Edit: Thu Phùng Beta: Hạ Từ Lệnh Nghi chỉ nhìn Thập Nhất Nương: “Không có chuyện gì! Không phải là nàng muốn thêu thùa sao, bên này sáng sủa thoáng mát hơn chút ít!”
Phải không?
Ánh mắt của Thập Nhất Nương không khỏi rơi vào trên gốc cây hải đường tây phủ* bên ngoài cửa sổ.
(*)Hải đường tây phủ: Tên một giống hoa nhà hải đường.
Bà tử của phòng hoa cỏ chăm sóc nó rất tốt, khiến cho nó luôn giữ vững không vượt qua cửa sổ một thước, tùm xanh um tươi tốt, ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ nhàn nhã chiếu vào, người ở trong phòng nhìn ra, thời điểm giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, những đóa hoa hải đường nở bung rực rỡ mềm mại. Đến giao mùa cuối hạ đầu thu, cây hải đường kết thành quả, quả hải đường thô ráp không trơn nhẵn có màu đen pha thêm chút màu đỏ tươi.
Hải đường tây phủ trồng ở chính giữa gian tây và gian đầu hồi, nàng ngồi ở bên trong gần giường lớn cạnh cửa sổ phía tây, hắn ngồi ở phía đông, nếu nói sáng sủa thoáng mát, nàng ngồi bên này chẳng sáng sủa với thoáng mát hơn sao?
Thập Nhất Nương nói thầm ở trong lòng, quay đầu lại, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi cầm một tập thơ “Do mộng ngâm” vừa nãy đặt ở mặt bàn trên giường, nhàn nhã lật lên.
Hắn chỉ là muốn nàng ngồi ở bên cạnh thôi sao?
Thập Nhất Nương cười cầm kim thêu, cúi đầu tiếp tục may tiết khố cho hắn.
Từ Lệnh Nghi bèn nghiêng người dựa vào gối to màu đen, đặt chân lên đùi nàng.
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.
Nàng ngẩng đầu nhìn, lại nhìn.
Từ Lệnh Nghi đang cúi đầu đọc sách, khóe miệng mang theo ý cười, vẻ mặt thích ý, đối với hành động của nàng, giống như một chút cũng không phát giác.
Thập Nhất Nương không khỏi cười thầm.
Trong phòng im lặng, tiếng cười đùa vui sướng của Cẩn ca nhi lúc cao lúc thấp, lúc lớn lúc nhỏ truyền tới, tay của nàng chậm lại, giữa chân lông mày cũng có vài phần vui vẻ.
******** Tiệc chúc mừng Từ Tự Dụ náo nhiệt và ồn ào.
Hạng thái thái từ phủ Vĩnh Bình Hầu đi ra ngoài, nụ cười liền tắt.
Hạng Diệc Gia bước lên phía trước đỡ mẫu thân: “Nương mệt mỏi sao? Đi về còn nửa canh giờ nữa, bảo các ma ma đấm bóp chân cho nương, nương nghỉ ngơi một chút đi!”
Hạng thái thái nhìn vẻ mặt còn lưu lại nụ cười của con trai, chần chừ nói:
“Nhị thiếu gia của Từ gia….Học vấn thật sự rất giỏi sao?”
Hạng Diệc Gia nghe xong thì cười nói: “Nếu nói học vấn giỏi, Nhị thiếu gia của Từ gia làm sao mà vượt qua được Tam muội phu! Chẳng qua, những gì Từ Từ Dụ học đều tứ bình bát ổn – bốn bề yên tĩnh, rất thực tế, đối với kết quả khoa thi rất có hiệu quả.”
Nói tới đây, giọng nói của Diệc Gia hơi có chút cảm khái, “Khương tiên sinh của Cẩn Tập thư viện thật sự là danh bất hư truyền. Mấy năm nay, thư viện của họ tạo nên rất nhiều danh sĩ.”
Không biết tại sao, Hạng thái thái nghe thấy thế thì trong lòng lại cảm thấy có chút buồn phiền hoảng hốt.
Ma ma bên người dìu Hạng thái thái đến một cái ghế nhỏ: “Một người như vậy, con vẫn còn cao hứng bừng bừng nói chuyện với người ta sao?” Hơi có chút mùi vị oán trách.
Hạng Diệc Gia nghĩ đến bộ dạng ôn văn nho nhã của Từ Tự Dụ, không muốn mẫu thân hiểu lầm, vội nói: “Từ Tự Dụ là người thú vị, trong cử chỉ có phong thái của người khiêm tốn, là người có thể kết giao…”
Hạng thái thái đang đạp chân ở trên càng xe, thân thể có chút cứng đờ, lúc này mới chui vào xe ngựa sơn đen nóc bằng.
