Cháu dâu cả mang thai, báo tin vui lại là ma ma thiếp thân của Phương thị.
Thập Nhất Nương bất động thanh sắc, gọi Phương ma ma tới hỏi: “. . . . . . . .
Lúc nào thì bắt ra hỉ mạch? Mấy hôm nay, Đại thiếu phu nhân có khỏe không? Có đồ gì muốn ăn không?”
Phương ma ma cũng là người tinh ý, đáp lại ý tứ: “Thời gian làm lễ mừng năm mới cũng có chút không thoải mái, chỉ là trong nhà nhiều chuyện, lại lo chuyện xiêm y cho Tam phu nhân, cũng không quá để ý. Buổi sáng hai ngày trước đột nhiên bị nôn, lúc này mới mời đại phu đến khám, mới biết là hỉ mạch.” Phương ma ma cười khanh khách, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là vui sướng. “Tam lão gia vô cùng hứng khởi, lúc ấy bảo mình phải tới đây báo tin vui cho Thái phu nhân. Nhưng Tam phu nhân nói, lời nói ra thì dễ, thu hồi thì khó. Đợi Tam lão gia bình tĩnh lại, mời hai đại phu chẩn lại, xác thực rồi, mới báo cho lão tổ tông nghe cũng không muộn. Cho nên mới kéo dài đến bây giờ mới báo tin.”
Sau đó nói, “Thân thể của Đại thiếu phu nhân luôn khỏe mạnh, tiểu thiếu gia chưa sinh cũng vậy. Trừ lúc sáng sớm tỉnh dậy có chút không thoải mái, những việc khác đều không có. Chỉ là muốn ăn chút cá khô, tôm khô. Đúng lúc lễ mừng năm mới, Hồ Châu có tặng một chút, Đại thiếu phu nhân cũng lại lấy làm quà tặng người khác. Khi muốn ăn thì lại không có. Có điều, Đại thiếu phu nhân đã sai người đưa tin về Hồ Châu, bảo đưa chút cá khô, tôm khô tới đây.” Cuối cùng, trêu đùa nói, “Nô tỳ nói với Đại thiếu phu nhân, lúc cá khô, tôm khô kia đưa từ Hồ Châu tới đây, sợ là tiểu thiếu gia cũng sinh rồi! Đại thiếu phu nhân lúc bình thường cực kỳ quản nghiêm người của mình, lúc này có em bé, lại trở nên tham ăn, lúc nào cũng thèm ăn. Có thể thấy được khi có con, cho dù người có lý hơn nữa thì có đôi khi cũng muốn làm ra vài chuyện không có lý!”
Thập Nhất Nương cố nén nhịn lắm mới không bật cười ra thành tiếng, phân phó Trúc Hương, “Đi đến ngõ Cung Huyền mang chút cá khô, tôm khô đưa tới đưa cho Phương ma ma mang về. Cả nhân sâm, tổ yến, đường phèn táo đỏ, các loại giúp bổ máu cũng đưa một phần.” Sau đó quay đầu nói với Phương ma ma, “Ta cũng là được gả từ Giang Nam tới, trong nhà sợ ra ở Yên Kinh xa xôi, lúc ấy lại thèm ăn, nên hàng năm quà tặng đưa tới vào ngày lễ đều là một đống lớn. Những đồ này người khác khó cầu, nhưng chỗ của ta lại có không ít. Không cần phải bỏ gần cầu xa viết thư về Hồ Châu làm gì.”
Phương ma ma kia nghe xong lập tức cười nói: “Đại thiếu phu nhân nhà nô tỳ, nếu muốn mời rượu các thân thích đồng hương, mười sọt cá khô, tôm khô trong chớp mắt là hết. Mặc dù biết nhà mẹ đẻ Tứ phu nhân cũng đưa một chút, nhưng nghĩ đến phu nhân còn phải dùng nhiều dù nên cũng không dám nghĩ đến.” Vừa nói, vừa cúi chào Thập Nhất Nương ba cái, “Nô tỳ thay Đại thiếu phu nhân cảm ơn Tứ phu nhân trước. Chờ về bẩm báo cho Đại thiếu phu nhân xong, lại tới cảm ơn lần nữa.”
