Chương 530: Khuyên Giải ( Thượng )

“Ngũ đệ muội rất thân thiết với Thất tỷ, “Thập Nhất Nương nói, “Biết Thất tỷ ở Yên Kinh, Ngũ đệ muội cũng muốn để thăm một chút.

Vậy có nói chuyện của Thất Nương cho Ngũ phu nhân hay không?

Tứ Nương suy nghĩ , thấy Thập Nhất Nương không nói tiếp câu sau, lại không tiện truy vấn, cuối cùng nhẹ nhàng mà thở dài. Mời Thập Nhất Nương vào sương phòng ngồi: “Chúng ta cũng đi vào ngồi một chút thôi!”

Thập Nhất Nương gật đầu.

Sương phòng đột nhiên truyền đến một trận gào khóc.

Vẻ mặt của Tứ Nương đầy kinh ngạc.

Thập Nhất Nương ngược lại là thở phào nhẹ nhỏm.

Nàng chỉ sợ Thất Nương trước mặt Ngũ phu nhân cũng không chịu nói cái gì. Hiện tại đồng ý chia sẻ để khai thông, thì chuyện cũng dễ làm rồi.

Thập Nhất Nương lôi kéo ống tay áo Tứ Nương: “Tứ tỷ, cứ để cho Ngũ đệ muội cùng Thất tỷ trò chuyện cho thật tốt đi!”

Tứ Nương suy nghĩ một chút, cùng Thập Nhất Nương đi vào phòng ngồi.

Thập Nhất Nương sợ Tứ Nương hỏi tới nàng Từ Lệnh Nghi thấy thế nào đối với chuyện này, nên lái sang nói đến chuyện Dư Di Thanh với Tứ Nương: “Nghe nói Đậu các lão mới nhậm chức hết sức coi trọng tỷ phu, muốn cho tỷ phu đảm nhiệm chức Cấp sự trung ở Lại bộ, tỷ phu lại từ chối khéo?”

Tứ Nương cũng đang buồn rầu vì chuyện này, thấy Thập Nhất Nương hỏi tới, lập tức nói: “Muội nghe Hầu gia nói sao?”

Thập Nhất Nương gật đầu.

Tứ Nương trầm ngâm nói: “Vậy Hầu gia có nói chuyện này tỷ phu muội làm ổn hay không ổn không?”

Thập Nhất Nương cười nói: “Hầu gia không nói nhiều chuyện này với muội. Chỉ là do liên quan đến đến tỷ phu, cho nên mới nói một câu. Muội vẫn không có cơ hội cùng Tứ tỷ nói mấy lời riêng của muội.., cũng không hỏi Tứ tỷ chuyện này.”

Tứ Nương nghe vậy thì thở thật dài: “Tỷ phu muội là người trung hậu hiền lành.

Nói mặc dù Đậu các lão là người vừa quang minh chính đại vừa kiên quyết, giữ mình đặc biệt liêm khiết, nhưng tính tình mạnh mẽ cố chấp. . . . . . . . . . .

.” Nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, đáy mắt hiện lên một tia hối hận, giống như che dấu cái gì đó, vội vàng đẩy mâm đựng đĩa hoa xanh trước mặt Thập Nhất Nương “Nói chuyện này làm gì. Hạt dưa mới rang, muội cắn thử xem mùi vị như thế nào? Nếu cảm thấy ngon thì đợi lát nữa tỷ lấy một chút uội mang về cho Thái phu nhân ăn thử.”

Chuyện trượng phu ở trong khuê phòng thì nói lời tâm huyết, nhưng liên quan đến đến chuyện triều đình, cho dù là tỷ muội, cũng không tiện mở miệng nói ra.

Tứ Nương thường ngày vô cùng kín miệng, hôm nay nếu như không phải là chuyện này đối với Dư Di Thanh có ảnh hưởng rất lớn thì chính là chuyện của Thất tỷ chuyện khiến nàng thiếu đi sự trấn tĩnh thường ngày .

“Được ạ!” Thập Nhất Nương tách hạt dưa, nói đến chuyện nhà với Tứ Nương, “Mắt thấy sắp lập đông rồi, chuyện trong nhà càng ngày càng nhiều. Hầu gia lại bảo muội nhận chủ trì chuyện bếp núc. Muội đang suy nghĩ đồ tết năm nay đặt mua thế nào. Tứ tỷ, hạt dưa này mua ở đâu vậy? Mùi vị quả thực rất ngon. Để muội phái ma ma quản sự đi mua một ít về dùng trong lễ mừng năm mới.”

“Chính là nhà Mao ký ở phố lớn phía đông đấy!” Tứ Nương sợ Thập Nhất Nương tiếp tục truy hỏi, mừng rỡ cùng nàng đông xả tây kéo.

