Chương 527: Sinh Rạn Nứt ( Thượng )

Edit: Tuyết Y Thập Nhất Nương an tâm, vội vàng đi ra nghênh đón “Tứ tỷ làm sao giờ này mới đến” lại thấy nàng chỉ dẫn theo một tiểu nha hoàn, thì ngạc nhiên nói, “Sao tỷ không dẫn Khải ca nhi đến đây?”

Con trai thư ba của Tứ Nương gọi là Dư Khải.

“Hài tử còn nhỏ quá” Tứ Nương cười nói, “Sợ nó làm ầm ĩ mọi người. Chờ mấy ngày nữa, chuyện bận rộn bên này của muội xong rồi, ta dẫn hắn đến xuyến môn [tập tục tới thăm nhà người thân bạn bè chúc phúc vào đầu năm mới].” Thấy trong đại sảnh đang xếp đặt cái bàn dài lớn, tất cả đồ để chọn đồ vật đoán tương lai cũng bày xong rồi, lại nói, “Chuẩn bị bắt đầu chọn đồ vật đoán tương lai rồi sao? Muội cứ mặc ta, lo việc bận bịu của muội trước đi.”

Khi đang nói chuyện, Thái phu nhân cùng Hoàng phu nhân đã đi tới đứng bên cạnh bàn lớn rồi, chuẩn bị xem Cẩn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai.

Thập Nhất Nương không có thời gian nói nhiều với Tứ Nương, vội vã nói câu “Ta đây đi trước” , rồi ôm Cẩn ca nhi đi đến bên kia bàn lớn.

Thập Nhị Nương liền kéo lấy cánh tay Tứ Nương, thân thân thiết thiết mà gọi “Tứ tỷ” , nói: “Mẹ chồng uống hết thuốc Tứ tỷ đưa sang, ánh mắt tốt hơn nhiều rồi. Lại bảo khi ta gặp Tứ tỷ, nhất định phải nói lời cảm ơn Tứ tỷ thật tốt.”

“Tỷ muội nhà mình, nói chuyện này để làm gì.” Tứ Nương cười nói” “Thuốc có hiệu quả là tốt rồi. Cũng không phải thứ gì hiếm có, chỉ là đi đúng hướng mà thôi. Nếu như uống hết rồi , thì đến chỗ Tứ tỷ nơi đó lấy là được. “

“Làm sao lại có thể không biết xấu hổ mà để Tứ tỷ giúp chế thuốc chứ.”Thập Nhị Nương nói, “Không bằng Tứ tỷ uội biết thuốc đó bào chế ở đâu a? Cũng tránh cho Tứ tỷ vì chuyện này mà phải cố ý chạy đến tiệm thuốc nữa.”

“Được!” Tứ Nương rất sảng khoái nói, “Nhà kia có bí phương tổ truyền để chữa mắt. Muội dẫn mẹ chồng sang đó bắt mạch thì càng tốt hơn.” Sau đó thì nói chỗ của tiệm thuốc.

Thập Nhị Nương âm thầm ghi nhớ.

Tứ Nương nhìn quanh đại sảnh: “Sao không thấy Ngũ Nương?”

“Mới vừa rồi còn ở đây mà.”Thập Nhị Nương nghe xong ánh mắt cũng nhìn quanh đại sảnh theo Tứ Nương, “Cùng với Tứ thái thái Đường gia ở chính phòng phía trước nói chuyện mà? Lúc này lại chạy đi đâu rồi?” Lời còn chưa dứt, thì ở phòng thứ ba đặt cái bàn dài bị vây quanh trong ngoài ba tầng, truyền đến môt trận cười vang, có người nói: ” Cẩn ca nhi của chúng ta bắt được mũ tướng quân.”

Hai người làm sao còn chú ý đến Ngũ Nương vừa mới nhắc, liền bước nhanh tới, nhón chân nhìn vào bên trong.

Cẩn ca nhi chỉ mặc áo nhỏ lụa hoa đỏ thẫm, đeo cái vòng cổ khóa vạn sự như ý bằng vàng ròng đã ném cái mũ tướng quân đi, lắc lắc thân thể lại bắt lấy cái thẻ tửu lệnh trong ống tre ở một bên.

“Ai nha, bắt chính là tửu lệnh.” Có người cười, có người lập tức nói lời cát tường: “Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, bằng hữu khắp thiên hạ.”

Thập Nhị Nương thì nhìn thấy Cẩn ca nhi ngồi ở chỗ đó vui sướng hài lòng mà gặm cái tửu lệnh kia, thật giống như đang thử xem nó có cứng hay không cứng vậy. Nàng không nhịn được cười nói: “Tứ tỷ, không nghĩ tới Cẩn ca nhi lại bắt cái tửu lệnh.”

