Chương 562: Cưới Gả ( Trung )

Chuyện kế tiếp thuận lợi có chút ngoài dự liệu của Thập Nhất Nương.

Hoàng Tam phu nhân đi Kim gia cầu hôn, Kim gia miệng đầy đáp ứng, còn mời phu nhân của đại nhân Chỉ huy sứ Ngũ thành binh mã ty làm người mai mối, nhận thiếp ghi bát tự của Từ Tự Kiệm. Từ gia bên này, Tam gia đến vấn an cho Thái phu nhân thật sớm, còn rất vui vẻ cầm bát tự của Kim tiểu thư bỏ vào Từ đường, cũng chủ động thương lượng cùng Thái phu nhân về hôn sự của Từ Tự Kiệm :

“Tháng mười này Trinh tỷ nhi sẽ gả, con thấy, cuối năm nay Kiệm ca nhi nhà chúng ta đặt lễ đính hôn, sau đó đầu mùa xuân thành thân cũng rất tốt? Nương cảm thấy như thế nào?”

Thái phu nhân chậm rãi uống trà, nói: “Có tiền hay không có tiền, vẫn phải cưới vợ để đón năm mới. Trinh tỷ nhi bên kia, đã có hai, ba năm chuẩn bị tốt rồi. Cũng không có cái gì phải bận rộn . Ta thấy, tháng bảy đặt lễ đính hôn, tháng tám thì chọn ngày để thành thân là được.”

Tam gia giật mình nhìn Thái phu nhân, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Tháng tám chính là thời tiết hoa quế phiêu hương, ôn hoà, thích hợp tổ chức chuyện vui. Vẫn là nương nghĩ chu đáo.”

Thái phu nhân liền sai Đỗ ma ma cầm lịch tới đây: “Ta thấy, hai mươi tháng chín rất đẹp. Mười hai tháng mười thì Trinh tỷ nhi xuất giá, mùng sáu tháng mười chuẩn bị hôn lễ, chuẩn bị thêm hai ngày, chính là sinh nhật ba tuổi của Cẩn ca nhi.” Thái Phu nhân vừa nói, trên mặt vừa lộ ra nụ cười , “Đến lúc đó mọi người lại có thể náo nhiệt một phen!”

Tam gia cười theo đáp “Dạ” .

Ngũ phu nhân cầm danh sách tới đây: “Nương, người nhìn xem!”

Qua chừng mười ngày nữa chính là lễ tròn tuổi của Sân ca nhi rồi, Từ Lệnh Khoan và Ngũ phu nhân quyết định làm tiệc lớn, đã bắt đầu chuẩn bị rất sớm.

Tam gia thấy vậy, thì đứng dậy cáo từ, Đây là chuyện nội viện của các nữ quyến, hắn là một đại lão gia, lại là bá phụ của cháu nhỏ, đứng ở chỗ này có chút không thích hợp.

Thái phu nhân không có giữ Từ Lệnh Ninh, cười nói: “Đan Dương càng ngày càng giỏi. Ta thấy danh sách này rất tốt. Đợi ngày Kiệm ca nhi thành thân, con và Tứ tẩu con cùng đi ngõ Tam Tỉnh giúp đỡ đi.”

Một chân của Tam gia còn ở bên trong cửa, một chân ở ngoài cửa, bóng lưng dừng lại một chút, chân ở bên trong cửa từ từ bước đi ra ngoài.

Thái phu nhân nhìn thấy thì uống một ngụm trà, cười đem danh sách trả lại cho Ngũ phu nhân: “Đi cho Tứ tẩu con xem một chút. Tứ tẩu con cũng biết làm như thế nào giúp con an bài.”

Ngũ phu nhân cười đáp vâng, rồi đi chỗ Thập Nhất Nương .

“. . . . . . , tháng sáu trời nóng nực trong kho của tẩu có chiếc bình phong bằng thủy tinh, đến lúc đó đặt ở trong sảnh đi. Bên noãn phòng cũng cần đi qua nói một tiếng, đến lúc đó đặt mấy bình hoa trên bàn cũng rất đẹp”

Ngũ phu nhân gật đầu lia lịa: “Đồ đựng dụng cụ toàn bộ dùng đồ sứ Thanh Hoa, bốn phía chung quanh bàn đều trải thảm đỏ!”

“Màu đỏ chót?!” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Chi bằng dùng xanh nhạt nhé?

Mặc dù không có không khí tươi vui bằng đỏ chót, nhưng nhìn nhẹ nhàng khoan khoái.”