Mùi thơm của hoa ngọc lan ngào ngạt phả vào mặt.
Hạng thái thái quắc mắc nhìn trừng trừng: “Ai xông hương thế? Sao sực nức như vậy? Nhà chúng ta thuộc dạng không biết bản thân mình là gia đình bạo phát mấy cân phẩm chất sao?”
Nha hoàn bà tử trong xe ngoài xe đều nơm nớp lo sợ mà không dám trả lời – - mùi hương trong xe ngựa là dựa vào thói quen bình thường của Hạng thái thái mà đốt, mọi lần đều ổn, bây giờ lại phát cáu lớn như vậy.
Hạng Diệc Gia cũng cảm thấy cơn giận này của mẫu thân tới đột ngột, lại làm cho người khác không rõ ràng.
Hắn vội cười nói: “Là con bảo đốt…. Muốn ở trong xe ngủ một giấc!”
Đang ở trước mặt người hầu, Hạng thái thái tất nhiên là không thể lại phát tác tiếp. Hạng thái thái lạnh lùng “Hừ” một tiếng, phân phó bà tử đi theo xe: “Trở về phủ!”
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, hoặc giúp Hạng Diệc Gia lên xe, hoặc cẩn thận lái xe ngựa ra khỏi Hà Hoa Lý.
Trời chiều ngả về tây, thương gia trên đường cái phía tây đều bận rộn đóng cửa hàng, hi hi ha ha, cười nói vang trời.
Hạng thái thái nhắm mắt ngồi ở trong xe ngựa thì nghĩ đến cảnh tượng náo nhiệt ở Từ gia.
Không chỉ có những người có quan hệ thông gia tới, ngay cả phu nhân của Lương các lão, phu nhân của Đậu các lão và phu nhân của Thông Chính Sử cũng tới, người người chúc mừng Thập Nhất Nương nuôi được con trai giỏi, Từ Tự Dụ vì Từ gia mà rạng rỡ tổ tông.
Nghĩ tới đây, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên hình ảnh đứa con gái thứ hai- Hạng Nhu Nột, ngồi ở trên giường gạch gần cửa sổ may vá – cúi thấp đầu, mái tóc lỏng lẻo búi thành một búi, lộ ra phần gáy trắng như tuyết, khóe miệng cười ngọt ngào, như cảnh xuân tháng ba của Giang Nam, ấm áp lại dịu dàng.
Lòng nàng có chút đau nhói.
Đứa con gái nâng ở trong lòng bàn tay mà nuôi đến mười tám năm….
Hạng thái thái nghiến răng vang lên kèn kẹt. Nhìn những người nói con gái mình lấy chồng. Không phải là nói mình nhìn chằm chằm vào tráp lễ gì đó thì chính là hoài nghi Nhu Nột có bệnh không tiện nói ra, Lại có ba kẻ xấu nói thầm thì không rõ gì mà là người đần độn ngốc nghếch. . . . . .
Hạng thái thái đột nhiên mở mắt ra, hất rèm xe ngựa, hướng ra bên ngoài lớn tiến nói: “Đi tới nhà cữu lão gia!”
Bà tử đi theo xe giật mình, nói không có chắc chắn lắm, bèn chạy ra ngoài:
“Lúc này ạ? Mắt thấy trời sắp tối rồi….”
“Sao nhiều lời như vậy!” Hạng thái thái khiển tránh, quát, “Bảo ngươi đi đâu thì đi đó là được rồi? Chẳng lẽ ngươi còn phải dạy ta cái gì được, cái gì không được?”
“Thái thái, là nô tỳ vụng miệng.” Bà tử đi cùng xe lập tức nhận sai, “Vậy đi ra phân phó đánh xe!”
Chính vì như vậy, Hạng thái thái cảm thấy mình khó nén tức giận, “Phật” một tiếng rèm kéo xuống, trong lòng lúc này mới dễ chịu một chút.
******* Cao thị vội vàng đuổi tới trước cửa thùy hoa, vừa lúc nhìn thấy tiểu cô Hạng thái thái xuống xe ngựa.
“Sao bây giờ mới tới?” Nàng bước lên phía trước nắm tay Hạng thái thái, “Thật là, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?” Nói tới đây, suy nghĩ trong đầu vừa chuyển, hỏi, “Chẳng lẽ là có người tới của cầu hôn Nhu Nột?”