Tứ Nương nhìn bộ dạng Cẩn ca nhi cũng cảm thấy thú vị. Nàng là nữ tử thông minh, nên biết chọn đồ vật đoán tương lai cũng có kỷ xảo, cũng không tin tưởng một người vào lúc chọn đồ vật đoán tương lai bắt được cái gì thì sau này liền như thế. Nên cười nói: “Tửu lệnh kia làm quá đẹp, cũng khó trách Cẩn ca nhi lại muốn bắt nó.”

Tửu lệnh của An Nhã Đường, trên lệnh bài khảm ngọc sa phia đế bện tơ tằm, hoa lệ lại xa xỉ, đừng nói là hài tử, ngay cả người lớn nhìn tháy chỉ sợ cũng không nhịn được mà sờ vào, nhìn một chút.

Thập Nhị Nương cảm thấy Tứ Nương nói có đạo lý: “Nón tướng quân cũng rất xinh đẹp a! Ánh vàng rực rỡ, lại khâu dây tua màu đỏ chót. . . . ..”

Đang nói chuyện, thì Thái phu nhân cười ha hả mà ôm Cẩn ca nhi, “Tốt, tốt, tốt, Cẩn ca nhi chúng ta sau này liền làm mạnh thường Quân thì tốt rồi!”

Mọi người rối rít chúc mừng.

Tam phu nhân liền cao giọng cười nói: “Chư vị phu nhân mời vào chỗ bắt đầu ăn mì mừng thọ của thọ tinh chúng ta!”

Mọi người cười hì hì tản ra .

Quản sự ma ma thu hồi lại các món đồ dùng chọn đồ vật đoán tương lai.

Tam phu nhân đắc chí không ngừng, nói khẽ với Phương thị nói: “Cẩn ca nhi bắt tửu lệnh!” Trong ngữ điệu mơ hồ lộ ra mấy phần hương vị cười trên nỗi đau của người khác.

Phương thị khẽ nhíu nhíu mày, không trả lời.

Tam phu nhân cảm giác con dâu này của mình cái gì cũng tốt, chỉ có quá ít nói, nói gì cũng không có phản ứng khiến cho người ta cảm thấy giống như đấm mạnh một quyền vào bông vậy, cứ có mấy phần không thoải mái.

Nghĩ tới đây, nàng quyết định không so đo nhiều với con dâu —— sách nói ít nói chuyện cũng có chỗ tốt, ít ra không cần phiền muộn nàng sẽ líu ríu nói chuyện trong phòng mình cho Thập Nhất Nương hoặc Đan Dương nghe.

Nụ cười một lần nữa trở lại trên mặt của nàng, thậm chí là càng sáng lạn hơn.

Tam phu nhân phân phó quản sự ma ma bên cạnh : “Bảo những nha hoàn, đám tức phụ kia, tay chân lưu loát một chút. Yến tiệc bên này vừa xong, sẽ chuyển qua Điểm Xuân Đường nghe hí kịch, uống trà.”

Quản sự ma ma vội nói: “Ngài yên tâm, chờ lên khoảng tám món ăn, thì nô tỳ liền đi an bài một bộ phận tiểu nha hoàn, đám tức phụ đến bên kia sắp xếp.”

Tam phu nhân kiêu căng gật gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Ngũ Nương đang ngồi rỉ tai thì thầm cùng một chỗ với Đường tứ thái thái.

Cái Ngũ Nương này, cũng là người rất nhạy bén vừa vào cửa liền dính lại với Đường tứ thái thái, còn thương lượng làm ăn buôn bán lá trà gì đó. . . . . .

Nghĩ tới đây nàng vội vàng nói với Phương thị: “Con có nhìn thấy phụ nhân mặc áo kim thông tụ đeo bình hồ lô ngọc sa phia, ngồi ở phía đông tây của bàn tiệc không? Đó là Mãnh thái thái trong Trung Sơn Hầu phủ. Nhà bọn họ là nhà nịnh hót nhất, hơn nữa gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, con sau này chạm mặt, phải cẩn thận nhiều hơn mới được. Biết không?”

Phương thị cung kính trả lời “Vâng” , trong lúc Tam phu nhân nói xấu người khách, còn chỉ huy nhóm tiểu nha hoàn bọn họ dâng trà lên điểm tâm, giúp đỡ bọn người Hoàng phu nhân sắp xếp chỗ chơi bài, kiểm tra thức ăn của tiệc tối.

. . . . .

Thập Nhất Nương thì sợ hí kịch đánh chiêng làm Cẩn ca nhi sợ, nên ôm bé dạo qua một vòng liền mang bé về chính phòng.