Phương ma ma cũng chỉ là muốn truyền một vài lời, về phần Phương thị thật sự thích ăn khô, tôm khô hay không cũng chỉ là thứ yếu.
Thập Nhất Nương nói chuyện cùng Phương ma ma mấy câu, rồi dẫn Phương ma ma đi đến chỗ Thái phu nhân báo tin mừng.
Thái phu nhân nghe xong tất nhiên là biết ý tại ngôn ngoại, hỏi một chút: “Có đã lâu chưa? Sức khỏe có tốt không?”
Phương ma ma cẩn thận đáp, không chỉ nói lại mấy câu đã nói với Thập Nhất Nương mà còn nói thêm những chuyện khác cho Thái phu nhân nghe, còn nhân cơ hội nói đến chuyện dùng người: “. . . . . . Những người này nhà nô tỳ đều là người mới ở Phương gia, cũng không biết quy củ trong phủ, chỉ sợ làm không tốt, trong lòng luôn cảm thấy lo lắng.”
Thái phu nhân “Ừm” một tiếng, vẻ mặt giống như có điều cần suy nghĩ, trầm tư chốc lát, hỏi Thập Nhất Nương: “Điền ma ma và Vạn ma ma vẫn ở chỗ Đan Dương sao?”
Điền ma ma và Vạn ma ma là ma ma chuyên về sinh nở trong phủ, ở phương diện này rất là có kinh nghiệm, cũng là một trong những ma ma mà Thái phu nhân tín nhiệm nhất.
Phương ma ma không ngờ tới Thái phu nhân lại nghĩ tới phương diện này, nghe xong đáy mắt không nhịn được hiện lên một tia vui vẻ.
Bất luận chuyện này có được hay không, Thái phu nhân có phần tâm ý này, tình cảnh của các nàng cũng sẽ không còn khó khăn như trước nữa rồi!
Phương ma ma không khỏi nhịn thở nín hơi nghe Thái phu nhân nói chuyện với Thập Nhất Nương.
“Vẫn còn ở bên đó ạ!” Thời gian Thập Nhất Nương ở chung với Thái phu nhân càng dài, lại càng cảm thấy được Thái phu nhân nhìn như chuyện gì cũng không quản, lại giống như quản, làm việc thường có thâm ý, “Sân ca còn chưa dứt sữa, Ngũ đệ muội vẫn lưu hai vị ma ma ở bên cạnh.”
“Vậy con hãy nói với nàng một tiếng.” Thái phu nhân nói, “Đại thiếu phu nhân có hỉ mạch, người bên cạnh đều là từ Giang Nam tới. Thời tiết, đồ ăn của hai miền cũng không giống nhau, thiếu người có kinh nghiệm giúp đỡ, để cho Điền ma ma đi qua giúp đỡ một chút.”
Thập Nhất Nương cười đáp “Vâng”, Phương ma ma cúi đầu, cố nén nụ cười, khom gối hành lễ, nói tạ ơn Thái phu nhân.
. . . . . . . . .
Sau khi Ngũ phu nhân biết tin, lập tức bảo Thạch ma ma đưa Điền ma ma đi đến ngõ Tam Tỉnh, còn mang theo rất nhiều bao lớn bao nhỏ dược liệu đưa cho Phương thị.
Phương thị ở nhà dưỡng thai, không tiện đi lại. Đến tháng thứ ba, thai vị ổn định, Phương thị đến tạ ơn Thái phu nhân và Thập Nhất Nương.
Thái phu nhân kéo tay Phương thị nhìn trái nhìn phải rồi nói với Kim thị ở một bên: “Con cũng nên học tập tẩu tẩu mình mới được!”
Kim thị không giống như Phương thị hay đi tới Hà Hoa Lý, mỗi lần nàng tới, đều đi theo sau Tam phu nhân. Cũng không thân thiết gì với Thập Nhất Nương và Ngũ phu nhân, nhưng bởi vì hôn sự của nàng do Thái phu nhân định, Thái phu nhân gặp nàng đã có phần quen thuộc, mọi người từ trên xuống dưới ở Hà Hoa Lý nhìn thấy nàng cũng đón tiếp chu đáo.