“Xanh nhạt?” hai đầu lông mày của Ngũ phu nhân nôn nóng muốn thử, “Chỉ sợ rượu làm bẩn không dễ giặt?” Dáng vẻ hơi có chút động tâm.

Tơ lụa mới có thể nhuộm thành xanh nhạt, nếu như bị bẩn, hiển nhiên sẽ không thể giặt.

Thập Nhất Nương cười nói: “Không bằng dùng vải đay. Dù bị bẩn cũng có thể giặt sạch!”

“Đi thôi!” Ngũ phu nhân lôi Thập Nhất Nương, “Chúng ta đi phòng may thêu hỏi một chút đi.”

Thập Nhất Nương cũng cảm thấy có chút hứng thú, muốn biết vải đay thô có thể nhuộm thành màu xanh hay không? Hai người ở phòng may thêu ngây ngốc cả buổi trưa, còn cùng nhau ăn cơm tối, chuyện lễ tròn tuổi của Sân ca nhi làm như thế nào đều quyết định xong.

Lúc đi đến chỗ Thái phu nhân vấn an đã hơi trễ.

Thái phu nhân nhìn hai người liền lắc đầu. Cười nói: “Dùng nhiều sức lực như vậy, liền vì một khăn trải bàn? Mười ngày có thể nhuộm xong hay không?”

“Nương!” Ngũ phu nhân không thuận theo, ” Sân ca nhi nhà chúng ta qua lễ tròn tuổi xong, thời điểm tới lễ nhược quán* mới có thể mời thân thích bằng hữu tới tụ họp như thế này. Nương cứ cho chúng con đem vải nhuộm đi?”

(*)Lễ nhược quán: thời xưa khi thanh niên tới 20 tuổi thì gọi là nhược quán.

“Ta lúc nào nói không cho các con làm.” Thái phu nhân cười, ôm Cẩn ca nhi đang ngồi ở bên cạnh chuyên tâm chơi cửu liên hoàn vào trong lòng, “Các con cứ đi lo chuyện nhuộm đi, ta sợ đến lúc đó vải nhuộm không tốt, các con lại muốn đem trải bàn đổi thành màu xanh biếc , đem đồ sứ đổi Thanh Hoa đổi thành sứ trắng, khiến cho chúng ta cũng không thể yên tĩnh!”

“Sẽ không đâu ạ! Sẽ không đâu ạ!.” Ngũ phu nhân nhanh chóng bảo đảm nói, “Người phòng may thêu đã nói, sẽ bảo phòng nhuộm khởi công cả đêm, nhiều nhất là năm ngày là có thể làm ra được. Không được, thì chúng con liền trực tiếp đổi lại màu xanh nước biển. Hôm nay con cùng Tứ tẩu đã thử màu xanh lam rồi, cũng rất xinh đẹp, chẳng qua là so với xanh nhạt nhìn qua có chút không bằng.”

Thái phu nhân nhìn hai con dâu bàn bạc suy tính, khóe miệng không nhịn được liền tràn ra một nụ cười vui vẻ , khóe mắt liếc thấy Cẩn ca nhi đang chu môi đem cửu liên hoàn lăn qua lộn lại cũng không xong, trong lòng lại càng thoải mái cười ha ha hôn Cẩn ca nhi một chút, nói: “Ta mặc kệ các con. Các con muốn như thế nào thì làm thế đó là được. Ta ấy à, chỉ theo Cẩn ca nhi và Sân ca nhi của chúng ta chơi thôi” Vừa nói, lại ở trên má Cẩn ca nhi hôn một cái.

Ngũ phu nhân đi qua cầm tay của con trai: “Sân ca nhi con có nghe thấy không!

Con phải nhanh lên một chút, lớn lên mới được. Phải giống như Lục ca, ở trước mặt tổ mẫu tận hiếu mới ngoan.”

Sân ca nhi thì quay đầu, chỉ vào đĩa bánh hạt sen bày trên kháng bàn của Thái phu nhân, y y a a , bộ dáng muốn ăn.

Ngũ phu nhân thì nhẹ nhàng đánh tay của con trai một cái “Con chỉ biết ăn thôi!”

Tất cả mọi người bật cười.

Đợi đến trong nhà không ai, Đỗ ma ma nhỏ giọng nhắc nhở Thái phu nhân: “Thái phu nhân cũng đã lớn tuổi rồi, Cẩn ca nhi càng ngày càng nặng, để cho đám Ngọc Bản ôm Lục thiếu gia là được!”

