Edit: Tiểu Tuyền Beta: Hạ Nhị phu nhân từ trong noãn các đi ra.
Thái phu nhân hướng nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Thói quen khó sửa. Lão Tam về, Cam thị chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, chỉ sợ là lại thay đổi chủ ý. Ta thấy, lời nói này của ta cũng chỉ là để cho vào tai trái, ra tai phải của lão Tam mà thôi.”
Nhị phu nhân cười, ngồi xuống bên người Thái phu nhân, an ủi: “Nhưng người cũng đã đem lời nói rõ. Về phần nói có nghe hay không, đó chính là chuyện của mình Tam thúc rồi.”
Thái phu nhân khẽ gật đầu. Nhị phu nhân liền cười chuyển chủ đề: “Con nghe Đỗ ma ma nói, Hoàng hậu nương nương chuẩn bị ban thưởng hai cây Ngọc Như Ý cho Trinh tỷ nhi thêm đồ trang sức, nhưng có nói là khi nào đồ sẽ ban thưởng xuống tới hay không?”
Thái phu nhân đang phiền muộn chuyện của Tam phòng, nên không muốn nhiều lời nữa, nghe vậy liền cười nói: “Dự định là ngày mười lăm tháng tám sẽ ban thưởng xuống.” Vừa nói, vẻ mặt trở nên có chút buồn bã , “Là tiết Trung thu cuối cùng mà Trinh tỷ nhi trải qua ở nhà.”
“Cô nương trong nhà trưởng thành, luôn phải rời nhà.” Nhị phu nhân dùng xiên ngà voi, xiên một miếng dưa ngọt đưa cho Thái phu nhân, “Người nhìn con xem, cuộc sống ở đây còn thoải mái hơn so với ở nhà mẹ đẻ, rồi nhìn lại nương xem, là người phụ nhân tài mạo song toàn, con cháu đầy đàn. . . . . . . . . . . .
Có thể thấy được lập gia đình cũng là một chuyện tốt.”
Thái phu nhân vui vẻ trở lại, cười vịn vào vai của Nhị phu nhân: “Đi, chúng ta đi xem đồ cưới của Trinh tỷ nhi một chút đi.”
Nhị phu nhân giúp đỡ Thái phu nhân đi giày, đỡ Thái phu nhân đi đến chỗ của Thập Nhất Nương.
“Lão Tứ cầm trước hai vạn lượng bạc cho Thập Nhất Nương đặt mua đồ cưới.” Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân nhàn nhã đi dạo ở trên hành lang gấp khúc, Chi Hồng cùng mấy nha hoàn, bà tử theo sát phía sau, “Thập Nhất Nương lại giao toàn bộ cho Văn thị” , nói tới đây, Thái phu nhân lộ ra nụ cười vui vẻ , “Con cũng biết Văn thị. Có chuyện gì xảy ra, luôn sợ bị trách trên người mình. Cho nên đã nhận bạc của Thập Nhất Nương đưa, Văn thị không chỉ có hết lòng giúp Trinh tỷ nhi đặt mua đồ cưới, còn e sợ có người nói đồ cưới có thiếu sót gì. Văn thị không những không tham một đồng bạc nào, còn bỏ không ít bạc của mình vào. Ta thấy điểm tốt nhất của Thập Nhất Nương là biết dùng người.”
Nhị phu nhân cười nói: “Vạn vật trên thế gian này dựa vào chính là con người.
Nếu không, làm sao có chuyện xưa Ngu Công dời núi. Biết dùng người, thì không có bản lĩnh nào giỏi hơn bản lĩnh này.”
Hai người cười cười nói nói đi vào sân của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương đã nhận được tin, nên tiến lên đón.
Thái phu nhân liền cười nhìn quanh: “Cẩn ca nhi đâu?”
Lời còn chưa dứt, Cẩn ca nhi đã mặc áo ngắn chạy ra vừa hô: “Tổ mẫu! Tổ mẫu, con muốn ăn băng.” Vừa nhào tới trên người Thái phu nhân .
Thái phu nhân cười ha hả, kéo tay của Cẩn ca nhi, gắt giọng: “Ai hầu hạ vậy, sao lại để cho con mặc áo ngắn chạy ra bên ngoài?”
Theo sát Cẩn ca nhi, Hồng Mân cùng A Kim nơm nớp lo sợ bước nhanh đi ra đứng ở đó .
