ tiễn Hoàng tam phu nhân đi về đã đến giờ lên đèn.

Thập Nhất Nương vội hỏi: “Hầu gia về đã ăn cơm chưa?”

Mấy ngày qua, ngoại viện cũng có rất nhiều khách khứa.

“Hầu gia không sai người tới bẩm.” Trúc Hương vừa nói, đã nhìn thấy Từ Lệnh Nghi vào cửa. Nàng vội vàng phân phó tiểu nha hoàn bày cơm, hầu hạ Từ Lệnh Nghi rửa mặt thay quần áo.

Thập Nhất Nương ngồi ở trên giường gạch gần cửa sổ trong nội thất nói chuyện cùng Từ Lệnh Nghi: “. . . Của hồi môn nhà Hạng gia có bảy, tám ngàn lượng. Đồ đạc dụng cụ các loại cũng không nhiều lắm, đều là ruộng tốt thượng hạng. Xem ra một năm cũng thu được không ít tiền.”

Từ Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, rửa mặt xong đi ra: “Hạng đại nhân luôn là người thực tế, an bài như vậy cũng không hiếm lạ.”Vừa nói, thấy bàn cơm đã dọn lên rồi, lại không nhìn thấy bóng dáng của con trai đâu, không khỏi hỏi: “Cẩn ca nhi đâu?”

“Nương giữ lại ở bên đó chơi.” Thập Nhất Nương nhận lấy chén cơm từ tiểu nha hoàn đặt ở trước mặt Từ Lệnh Nghi, “Nói là buổi tối chúng ta đi vấn an thì đón về”

Từ Lệnh Nghi ngồi xuống, nói với nàng chuyện của con: “Ta nghĩ, sang năm sẽ để cho Cẩn ca nhi học vỡ lòng. Nàng thấy thế nào?”

Thường thì trẻ con lên sáu, bảy tuổi sẽ học vỡ lòng. Nhưng cũng tùy từng người, cũng có trường hợp sớm hơn hai năm, cũng có trường hợp muộn hơn hai năm.

Sang năm Cẩn ca nhi tròn năm tuổi, tính cả tuổi mụ nữa là sáu. Vẫn chưa tới tuổi lên tiểu học.

“Có thể quá sớm hay không?” Thập Nhất Nương nói xong, cầm lấy chén canh tiểu nha hoàn đưa ình.

“Cẩn ca nhi thông minh, nên để con học vỡ lòng sớm một chút.” Từ Lệnh Nghi cười, “Cơ thể của con cũng khỏe mạnh, tinh lực dư thừa, tìm thêm cho con một sư phụ chuyên dạy công phu quyền cước. Nếu để muộn hơn nữa, xương cốt cứng rắn, đến lúc ấy mới học cũng không có ra bản lĩnh giỏi thực thụ gì đâu!”

Thập Nhất Nương bật cười: “Hầu gia rốt cuộc là muốn Cẩn ca nhi học võ, hay là muốn Cẩn ca nhi đọc sách?”

“Đều học hết!” Từ Lệnh Nghi nói, “Lên ngựa thì hăng hái điên cuồng, xuống ngựa thì bận rộn phác thảo quân thư” .Trong giọng nói mơ hồ mang theo vài phần chờ đợi.

Thập Nhất Nương nghĩ đến bộ dạng Cẩn ca nhi nghịch bùn, nghĩ không ra bộ dạng văn hay võ giỏi của Cẩn ca nhi. Không nhịn được cười lên: “Nếu con không thích thì sao?”

“Con trai, sao có thể để tùy theo sở thích của trẻ được.” Từ Lệnh Nghi không cho là đúng, nghĩ đến Thập Nhất Nương thường ôm, thơm, vuốt ve âu yếm con lại nói, “Nàng cũng không thể nuông chiều con.” Sau đó suy nghĩ một chút, “Cứ quyết định như vậy đi, sang năm cho Cẩn ca nhi học vỡ lòng.” Một bộ dáng không cho Thập Nhất Nương cự tuyệt.

Thập Nhất Nương còn sợ Từ Lệnh Nghi nuông chiều con ấy chứ.

Nếu Từ Lệnh Nghi đã hạ quyết tâm, nàng đương nhiên sẽ ủng hộ.

“Vậy thì theo ý của Hầu gia!” Thập Nhất Nương cười uống một thìa canh.

Hai người lặng yên ăn cơm, rồi đi tới chỗ Thái phu nhân.