Thái phu nhân không cho là đúng: “Trong lòng ta tự biết!” Giọng nói ngập ngừng, rồi lại không nhịn được nói tiếp, “Có được Cẩn ca nhi rất khó khăn, lớn lên lại khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dáng như lão Tứ khi còn bé, ta nhìn thằng bé liền nhớ lại lão Tứ lúc nhỏ.” Vừa nói, vừa lộ ra vẻ mặt nhớ lại. Khi đó, lão Nhị vẫn còn. . . . . . . . . . ..” Thái phu nhân nói tới đây, đáy mắt vừa lộ ra mấy phần thương cảm.

Đây là chuyện thương tâm của Thái phu nhân, như một vết sẹo, bóc ra liền chảy máu, nên không ai dám đụng đến.

Đỗ ma ma vội vàng cười chuyển chủ đề: “Người có muốn thử một tiểu y thêu hoa sen trắng mà mấy hôm trước Tứ phu nhân làm cho người một chút hay không?”

“Ngươi cũng không cần ngắt lời.” Sống cùng nhau chung một chỗ mấy chục năm, nên vô cùng hiểu rõ. Thái phu nhân nghe vậy, tinh thần khẽ rung lên, cười nói, “Ta lúc trước nhìn thấy nhà này rất ngổn ngang , trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái. Thường hay nghĩ nếu lão Nhị không đi. . . . . . Nhà này sợ rằng đã có cảnh tượng khác. Nhưng bây giờ, dần dần nghĩ lại. Cái ăn cái ở đều có định số. Nếu như lão Nhị không đi, tước vị này làm sao có thể rơi vào trên người lão Tứ . Nếu như tước vị không phải rơi vào trên người lão Tứ, gia nghiệp này chỉ sợ sớm đã mất!”

Vừa nói, Thái phu nhân vừa nhẹ nhàng mà thở dài, lại cùng Đỗ ma ma tâm sự như tri kỷ , “Năm đó Lão hầu gia cũng đã nói. Tính tình lão Nhị ôn hòa , nhân hậu lại chân thành, để lão Nhị giữ vững sự nghiệp, mặc dù có chịu chút thiệt thòi nhỏ, nhưng cũng không mất nhân nghĩa, lại có Di chân giúp đỡ, thì có thể bảo vệ danh dự gia đình không ngã.”

“Lão Tứ tính tình cương nghị, đa mưu túc trí, Nguyên Nương lại khôn khéo có tài, sát phạt quyết đoán. Bất kể thế đạo này xoay chuyển như thế nào, cuộc sống nhà lão Tứ đều sẽ trải qua thuận lợi, đến lúc đó lại để hai vợ chồng lão Tứ tự lập môn hộ, địa vị. Nếu như có thể được Hoàng thượng ban phong ấm ân ột đứa con trai, thì sẽ phong cho Tiểu Ngũ nhỏ nhất, chúng ta đối với Tiểu Ngũ quản giáo cưng chiều nhiều, sau này chỉ sợ khó mà thành đại nghiệp, nên chỉ cầu lão Ngũ trải qua ngày bình an, không cầu lão Ngũ làm quan rạng danh nhà cửa, nên lúc này mới định ra mối hôn sự với Đan Dương thật sớm.”

Thái phu nhân vừa nói, giọng nói bỗng nhiên khẽ ngừng.

“Tính nết lão Tam tuy đôn hậu, nhưng bên tai lại mềm, gặp chuyện thường không có chủ kiến, một mực chỉ cần có cuộc sống yên ả. Vốn muốn cưới khuê nữ người nhà đọc sách cho lão Tam, vì chuyện này mới đặc biệt mời tiên sinh ở nhà trợ giảng cho thằng bé. Nhưng khuê nữ nhà đọc sách không phải dễ tìm . Danh môn vọng tộc, không đồng ý bởi lão Tam không có công danh, lại xuất thân là con trai thứ của thiếp. Nhà nghèo khó thì ta lại sợ sẽ không có ý tốt vì trên lưng lão Tam mang danh con vợ kế. Lúc này mới phải cầu hôn Cam thị.

“Cam thị mới vừa vào cửa, cũng rất khuôn phép quy cũ, chưa từng đi sai nửa bước. Ta nhìn thấy rất vui mừng. Lão hầu gia lại nói mắt của Cam thị mỗi lần nhìn chị em dâu thường xuyên lóe lên, chỉ sợ không phải người an phận , nếu như có chuyện xấu xảy ra, hơn phân nửa là do Cam thị dựng lên. Bảo ta khi không có việc gì thì cố gõ tỉnh con bé. Nhưng lúc ấy ta lại xem thường.”