Nghe Thái phu nhân nói như vậy, mặt Kim thị đỏ bừng, trốn sau lưng Tam phu nhân.
Tam phu nhân lập tức bênh nàng: “Bây giờ vừa mới vào cửa, Đại thiếu phu nhân cũng không phải là ngay lập tức đã có hỉ mạch hay sao ạ?” Cũng không thèm nhìn đến Phương thị một cái.
Thái phu nhân cười gật đầu, căn dặn những chuyện mà Phương thị cần phải chú ý.
Hâm tỷ nhi chạy tới kéo vạt áo Kim thị: “Tam tẩu, lần trước tẩu tới không phải nói muốn xem Bạch Bạch và Lục Lục của muội sao? Muội đã buộc Bạch Bạch và Lục Lục lại rồi, đẹp lắm, tẩu có muốn nhìn không?”
Kim thị nhìn về phía Tam phu nhân, ánh mắt chợt lóe, tràn đầy hy vọng.
Đừng nói Tam phu nhân, ngay cả Thái phu nhân nhìn thấy nàng như vậy trong lòng liền mềm nhũn, cười phất tay về phía nàng: “Đi đi! Đi đi!” Sau đó dặn người bên cạnh, “Các ngươi đều phải cẩn thận một chút, không được làm cho Nhị tiểu thư và Tam thiếu phu nhân bị đụng vào đâu!” Rồi hướng về phía Hâm tỷ nhi và Kim thị, nói: “Đừng chơi lâu quá, nhớ qua đây dùng bữa trưa.”Đối với Kim thị như đối đãi với Hâm tỷ nhi và Cẩn ca nhi, hết sức thân mật.
Tam phu nhân nhìn thấy mừng rỡ, vội nói: “Nếu tổ mẫu đã nói, con mau đi đi!”
Kim thị “Dạ” một tiếng, hớn hở kéo tay Hâm tỷ nhi chạy ra bên ngoài: “Tại sao lại buộc lại? Bạch Bạch và Lục Lục có thể bị đau không?”
Giọng nói của Hâm tỷ nhi vừa lảnh lót vừa vang xa: “Cẩn ca nhi cũng buộc chó con của đệ ấy, còn bảo bọn Ngọc Mai làm quần áo cho nó nữa. Muội cũng chuẩn bị quần áo cho Bạch Bạch và Lục Lục. . . . ..”
Một lớn một nhỏ, hai bóng người càng lúc càng xa.
Thái phu nhân cười ha hả.
Tam phu nhân ở một bên nói: “Nhờ có nương tìm được mối nhân duyên tốt như vậy cho Kiệm ca nhi, tuy lão gia và thái thái thông gia ít nói, nhưng đều là người đôn hậu, thành thật. Kim thị tuy còn dáng vẻ của trẻ con, nhưng đối đãi với người khác hết sức chân thành. Đây cũng là phúc của Kiệm ca nhi nhà chúng ta!”
Nhưng Thái phu nhân cũng không tiếp lời nàng mà uống trà, cười ôn hòa nói với Phương thị vẫn luôn đứng một bên: “Có cái gì không hiểu, cứ hỏi Điền ma ma nhé.”
Phương thị vội khom người đáp “Vâng.”
Tam phu nhân nhìn thấy vậy thì thu lại nụ cười, vẻ mặt vui sướng nhạt đi không ít.
. . . . . . . .
Sau đó có không ít lời đồn đại vô căn cứ truyền tới Hà Hoa Lý.
Một lúc thì nói Tam phu nhân đi tới đâu cũng mang theo Tam thiếu phu nhân, còn lấy cớ Đại thiếu phu nhân có bầu, bảo Đại thiếu phu nhân đưa đối bài cho Tam thiếu phu nhân. Một lúc thì nói, mặc dù Đại thiếu phu nhân đưa đối bài cho Tam thiếu phu nhân, tuy Tam thiếu phu nhân nhận, lần đầu tiên cùng người làm tính thừa hơn mai mươi mấy lượng bạc ở cửa hàng hoa quả khô cho người khác, Tam phu nhân giận đến hai ngày, sau đó lấy đối bài về trong tay mình.