Tứ Nương nhìn thấy liền cùng đi qua, lấy ra một cái hộp đưa cho Thập Nhất Nương: “Đây là Thất Nương cho Cẩn ca nhi.”, Thập Nhất Nương nói cám ơn, cùng Tứ Nương ngồi trên lâm song đại kháng: “Thất tỷ mấy ngày nay đang bận cái gì thế nhỉ? Ta gửi thư cho nàng, Ngũ đệ muội gửi cho nàng ba phong thư, bảo nàng tới Yến kinh chơi mấy ngày. Nàng hồi âm chỉ nói trong nhà có chuyện bận chờ khi nào lo liệu xong thì lên đường, kết quả bọn ta đợi đến hôm nay rồi cũng không đợi được nàng. . . . ..”

Tứ Nương nghe do dự chốc lát, thấp giọng nói: “Thất Nương tháng trước đã đến Yến kinh!”

Thập Nhất Nương giật nảy người: “Nếu đã đến, làm sao mà không tới chỗ này của ta nghỉ chân. . . . ..” Lại nghĩ đến nàng là người hoạt bát hiếu động, tới Yến kinh thời gian dài như vậy mà không tới cửa Từ gia, thế thì lại hoàn toàn trái ngược với tính tình của nàng, lại nghĩ tới nàng vẫn chưa sinh được con, không đợi Tứ Nương trả lời, đã gấp gáp nói: “Tứ tỷ, Thất tỷ không phải là xảy ra chuyện gì chứ. . . . ..”

Trong mấy tỷ muội , Thập Nhất Nương làm việc trầm ổn nhất, lại gả cho quý phu, nàng nói cho Thập Nhất Nương nghe, chính là muốn cùng Thập Nhất Nương thương lượng chủ ý.

“Còn không phải là vì chuyện hài tử sao.” , nàng trầm giọng nói, “Chu gia mở Từ Đường, muốn Thất muội phu quyết định hoặc là hưu thê, hoặc là nạp thiếp, hoặc là nhận con thừa tự. . . . ..”

“Vậy Thất tỷ phu nói như thế nào?” , Thập Nhất Nương nghe được trong lòng thình thịch nhảy nhót không ngừng.

“Thất muội phu đồng ý nhận con thừa tự. . . . ..”

Thập Nhất Nương thở dài một hơi.

“Nhưng lão thái thái Chu gia lại không đồng ý. . . . ..” Tứ Nương nói, “Trước đó đã náo loạn một trận. Thất muội phu thật vất vả mới dẹp lắng xuống. Chu gia lại vì chuyện cho làm con thừa tự mà làm sự tình ầm ĩ lên. . . . ..”

Tuy Chu An Bình có gia nghiệp lớn, của cải giàu có, lời nói có tiền. Nhưng xã hội này càng xem trọng huyết thống và con nối dõi. Gia đình thân thế trong sạch chưa chắc đã đồng ý cho con mình làm con thừa tự, gia đình có ý niệm tham lam, thì phẩm hạnh của hài tử lại khiến cho người khác lo lắng, càng lo lắng hơn là hài tử lớn rồi lại bị phụ mẫu ruột thịt xúi giục, huyên náo khiến gia đình không yên.

Thập Nhất Nương nói: “Là vì việc chọn người làm con thừa tự à. . . . ..”

Tứ Nương gật đầu: “Chu gia lão thái thái còn dễ nói chuyện, dù sao cũng là người một nhà. Nhưng lúc này đây, cũng là chuyện trong tộc, Chu An Bình bị quay đến sứt đầu mẻ trán, trái cũng không phải mà phải cũng không phải. Hơn nữa Thất Nương cũng có suy nghĩ của mình. Bỏ chạy đến Yên kinh. Lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi vốn ta muốn khuyên nàng cùng đi , nhưng nàng nói, bản thân mình biến thành cái bộ dáng này rồi, tới đây không công cho người ta chê cười, nên chết sống cũng không chịu đến. Ta khuyên cả buổi cũng không được.

Không thể làm gì khác hơn là giao Khải ca nhi cho nàng ấy trông chừng rồi một mình đến đây. . . . ..”

Bên ngoài các nàng là nữ nhân La thị. Bên trong, các nàng lại là Đại phòng và Nhị phòng. Bằng không Thất Nương dưới thời khác mấu chốt liên quan đến ích lợi của bản thân nàng cũng sẽ không tìm Tứ Nương giúp đỡ đầu tiên —— các nàng dù sao cũng là cùng một mẹ sinh ra. Hôm nay Tứ Nương cố ý thản nhiên nói với nàng khốn cảnh của Thất Nương, trong lòng nàng mơ hồ hiểu rõ chút ít.