“Cảm thấy Cam thị là con dâu, ta là mẹ chồng, tiên sinh còn nói lão Tam không có thiên phú để học, chỉ có thể lấy cần cù bổ khuyết cho kém thông minh. Ta cũng nhớ con đường đi thi của lão Tam, thế nào cũng phải thi mười mấy lần trong hai mươi năm. Trong hai mươi năm mười mấy lần thi này, hai vợ chồng lão Tam đều sống ở dưới mí mắt của ta. Nếu Cam thị có làm cái gì không phải, ta còn không quản được sao? Huống chi cho tới bây giờ, ta đối với Di Chân và Nguyên Nương đều là sắc mặt vui mừng, tại sao lại có thể chỉ một đối với một mình Cam thi là trừng mắt!”

“Vì chuyện này, lão hầu gia nói không ít lần với ta! Ta cũng không ít lần tranh cãi với lão hầu gia!”

Thái phu nhân nở nụ cười khổ.

“Thật không ngờ, mọi chuyện đều bị lão hầu gia nói trúng!”

Những lời này, Đỗ ma ma là lần đầu tiên nghe nói.

Cũng mặc kệ như thế nào, mình là vú già, Thái phu nhân nói ình nghe, là đã coi mình như tri kỷ. Nhưng bản thân mình lại không thể để thân phận địa vị của mình lẫn vào, một khi lẫn vào, điểm này duyên phận giữa mình và Thái phu nhân cũng xem như là chấm hết.

Đỗ ma ma chỉ có thể nhặt lời hữu ích mà nói: “Lão hầu gia gặp chuyện gì mắt nhìn đều sáng rõ như đuốc, trong mấy vị thiếu gia nhà mình, cũng chỉ có Hầu gia mới có thể so sánh cùng lão hầu gia.”

“Ài~!” Thái phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, lẩm bẩm, “Lúc ấy Nguyên Nương muốn ra ngoài sống riêng. Ta thấy lão Tứ ở trước mặt ta ấp úng , trong lòng rất không vui. Ừm, vợ chồng lão Tữ muốn sống riêng thì cho sống riêng vậy! Dù sao ý của lão hầu gia cũng muốn để cho tứ phòng tự lập nhà cửa, địa vị. Ai ngờ lão hầu gia lại không đồng ý. Nói, hiện tại tình thế trong triều đình biến đổi liên tục, sợ lão Nhị một mình không ứng phó nổi. Con nối dòng trong nhà thì đơn bạc, một số chi họ hàng lại ở Nam Kinh xa xôi, vốn không thể giúp đỡ , lúc này nếu lão Tứở riêng, trong nhà lại càng không tiếng nói. Nên trước tiên giữ vợ chồng lão Tứ lại trong nhà mấy năm, xem tình hình thế nào rồi bàn tiếp. Còn từng nói đùa rằng, thế đạo này nếu là thái bình thì tốt, nếu như không yên ổn, có thể trọng chấn gia môn gánh vác gia đình, sợ rằng chỉ có thể dựa vào lão Tứ. . ..”

Mắt Thái phu nhân mặn chát nhíu chặt lại.

“Ta có lúc cũng đã thử nghĩ xem, nói không chừng đây là số mệnh!”

Lời nói còn chưa dứt, nước mắt đã từng giọt rơi xuống.

. . . . . .

Trong khi Thái phu nhân đang cùng Đỗ ma ma nói về con trai con dâu, thì con trai con dâu cũng nói về Thái phu nhân.

“Nói như vậy, ý của nương là để Kiệm ca nhi ở ngõ Tam Tỉnh thành thân rồi?”

Trên mặt Tam phu nhân vừa đỏ vừa trắng, ở trong phòng đi tới đi lui, giống như kiến bò trên chảo nóng.

Sắc mặt Tam gia tuy bình tĩnh, nhưng hai đầu lông mày cũng lộ ra mấy phần ủ dột khó nén lại được: “Ở ngõ Tam Tỉnh cũng không phải có cái gì không tốt ! Dù sao mọi người đều biết chúng ta chuyển ra mà!”

“Sao chuyện này lại giống nhau được?” Tam phu nhân nóng nảy nói , “Nếu vậy thì khi khách tới đưa tiền mừng và khung cảnh hôn lễ sẽ khác trước. . . . . . Kiệm ca nhi cưới con gái nhà phó Chỉ huy thất phẩm làm vợ cũng đã rất ấm ức rồi, bây giờ còn muốn. . . . ..” Vừa nói, đưa lưng về phía Tam gia, ngồi xuống trên giường gạch khóc nức nở.