Ngũ phu nhân nhận được tin, lập tức tìm đến Thập Nhất Nương: “Thế nào, chủ ý của muội cũng được đấy chứ!” bộ dạng hết sức đắc ý, “Lần đó muội theo Thất tỷ tới chỗ đại phu, đại phu cũng nói, tỷ ấy đừng có gấp. Muội thấy, Thất Nương không có con chính là quá nóng lòng rồi.” Sau đó nói, “Tứ tẩu, muội xem, chi bằng tẩu tìm hai bộ quần áo sạch sẽ của Cẩn anh em lúc nhỏ từng mặc, muội cũng tìm hai bộ quần áo của Sân ca nhi, gửi bà tử kia đưa tới Cao Thanh cũng tốt lắm. Bảo đảm lần này Thất Nương có thể một lần mà sinh được con trai.” Nói xong, còn chắp tay trước ngực niệm “A Di Đà Phật” .
Thập Nhất Nương nhìn vậy không khỏi bật cười.
Ngũ phu nhân liền lặng lẽ đi tìm quần áo.
“Tháng chín chẩn ra hỉ mạch, thời gian sinh nở chắc là vào mùa hè.” Thập Nhất Nương cười, chọn lấy hai bộ quần áo lớn một chút, vải dệt Tùng Giang tam thoi màu trắng: “Cẩn ca nhi sinh vào mùa đông, bộ quần áo này mang qua chỉ sợ đến lúc đó đã hơi bé.”
“Ôi!” Ngũ phu nhân cười nói, “Chỉ để mang lại chút may mắn thôi. Đồ cũng không nhất thiết phải mặc!” Vừa nói, nhìn thấy trong rương có cái áo nhỏ lụa hoa đỏ thẫm trăm trẻ nô đùa, không khỏi cúi người cầm lên, nhìn: “Cái áo này thật xinh đẹp, nhưng sao muội lại không có ấn tượng gì nhỉ. ..” Nói còn chưa dứt lời, sắc mặt biến đổi, một tay chống eo, “Tứ tẩu, hình như muội muốn sinh!”
“Không phải nói giữa tháng mới sinh sao?” Thập Nhất Nương đầu tiên ở trong lòng giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, trước hết đỡ Ngũ phu nhân ngồi xuống ghế thái sư có trải đệm gấm đỏ thẫm, sau đó sai Thu Vũ, Phương Khê gọi bà đỡ, gọi kiệu, còn gọi Tống ma ma ở nhà trông Cẩn ca nhi, sau đó Thập Nhất Nương lập tức đi cùng với Ngũ phu nhân.
Đến giờ lên đèn, Ngũ phu nhân thuận lợi sinh con thứ.
Ngũ phu nhân vừa ăn rượu ủ trứng, vừa trách: “Nói lại với Thất Nương, tại tỷ ấy mà muội mới sinh sớm.”
Thập Nhất Nương ôm đứa bé trắng trẻo, mập mạp cười không ngừng: “Đệ muội yên tâm, tẩu lập tức viết thư cho tỷ ấy.”
Đang nói chuyện, Thái phu nhân nhận được tin đi tới.
Thấy mắt của cháu nội còn chưa mở ra, lão nhân gia đã mừng rỡ vô cùng: “Nhìn dáng vẻ kia, lớn lên thật giống với Cẩn ca nhi!”
Thập Nhất Nương có chút dở khóc dở cười.
Thái phu nhân lúc nào cũng giắt Cẩn ca nhi ở ngoài miệng, thỉnh thoảng sẽ có lúc lỡ miệng như vậy.
Nàng vội nói: “Đúng vậy, thật giống với khi Cẩn ca nhi của chúng ta mới chào đời, lớn lên khỏe mạnh.”
Sau đó cao giọng hỏi Thạch ma ma: “Sao rồi? Ngũ Gia vẫn chưa về ?”
Thạch ma ma là người hiểu chuyện, lập tức cười nói: “Đã phái người đến ngoài cửa cung đợi. Nô tỳ lập tức sai người đi thúc dục.” Lại hỏi Ngũ phu nhân “Phu nhân xem, bên ngõ Hồng Đăng đi báo tin ngay bây giờ hay đợi sáng sớm ngày mai mới đi ?”
Tôn lão hầu gia luôn tiếc nuối không có con trai. Sân ca nhi mới ra đời cũng không để ý lễ tắm ba ngày bên ngoại mới được đến thăm cháu trai mà lập tức qua phủ nhìn cháu ngoại. Lần này Ngũ phu nhân lại sinh con trai, không nghĩ cũng biết Tôn lão hầu gia vui sướng cỡ nào.