“Thất tỷ có suy nghĩ của mình?” , Thập Nhất Nương hỏi, “Vậy ý của Thất Nương là gì. . . . ..”

Trong mắt Tứ Nương liền toát ra vài phần vui mừng.

Nói chuyện với người thông minh như Thập Nhất Nương vậy quả thật gọn gàng dứt khoát.

“Ý Thất Nương là nhận con thừa tự thì có thể, nhưng nhất định phải là người của nàng trước. Bằng không, nàng tình nguyện cùng ly. . . . ..”

Thất Nương là sợ gia đình cho hài tử nhận làm con thừa tự sao ?

Nàng trầm ngâm nói: “Thất tỷ phu không đồng ý à. . . . ..”

“Thất muội phu cũng có ý tứ này. Chỉ là người chọn lựa trên. . . . ..” , ” Tứ Nương nói xong thì chần chờ.

Thập Nhất Nương lẳng lặng mà nhìn nàng.

Nàng trầm tư một hồi lâu, rồi ngưng trọng nói: “Thất Nương muốn cho Khải ca nhi nhà chúng ta làm con thừa tự.” , “Chu gia chắc chắn sẽ không đồng ý. . . .

..” Thập Nhất Nương thất thanh nói, “Tứ tỷ phu đâu? Tứ tỷ phu đồng ý không. .

. . ..”

” Tứ tỷ phu muội ở bên này thì dễ nói. . . . ..” Tứ Nương ánh mắt có lóe lên, “Vạn nhất đến một bước đó, thì để cho cha cùng nương tới khuyên Tứ tỷ phu muội. Chính là Chu gia bên kia, tỷ phu của muội đồng ý nhưng người của Chu gia chết sống cũng không đồng ý. . . . ..”

Nhị lão gia cùng Nhị thái thái đối với Dư Di Thanh có ân tái tạo, nếu như hai vị lão nhân gia mở miệng, thì cho dù trong lòng Dư Di Thanh có mâu thuẫn hơn nữa chỉ sợ cũng phải cẩn thận mà suy xét một phen, chuyện này chưa chắc là không có khả năng thành công. Nhưng người của Chu gia nếu như không đồng ý. .

. . . . thì chính là chuyện do dòng họ quyết định dù là quan phủ cũng không có quyền can thiệp. Chẳng lẽ lại bảo Từ Lệnh Nghi lợi dụng uy nghiêm của quan phủ đi uy hiếp người của Chu gia hay sao ? Nếu như là như vậy, Dư Di Thanh cũng có thể làm được, không nhất định Từ Lệnh Nghi phải ra mặt!

Ý niệm trong đầu hiện lên, Thập Nhất Nương nói: “Tứ tỷ có ý là. . . . ..”

Tứ Nương cười khổ: “Nếu như chuyện đến mức đó, Tứ tỷ phu muội bên kia, ta chỉ có thể nói là ý của Thất muội phu. Cũng không thể đề cập đến chuyện Chu gia không đồng ý. Chuyện thuyết phục Chu gia, đành phải mời Hầu gia ra mặt!” , “Đây là chuyện tình quan trọng. . . . ..” Thập Nhất Nương nghiêm nghị nói, “Trước tiên ta sẽ thử dò xét ý tứ Hầu gia a. . . . ..”

Thập Nhất Nương có thể đáp ứng nói chuyện trước mặt Từ Lệnh Nghi, Tứ Nương đã rất cảm kích rồi. Luôn miệng nói cám ơn. Thập Nhất Nương lại nghĩ tới một … chuyện khác.

“Tứ tỷ. . . . ..” Nàng nói, “Nếu là chuyện này thành thì, Khải ca nhi. . . .

..”

Nước mắt Tứ Nương không báo trước mà rơi xuống: “Ta chỉ phải xem như đứa nhỏ này là do Thất muội sinh . . . . ..” Lại không nhịn được mà che mặt khóc rống lên.

Thập Nhất Nương nhìn Tứ Nương sau đó im lặng một hồi lâu.

Buổi tối nghỉ ngơi cùng Từ Lệnh Nghi, trong lòng nàng rất mâu thuẫn hơn nữa —— nói với Từ Lệnh Nghi, chuyện này có thể sẽ thành, không nói với Từ Lệnh Nghi, chuyện này khẳng định không thành . Một bên là Thất Nương sau này có hạnh phúc hay không, một bên là khiến cho Từ Lệnh Nghi khó xử. . . . . . Cái nào nặng cái nào nhẹ, nàng hiểu, nhưng không có cách nào mở miệng.