Thái phu nhân cũng không có truy cứu, khom lưng hỏi Cẩn ca nhi: “Ăn cái gì băng thế?”
Cẩn ca nhi không nói lời nào, dựa sát vào bên cạnh Thái phu nhân, đôi mắt hàm chứa mong đợi nhìn Thập Nhất Nương.
Thái phu nhân liền hỏi Thập Nhất Nương: “Này là thế nào?”
Thập Nhất Nương nhìn bộ dạng của con trai nhỏ có chút dở khóc dở cười. Nói:
“Nương, nương đừng động tới bé, thằng bé ghét trời nóng, muốn đám người A Kim lấy băng dùng để hạ nhiệt trong nhà tới ăn.”
Thái phu nhân nghe thế thì “Ôi” một tiếng, vội nói: “Cái này không thể được.
ăn cái này sẽ đau bụng.” Sau đó suy nghĩ một chút, nói, “Ta thấy tốt nhất là thế này, ngày mai ta mang theo Cẩn ca nhi đi biệt viện Tây Sơn nghỉ hè. Tiết trời thật sự là có nóng một chút.” Năm nay cũng không nóng hơn so với năm trước. Năm trước Thái phu nhân cũng không có nói muốn đi biệt viện Tây Sơn nghỉ hè. Rõ ràng là xót Cẩn ca nhi.
Thập Nhất Nương nhìn mặt trời sáng ngời, cười nói: “Nương, hai ngày này đang nóng, chúng ta ngồi ở trong nhà cả người cũng đều ra mồ hôi, huống chi là lên đường. Con thấy, không bằng chờ ngày nào đó thời tiết hơi lạnh một chút lại đi cũng không muộn.” Sau đó gọi Cẩn ca nhi, “Con còn không hành lễ với Nhị bá mẫu.”
Cẩn ca nhi nhìn thấy mẫu thân nghiêm mặt gọi mình, thì rụt rè kêu “Nhị bá mẫu”
.
Nhị phu nhân khẽ gật đầu cười cũng khuyên Thái phu nhân: “Tứ đệ muội nói có lý. Chúng con thấy mặt trời như vậy cũng không muốn ra cửa, huống chi nương đã lớn tuổi rồi, lại càng chịu không được mệt nhọc của xe ngựa.”
Mặc dù Cẩn ca nhi không biết biệt viện Tây Sơn có cái gì tốt, nhưng cậu nhóc có mắt nhìn sắc mặt, biết Thái phu nhân đang bảo vệ mình, còn mẫu thân và Nhị bá mẫu thì đứng ở một phe khác. Cẩn ca nhi lập tức lôi kéo vạt áo của Thái phu nhân.
Thái phu nhân cúi đầu, nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, hết sức chăm chú nhìn bà, tràn đầy lệ thuộc và sự tín nhiệm.
Lão nhân gia vốn đã bị thuyết phục, tim lập tức dao động, nói với Thập Nhất Nương và Nhị phu nhân: “Chờ khi nào trời mát, thì còn tránh nóng cái gì? Muốn đi thì hai ngày này đi là tốt nhất.”
Dưới tình huống như vậy, Thập Nhất Nương không tiện nói thêm cái gì, dứt khoát đánh trống lảng, cười mời Thái phu nhân đi vào nhà ngồi: “. . . . . .hóng mát một chút.”
Thái phu nhân dắt Cẩn ca nhi vào chính phòng.
Cẩn ca nhi thấy mẫu thân không hề nói chuyện này nữa, thì ánh mắt sáng lên, vô cùng phấn khởi đi theo Thái phu nhân ngồi xuống lâm song đại kháng.
Uống trà, Thái phu nhân nói rõ ý đến, mấy người họ liền đi xem đồ cưới của Trinh tỷ nhi .
Nhìn đống đồ tràn đầy trong ba gian phòng lớn, Thái phu nhân lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Chờ Ngọc Như Ý của Hoàng hậu nương nương đưa đến, thì sẽ thập toàn thập mỹ.” Sau đó hỏi Từ Lệnh Nghi “. . . Đang làm gì đó?”
Thập Nhất Nương còn chưa kịp trả lời, thì Cẩn ca nhi đã lớn tiếng nói: “Phụ thân, vẽ tranh.”
Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân sửng sốt.
Thập Nhất Nương thì hối hận dẫn theo tiểu tổ tông này tới đây.