“Phái người đi báo cho cha ta biết.” Ngũ phu nhân nhớ tới Tôn lão hầu gia, trên mặt tràn đầy nụ cười Thập Nhất Nương đề nghị: “Nếu không, thuận tiện cũng đưa tin sang ngõ Tam Tỉnh?” Sau đó cùng Ngũ phu nhân bàn đến chuyện lễ tắm ba ngày cho bé, “. . .
Đệ muội cứ xem xét làm thế nào cho thỏa đáng đi. Đến lúc đó tẩu cũng dễ quyết định thức ăn.”
Bây giờ là mùa đông, lại là thời gian sắp đến năm mới, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa từ lâu, có nhiều thứ có tiền cũng mua không được. Nhưng Ngũ phu nhân luôn luôn lại là người sĩ diện lại thương con, chỉ cần nàng là người quyết định, liền muốn đồ tốt nhất. Nghe vậy trầm ngâm nói: “Muội nghĩ đến lúc đó trên bàn tiệc dùng món rau cải canh hoặc cải bó xôi, không biết có thể mua được hay không”
Mùa đông ở phương bắc, rau cải tươi đã khó mua, huống chi là rau cải bó xôi thu hoạch vào mùa xuân .
“Tẩu sẽ trở về bàn cùng các quản sự” Thập Nhất Nương nói, “Xem có thể đến lều ấm của Phong Đài tìm mua được hay không. Nếu không được, đệ muội xem dùng nước ép của củ cải hoặc dưa chuột như thế nào? Nhà chúng chuẩn bị không ít để làm thức ăn trong lễ mừng năm mới.”
Dùng nước ép cải củ hoặc dưa chuột cũng rất có thể diện. Ngũ phu nhân không có quá mức khó khăn, cười nói: “Được ạ! Tứ tẩu quyết định giúp là được. Lần trước, lễ tròn tuổi của Sân ca nhi, tất cả mọi người đều khen đấy!”
Mọi người cười cười nói nói , đem chuyện này bàn hết. Đợi Từ Lệnh Khoan trở lại, bế con trai mới sinh, cười đến độ không ngậm được miệng, rối rít tới hơn nửa đêm, quyết định gọi con là “Thành” .
“Tin tưởng, chân thật. Chính là quân tử!”
Thái phu nhân luôn miệng nói “Tốt” .
Thập Nhất Nương thì bận rộn mua rau cải bó xôi.
Cũng may Bạch tổng quản là một người có tài, xế chiều hôm đó đã đưa tới một giỏ.
Thập Nhất Nương tính một chút, thấy dùng không hết. Sai Tống ma ma dùng giấy dai bó thành hai phần, một phần đưa đến ngõ Cung Huyền, một phần đưa đến chỗ Thái phu nhân.
Buổi tối Tống ma ma trở lại, đem quần áo và đồ ăn Cam Thái phu nhân cho Cẩn ca nhi, liền nói khẽ với Thập Nhất Nương: “Đại cữu phu nhân ở Dư hàng gửi thư đến. Nói Đại cữu gia vào đầu mùa xuân sẽ đưa Ngũ thiếu gia về Dư hàng. Như vậy Vương di nương cũng có thể toàn tâm toàn ý mè chăm sóc Đại cữu gia . Lúc Vương di nương ra ngoài nhận rau, mắt đỏ hoe, vừa nhìn biết ngay là đã khóc.”
Thập Nhất Nương thầm giật mình.
Đầu xuân năm nay, di nương của La Chấn Hưng sinh con trai, xếp thứ năm trong La gia, lấy tên chữ là “Gia”. Bởi vì là con vợ kế, nên không mở tiệc chiêu đãi, chỉ có mấy người cô, bác gái là Tứ Nương, Ngũ Nương, Thập Nhất Nương đến chơi một chút, tặng lễ ra mắt.
“Người nào nói cho ngươi biết?” Nàng không khỏi nói, “Đại ca của ta nói như thế nào?”
Tống ma ma nói: “Hàng ma ma nói với nô tỳ. Nghe khẩu khí của Hàng ma ma, Đại Cữu gia cũng đồng ý.”
Nàng không thở ra nói: “Ngươi nhớ để ý! Đến lúc đó đừng quên nhắc nhở ta một tiếng, ta cũng muốn gửi về Dư Hàng vài thứ.”