Hai người ngồi thời gian khoảng hai nén hương, Ngũ phu nhân vẫn chưa đi ra ngoài, Tứ Nương nhìn thời gian không còn sớm, phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm rồi lại muốn đứng dậy đi mời Ngũ phu nhân cùng Thất Nương ra ăn cơm.

Thập Nhất Nương ngăn cản Tứ Nương: “. . . . . . Để cho các nàng trò chuyện thật tốt đi ạ? Giờ phút này cho dù là gan rồng mật phượng chỉ sợ Thất tỷ ăn cũng không trôi.”

Tứ Nương trầm tư một chút, nói: “Vậy tỷ sẽ bảo phòng bếp để phần thức ăn lại cho các muội ấy!”

Thập Nhất Nương cười gật đầu, ở chỗ Tứ Nương ăn cơm trưa, buổi trưa ngủ một giấc, lại chơi với Khải ca nhi một hồi, mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống, đến giờ thắp đèn, nghĩ tới Cẩn ca nhi chưa từng rời khỏi mình như thế cũng không biết ở trong nhà như thế nào, lập tức bắt đầu đứng ngồi không yên, hận không thể mọc thêm đôi cánh bay trở về, lại nghĩ Ngũ phu nhân từ sáng đến bây giờ chỉ ăn mấy khay điểm tâm Tứ Nương sai tiểu nha hoàn mang vào, trong lòng có chút sốt ruột , đang do dự có nên cắt ngang câu chuyện giữa Ngũ phu nhân và Thất Nương không, có tiểu nha hoàn chạy đi vào: “Thái thái, Chu thái thái cùng Đan Dương huyện chủ ra rồi.”

Hai người vừa nghe, lập tức đứng dậy đi đến hậu viện. Ngay ở mái hiên đụng phải Ngũ phu nhân cùng Thất Nương dắt tay nhau đi.

Ngũ phu nhân cười nhẹ nhàng, tinh thần toả sáng. Còn Thất Nương, mặc dù hai mắt đỏ ngầu, nhưng trên mặt lại có nụ cười thoải mái.

Tứ Nương nhìn thấy Thập Nhất Nương vui vẻ thì cũng cười .

“Còn tưởng rằng các muội muốn thắp đèn nói chuyện suốt đêm chứ?” Tứ Nương nghênh đón, “Đói bụng không?” Phân phó tiểu nha hoàn bên cạnh, “Mau dọn cơm!”

“Dư thái thái” Ngũ phu nhân vội nói, “Hôm nay thời gian không còn sớm, hôm nào bọn muội lại tới quấy rầy.”

“Làm sao có thể làm thế chứ!” Tứ Nương vừa nói, Thất Nương đã nói: “Tứ tỷ, tỷ cũng đừng giữ. Một mình Sân ca nhi ở nhà cả ngày, Đan Dương đang lo lắng mà!

Hôm nào chúng ta lại giữ muội ấy ở lại ăn cơm!”

“Sao không giống như muội đang nói chuyện vậy nhỉ ?!” Tứ Nương nghe dở khóc dở cười.

Thất Nương lại nói: “Muội và Đan Dương cũng không phải là người lạ, nói mấy lời khách sáo khiến người ta khó xử làm gì chứ!”Đối với Đan Dương so với lúc trước lại thân mật thêm vài phần.

Xem ra, hai người nói chuyện cũng không tệ.

Trong lòng Thập Nhất Nương thầm gật đầu, một mặt cùng Tứ Nương, Thất Nương hàn huyên , một mặt được các nàng tiễn ra tận cửa, lên xe ngựa.

Thất Nương đứng ở trước xe ngựa lưu luyến không rời mà cáo biệt Ngũ phu nhân:

“Một khi có tin tức gì, tỷ lập tức a ma bên cạnh báo tin uội.” Rồi lại nói với Thập Nhất Nương, “Bên chỗ Thái phu nhân, Thập Nhất muội giúp tỷ nói một chút.

Nói đợi tâm tình của tỷ yên ổn chút rồi, sẽ lại đi khấu đầu với lão nhân gia người. Tránh bộ dạng lỗ mãng thế này, sắc mặt lại không tốt , làm cho lão nhân gia người cũng không vui theo.”

“Muội biết rồi!” Thập Nhất Nương từ biệt nàng.

Xe ngựa “Dát, dát, dát” chạy nhanh ra khỏi ngõ nhỏ.

Khuôn mặt Ngũ phu nhân liền chìm xuống .

“Tứ tẩu, muội xem chuyện này, tẩu vẫn là trở về Ngõ Cung Huyền thương lượng một chút với cữu lão gia đi ạ?”