Bước vào tháng sáu, Từ Lệnh Nghi đã bắt đầu vẽ tranh sách cho Cẩn ca nhi. Cổ đại dạy. Ôm cháu không ôm con.
Thái phu nhân và Nhị phu nhân mà biết, thì không biết sẽ nghĩ như thế nào đây.
Nàng nhanh chóng cười nói: “Có mấy đại chưởng quỹ của một vài cửa hàng vào kinh sớm. Hầu gia mấy ngày qua đang bận rộn gặp các vị chưởng quỹ.”
Thời điểm tâm trạng của lão Tứ không tốt thì thích ở Bán Nguyệt Phán vẽ tranh.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, con trai sợ mình lo lắng nên giấu mình sao?
Thái phu nhân bất động thanh sắc, yêu thương sờ sờ đầu Cẩn ca nhi, cười nói:
“Thì ra là phụ thân đang vẽ tranh?”
Cẩn ca nhi biết đích thân phụ thân vẽ tranh sách ình, có mấy lần còn ôm mình ngồi ở trên đầu gối, cầm bút để mình vẽ nghuệch ngoạc lung tung một phen. Mình rất thích.
Nghe tổ mẫu hỏi, trên mặt không khỏi toát ra vẻ đắc ý, lôi kéo tay Thái phu nhân: “Vẽ tranh.”
Thái phu nhân cười híp mắt theo Cẩn ca nhi đi thư phòng.
Cẩn ca nhi buông tay của Thái phu nhân ra, thuần thục, nhanh nhẹn bò lên trên lâm song Đại kháng, từ dưới kháng bàn mò ra mấy bức tranh giấy cho Thái phu nhân: “Phụ thân vẽ đấy, của con.”
Thái phu nhân đầu tiên là sửng sốt, rồi nhận lấy tập tranh, vừa nhìn, không khỏi bật cười.
“Di Chân. Con cũng xem một chút đi.”
Nhị phu nhân nhận lấy bức tranh giấy, liếc mắt một cái, cũng nở nụ cười:
“Không nghĩ tới Hầu gia còn có thời gian vẽ những bức tranh này.”
Không biết Thái phu nhân và Nhị phu nhân có thể bởi vì … chuyện này mà trêu ghẹo Từ Lệnh Nghi hay không?
Nghĩ đến mỗi lần Từ Lệnh Nghi vẽ những bức tranh này cho Cẩn ca nhi đều cho người hầu bên cạnh lui xuống, Thập Nhất Nương cười nói: “Là con nhờ Hầu gia, Hầu gia thật sự là không từ chối được, lúc này mới giúp Cẩn ca nhi vẽ mấy bức.”
Nhị phu nhân đem bức tranh giấy cầm trong tay bỏ vào dưới kháng bàn, cười lờ mờ, đã nhìn thấy Thái phu nhân ôm Cẩn ca nhi vào trong lòng.
“Phụ thân con từ trước là thống lĩnh thiên quân vạn mã, anh minh thần võ, cương nghị quả cảm. Chỉ một cái nhướn mày, đều khiến nhiều người phải run sợ.”
Giọng nói của lão nhân gia hơi có chút xúc động, “Giờ đây lại như hổ ngủ Bình Dương*, chỉ có thể nhàn rỗi ở nhà, giao thiệp cùng những chưởng quỹ quản lý công việc vặt kia.” Vừa nói, vừa nở nụ cười, “May mắn là có con, bằng không, cuộc sống của phụ thân con thật đúng là quá nhàm chán.” Sau đó thơm một cái vào má của Cẩn ca nhi, “Cẩn ca nhi nhà chúng ta thật là một người có phúc”.
Rồi lại bế Cẩn ca nhi xuống kháng, dắt cậu nhóc đi ra bên ngoài, “Chúng ta đi ăn chè đậu xanh đi.”
(*)Hổ ngủ Bình Dương: tương tự câu “Hổ xuống đồng bằng”.
Nhìn dáng người thẳng như cây tùng của Thái phu nhân cùng Cẩn ca nhi sôi nổi, Thập Nhất Nương không khỏi có chút sầu não. Thần sắc hoảng hốt trong chốc lát, lúc này mới cười nhìn Nhị phu nhân, ý bảo Nhị phu nhân trở về chính phòng ngồi với mình. Cho nên cũng không có phát hiện ánh mắt mới vừa rồi của Nhị phu nhân vẫn rơi vào mấy bức tranh giấy dưới kháng bàn.