Vợ chồng xa cách, người bên cạnh lại ngày đêm chung đụng, chăm sóc ân cần, còn sinh con trai. Thập Nhất Nương có chút bận tâm, sợ giữa phu thê La Chấn Hưng vì vậy mà sinh rạn nứt.
Thập Nhất Nương ngồi yên một hồi mới đứng dậy đi phòng khách, sai Trúc Hương goi mấy vị ma ma quản sự tới, an bài lễ tắm ba ngày của Thành ca nhi.
Bởi vì đã đến cuối năm, các nhà đều bận rộn, ăn xong tiệc liền trở về. Lễ đầy tháng lại mới mồng tám, chính là thời điểm các phủ mời tết xuân*, đi đến nhà nhau chơi, Ngũ phu nhân bàn với Thập Nhất Nương: “. . . Vô luận thế nào thì lễ trăm ngày cũng phải làm tốt hơn! Cũng không thể để cho Thành ca nhi thua tỷ tỷ, ca ca của mình.”
(*)Mời tết xuân: một tập tục cũ, mời khách sau ngày tết.
Thập Nhất Nương có thể hiểu được tâm tình Ngũ phu nhân là muốn làm mọi chuyện công bằng , cười nói: “Được rồi! Khi đó chính là trung tuần tháng ba, là lúc thời tiết đẹp, chim bay cây cỏ tốt tươi, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội nhộn nhịp một phen.”
Ngũ phu nhân liền nhớ tới Thất Nương : “Đáng tiếc Thất Nương không thể tới.”
Nói xong, “Ôi” một tiếng, nói, “Muội hồ đồ rồi. Tháng mười là lúc Dụ ca nhi cưới vợ, đến lúc đó viết thiệp mời Thất Nương tới uống rượu mừng. . . . ..”
Thập Nhất Nương lại giội cho Ngũ phu nhân gáo nước lạnh: “Khi đó con còn nhỏ, Thất tỷ sao có thể bỏ con mà lặn lội đường xa.”
“Cũng phải!” Ngũ phu nhân không khỏi có chút như đưa đám.
Tống ma ma cười đi vào.Thỉnh an Ngũ phu nhân, xin chỉ thị Thập Nhất Nương: “Đồ vật bên trong gian xưởng của Ngũ thiếu gia làm sao bây giờ? Bên kia chỉ có sân viện nhỏ ba gian.”
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi trước hết để cho Ngũ thiếu gia tự mình đi xem trước đi. Nếu muốn mang đi, trước hết phải thu dọn, về phần chỗ để các đồ vật đó, đợi ta và Hầu gia bàn xong rồi nói sau.”
Ngũ phu nhân có chút vô vị, thừa dịp Thập Nhất Nương dặn Tống ma ma xong bèn đứng dậy cáo từ: “Tứ tẩu đã có chuyện bận rộn, muội cũng không quấy rầy. Mấy ngày nữa lại tới bàn với Tứ tẩu về lễ trăm ngày của Thành ca nhi.”
Thập Nhất Nương biết Đan Dương muốn kết thúc câu chuyện, cũng không giữ nàng cười nói “Được”, rồi tiễn nàng ra cửa, sau đó đi tới gian xưởng của Từ Tự Giới .
Đồ vật bên trong đã được thu dọn thật chỉnh tề, trong không khí mang theo vài phần mùi vị trong trẻo lạnh lùng, giống như gần đây không có ai ở vậy.
Mấy ngày gần đây, Thập Nhất Nương bận rộn mời khách, rồi làm khách. Tết Nguyên tiêu hôm qua, nhìn thấy Từ Tự Giới còn làm cho Cẩn ca nhi và Sân ca nhi đèn con thỏ, mắt không khỏi lộ ra vẻ nghi ngờ.
Nghe hỏi, Nam Dũng tức phụ bỏ lại cái hòm đang thu dọn, vội chạy tới nói: “Đèn con thỏ mà Ngũ thiếu gia tặng Lục thiếu gia là làm lúc trước. Mấy ngày lễ tết, Triệu tiên sinh đã về quê, Ngũ thiếu gia ngoại trừ thỉnh thoảng thổi sáo, còn lại đại đa số đều ở cùng một chỗ với Tứ thiếu gia.”
Thời điểm mừng năm mới, Thập Nhất Nương khích lệ Từ Tự Truân đi mời tết xuân.