Suy nghĩ trong đầu của Cao thị và Hạng thái thái giống nhau. Cảm thấy việc cấp bách chính là đem chuyện hôn sự của Hạng Nhu Nột giải quyết, rồi quản lý Hạng Diệc Gia cũng không muộn.
Hạng thái thái lắc đầu, sắc mặt xám tro.
Cao thị ngẩng đầu nhìn về phía Hạng Diệc Gia phía sau lưng Hạng thái thái.
Hạng Diệc Gia hướng về phía mợ làm cái tư thế “Con cũng không biết”.
Nơi này không phải là chỗ có thể hỏi han nói chuyện.
Cao thị đè xuống sự nghi ngờ đang tràn đầy trong lòng. Thấy sắc trời không còn sớm, lại lo tin tức Hạng thái thái mang tới là tin xấu, sợ cha chồng sốt ruột.
Một mặt thấp giọng phân phó ma ma bên người giúp đỡ Hạng Diệc Gia đi gặp trượng phu của mình (Cao thị), một mặt nắm tay của Hạng thái thái đi vào trong phòng của mình.
“Nói đi!” Cao thị tự mình bưng chén trà đưa cho Hạng thái thái, quét mắt trong phòng không có lấy một bóng người, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hạng thái thái cúi đầu xoay tròn chén sứ màu phấn, vẽ hình bươm bướm và hoa mẫu đơn, khóe miệng mím lại, sau nửa ngày mới nói: “Cũng không có chuyện gì!
Chỉ là trong lòng không thoải mái, cho nên tới chỗ tẩu tẩu ngồi một chút!” Sau đó đem chén trà đặt ở trên mặt bàn, nghiêng người dựa vào gối, khóe mắt hiện lên ánh nước.
Cao thị thấy vậy, thoáng ngẩn người, sau đó lập tức kêu ma ma bên người Hạng thái thái đi vào, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Ma ma bên người không hiểu ra sao, lẩm bẩm: “Sáng sớm đã thức dậy…. mang theo Đại gia điphủ Vĩnh Bình hầu. . . . . . Nhị thiếu gia của phủ Vĩnh Bình hầu trúng tú tài, ở nhà mở tiệc mời khách….”
Cao thị suy nghĩ một chút, trong lòng có chút hiểu rõ, bảo ma ma bên người đi xuống, ngồi xuống bên cạnh Hạng thái thái, thấp giọng hỏi nàng: “Có phải vì chuyện hôn sự của Nhu Nột không?”
Hạng thái thái cắn môi nhưng không nói gì.
Cao thị bật cười: “Nhìn tiền đồ của đệ muội này! Núi không chuyển thì nước chuyển. Bây giờ không phải là lúc buồn bã. Nếu như đệ muội không kéo cái thể diện này xuống, ta đi làm bà mối cho Nhu Nột!”
“Không được!” Hạng thái thái lập tức ngồi thẳng lưng “Vậy chẳng phải làm cho tiểu cô (Nhị phu nhân) nhà muội cười đến gãy lưng rồi sao….. nhớ ngày đó, vậy mà muội lại không đồng ý…” Nói xong, sắc mặt nàng bắt đầu trở nên có chút khó nhìn, “Tẩu tẩu không có chứng kiến. Hôm nay Nhị thiếu gia nhà Nhị gia mở tiệc chiêu đãi, mọi người đều cung chúc Tứ phu nhân của Từ gia, cô phu nhân (Nhị phu nhân) nhà chúng ta lại ngồi ở một bên nhìn Nhị thiếu gia nhà Từ gia cười, giống như Nhị thiếu gia nhà Từ gia là con trai của mình vậy….” Nói tới đây, giọng nói bắt đầu có chút tức giận….
Cao thị không khỏi bật cười.
Nàng vươn đầu ngón tay điểm một cái trên trán Hạng thái thái: “Đệ muội ấy à, chuyên há miệng lỡ lời! Đã như vậy, vậy còn chạy tới chỗ ta để khóc cái gì?”
Hạng thái thái quay đầu đi, vội nói: “Muội chạy tới chỗ tẩu tẩu khóc lúc nào đâu. Chẳng qua là lúc này muội tức giận, cho nên mới cùng tẩu tẩu trò chuyện sao? Tẩu tẩu nếu chán muội, muội đi là được!” Nói xong, muốn xuống giường mang giày.
“Ở trước mặt ta còn náo!” Cao thị giả vờ giận nói “Nếu đệ muội đã như vậy, ta sẽ thật sự rút tay không quản!”