Thập Nhất Nương nghe thấy trong lòng chấn động: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện giao con trai út của Dư gia cho Thất Nương làm con thừa tự, một nửa là bởi vì ban đầu Chu An Bình đồng ý Thất Nương, bây giờ Chu An Bình đổi quẻ, Thất Nương cảm thấy Chu An Bình nói chuyện không giữ lời, trong lòng băn khoăn. Một nửa lại là vì Nhị lão gia La gia!

“Nhị thúc nhà tẩu. . . . . .?” Thập Nhất Nương rất bất ngờ.

Ngũ phu nhân gật đầu, châm chước nói: “Nghe Thất Nương nói, lúc trước khi tỷ ấy về nhà mẹ đẻ vì chuyện này, Nhị lão gia bắt đầu quát tháo Thất tỷ hồ nháo, sau lại nghe nói là người trong tộc giật giây Chu gia lão thái thái ra mặt làm ầm ĩ, bèn thay đổi chủ ý. Nói, những thân thích này của Chu gia cùng thế hệ với ông cố Chu An Bình đã tách nhà rồi, sản nghiệp của cải của Chu gia non nửa là của phụ thân, tổ phụ (ông nội) Chu An Bình để lại , còn lại là hơn phân nửa là bản thân Chu An Bình kiếm được. Tại sao phải phân cho những huynh đệ chịu ngũ tang trước kia? Sau đó viết phong thư bảo Thất Nương mang cho Dư thái thái….”

Lúc trước mặc dù đoán được chuyện này La gia Nhị lão gia cùng Nhị thái thái biết rõ, thậm chí bởi vì quá mức cưng chiều con gái, cũng ngầm đồng ý về những việc mà Thất Nương đã làm, nhưng thế nào cũng không có nghĩ đến Nhị lão gia ở trong chuyện đó nổi lên ý đồ lửa đổ thêm dầu!

Toàn thân Thập Nhất Nương phát lạnh.

Hiện tại ngay cả Tứ Nương rộng lượng đúng mực, hiểu lý lẽ đại nghĩa. . . . .

Nàng có chút không tin. Vội vàng cắt đứt lời nói của Ngũ phu nhân…, thấp giọng nói: “Vậy Tứ tỷ tẩu nói như thế nào?”

“Dư thái thái cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Đừng nói là Dư thái thái, cho dù là Dư đại nhân, cũng quả quyết không có khả năng đồng ý mang con trai của mình cho Chu gia làm con thừa tự. Khuyên Thất Nương mau trở lại Cao Thanh, vô luận như thế nào cũng phải chiếm chính phòng không được bỏ đi. Tiếp đó Dư thái thái đi Cao thanh giúp Thất Nương tranh luận với người của Chu gia. Cho làm con thừa tự gì đó, thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Lập tức cho Chu An Bình nâng di nương. Nếu như sinh con trai thì đến quan phủ chuẩn bị báo cáo, nuôi ở danh nghĩa chính mình. Nếu như không sinh ra được, vậy La gia hoàn toàn có lý. Đến lúc đó khiến cho những người đề cập đến việc cho làm con thừa tự thứ kia không chịu nổi . . . ..”

Đây mới chính là Tứ Nương mà mình quen biết !

Thập Nhất Nương mở miệng.

“Nhưng ngay lúc đó trong lòng Thất Nương đang tràn đầy vui mừng mà đến tìm nơi nương tựa Tứ tỷ” , Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà nói, , “Tứ tỷ định vì Thất Nương chủ trì công đạo, muốn Chu An Bình thực hiện lời hứa. Nói như vậy, đâu có nghe lọt được. . . . ..”

“Đúng vậy!” , Ngũ phu nhân than thở, “Lúc ấy Thất Nương cảm thấy lời của Nhị lão gia nói có lý. Còn nói, nếu như người của Chu gia tôn kính mình thì cũng thôi, nhưng từ khi mình gả vào Chu gia, từ ăn đến mặc , trưởng bối Chu gia , chị em dâu khắp nơi bới móc đâm chọc mình. Biết Chu An Bình vì mình không nạo thiếp, mọi người chờ xem chuyện cười của tỷ ấy. Bây giờ bảo Thất tỷ chủ động cho trượng phu nạp thiếp thì chẳng phải là bảo Thất tỷ tự bạt tai mình sao?”

“Kết quả là lúc đó Thất tỷ bắt đầu làm ầm ĩ?” , Thập Nhất Nương suy đoán nói.

Ngũ phu nhân cười khổ: “Cầm kéo muốn đâm vào ngực, nếu không phải nha hoàn bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, chỉ sợ. . . . ..” Sau đó may mắn nói, “May mà chỉ là đâm một nhát vào tay nha hoàn đó!”