Từ Tự Truân mới đầu có chút lúng túng, không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh hứng thú bừng bừng: “Hay quá, hay quá, Hàn Kiến đã mời tết xuân. Có gửi thiệp cho con, nhưng con sợ phụ thân không vui, cho nên không đi. ..” Vừa nói, âm thanh dần dần nhỏ lại, nghĩ đến Thập Nhất Nương nói, mình phải có gan lớn hơn một chút, vẻ mặt của Truân ca hơi lo lắng, “Con thấy phụ thân chưa bao giờ khuyến khích việc mở tiệc chiêu đãi.” Nói xong sợ Thập Nhất Nương trách cứ, lại nói, “Chính là lễ đầy tháng của Lục đệ, cũng không mở lớn như Nhị muội muội và Thất đệ.”
Giải thích việc làm của Từ Lệnh Nghi thì quá phức tạp, hơn nữa cũng không phải là lúc.
“Vậy chúng ta đi hỏi Hầu gia xem!” Thập Nhất Nương ôn nhu nói “Nếu là Hầu gia đồng ý, chúng ta viết thiệp mời tết xuân. Nếu không đồng ý, chúng ta coi như không có việc gì.”
Từ Tự Truân còn có chút do dự: “Nếu phụ thân tức giận. . . . ..”
“Chúng ta không thử một lần, làm sao biết phụ thân con không đồng ý đây!” Thập Nhất Nương động viên Truân ca, “Mẫu thân cùng đi với con. Rồi đứng ngoài thư phòng chờ con.”
Từ Tự Truân nghe vậy thì mắt sáng lên, cùng Thập Nhất Nương đi tới chỗ Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nghe con trai dập đầu rồi lắp bắp thỉnh cầu thì trong lòng khẽ vui mừng.
Mình có thể cho con thân phận và địa vị, nhưng có thể giữ được thân phận và địa vị này hay không, chỉ có thể dựa vào chính Từ Tự Truân.
Thấy dường như con trai đã nắm bắt được trọng điểm, chợt bắt đầu biết bằng hữu quan trọng như thế nào, Từ Lệnh Nghi không chỉ rất sảng khoái đồng ý mà còn phái Triệu quản sự giúp giải quyết chuyện Truân ca mời khách.
Từ Tự Truân quả thực là thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà sợ hãi.). Cậu mơ mơ màng màng ra cửa, thấy Thập Nhất Nương mới thực sự có cảm giác. Chạy nhanh đến trước mặt nàng: “Phụ thân đồng ý rồi, phụ thân đồng ý rồi! Còn để cho Triệu quản sự giúp con mời khách.”
Bởi vì hưng phấn, mặt của Truân ca đỏ bừng lên.
“Con xem, mở miệng cũng không phải quá khó như vậy!” Thập Nhất Nương cười dịu dàng nhìn Từ Tự Truân.
Từ Tự Truân dùng sức gật đầu.
“Xong rồi! Chúng ta bắt đầu chuẩn bị mời tết xuân nào.” Thập Nhất Nương làm ra vẻ lên tinh thần gấp trăm lần, “Con trước nghĩ ra danh sách mời khách, sau đó đưa thiếp mời, sai người hầu bình thường hay cùng con ra ngoài hỏi thăm khách thích ăn những thứ gì, ta tới giúp con chuẩn bị rượu và thức ăn.”
Từ Tự Truân gật đầu lia lịa, rối rít nói: “Con biết, con biết. Vương Doãn không ăn đồ ngọt, Đậu Tịnh thích ăn cá, Hàn Kiến thích uống trà. . . . ..”
Truân ca nhi ngẩng lên, gương mặt toả sáng, phảng phất có thể đuổi đi cái giá lạnh của mùa đông.
Trên thực tế, Từ Tự Truân là một đứa trẻ vô cùng tỉ mỉ !
Thập Nhất Nương cười ngẩng đầu, liền nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đang đứng ở sau cửa sổ mỉm cười nhìn hai mẹ con.
Nàng lúc ấy hướng Từ Lệnh Nghi nhíu mày, làm vẻ mặt “Chàng xem, cũng là lỗi của chàng”, rồi khoác vai Từ Tự Truân rời khỏi thư phòng ngoại viện.
Sau đó, xuân yến tổ chức rất thành công.
Từ Tự Truân vì thế chạy đến chỗ Thập Nhất Nương, kể rõ chi tiết cho nàng nghe, đến tận giờ hợi còn chưa chịu đi. Cẩn ca nhi không được nghe nương kể chuyện xưa liền lườm Tứ ca.
Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương không khỏi nở nụ cười: “Cứ để cho hai huynh đệ bọn nhỏ chơi đi! Hai ngày nữa Triệu tiên sinh trở về, cũng không được thoải mái như vậy nữa rồi.”