. . . . . .
Tam gia cúi đầu về đến nhà, thấy Tam phu nhân ngồi ở đại kháng cạnh cửa sổ, cầm trong tay quyển sổ sách đang thì thầm đọc như để ghi nhớ cái gì, Cam Lão Tuyền gia thì ngồi ở trên ghế nhỏ đánh bàn tính, Hạnh Kiều thì đứng ở phía sau Tam phu nhân quạt quạt ba tiêu.
Thấy Tam gia đi vào, Hạnh Kiều nhanh chóng hầu hạ Tam phu nhân xuống kháng.
“Nương gọi chàng đi qua làm gì?”
Mấy ngày nay, mọi chuyện đều không thuận, nên trong lời nói của Tam phu nhân không khỏi mang theo mấy phần ai oán trách móc.
Tam gia đầu tiên là theo thói quen định nói câu “Không có việc gì”, nhưng ngay sau đó nhớ tới lời nói của Thái phu nhân…, hơi có chút không được tự nhiên, che dấu bằng cách hỏi ngược lại Tam phu nhân: “Nàng đang làm cái gì đấy?”
Tam phu nhân biết trượng phu lại đang tránh nặng tìm nhẹ, nhưng ở trước mặt Cam Lão Tuyền gia, không tiện hỏi nhiều, hơi có chút không vui, nói: “Thiếp đang đối chiếu danh sách đồ cưới của Kim gia, thử xem lần này Kim gia có bao nhiêu của hồi môn.”
Bất luận có bao nhiêu của hồi môn, cũng không thể hơn của Phương thị được.
Mà lại ở trước mặt người hầu tính tính toán như vậy, không khỏi có phần quá đáng.
Nương nói rất đúng, những năm này mình chỉ nhớ kỹ chuyện thê tử khó khăn, mà lại mặc kệ nàng ấy làm đúng hay sai.
Ý nghĩ trong đầu hiện lên, Từ Lệnh Ninh không khỏi đứng thẳng thân mình, hướng Cam Lão Tuyền gia, phẩy phẩy tay. ” tất cả các ngươi lui ra đi. Ta có lời muốn nói cùng phu nhân.”
Cam Lão Tuyền gia cùng Hạnh Kiều nhanh chóng khom gối hành lễ lui xuống.
Trong mắt Tam phu nhân lộ ra nghi ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không còn chuyện gì.” Tam gia ngồi xuống trên giường gạch, nói, “Cô nương nhà Kim gia còn chưa vào cửa, mà nàng đã lại đi kiểm tra đồ cưới của cô nương ấy, nếu như đồ cưới dày dặn thì tốt, nếu như đồ cưới mỏng, chẳng phải là để cho những hạ nhân kia ở sau lưng nghị luận hay sao? Bảo Kiệm ca nhi làm người thế nào đây. Nếu như nàng muốn coi danh sách này, hai chúng ta ở phía sau đóng kín coi cho đã đi.”
Tam phu nhân nghe thế thì sắc mặt đỏ bừng, lẩm bẩm hai tiếng, rốt cuộc cảm thấy mình đuối lý, không mở miệng phản bác.
Tam gia nhìn vậy tinh thần phấn chấn.
Cảm thấy lời của Thái phu nhân đúng là có mấy phần lý .
Từ Lệnh Ninh khẽ ho “Khụ” một tiếng, đem chuyện Thái phu nhân để cho Tứ phòng thu tiền mừng nói: “. . . . . . . . . . . . Ta cảm thấy được nương nói có lý.
Nếu không, chúng ta cứ đem chuyện thu tiền mừng giao cho phòng hồi sự trong phủ đi. Những người tặng lễ nặng nhìn thấy, cũng biết tiền mừng này là chuyện thế nào. Đến lúc đó chúng ta không trả lễ nhà nào, cũng rõ ràng rồi.”
Tam phu nhân nghe vậy thì ở trong lòng lặng yên tính toán, sau đó khẽ gật đầu:
“Vậy đến lúc đó cứ để cho người phòng hồi sự giúp thu tiền mừng vậy.”
Không nghĩ chuyện buồn rầu chừng mấy ngày lại có thể giải quyết đơn giản như vậy.
Tam gia không nhịn được nhếch môi nở nụ cười.