Những chuyện này dù sao cũng là chút chuyện trong nhà Tam phu nhân, mọi người ở Hà Hoa Lý cũng chỉ là nghe một chút, ở Hà Hoa Lý cũng có chuyện phát sinh.
Một ngày trước sinh thần của Thái phu nhân, Ngũ phu nhân lại được chẩn là có hỉ mạch. Lão nhân gia cười đến không khép được miệng lại. Thương Châu phái người đến báo tin, nói Trinh tỷ nhi có thai, sẽ sinh vào khoảng cuối tháng mười, đầu tháng mười một. Tiếp theo là Thập Nhị Nương sinh trưởng nữ, Lan Đình sinh con thứ. Trần các lão gia thêm cháu, Đậu các lão gia gả con gái. Ngũ Nương sinh trưởng nữ. Còn có sắp đến tết Đoan Ngọ…. Cứ cách năm ba ngày lại có tiệc chiêu đãi. Chờ đến lúc thanh nhàn đã là đầu tháng bảy.
Mùa hè năm nay so với năm ngoái còn nóng hơn. Đầu tháng năm có mấy trận mưa, từ đó đến giờ vẫn không thấy gì nữa. Gió thổi qua cũng chỉ là một trận nóng bức, cây cối rũ xuống, sáu con chó Nhật trắng mà Cẩn ca nhi nuôi lè lưỡi xếp thành một hàng gục dưới mái hiên.
Ngũ phu nhân vào cửa, nhìn thấy thế liền hoảng sợ, “Sao mà nuôi nhiều như vậy?” Nàng đã có bầu năm tháng, đã lộ bụng, một đường đi tới, mặc dù có tay vịn hành lang, giữa trưa mồ hôi chảy nhiều, mặt hồng hồng giống như nắng chiếu, “Tứ tẩu cũng không quản Cẩn ca nhi! Làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.”
Nghe thấy tiếng động, Trúc Hương vội vén rèm mời Ngũ phu nhân vào trong nhà.
Một luồng mát lạnh phả vào mặt, làm cho Ngũ phu nhân thở dài ra một hơi.
“Trời nóng như vậy, có chuyện gì sai bọn nha hoàn truyền lời là được.” Thập Nhất Nương mặc áo vải Giang Nam từ trong phòng đi ra, búi tóc Ô Nha tùy ý dùng một trâm bạc hình giọt nước cài lên, tay áo vén đến khuỷu tay, trên cánh tay đeo vòng tay phỉ thúy, màu xanh lục, càng lộ ra cánh tay trắng nõn như tuyết, làm cho người ta vừa nhìn trong lòng lại mát lạnh thêm vài phần.
“Ở nhà mãi cũng nóng.” Ngũ phu nhân nhìn trong phòng Thập Nhất Nương góc nào cũng để băng, so với phòng khách còn mát mẻ hơn nhiều.
Cẩn ca nhi mặc yếm, nằm nghiêng người trên kháng, nha hoàn A Kim đang ngồi một bên quạt. Tay nhỏ bé mập mạp của cậu nhóc nắm chặt, một tay còn lại để bên má, ngủ rất say.
Ngũ phu nhân không khỏi đi chậm lại, cùng Thập Nhất Nương ngồi xuống bên cạnh ghế thái sư.
Trúc Hương mang dưa hấu đã ngâm qua nước giếng lên.
Hai người vừa ăn dưa hấu vừa nói chuyện.
“Người có thai đặc biệt sợ nóng.” Thập Nhất Nương cười nói, “Nếu không, đệ muội hỏi Vạn ma ma một chút, xem trong nhà có còn nhiều băng không để đặt thêm một vài khối băng nữa?”
“Muội đã hỏi rồi.” Cảm giác thoải mái khiến cho Ngũ phu nhân lại ăn thêm một miếng dưa, “Vạn ma ma cũng không dám làm chủ.” Sau đó nói đến Phương thị, “. .
. . . . . Nghe nói Phương huyện lệnh từ quan, Phương phu nhân dẫn theo con trai từ phương bắc đến thăm Đại thiếu phu nhân. Nghe nói đầu tháng sau thì sinh!"