Nhìn bộ dạng không cho là đúng của Ngũ phu nhân, Thập Nhất Nương nhìn Ngũ phu nhân muốn nói lại thôi.

Ngũ phu nhân lại không có suy nghĩ nhiều.

Cho dù là ai rơi vào chuyện thị phi liên quan đến trưởng bối đều khó mà chịu được! Huống chi mình là chị em dâu của Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương cảm thấy không tự nhiên cũng là lẽ thường.

Ngũ phu nhân giả bộ làm không phát hiện, tiếp tục nói: “Sauk hi Nhị lão gia biết Dư thái thái không muốn giao con trai út cho Thất Nương làm con thừa tự, liền nhìn mấy phong thư không nói, còn cố ý sai một phụ tá bên người đi Yên Kinh một chuyến, nói nếu như Dư thái thái không nói, Nhị lão gia liền tự mình đến gặp người con rể từng được Nhị lão gia nuôi như con ruột kia. Dư thái thái mới phải đồng ý. . . . ..”

Cho nên Tứ Nương cái gì cũng không thể nói. . . . . .

Thập Nhất Nương rũ mĩ mắt xuống, lặng yên ngồi ở chỗ đó, không lên tiếng.

Ngũ phu nhân nhìn trên mặt Thập Nhất Nương lộ ra bi phẫn, thì tâm tư sinh ra mấy phần đồng tình.

Nàng muốn an ủi Thập Nhất Nương một chút, bình thường hai người thật sự rất ít khi gặp mặt nhau, lại tìm không ra lời nói gì cho phù hợp.

Trong lúc trầm mặc, ngoài xe huyên náo lại có tiếng người truyền vào , nên càng phát ra ồn ào.

Qua con phố lớn ở phía tây cửa hàng mọc lên san sát như rừng cây, chính là phố Chính An yên tĩnh và trang nghiêm, có thể thấy được Hà Hoa Lý ở phía xa xa.

Nghĩ tới đây, Ngũ phu nhân không khỏi nói: “Tứ tẩu, muội thấy chuyện này mấu chốt vẫn ở Nhị lão gia. Đã không phải là chuyện mà những kẻ vãn bối như chúng ta có thể chi phối được. Tẩu vẫn là sớm quyết định một chút đi. . . . ..”

Thập Nhất Nương ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên một tia tình cảm cảm kích:

“Ngũ đệ muội, đa tạ đệ muội đã nhắc nhở. Sáng mai tẩu liền đến ngõ Cung Huyền một chuyến. . . . ..” Lại hỏi ” Thất tỷ của tẩu. . . . . . . . . . . . Hiện tại có tính toán gì không?”

Ngũ phu nhân nghe vậy không khỏi sắc mặt lộ ra mấy phần đắc ý : “Muội nói cho Thất tỷ biết, thay vì muốn Chu An Bình thực hiện lời hứa thì còn không bằng truy cứu vì sao Chu An Bình không tuân thủ lời hứa!”

Thập Nhất Nương giật mình mà nhìn Ngũ phu nhân.

Bộ dạng của Ngũ phu nhân nhìn như đang rất thoải mái uống trà nóng trong mùa đông.

Vẻ đắc ý ở đáy mắt Ngũ phu nhân càng đậm.

“Nam nhân ấy à, một khi bắt đầu phấn khởi, chuyện gì cũng đều có thể nói ra miệng được. Nữ nhân chúng ta phải ghi nhớ từng chuyện từng chuyện trong lòng, vậy mới có thể có sổ ghi chép quan trọng, phải có một tiểu nha hoàn chuyên môn ghi chép sổ nợ mới được.”, Ngũ phu nhân cười nói, “Thất Nương dưới gối trống không không có con nối dõi, đây chính là Thất Nương sai. Nhưng Chu An Bình lại đồng ý với Thất Nương chọn người con trong đám tỷ muội của tỷ ấy cho làm con thừa tự, đây chính là Chu An Bình sai. So sánh giữa hai bên mà nói thì có khả năng là hòa nhau. . . . ..”

Có một vài người, trời sinh đã rất giỏi xử lý quan hệ vợ chồng.

Ngũ phu nhân chính là loại người có thiên phú này!

Từng ấy năm tới nay, Thất Nương không vì nhà chồng sinh con đẻ cái, vì chột dạ, cho nên mới phải liều mạng làm ầm ĩ. Một chút xíu chuyện nhỏ, Thất Nươngcũng có thể biến thành chuyện lớn tám ngày. Mà theo lời Ngũ phu nhân nói, vừa lúc cho Thất Nương một lý do, lấp đầy cái hố trong nội tâm của mình.