Toàn thân Hạng thái thái cứng đờ, ngồi yên ở bên cạnh giường.
***** “Lương phu nhân nói, tỷ ấy có một cháu gái bà con xa, lớn lên vô cùng xuất chúng. Người trong nhà không nỡ tùy tiện gả cho nhà người ta, chọn tới chọn lui, năm nay đã mười lăm vẫn còn chưa có gả. Trước đó vài ngày theo mẫu thân tới uống rượu mừng lễ đầy tháng con thứ của Lan Đình, cho tới bây giờ còn không có trở về.” Thập Nhất Nương ngồi ở trước bàn gương tháo trâm. “Nghe giọng điệu đó, ý là muốn bảo thiếp đi gặp một lần.” Nàng quay người lại nhìn Từ Lệnh Nghi đang tựa ở đầu giường ngắm mình: “Chàng nói, thiếp có nên đến gặp một lần không?”
Từ Lệnh Nghi nghĩ đến lúc nàng mở tiệc chiêu đãi vì Từ Tự Dụ, đã xóa bỏ tên của Tưởng Vân Phi, cười nói: “Nàng quyết định là được rồi.”
“Hầu gia thật sự để cho thiếp quyết định?” Thập Nhất Nương nghiêng đầu liếc hắn một cái, sau đó ra vẻ trầm ngâm mà nói: “Dụ ca nhi nhà chúng ta anh tuấn tiêu sái, sao cũng phải tìm người xứng đôi với con nó. Nhưng Lương phu nhân nói cháu gái bà con xa của tỷ ấy lớn lên xuất chúng, thiếp nghĩ, đi xem một chút cũng không sao…..”
Từ Lệnh Nghi lại vẫy tay về phía nàng.
Thập Nhất Nương xõa tóc đi qua, ngồi xuống.
Từ Lệnh Nghi đột nhiên kéo hai cánh tay của nàng, đặt nàng nửa nằm lên trên giường.
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương kinh hô.
Từ Lệnh Nghi đã xoay người đặt nàng ở dưới thân.
Một trận hốt hoảng vang lên ở trong phòng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy mặt nóng hổi nóng hổi , nhìn Từ Lệnh Nghi với ánh mắt vừa thẹn vừa giận: “Chàng làm cái gì vậy thế? Cẩn ca nhi còn chưa đi ngủ đâu!”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy chậm rãi ngồi thẳng người: “Nàng không phải là muốn muốn chơi trò hoa thương với ta* sao? Sao lại trách ta không để ý tới phong tình?”
(*)Chơi trò hoa thương: Hoa thương là một loại vũ khí trong thời phong kiến Trung Hoa, giống cây thương có đầu nhọn, sắc, nhưng về chiều dài thì ngắn hơn một nửa. Do cán thương nhỏ gầy, nên khi cầm múa, hay đùa , đầu thương dễ dàng bị lung lay, dao động không ngừng, khiến đối phương hoa mắt không thể nắm bắt được đường đi của thương, và chết bởi vì loại vũ khí này.
Ý Từ Lệnh Nghi chính là chơi trò bịp bợm, mèo vờn chuột.
Thập Nhất Nương sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng.
Nàng vừa buồn cười vừa tức giận, không biết nên như thế nào mới tốt. Nhìn chung quanh, cầm cái gối ở bên cạnh, ném tới: “Vô lại!”
Từ Lệnh Nghi thấy mặt Thập Nhất Nương đỏ hồng như hoa sen, đôi mắt lại đen láy trơn bóng, xinh đẹp giống như là hắc diệu thạch bị ngâm ở trong nước, làm cho người ta vừa nhìn đã không muốn rời mắt.
Trong lòng hắn vừa động, ôm lấy nàng: “Thật là ‘Ba ngày không đánh thì trên nhà vỡ ngói’. Xem ta trừng phạt nàng như thế nào!”
Giọng nói mang theo ý cười, ngầm chứa nồng đậm đùa giỡn, rõ ràng là đang trêu trọc nàng.
Thập Nhất Nương có chút dở khóc dở cười.
Có đôi khi Từ Lệnh Nghi giống như đứa trẻ mới lớn.
Nàng mới không để cho hắn được như ý.
Cố ý hô lớn một tiếng, muốn từ trong lòng hắn thoát ra.
Từ Lệnh Nghi ôm nàng không tha.
Hai người cứ như vậy, đùa giỡn lăn thành một đoàn.
Đột nhiên có giọng nói ngây thơ hưng phấn la hét: “Đánh nhau! Đánh nhau!”
Người ở trên giường cứng đờ lại.